Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 37



Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô đập cánh nhanh chóng bay lên trên, mãi đến khi thấy được khoảng cách đã đủ an toàn mới dừng lại.

Thế nào cô cũng không ngờ, trong nhà ảnh đế đại nhân lại xuất hiện thứ rắn này.

“Bay cao vậy làm gì, bắt nạt ta không biết bay à.” Rắn trắng thè lưỡi ra: “Tự giới thiệu một chút, ta tên Bạch Tuyển, ngụ ý là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, mị lực vô song.”

Diệp Vấn Vấn: “…”

“Nhìn dáng vẻ của mi, không giống tộc ong mật biến dị chút nào, xem tướng mạo khá giống với con người nha.” Nói xong, Bạch Tuyển lại lắc đầu: “Hình thể này của mi cũng không giống con người, làm gì có con người nào yếu ớt như mi.”

“Lẽ nào mi là do tộc ong mật và con người vượt chủng tộc kết hợp rồi sinh ra?” Bạch Tuyển bổ não: “Tổ tiên của ta từng có chuyện như vậy đó, tiếc là kết cục của vị tổ tiên kia không được tốt cho lắm, thảm cực kỳ.”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Con rắn này, có lẽ đầu óc không được bình thường cho lắm.

Cô không có hứng thú nghe nó xì xì khè khè, mặc dù biết đối phương không có ác ý, nhưng khi cô nhìn vào thân thể nó thì vẫn không nhịn được sởn gai óc.

Là một nữ sinh, cô trời sinh đã sợ rắn.

Nhớ đến trước đó nó đã gọi tên mình đầu tiên, trong lòng cô hơi động, miễn cưỡng đè nén cảm giác tê rần da đầu của mình, chần chờ hỏi: “Mi là bạn của Đại Hoàng Nhị Hoàng à?”

Bạch Tuyển quẫy đuôi, liếc xéo cô một cái: “Mi xem ta là thứ rắn chơi với ong mật kia à?”



“Nhưng mà…” Nó kéo dài âm thanh: “Hai con ong mật ngu ngốc kia dám xông vào đầm rồng hang hổ vì bạn, ta thưởng thức tính nghĩa khí của chúng nó, vì thế mới miễn cưỡng giúp chúng nó thôi.”

“Chúng nó cho rằng mi bị con người bắt đi, bị giết chết nên đã thương lượng cách cứu mi.” Bạch Tuyển chà chà hai tiếng: “ta thấy mi sống rất thoải mái tự tại trong nhà con người mà, còn có đồ ăn nữa.”

Trên sàn nhà có vài cái bánh quy nhỏ mà Diệp Vấn Vấn đã vô tình làm rơi khi hoảng hốt, Bạch Tuyển thè lưỡi ra cuốn lấy rồi cuốn hết bánh quy vào trong miệng mình, ăn ngon lành.

Lưỡi rắn còn có thể làm thế này à???

Diệp Vấn Vấn vừa ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, vừa cảm động với sự nghĩa khí của Đại Hoàng Nhị Hoàng, không ngờ chúng nó lại lo lắng cho cô như thế.

Cô biết chúng nó sợ con người thế nào.

Nghĩ đến Đại Hoàng Nhị Hoàng, thế cũng khiến cho con rắn trắng này dễ nhìn hơn nhiều, cô bèn bay thấp xuống chúng.

Chủng loài quyết định lá gan, rắn có lực công kích mạnh, bình thường đều là con người sợ chúng nó. Vì thế mà con rắn trắng này mới thoải mái bò vào nhà như thế, chẳng sợ tí nào.



“Bây giờ chúng nó đang ở đâu?” Diệp Vấn Vấn hỏi nó.



“Ở bên ngoài đấy.” Bạch Tuyển thấy cô bay xuống thì rất hứng thú nhìn chằm chằm cô, nói: “Thế mới đúng chứ, bay cao như vậy, người nào không biết còn tưởng ta sẽ làm gì mi nữa.”

“Cái cơ thể này của mi.. Đến cùng là thứ gì thế?” Bạch Tuyển dang rộng cơ thể đang cuộn tròn của mình ra, hơi bò lại chỗ Diệp Vấn Vấn, khiến cô sợ đến mức vội vàng bay về sau.

Bạch Tuyển dừng động tác lại, nó đảo mắt qua lại, biểu cảm như thể nói không nên lời: “Hai con Hoàng kia nói mi nhát gan, đúng là không gạt ta.”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Đây là cô biết chịu trách nhiệm với tính mạng của mình!

“Đi thôi.” Nó xoay đầu hướng đến chỗ phòng ngủ mà bò.

Diệp Vấn Vấn ngơ ngác: “Đi đâu?”

