Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 19



Ánh đèn bỗng sáng lên khiến Diệp Vấn Vấn mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy đèn đuốc bên ngoài sáng choang thì cô ngơ ngác, cô vươn mình ngồi dậy, ảnh đế đại nhân về rồi?

Sau đó cô lại nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Vấn Vấn mờ mịt ngáp một cái, dụi dụi mắt mình: Đây là lại đi rồi?

Buổi chiều cô đã xem liên tục hai bộ phim do Quý Hòa Hiện đóng, rồi lại xem thêm tiết mục ngắn khác, cô cười đến mức đau cả quai hàm, ngay cả trời tối lúc nào cũng không biết.

Cô sợ Quý Hòa Hiện trở về đột ngột, hơn nữa đôi mắt cô nhìn chằm chằm màn hình suốt thời gian dài đã rất mệt, cô tắt tiết mục ngắn đi, bay về thế giới trong tranh.

Vốn định tự huấn luyện kỹ năng bay cho bản thân, nào ngờ sau khi trở về, cô ăn mấy miếng nho, nằm lên giường nhụy hoa, ngửi mùi hoa rồi ngủ thiếp đi. 

Nếu không phải do bên ngoài bỗng sáng lên thì chắc chắn cô vẫn chưa dậy được.



Ngọn cỏ nhỏ không đến gọi cô, nói rõ ảnh đế đại nhân không vào phòng. Diệp Vấn Vấn vươn mình bò lên, cô lại ngáp thêm một cái, lau đi nước mắt tràn khỏi khóe mắt.

Cô bay ra khỏi tranh, rơi xuống bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng rời đi của Quý Hòa Hiện.

“Ở nhà có nhiều đồ ăn lắm, chị có thể nấu cho cậu thật nhiều, vừa ngon vừa sạch sẽ nữa. Đi ra ngoài ăn, cho dù đi nhà hàng cao cấp cũng không đảm bảo nhà bếp của họ dùng nguyên liệu sạch…” Sở Dư Hương vừa nói vừa quan sát Quý Hòa Hiện, đau lòng vô cùng: “Sao lại gầy thế này.”

Lúc Quý Hòa Hiện ra đời, Quý Duẫn Nhàn đã thành niên, sau đó yêu đương với Sở Dư Hương rồi kết hôn với nhau. Thiên tính làm mẹ của Sở Dư Hương quá đậm, đã xem Quý Hòa Hiện thành con của mình mà đau lòng thay.

Thỉnh thoảng chị ta còn phàn nàn với Quý Duẫn Nhàn về thái giám Quý Trọng Nguyên và bà mẹ kế nhỏ Dịch Phỉ, hai người đi du lịch khắp nơi, bỏ lại công việc, thậm chí không cần cả con trai.

Bé con Quý Hòa Hiện từng gọi Sở Dư Hương là “mẹ”, sau khi Dịch Phỉ nghe xong thì hoảng gần chết, sợ con trai mình sẽ nhận chị dâu thành mẹ, không cần người mẹ ruột là bà nữa. Sau đó dần dần kiềm chế lại, học làm một người mẹ.

——

Quý Hàm Thư không nhịn được lên tiếng biểu thị sự tồn tại của mình: “Mẹ, mẹ có đau lòng con đâu, con đã không ăn hai bữa rồi.” Nhân cơ hội này bán thảm.

Quý Hòa Hiện nhìn Quý Hàm Thư một chút, người phía sau lập tức phản ứng lại, nói với vẻ thấy chết không sợ: “Còn nữa, nhà bếp của chú nhỏ chẳng có lấy một chút mùi dầu khói, mẹ đi vòng quanh nhà bếp của chú ấy một vòng đi, nói không chừng chú ấy sẽ thuê mấy nhân viên dọn vệ sinh lại dọn đó.”



Quý Hòa Hiện thoải mái nói: “Chị dâu, đừng nghe nó nói bậy, đi thôi.”

…..

Tuy Diệp Vấn Vấn không nghe được toàn bộ, nhưng cô vẫn có thể suy đoán được đại khái từ những câu chữ vụn vặt là: Ảnh đế đại nhân muốn ra ngoài ăn cơm.

Ra ngoài ăn cơm, ra ngoài lại không tắt đèn.

