Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 43



Sau nửa tháng sống yên ổn ở nhà, bỗng nhiên hôm nay biệt thự có một vị khách không mời mà đến — Chính là Cao Vũ.

Diệp Vấn Vấn không hiểu công việc của ảnh đế đại nhân, nhưng cô biết ảnh đế đại nhân đã hủy hợp đồng với công ty, Cao Vũ thân là người đại diện trước đó của anh, đến tìm anh, hiển nhiên sẽ chẳng có chuyện tốt gì.

Cao Vũ đã vì cái người Dương… Nhất thời cô không nhớ được tên của người nghệ sĩ kia, không biết xấu hổ lợi dụng ảnh đế đại nhân, chẳng hiểu nhân phẩm kiểu gì.

Cũng may ảnh đế đại nhân dễ tính, không so đo. Trước đó cô luôn cảnh giác với Quý Hòa Hiện, hai bên không quen biết nhau, bây giờ nghĩ tới những việc này, cô lập tức cảm thấy tức giận thay Quý Hòa Hiện.

Cô sợ Quý Hòa Hiện tốt tính sẽ nể mặt cộng sự cũ nên đồng ý với Cao Vũ chuyện gì đó, cô đang bay lên chỗ chùm đèn treo thì không nhịn được nói: “Thầy Quý…”

Quý Hòa Hiện: “Hửm?”

Diệp Vấn Vấn chần chờ: “Không có gì.”

Cô chợt nhớ ra, đây là chuyện của ảnh đế đại nhân, anh sẽ có phán đoán riêng của anh, cô không có tư cách can thiệp vào. Quá lắm thì đến lúc đó cô lại nghĩ cách để nhắc nhở anh.

Diệp Vấn Vấn ngồi trên chùm đèn, cô nhìn Quý Hòa Hiện, thấy Cao Vũ mặc một bộ váy dài đi vào.



Trước kia cô chỉ từng nghe giọng của Cao Vũ qua điện thoại, chưa từng thấy được cô ta. Lúc này cô có thể nhìn kỹ hơn, Cao Vũ khoảng chừng ba mươi tuổi, có một mái tóc ngắn gọn gàng, phối hợp với bộ quần áo nghề nghiệp già dặn, cô ta kẻ mắt và tô một màu son đỏ, nhìn qua rất có hình tượng của một người phụ nữ mạnh mẽ.

“Chuyện này.. Sao lại có thêm nhiều hoa vậy?” Sau khi Cao Vũ vào nhà, cô ta sợ hết hồn.

Chỉ thấy trước mắt có đặt rất nhiều chậu hoa, tất cả đều là những loại hoa cỏ bình thường, gần như trên những đóa hoa đang nở rộ đều có ong mật.

Với sự hiểu biết của cô ta về Quý Hòa Hiện, xưa nay anh sẽ không bao giờ bày biện nhiều hoa cỏ trong nhà như thế, những thực vật này khiến khí chất trong biệt thự rất khác với trước kia.

“Có chuyện gì không?” Quý Hòa Hiện không để ý tới câu hỏi của cô ta, anh lại ngồi xuống ghế salong xem tạp chí. Trước khi Cao Vũ đến, anh đang cùng Diệp Vấn Vấn ngồi trên ghế salong xem tạp chí.

Cao Vũ đứng tại chỗ với sắc mặt khó coi, động tác và thần thái của Quý Hòa Hiện khiến cô ta không thể không tức giận lẫn oán trách.

Lúc trước nếu không có cô ta, sao Quý Hòa Hiện có thể ra mắt thành công như thế. Trong tay mỗi một người đại diện của công ty đều có nguồn tài nguyên giới hạn, cô ta và Quý Hòa Hiện mà đã liều mạng cướp tài nguyên tốt nhất.

Trong thế giới giải trí, không phải cứ có tiền là mọi chuyện đều được như ý. Chỉ có tiền, mà không có người thì vẫn khó nuốt như thường. Có thể nói, Quý Hòa Hiện có thể nổi tiếng như thế, mỗi một bộ phim đều đạt được giải thưởng, không thể không kể công của cô ta.



Ngoại trừ kịch bản, thì Quý Hòa Hiện gần như chẳng tham gia những buổi xã giao, một ít hoạt động mà cô ta sắp xếp. Một diễn viên chỉ có thể đóng phim, nếu không tham gia những hoạt động thương nghiệp thì diễn viên còn có được lợi ích gì.