Bạch Tuyển liếc cô một cái: “Mi vừa mới hỏi chúng nó ở đâu, chẳng lẽ không muốn ra ngoài tìm chúng nó, báo bình an à?”

Diệp Vấn Vấn nhìn ra được sự ghét bỏ trong mắt rắn trắng, cô im lặng hai giây rồi cấp tốc bay theo.

Cô không vào nhà bếp báo với Quý Hòa Hiện, cô nghĩ chỉ đi báo bình an mà thôi, sẽ không tốn bao lâu cả. Cũng tiện thể giải thích với Đại Hoàng và Nhị Hoàng rằng, Quý Hòa Hiện không phải người xấu, không cần sợ anh như thế.

Thật ra trước kia Diệp Vấn Vấn vốn định nói cho Quý Hòa Hiện biết cô có thể giao lưu với Đại Hoàng và Nhị Hoàng, nhưng cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng bỏ luôn suy nghĩ này.

Nếu Quý Hòa Hiện biết động vật bên ngoài có tiếng nói riêng, nghe hiểu anh nói chuyện, đông thời còn có thể vô tình núp mình trong tối để quan sát anh, chắc chắn anh sẽ không dễ chịu gì.

Cùng lúc đó, Quý Hòa Hiện nhận được một tin nhắn wechat của Trình Thâm: Mở cửa.



Trình Thâm gửi xong hai chữ này thì đứng ở cửa, không nhấn chuông. Quý Hòa Hiện vặn nhỏ lửa lại, đi ra phòng khách, chuẩn bị nói với Diệp Vấn Vấn rằng có bạn của anh đến chơi.

Nếu nhóc con sợ, không muốn gặp Trình Thâm vậy anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô, đuổi Trình Thâm về. Còn nếu cô đồng ý gặp, anh sẽ cho Trình Thâm vào.

Quý Hòa Hiện ra khỏi nhà bếp, anh vừa mới bước hai bước đã chợt dừng lại.

“Ối chà, con người đi ra kìa.” Bạch Tuyển nâng đầu lên, ở nơi xa xa đối diện với Quý Hòa Hiện, nó đang suy nghĩ xem vẫn nên đi tiếp như không có gì xảy ra hay đứng lại chào hỏi.

Diệp Vấn Vấn quay đầu, cô thấy Quý Hòa Hiện thì vô thức bay qua: “Thầy Quý…”

Bạch Tuyển nghĩ rằng nên chào hỏi, cho nên cũng bèn bò qua chỗ Quý Hòa Hiện.

“Vấn Vấn, em bay cao một chút.” Con ngươi của Quý Hòa Hiện chìm xuống, đối diện với con rắn trắng đang bò tới chỗ mình, anh trở tay làm một động tác:

Anh xông lên, thể hiện thân thủ mà anh đã từng học được khi đóng phim hành động, nắm lấy đuôi con rắn trắng rồi vung lên không trung một cái, tay kia bóp lấy nơi dưới cổ rắn bảy tấc nhanh như chớp.

Bạch Tuyển: “…”

“Mẹ nó.” Nó bị bóp đến há mồm ra, phun ra mấy âm tiết mà Diệp Vấn Vấn mới có thể hiểu, vào trong tai Quý Hòa Hiện, đó chỉ là mấy tiếng xì xì.

Cánh tay đã hiện ra cơ bắp của Quý Hòa Hiện trở lại bình thường, anh nhíu mày quan sát con rắn trắng. Trước đó có một con rắn xanh bò bào trong nhà anh, anh cũng không báo cho phòng quản lý tài sản, con rắn xanh ấy đã tự rời đi.

Tuy anh không sợ, nhưng anh cũng không muốn trong nhà mình xuất hiện những con vật nguy hiểm này, anh đã mua chút hùng hoàng rồi rải quanh biệt thự.

Sau đó, ngoại trừ có một vài động vật nhỏ hay bò cửa sổ vào nhà ra, thì những loài bò sát cỡ lớn này đã không còn xuất hiện nữa.

Mà vừa nãy anh không chút cảnh giác nào, để mặc nhóc con trong phòng khách một mình.

Diệp Vấn Vấn đậu lên vai Quý Hòa Hiện, bên tai cô là những tiếng đứt quãng của Bạch Tuyển: “Tên con người này bóp cái cổ xinh đẹp mượt mà trơn bóng của ta…”

Diệp Vấn Vấn nhìn rắn trắng, cô tìm nửa ngày cũng không thấy cổ nó ở đâu.

Không phải ngay dưới đầu là cơ thể là, cái cổ ở đâu ra vậy.

“Đừng sợ, nó sẽ không khiến em bị thương.” Quý Hòa Hiện tự nhận hành động bay đến vai mình của Diệp Vấn Vấn là do cô bị rắn trắng làm sợ, anh duỗi ngón tay trỏ ra vuốt nhẹ đầu cô để an ủi.

