Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 36



Sau khi Quý Hòa Hiện xác nhận không còn con ong mật nào nữa, anh thoáng bình ổn lại nhịp tim đang đập nhanh của mình rồi mở ngón tay ra.

“Không sao chứ?” Anh hỏi.

Diệp Vấn Vấn lộ ra nụ cười mà Quý Hòa Hiện xem không hiểu.

Không, cô không sao, Đại Hoàng và Nhị Hoàng mới có sao.

“Vừa nãy là ong mật, sẽ chích em đấy.” Quý Hòa Hiện thấy nhóc con sững sờ, anh nghĩ rằng cô bị dọa sợ rồi nên hạ thấp giọng, dịu dàng phổ cập đặc tính của ong mật cho cô biết.

Nếu ngòi đốt của ong mật đâm vào người Diệp Vấn Vấn, tương đương với con người bị kiếm đâm trúng, nếu ngòi đốt lớn một chút, còn có thể đâm xuyên qua người cô.

Trong tình huống bình thường, ong mật sẽ không chủ động chích người.

Nhưng nhóc con là tinh linh hoa, trên người có mùi hoa nhàn nhạt, khó đảm bảo rằng ong mật sẽ không coi cô là hoa mà đến hút mật.

Quý Hòa Hiện nhíu mày, anh liếc mắt nhìn quanh. Trước đây anh cảm thấy nơi này yên tĩnh, có một ít động vật nhỏ cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, còn có thể khiến xung quanh có nhiều sức sống hơn, bao gồm cả tổ ong trên cây kia.

Nhưng những động vật nhỏ này, lại mang đến cho nhóc con rất nhiều nguy hiểm không xác định được.

Quý Hòa Hiện trầm ngâm, tạm thời anh không nghĩ được cách giải quyết, chỉ đành căn dặn Diệp Vấn Vấn sau này lúc bay ra khỏi cửa sổ phải quan sát tình huống.

Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu trước lòng tốt của ảnh đế đại nhân, bên tai cô đã không còn nghe được tiếng của Đại Hoàng và Nhị Hoàng, cũng không nhìn thấy chúng nó bay đi đâu.

Cô có hơi lo lắng: “Hai con ong mật kia không sao chứ.”

Quý Hòa Hiện hơi bất ngờ với sự quan tâm của Diệp Vấn Vấn dành cho ong mật, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ: “Nhóc con là tinh linh hoa, có lẽ trời sinh đã thân thiết với những sinh vật này.

“Không có gì đâu, tôi không đánh trúng chúng nó.” Anh nói.

Diệp Vấn Vấn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Đại Hoàng và Nhị Hoàng bị Diệp Vấn Vấn mong nhớ lúc này đang trốn trong mấy bông hoa trắng, hai con run run đến nửa ngày mới hết.

Trong lòng Đại Hoàng vẫn còn sợ hãi: “Suýt nữa ta đã chích tên đó rồi.”

Nhị Hoàng tức giận: “Ngu ngốc, đừng có dễ chích người như thế, không muốn sống nữa à.”

Vương hậu đã dạy chúng nó, phải tránh xa con người, càng không thể dễ dàng chíc người. Mỗi con ong mật đều tiếc mạng sống của mình, ngàn vạn lần không thể vì tức giận nhất thời mà bỏ mạng trong tay con người.

Con người là chủng tộc mạnh mẽ, chúng nó chích một hồi, với con người mà nói thì cũng chẳng thể coi là gãi ngứa được, trả được thù, nhưng chúng nó phải bỏ mạng, không có lời.

Đại Hoàng oan ức: “Ta, ta sợ mà.”

Có rất nhiều tộc nhân của tộc ong mật sau khi bị sợ hãi đã không khống chế được mà chích người, do đó mất đi sinh mạng.

Nó cũng tiện đà tức giận nói: “Con người thật xấu xa thật đáng sợ.”

“Ai da, không hay rồi.” Nhị Hoàng bỗng nhảy lên.”

Đại Hoàng cào cào chân, nó giương đôi mắt kép nhìn một cách ngơ ngác: “Sao thế?”

“Diệp Vấn Vấn!” Nhị Hoàng nói: “Con người kia đã chụp được Diệp Vấn Vấn rồi.”

“Đúng rồi.” Đại Hoàng sợ đến mức dựng cánh lên: “Làm sao bây giờ? Con người đã phát hiện Diệp Vấn Vấn, còn bắt được cô ấy nữa, liệu có thể đập chết cô ấy không?”

“Làm sao ta biết được.” Nhị Hoàng bay vòng tại chỗ: “Nhất định phải cứu cô ấy.”