Vào lúc này, Dương Diệc Luân xuất hiện, anh ta nghe lời, làm theo cô ta, cô nói anh ta làm cái cái đó. Hai người có cùng một mục tiêu, trèo lên vòng giải trí, kiếm được nhiều tiền hơn.

Vì thế, trọng tâm của cô ta đã dồn vào người Dương Diệc Luân, sử dụng những tài nguyên do tiếng tăm của Quý Hòa Hiện đi nuôi Dương Diệc Luân.

Cô ta biết Quý Hòa Hiện không có hứng thú với mấy hoạt động thương nghiệp, anh chỉ có hứng thú với đóng phim mà thôi, còn cái khác chẳng để ý. Cô ta cũng biết, tuy anh không biểu lộ ra, nhưng anh là một người trọng tình trọng nghĩa.

Người như vậy, chỉ cần không đụng vào điểm mấu chốt của anh, thì thật sự rất dễ để lợi dụng.

Nhưng cô ta không ngờ Quý Hòa Hiện lại hủy hợp đồng với công ty, cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện những gì mình hiểu về Quý Hòa Hiện trước đây không phải sự thật.

Cô ta chưa từng hiểu rõ anh.

Thậm chí—

Cao Vũ hít sâu một nơi, nói rõ ý đồ mình đến một cách dứt khoát: “Là anh gây ra chuyện của Dương Diệc Luân à?”

Quý Hòa Hiện cầm quyển tạp chí trên tay, để tiện cho Diệp Vấn Vấn đang đậu trên đèn cũng nhìn rõ được.

“Nói chuyện chính đi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hời hợt nói.

Giọng của Cao Vũ hơi cao lên: “Hai ngày nay trên mạng truyền ra tin nói rằng cậu ta cướp tài nguyên của anh, công ty nâng đỡ cậu ta xa lánh anh, dẫn đến chuyện anh hủy hợp đồng, lẽ nào anh không biết à?”

Còn có chuyện như vậy?

Trái tim tò mò của Diệp Vấn Vấn nhảy lên.

Quý Hòa Hiện ngẩng đầu, anh liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tôi nhất định phải biết à?”

Ánh mắt lạnh nhạt kia khiến vẻ mặt Cao Vũ cứng lại, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại chợt không nói được, cô ta cắn răng, nói: “Chuyện đó là lên hotsrech hai ngày nay, fans của anh đã mắng Dương Diệc Luân đến máu chó đầy đầy. Hôm nay khi cậu ta ra khỏi công ty, còn bị một người tự xưng là fans của anh ném rác vào người, bây giờ cậu ta đã không dám tùy tiện ra ngoài rồi.”

Quý Hòa Hiện khẽ nhíu mày.

Cao Vũ tiếp tục nói: “Sau khi anh hủy hợp đồng với công ty, dưới tay tôi bây giờ chỉ có một nghệ sĩ là Dương Diệc Luân. Hòa Hiện, dù anh oán trách tôi hay cậu ta đi chăng nữa, tôi hy vọng anh có thể đăng tải một weibo, thanh minh chuyện anh hủy hợp đồng với công ty là do hợp đồng đến kỳ hạn, chỉ là hành vi cá nhân của anh, không liên quan gì tới người khác.”

“Nếu còn tiếp tục như thế, nếu fans của anh khiến cậu ta bị thương, chuyện này làm lớn ra thì chẳng có lợi cho ai cả.” Cô ta cũng không muốn trở mặt với Quý Hòa Hiện.

Trước đó Dương Diệc Luân muốn chính miệng người đại diện là cô ta giội nước bẩn lên người Quý Hòa Hiện, một khi cô ta làm như vậy rồi, mặc kệ chuyện đó là thật hay giả thì chắc chắn hình tượng của Quý Hòa Hiện sẽ bị hỏng mất.

Nhưng cô ta đã mắng Dương Diệc Luân một trận, làm như vậy đúng là có thể giội nước bẩn lên người Quý Hòa Hiện thật, nhưng đến cùng thì đấy cũng chẳng phải sự thật. Thời gian dài, nhiệt độ qua đi, sẽ không có nhiều người quan tâm.

Ngược lại, nếu cô ta làm thế chắc chắn sẽ trở mặt với Quý Hòa Hiện. Tuy cô ta không hiểu rõ gia thế của Quý Hòa Hiện, nhưng cũng biết Quý Hòa Hiện là con nhà giàu. Dù thế nào, con đường có Quý Hòa Hiện, có thể sẽ không bao giờ ngừng lại.