Diệp Vấn Vấn còn chưa kịp nói chuyện thì chuông cửa đã vang lên — Trình Thâm chờ cả nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở cửa, anh ta không nhịn nổi nữa.

Anh ta vừa bấm chuông vừa nghĩ, phải làm sao mới có thể dụ được tinh linh hoa trong tranh ra ngoài, tinh linh hoa sống sờ sờ mới đáng yêu mà.

“Vấn Vấn, có một người bạn của tôi đến, em có muốn gặp không?”

Lời của Quý Hòa Hiện khiến Diệp Vấn Vấn quên ngay âm thanh của rắn trắng, cô lo lắng run cánh, muốn nói “không muốn”. Nhưng ảnh đế đại nhân đã hỏi như thế, nói rõ anh muốn giới thiệu cô cho bạn của anh biết.

Người có thể trở thành bạn của ảnh đế đại nhân, chắc hẳn sẽ không kém đâu.

Chỉ là…

Diệp Vấn Vấn xoa xoa tay nhỏ, bất an nói: “Bạn của anh nhìn thấy tôi, liệu có bị dọa sợ không?”

Bạch Tuyển không chịu nhận mệnh vểnh đuôi lên, ý đổ thoát khỏi sự giam cầm của Quý Hòa Hiện. Nhưng dù sao thì cũng đang bị cầm chắc vị trí chí mạng, nó giãy giụa cỡ nào cũng không làm được chuyện gì.

“Không cần lo lắng.” Quý Hòa Hiện lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu ta là bác sĩ, thứ có thể khiến cậu ta sợ chỉ có mặt cậu ta mà thôi.”

Diệp Vấn Vấn yên tâm không ít, mắt thấy Quý Hòa Hiện mở cửa lớn ra, cô lại không nhịn được mà căng thẳng. Cô bay ra phía sau Quý Hòa Hiện, lén lút quan sát bạn của ảnh đế đại nhân.

“Diệp… Vấn…. Vấn….” Rắn trắng không giãy giụa nữa, nó bắt đầu gọi Diệp Vấn Vấn.

Bạch Tuyển không hề nhận được sự hồi đáp nào: “…”

“Tôi nói này minh tinh lớn, có cần tàn nhẫn thế không, vừa mở cửa đã bắt rắn đến uy hiếp tôi rồi.” Trình Thâm nhìn thấy con rắn trắng trong tay Quý Hòa Hiện thì sợ đến mức nhảy lên, vội vàng lùi sang bên cạnh.

Nhìn qua, còn nói: “Mập thế, đem đi nấu canh chắc ngon lắm.”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Cô cảm thấy mình nên thu hồi lại câu “Người có thể trở thành bạn của ảnh đế đại nhân, chắc sẽ không kém đâu.”

Quý Hòa Hiện đã sớm quen với cái miệng tiện của Trình Thâm, anh không để ý đến anh ta.

Bình thường thì bác sĩ đều là người ít nói và nghiêm túc, nhưng Trình Thâm lại là một sự tồn tại cực khác trong ngành bác sĩ, có một cái miệng nói ầm ầm không yên nổi. Không phải không nghiêm túc, chỉ hay đùa giỡn với người bệnh, không ra dáng bác sĩ mà thôi.

Bệnh viện anh ta làm việc vừa yêu vừa hận anh ta, yêu vì y thuật của anh ta rất giỏi, hành nghề nhiều năm, cứu giúp vô số người bệnh, chưa từng có một sự cố nào.

Hận là vì anh ta miệng tiện, thích chọc người, dẫn đến các nữ sinh thường hay tranh giành anh ta, thường xuyên bị các phòng khác gọi điện báo cáo.

Diệp Vấn Vấn không biết Trình Thâm là người thế nào, cô sợ anh ta sẽ để mắt tới rắn trắng, lại sợ ảnh đế đại nhân đồng ý cho nên vội bay ra ngoài, liếc nhìn Trình Thâm rồi nhắm mắt nói: “Thầy Quý, con rắn này là bạn của tôi, anh có thể thả nó đi không.”

Sự chú ý của Trình Thâm nháy mắt chuyển từ con rắn trắng đến chỗ Diệp Vấn Vấn, anh ta sáng mắt nhìn chằm chằm cô, hận không thể bắt cô vào tay.

Chợt cảm thấy không đúng, không phải tinh linh hoa nên ở trong tranh à?

“Mẹ nó.” Anh ta phản ứng lại: “Kỷ Hà Tuyến, hai người vượt ranh giới khi nào thế???”

Quý Hòa Hiện bình tĩnh trả lời: “Ngày hôm qua.”

Diệp Vấn Vấn: “???”