Diệp Vấn Vấn bay đến phòng khách, cô nhìn tấm poster của Quý Hòa Hiện treo trên tường mà khen ngợi: Dù sao thì ảnh đế đại nhân cũng không thiếu tiền, không thiếu chút tiền điện này, cũng tiện cho cô có thể chạy ra ngoài chơi.

Cô đáp xuống bàn ăn, uống thêm mấy ngụm nước chanh, lại chuẩn bị tiếp tục ăn khoai tây và bánh hoa tươi.

Quý Hòa Hiện ra ngoài ăn cơm, chắc chắn anh sẽ không ăn những thứ này nữa. Lần này Diệp Vấn Vấn không còn kiêng dè gì, cô mở rộng bụng để ăn cho thỏa. Đặc biệt là sốt gia vị của khoai tây, qua một buổi chiều thì dường như đã không còn cay như vậy nữa, khiến cô ăn nhiều hơn cả buổi trưa.

Sau khi ăn xong, cô hạnh phúc đi quanh bàn ăn, đi mấy vòng để tiêu cơm.

Cũng không biết khi nào ảnh đế đại nhân mới về nữa, Diệp Vấn Vấn đi bộ xong thì bay về phòng ngủ. Trong lúc vô tình cô nhìn tới chỗ tủ đầu giường, trên tủ đầu giường có đặt quyển ngôn tình do mẹ ruột của Quý Hòa Hiện viết, cô bỗng nổi sự tò mò.

Cô đi tới một bên sách, duỗi hai tay ra, nắm lấy ngay phần giữa rồi dùng sức đập cánh, dưới tay cô hệt như thứ gì đó nặng ngàn cân, nhưng cuối cùng cũng có thể mở sách ra được.

Dịch Phỉ, chương một: Nữ chính đột nhiên bị truy đuổi, sau đó không hiểu sao lại lăn giường với nam chính. Chương hai: Mang thai. Chương ba: Chưa kết hôn đã mang thai, gây gỗ một trận lớn với mẹ. Chương bốn: Người yêu và bạn thân ở cùng nhau. Chương năm: Đi đến nơi xa sinh ra một bé con giống hệt với nam chính…

Diệp Vấn Vấn yên lặng đóng sách lại, cô đọc năm chương đã là cực hạn của cô rồi, cô lại nổi lòng đồng tình với Quý Hòa Hiện lần thứ hai.



Một ảnh đế đại nhân, chắc chắn những kịch bản anh xem đều được chế tác tốt, để anh đọc những bộ ngôn tình đầy máu chó thế này, còn muốn bình luận cho mẹ anh nữa, thật sự là làm khó anh.

Cô lại đáp xuống máy tính, vừa định ra tay thì chợt nhớ ra mình đã xem phim suốt cả buổi trưa, đôi mắt nhìn lâu vào màn hình sẽ dễ bị cận thị.

Diệp Vấn Vấn ép mình rời khỏi máy tính, cô bỗng nhớ đến gì đó, ánh mắt cô sáng lên, cô bay vèo đến trước tivi ngoài phòng khách: Không thể xem máy tính, vậy có thể xem tivi không?

Điều khiển tivi được để trên khay trà, Diệp Vấn Vấn quan sát một chút rồi tìm nút mở tivi, sau đó cô ngồi phịch xuống, cạch một tiếng, màn hình tivi sáng lên, bên trong đang phát sóng một bản tin mới.

Những phím bấm của điều khiển tivi nhỏ và gần hơn so với máy tính, cô không cần phải nhảy tới nhảy lui, muốn đổi kênh vào thì cứ bước tới ngồi xuống là được, rất tiện.

Cô đổi từng kênh một, khi đổi đến kênh giải trí thì, MC bên trong đang đọc một tin tức: Quý Hòa Hiện hủy hợp đồng với công ty Kỷ Kỷ.

MC nói: “…Có một tin đồn rằng, sở dĩ Quý Hòa Hiện hủy hợp đồng là vì đã gây cãi với người đại diện của công ty tên Cao Vũ, nhưng với chuyện này, Cao Vũ vẫn chưa hề có lời đáp lại nào.”

