Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 10



Quý Hòa Hiện mặc một bộ quần áo ở nhà, eo lưng thẳng tắp như tre vậy, cả người lộ ra mấy phần thanh lịch, rất phù hợp với cảnh “xuân” bên ngoài cửa sổ. Vừa hay có một tia nắng chiếu vào dừng lại trên người anh, khiến gương mặt lạnh lùng kia dịu đi một chút.

Mặc dù trong mắt Diệp Vấn Vấn thì gương mặt này là một bản phóng to, nhưng vẫn khiến cô nhìn đến trợn trong mắt, sao trước giờ cô lại không phát hiện anh đẹp trai tới vậy.

Chẳng trách lại có bàn tay đẹp thế.

Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy con ngươi của ảnh đế đại nhân không phải màu đen, mà là một màu nâu nhạt, ở bên ngoài còn có chút màu xanh nhẹ, vừa xinh đẹp vừa trong suốt tựa như một viên đá quý. 

Mẹ của anh là con lai, anh có màu mắt như thế cũng là chuyện bình thường. Nhất thời Diệp Vấn Vấn chìm đắm trong sắc đẹp, quên đi sự sợ hãi khi bị một đôi mắt to nhìn chằm chằm, trái lại cô còn say sưa đối diện với Quý Hòa Hiện. Ngược lại, trong mắt anh, cô chỉ là một bức chân dung không hề có sự sống.

Chỉ cần đừng đột nhiên muốn vẽ cho cô chút tàn nhang là được rồi, cô suy nghĩ lung tung.

Quý Hòa Hiện đưa ngón trỏ và ngón cái ra đo đạc lại tinh linh hoa, trong đầu anh bỗng hiện lên một suy nghĩ khiến anh kinh ngạc không thôi.

Nếu thay thế tinh linh hoa thành động vật nhỏ tối qua thì…. rất… phù hợp.

Nhưng đây là do anh vẽ.

Mấy ngày trước Quý Hòa Hiện đã cắt ghép một bộ phim hoạt hình, xuyên suốt bộ phim hoạt hình là một chuỗi sự kiện chữa bệnh của tinh linh hoa.

Sau khi cắt ghép xong, anh bỗng có linh cảm, cho nên đã vẽ ra một bức tranh như thế.

Anh lắc đầu mấy cái, tại sao anh lại chợt có một suy nghĩ hoang đường và ly kỳ như thế. Ánh mắt anh khẽ động, rơi vào tóc của tinh linh hoa, anh im lặng một chút rồi bắt đầu đưa tay vẽ.

Diệp Vấn Vấn: “…” 

Cô quyết định thu lại những lời ca ngợi về ảnh đế đại nhân, anh đang vẽ cái gì trên đầu cô vậy!

Cô nhìn không thấy, lại không thể di chuyển, cô chỉ có thể cảm nhận được bút vẽ đang di chuyển liên tục trên đầu cô, khiến cô ngứa ngáy gần chết. Cô thật sự đã dùng hết tất cả sức mạnh của mình mới nhịn không cho cơ thể mình run lên, không nhịn không đưa tay gãi đầu.

Anh sẽ không vẽ thêm chút thứ kỳ quái như sừng hay xúc tu gì đó trên đầu cô đấy chứ?

Diệp Vấn Vấn nghĩ đến hình ảnh trên đầu mình mọc ra hai cái sừng, cô khóc không ra nước mắt.

Loại “vẽ vời” không đau đớn nhưng giày vò người ta này kéo dài nửa giờ đồng hồ, cuối cùng Quý Hòa Hiện thu bút vẽ lại, thỏa mãn liếc mắt nhìn một cái. Rồi anh xoay người bắt đầu dọn dẹp bút vẽ và màu nước.

Diệp Vấn Vân nhân cơ hội này mà bò dậy thật nhanh, cô nhảy tới nhảy lui trên nhụy hoa, hoạt động hai chân và cái mông đã tê rần của mình. Cũng tiện thể cẩn thận từng li từng tí, sờ vào đỉnh đầu mình trong sợ lo sợ.

Ông trời ơi, tuyệt đối đừng là sừng, cô đã có cánh rồi, cô không muốn mình có thêm hai cái sừng đâu, tạo hình đó quá quái dị.

Hả? Mềm quá.

Cô lấy xuống thứ trên đỉnh đầu mình, bỗng ánh mắt sáng lên: Là vòng hoa, hơn nữa còn rất đẹp, gần như cô vừa nhìn đã thích.

Ở viện mồ côi có rất nhiều trẻ con, những bác gái chăm sóc trẻ con ở viện mồ côi không hề xem họ như con như trên tivi hay nói.

Lại không phải con của mình, ai sẽ đau lòng thật cơ chứ. Hơn nữa còn có nhiều trẻ con như thế, cho dù thích thì cũng sẽ thích những đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biết nghe lời thôi.

Ngay từ nhỏ, sức khỏe của Diệp Vấn Vấn không được tốt, cơ thể cũng yếu ớt. Chính vì lý do này đã dẫn đến việc không ai nhận nuôi cô, cô cứ thế ở lại trong sự lúng túng. Mỗi năm đều có trẻ mồ côi được đưa vào viện mồ côi,  chúng bắt đầu đổ xô đi giành đồ ăn với những đứa trẻ khác.