Đại Hoàng vừa nhớ đế động tác vừa nãy của con người thì lại sợ muốn khóc, nó nhịn xuống: “Nhưng con người đáng sợ như thế, sao chúng ta cứu được.”

Nghĩ đến đồng loại biến dị đã chết trong tay con người, Đại Hoàng nổi tâm từ bi, hít hít mũi: “Diệp Vấn Vấn thật đáng thương, đến lúc đó chúng ta đi nhặt xác cho cô ấy đi.”

Nhị Hoàng chần chờ: “Lỡ không chết thì sao.”

Đại Hoàng thôi nức nở, tiếp tục nghe Nhị Hoàng nói: “Cô ấy sinh ra đã là loài biến dị, bị cả gia tộc vứt bỏ, đã đủ thảm rồi, bây giờ còn bị con người bắt lấy, nếu chúng ta không cứu cô ấy, thế thì còn là bạn à.”

Đại Hoàng cảm thấy Nhị Hoàng nói có lý.

“Thế này đi, ta đi xem tình huống trước, ngươi ở đằng sau tiếp ứng.” Nhị Hoàng bắt đầu an bài.

Đại Hoàng run run: “Chỉ hai chúng ta à?”

“Tất nhiên.” Nhị Hoàng gật đầu nói: “Con người quá hung tàn, Diệp Vấn Vấn là bạn của chúng ta, dù không phải anh em. Nếu cô ấy còn sống sót, chúng ta lại nghĩ cách, nếu chết rồi, theo như lời mi mà làm, nhặt xác cho cô ấy.”

“Nhặt cái xác nào?” Ngay lúc hai con đang châu đầu ghé tai bày mưu thì, bỗng nhiên có một âm thanh đậm vẻ lười biếng vang lên: “Có cần ta giúp không nhỉ?”

Bóng tối kéo tới, hai con cứng ngắc xoay người lại, nhìn thấy một cái đầu đang ngẩng cao.

—-

Diệp Vấn Vấn đang quang minh chính đại chờ ở nhà bếp, nhìn ảnh đế đại nhân làm bữa sáng.

Quý Hòa Hiện đập bốn quả trứng vào trong bát, cô đứng trên giá đỡ điện thoại mà nhìn — Đây là sáng chế của Quý Hòa Hiện dành cho cô, để cô có được một chỗ dừng chân ở nhà bếp, có thể xem anh làm bữa sáng.

“Thầy Quý, có phải hơi nhiều trứng rồi không?” Trước đây vì cô bị đủ mọi loại bệnh, lúc nằm ở trên giường đã đọc không ít sách y học, sách cô xem nhiều nhất là trung y, cũng có xem một ít sách tây y.

Cô nhớ mình đã từng đọc được trong sách rằng, mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất hai quả trứng gà, ăn nhiều trứng gà quá không tốt cho cơ thể.

Cho dù cô mở bụng để ăn, nhiều nhất chỉ có thể ăn được một phần mười, còn lại chín phần mười kia chỉ có một mình ảnh đế đại nhân ăn…

“Không đâu.” Quý Hòa Hiện nói: “Vừa đủ làm bánh kem.”

Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nồi nhỏ đang nấu trên bếp đã bốc khói, nước sôi nên khiến nắp nồi vang lên mấy tiếng ùng ục, mùi thơm tràn ngập khắp nơi.

“Thơm quá.” Diệp Vấn Vấn khịt khịt mũi.

Quý Hòa Hiện mở nắp nồi rồi cùng cái muôi khuấy, mùi hương càng nồng đậm hơn, anh nói: “Đây là cháo gà bách bảo, đợi lát nữa là ăn được rồi.”

Diệp Vấn Vấn yên lặng liếm môi, cô thèm không chịu được. Quý Hòa Hiện vẫn luôn để ý đến cô, anh thấy thế thì trong mắt lóe lên tia ý cười.

Anh mở lò nướng ra, lấy một khay bánh quy nhỏ đủ mọi màu sắc ra.

Tất cả bánh quy đều có hình dáng động vật nhỏ, bé tí tẹo, hệt như viên kẹo vậy. Quý Hòa Hiện đã căn cứ theo tỉ lệ người của Diệp Vấn Vấn mà làm — Trước khi anh đi chạy bộ đã bỏ chúng vào lò nướng.

Anh lấy một cái bát nhỏ được mua cùng căn nhà nhỏ kia ra, trang trí một chút rồi đưa cho Diệp Vấn Vấn: “Em nếm thử đi.”

Đây là lần đầu tiên anh làm bánh quy nhỏ như thế, hy vọng mùi vị không quá kém.