Ngoài ra, còn có sự kiện hotsearch, MC nói: “Quý Hòa Hiện vừa đăng tải lời giải thích, ý rằng đã có người lén vào nhà riêng của anh, sau đó cô gái đăng tải weibo kia cũng đã lên tiếng đính chính, cô ta và Quý Hòa Hiện không hề có quan hệ gì với nhau.”

“Ở đây, tôi hy vọng mọi người là một fans có lý trí, hãy cho nghệ sĩ nhiều không gian riêng hơn một chút.”

….

Thì ra mọi chuyện đã được giải quyết, Diệp Vấn Vấn còn đang lo không tìm được cách tìm hiểu tình hình.

Trong truyện không có nhiều miêu tả đến Quý Hòa Hiện, gần như anh chỉ là một sự tồn tại của bối cảnh. Tuy cô vẫn chưa biết rõ tính cách và nhân phẩm của ảnh đế đại nhân, nhưng bây giờ cô của người ta, ở nhà của người ta, còn dựa vào bút của người ta nên cô mới có thể “sống” được. Tất nhiên cô hy vọng công việc của ảnh đế đại nhân sẽ thuận buồm xuôi gió, không gặp mấy chuyện oái oăm nào.



Diệp Vấn Vấn rất thích xem những tiểu phẩm hài kịch, đây là sự điều chỉnh của cô với bản thân mình. Bình thường cô vẫn luôn nằm trên giường một cách nhàm chán, cô xem hút hài kịch thì có thể khiến tâm trạng của cô được thả lỏng, được nhẹ nhàng vui vẻ.

Xem một hồi, cô bỗng đau bụng.

Bởi vì cô xem quá chăm chú nên cô không chú ý kẽ, mãi đến khi cảm thấy không đúng thì mới phát hiện bụng mình đã đau như trời long đất lở.

Diệp Vấn Vấn không để ý đến tiểu phẩm hài nữa, cô vội vàng xé một chút khăn giấy, bay đến bồn hoa trong phòng ngủ. Trước lạ sau quen, cô chỉ hy vọng sau này ảnh đế đại nhân ít ăn cơm trên bàn sách thôi.

Không thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ lắm.

Sau khi chọn được vị trí, Diệp Vấn Vấn bống có một cảm giác không lành. Cô bị bệnh liệt giường nhiều năm, cho nên cô rất nhạy cảm với những phản ứng của cơ thể mình. Lần này cô đau bụng đến thế, sợ rằng không hay rồi.

Quà nhiên, cô bị tiêu chảy.



Quý Hòa Hiện và mẹ con Sở Dư Hương đi đến một nhà hàng cao cấp, mục đích của Sở Dư Hương khi đến đây là vì chuyện hotsearch.

“Chị dâu, chuyện đã qua, Hàm Thư cũng biết sai rồi.” Quý Hòa Hiện dùng ngữ điệu khá bình thản nói chuyện với Sở Dư Hương, mang theo sự kính trọng.

Anh nhìn sang Quý Hàm Thư vẫn đang cúi đầu, âm thanh bỗng trở nên lạnh nhạt hơn một chút: “Nhưng lần này là lần thứ nhất, cũng là lần cuối cùng. Cháu có thể tùy tiện đến nhà của tôi, nhưng không được tùy tiện dẫn người đến nữa.”

Buổi chiều khi hủy hợp đồng, anh đã để Kiều Hựu Song liện hệ với Tần Tiểu Thi.

Bên Quý Hòa Hiện có đoạn video ghi lại hình ảnh cô ta đi vào nhà, lén xông vào nhà dân, còn bịa đặt chuyện, hoàn toàn có thể báo cảnh sát được, hành vi của cô ta sẽ bị cảnh sát đưa đến cục cảnh sát đi một vòng.

Kiều Hựu Song dùng danh nghĩa của nhân viên công ty, trần thuật sự thật, vừa mới nói vài câu đã khiến Tần Tiểu Thi hoảng hốt rồi, đẩy Quý Hàm Thư ra, cuối cùng còn biểu thị rằng mình sẽ lập tức lên bài làm rõ mọi chuyện.

….

“Cháu biết rồi, xin lỗi chú nhỏ.” Quý Hàm Thư gật đầu đàng hoàng.