Khi còn bé cô rất nhạy cảm, tự ti, không muốn đem đến phiền phức cho người khác, về lâu về dài mà ngay cả lời nói cũng không thể nói một cách hoàn chỉnh được. Hoặc là vì không đủ dinh dưỡng, khiến cho cơ thể cô càng yếu ớt hơn, những đứa bé nhỏ hơn cô cũng có thể cướp đồ của cô được.

Khi đó cô thích nhất là có lãnh đạo đến thị sát, hoặc là những cô dì chú bác hay anh chị tốt bụng nào đó đến, bởi vì khi họ đến, cô mới có thể ăn no, nhưng tiếc rằng cơ hội ấy rất ít.

Mặc dù Diệp Vấn Vấn vẫn ở lại viện mồ hôi, thậm chí sau đó còn có thể đọc sách. Nguyên nhân là vì ở trận hỏa hoạn trước cô đã cứu Trình Viện, sau đó đã khiến tay cô có một vết bỏng đáng sợ.

Viện trưởng thấy cô bảo vệ Trình Viện, đã đồng ý để cô ở lại.

Khi đó cô thật lòng cảm kích, cô là cô nhi, không có gia đình, nếu viện mồ côi không cần cô thì cô không biết mình có thể đi đâu. Sức khỏe của cô không tốt, nói không chừng chẳng bao lâu nữa thì lặng yên chết đi.

Buồn cười nhất là sau đó cô thật lòng coi viện trưởng là mẹ mình, coi Trình Viện là chị gái mình. Mãi đến khi cô chết mới hiểu được, bọn họ để cô lại là vì một mục đích duy nhất, bọn họ muốn lấy một trái thận của cô.

Diệp Vấn Vấn chưa từng ăn được thứ gì ngon, cũng chưa từng được mặc quần áo đẹp nào. Nhưng có một lần, có một anh trai đến viện mồ côi, anh ấy rất giỏi, biết rất nhiều thứ, bọn họ rất thích quấn lấy anh ấy. Cuối cùng, lúc anh ấy rời đi đã tặng cho cô một vòng hoa anh ấy tự bện.

Diệp Vấn Vấn vô cùng kinh ngạc, thật ra cô không hề nói gì với anh trai đó, khi cô nhận được món quà ấy thì có chút sợ hãi vì được yêu thương.

Đáng tiếc là vòng hoa kia không ở lại không tay cô được bao lâu, Trình Viện nói vòng hoa thật đẹp, bảo cô đưa cho cô ta, cô không thể làm gì khác hơn là đưa cho cô ta. Ngày hôm sau cô thấy vòng hoa kia bị vứt trong rãnh nước, trên những bông hoa kia đã dính đầy bùn đất, cánh hoa héo tàn.



Diệp Vấn Vấn lại đội vòng hoa lên, trong lúc nhất thời cô cảm thấy mông không đau, chân cũng không còn tê nữa. Cô ngồi xuống ngay ngắn trước khi ảnh đế đại nhân quay lại, lần này rất cam tâm tình nguyện.

Trước đó cô đã suy nghĩ nhiều, bức tranh này của ảnh đế đại nhân lộ rõ vẻ đẹp đẽ và yên tĩnh, vì thế, chắc chắn anh sẽ không vẽ thêm thứ gì kỳ quái hủy hoại đi cảm giác này.

Nói cách khác, những thứ ảnh đế đại nhân vẽ ra sẽ không liên quan đến mấy thứ xấu xí, cô có thể yên tâm mà chờ.

Lần này ánh mắt Quý Hòa Hiện rơi vào chân của tinh linh hoa, chân không, anh nhanh chóng hạ bút vẽ xuống. Lần này Diệp Vấn Vấn có thể thấy rõ anh vẽ gì — Ảnh đế đại nhân đang vẽ giày cho cô.

Đây là chuyện tốt, nhưng cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi anh vẽ vòng hoa trên đầu cho cô, khiến cô sút nữa đã đá chân vào mặt anh.

Diệp Vấn Vấn chỉ đành cắn răng chịu đựng, vì để dời lực chú ý đi mà cô đã chăm chú xem ảnh đế đại nhân vẽ cho cô giày thế nào, nhưng nhất thời cô không nhìn ra được.

Nhìn một hồi, cô không nhịn được đưa mắt tìm đến ngón tay đang cầm bút vẽ của ảnh đế đại nhân, nếu ngón tay này là của cô, cô có thể chơi cả đời!

Sau đó lại nhìn đến hàng mi vừa dày vừa dài của Quý Hòa Hiện, từng sợi từng sợi một, vô cùng rõ ràng, cô bắt đầu đếm.

Bên mắt trái có một trăm sáu mươi lăm sợi lông mi, còn bên mắt phải có một trăm bảy mươi hai sợi.

Không đúng không đúng, hình như ban nãy đã đếm sót mấy sợi, phải đếm lại lần nữa.

Quả nhiên, số liệu thật sự của mắt trái là một trăm sáu mươi tám sợi, mắt phải là một trăm bảy mươi hai sợi.

Sao lại nhiều như vậy, không khoa học chút nào, trước đây khi cô nằm trên giường bệnh cắm ống truyền dịch, chỉ có hai tay là còn hoạt động được. Khi cô buồn chán thì sẽ lấy gương soi đếm lông mi của mình chơi, lông mi của cô chỉ mới hơn một trăm hai mươi sợi.

Chậc, không hổ là ảnh đế đại nhân, lông mi cũng không giống người thường.