Diệp Vấn Vấn sững sờ ôm lấy bát nhỏ, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, ảnh đế đại nhân đã lặng lẽ làm điểm tâm nhỏ cho cô.

“Cảm ơn thầy Quý.” Cô nhét vào trong miệng mình một cái bánh quy hình con thỏ nhỏ, đôi mắt cong thành hình trăng non: “Ngon quá đi mất.”

Quý Hòa Hiện dùng ngón trỏ gõ nhẹ đầu cô, chảo đã bắt đầu nóng, anh sợ dầu sẽ bắn đến chân của Diệp Vấn Vấn nên nói: “Có muốn xem tivi không? Trên bàn trà có đồ điều khiển tivi, ấn xuống nút màu đỏ là có thể mở được.”

Diệp Vấn Vấn ôm điểm tâm nhỏ của mình bay đến phòng khách, mở tivi.

Một hồi sau, Quý Hòa Hiện nhớ mình vẫn chưa chỉ Diệp Vấn Vấn cách đổi đài nên bèn đi ra cửa, lập tức nhìn thấy màn hình tivi đang liên tục chuyển đài.

Xem ra anh lo lắng nhiều rồi, nhóc con rất thông minh, không cần anh dạy.

Điệp thoại đặt trên giá rung lên, là Trình Thâm gọi đến: “Kỷ Hà Tuyến, chào buổi sáng nhé người anh em, có muốn tôi đến kiểm tra cơ thể cho tinh linh nhỏ kia không?”

“Không cần.” Quý Hòa Hiện từ chối.

Trình Thâm rất không cam lòng, nguyên ngày hôm qua anh ta đã không tới được, hôm nay dù thế nào cũng phải qua gặp cho được tinh linh hoa.

Có nhiều chủng vật thần kỳ, nếu không quan sát ở khoảng cách gần thì thật phí của trời.

“Sau khi cậu vẽ những máy móc thiết bị tôi gửi cho cậu, cậu biết sử dụng chúng không? Có thể biết được những tác dụng và ý nghĩa của một số vật trong đó à?”

Không chờ Quý Hòa Hiện đáp lời, Trình Thâm đã nói: “Cậu không thể, nhưng tôi có thể đấy, vì vấn đề an toàn của tinh linh hoa nhà cậu, vẫn nên nghe theo tôi đi.”

Quý Hòa Hiện lật đồ trên chảo lại.

Trình Thâm như thể có thể đưa mắt nhìn xuyên tường, nhìn ra được Quý Hòa Hiện đang chần chờ và động lòng, anh ta lập tức nói: “Cứ quyết định thế đi, tôi sẽ tới ngay, đến trong vòng năm phút.”

Quý Hòa Hiện: “…”

Quý Hòa Hiện: “Không phải vừa tan ca sáng à?”

“Đúng là tôi vừa tan ca sáng mà.” Trình Thâm nói: “Tôi lái xe trên đường có mang tai nghe để trả lời vài vấn đề của học sinh, vừa mới kết thúc đấy.”

Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không biết Quý Hòa Hiện vừa nói chuyện với bạn, cô ngồi trên ghế salon, vừa ăn bánh quy nhỏ vừa xem tivi vô cùng thoải mái.

—- Vừa nãy cô đã tìm được một bộ phim hoạt hình khiến cô rất bất ngờ.

Vốn tưởng rằng sau khi cô xuyên thư sẽ không bao giờ có thể xem lại bộ phim hoạt hình cô vẫn luôn muốn xem, và ngay đến khi cô chết cô cũng chưa có cơ hội xem này.

Ngay lúc cô đang xem say sưa ngon lành, cô chợt nghe một âm thành đậm phần lười biếng: “Diệp Vấn Vấn, chết chưa? Còn sống thì hú một tiếng đê.”

Tay Diệp Vấn Vấn run lên, cô suýt nữa đã làm đổ đi cái bát bánh quy đang ôm, cô bay lên, nhìn quanh bốn phía đầy cảnh giác: “Ai đó?”

“Cúi đầu xuống, ở đây.”

Diệp Vấn Vấn nghe lời cúi đầu, hai giây sau, cô nhìn thấy từ dưới bàn trà có một con rắn trắng như tuyết chầm chậm bò ra, con rắn ngẩng đầu: “Thì ra vẫn chưa chết à, vậy thì tốt rồi.”

Rắn trắng phát hiện Diệp Vấn Vấn không phải ứng, nó bắt đầu quấn người mình lại hệt như một khoanh nhang muỗi, vểnh cái chóp đuôi lên nói: “Sao không nói gì? Có phải bị vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời của ta mê hoặc rồi không?”

Tiếng rít gào của Diệp Vấn Vấn bị câu nói này miễn cưỡng đè lại.