Trong lúc ăn cơm, Quý Hàm Thư lại phát hiện Quý Hòa Hiện liên tục xem điện thoại, thật sự có chút ngạc nhiên: Chú nhỏ không phải kiểu người không rời tay lúc ăn cơm à, dù sao, chú ấy còn trẻ tuổi nhưng lại hệt như một cán bộ già vậy, rất ít khi chơi điện thoại.

Quý Hàm Thư: “Chú nhỏ, không phải chú nói lúc ăn cơm không được chơi điện thoại à…”

Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói: “Bàn chút chuyện làm ăn.” Dứt lời, anh cất điện thoại đi.

Quý Hàm Thư cũng không nghĩ nhiều, sau đó, điều khiến cậu ta kinh ngạc lẫn hoảng sợ hơn chính là, lúc thanh toán, Quý Hòa Hiện lại gói về thêm một phần bánh ngọt.

Nhưng Sở Dư Hương lại vui đến tít mắt, chiếc hộp trắng kia vừa đẹp vừa dễ thương, vừa nhìn đã biết là dùng đưa cho phái nữ: “Hòa Hiện, cậu muốn tặng cho ai thế?”

Chị ta nhanh chóng tìm tòi những nghệ sĩ nữ đã hợp tác với Quý Hòa Hiện hệt như một radar rà soát.

Quý Hòa Hiện nói: “Mang về, làm bữa sáng cho ngày mai.”

Nét vui sướng trên mặt Sở Dư Hương lập tức bị vẻ thất vọng thay thế.

Đôi con ngươi của Quý Hàm Thư đảo một cái: Có vấn đề.

….

Khi về đến nhà đã là mười giờ rưỡi, Quý Hòa Hiện đi vào phòng khách nhìn quanh một vòng, chú ý thấy khăn giấy trên khay trà bị xé đi mấy miếng, sau đó nhìn sang tivi đang tắt.

Chẳng trách lúc anh ăn cơm, anh dùng điện thoại xem thì không thấy cô dùng máy tính ở phòng ngủ, thì ra là ra ngoài xem tivi.

Quý Hòa Hiện khẽ cười, lại đi tới bàn ăn, anh nhìn cốc nước chanh, đã hụt xuống chưa tới một centimet. Anh lại bưng đĩa khoai tây lên, anh thấy ở một bên khoai tây có một cái hố to bằng móng tay.

Anh tự não bổ hình ảnh nhóc con ôm khoai tây gặm, khóe môi vô thức cong lên không hạ xuống được.

Quý Hòa Hiện lại nhớ đến, thông qua máy thu hình của laptop, anh đã nhìn thấy qua điện thoại hình ảnh tinh linh hoa bay tới bay lui, còn có thể nói chuyện. Ngoại trừ cảm thán rằng cô quá nhỏ ra, thì anh lại chẳng thấy có gì kỳ lạ.

Quý Hòa Hiện cầm bánh ngọt vào phòng ngủ, anh mở hộp ra, để lộ chiếc bánh nhỏ xinh bên trong.

Đây là nhóc con do anh vẽ ra, trước khi cho cô đủ cảm giác an toàn, nếu cô sợ khi nhìn thấy anh thì anh sẽ không định vạch trần cô.

Anh cố ý đi lại nhìn quanh phòng ngủ một chút, lúc này mới như tùy tiện liếc nhìn bức tranh một cái, lại bất ngờ phát hiện rằng tinh linh hoa trong tranh không hề ngồi thẳng như bình thường, mà là đang cuộn mình trên nhụy hoa, co lại thành một vòng, đang ngủ say sưa.

Quý Hòa Hiện vô thức thở nhẹ hơn, anh kề sát mặt vào nhìn, nhưng vừa nhìn thì anh đã nhíu mày: Sắc mặt của tinh linh hoa không đúng lắm.

Anh vẽ tinh linh hoa có gương mặt trắng nõn hồng hào, là anh cố ý điều chỉnh màu nước. Nhưng bây giờ anh lại nhìn thấy gương mặt của cô trắng bệnh, quan trọng nhất chính là, anh phát hiện cơ thể của cô đang run rẩy không ngừng.

Cô bị bệnh sao?

Gần như theo bản năng, Quý Hòa Hiện duỗi ngón cái và ngón trỏ ra, muốn bắt tinh linh hoa ra ngoài, nhưng đầu ngón tay anh lại đụng đến giấy vẽ cứng ngắc.