Quý Hòa Hiện lấy điện thoại di động ra, anh đăng nhập vào weibo đã không đăng nhập từ lâu.

Bình thường anh không hay dùng sản phẩm điện tử, Kiều Hựu Song cũng nghĩ ngơi, có lẽ là đi chơi đâu đó nên không nhìn thấy tin tức trên mạng xã hội, cho nên đã không thông báo cho anh biết.

Quý Hòa Hiện tìm hiểu rõ tình hình xong mới cất điện thoại, anh nói với Cao Vũ: “Tôi sẽ xử lý.”

Cao Vũ thở phào nhẹ nhõm, nếu Quý Hòa Hiện đã đồng ý, chắc chắn anh sẽ làm được.

Tuy rằng Quý Hòa Hiện không thể quản được hành vi của fans nhà mình, nhưng chỉ cần anh đứng ra thanh minh, ít nhất cũng sẽ kiến phần lớn fans hiểu rõ chân tướng, sẽ không đuổi theo mắng Dương Diệc Luân, thậm chí là làm ra hành động hại người nữa.

Nhưng Cao Vũ cẫn còn chưa đi, cô ta đứng tại chỗ một chút, nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Hòa Hiện, nghe nói anh định quay một bộ phim mới cùng đại diễn Vu, lần trước anh đã gặp mặt anh ta, anh có xác nhận được ứng cử viên của vai nam chính chưa?”

Ngoại trừ Quý Hòa Hiện và Vu Tinh Ngôn biết chuyện họ gặp nhau ra, chỉ có Dương Diệc Luân từng “tình cờ” đến.

Cap Vũ thấy Quý Hòa Hiện không nói gì thì nghĩ rằng anh đã ngầm thừa nhận, cô ta đã nói với Dương Diệc Luân từ lâu, với tư cách bây giờ của cậu ta, vốn không đủ để diễn phim của Vu Tinh Ngôn.

Nhưng nếu là vai phụ thì cũng có thể tranh thủ một chút.

“Hòa Hiện, anh quen với đạo diễn Vu, anh có thể liên lạc với đạo diễn Vu xin một vai cho Diệc Luân chứ? Anh đã từng hợp tác với Diệc Luân trong bộ phim trước, hai người phối hợp không tệ.” Cô ta căng khóe môi lên cười: “Nếu hợp tác lần hai, độ ngầm hiểu sao sẽ lại tăng lên một bậc.”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Diệp Vấn Vấn tức giận đến mức bay thẳng xuống khỏi đèn treo, ảnh đế đại nhân đã hủy hợp đồng, vậy mà còn muốn nhặt được chỗ tốt từ người anh nữa chứ.

Không biết xấu hổ quá rồi.

Cô bay thẳng đến cửa sổ, đi vào rừng, gào lên: “Tiểu Bạch!!!”

Mấy giây sao, một con rắn trắng bò ra, trong miệng nó còn đang ngậm một quả trứng: “Sao?”

“Giúp ta một việc.” Diệp Vấn Vấn thở phì phò nói: “Dọa một người.”

Rắn trắng lập tức nuốt quả trứng: “Cái này ta thích.”

Phòng khách.

Quý Hòa Hiện lơ đãng liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu mình, phát hiện Diệp Vấn Vấn đã không có ở trên đèn treo nữa: Có lẽ là nhóc con đợi chán quá, lại bay ra ngoài chơi rồi.

Anh gấp quyển tạp chí lại, đặt lên bàn trà, sau đó anh khoanh hai tay trước người, động tác này khiến Cao Vũ đang thao thao bất tuyệt dừng giọng lại.

Đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện, cõi lòng Cao Vũ chấn động, bước chân vô thức lùi về sau một bước. Cô ta đã làm việc với Quý Hòa Hiện ba năm, ngoại trừ đóng phim, xưa nay cô ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt này từ Quý Hòa Hiện.

Ánh mắt này quá thông suốt, hệt như có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô ta, nhìn thấy rõ ràng nội tâm đang đăm chiêu suy nghĩ của cô ta, khiến cô ta có một cảm giác sợ hãi tột cùng như bị vạch mặt.

Cô ta giả vờ bình tĩnh cười cười: “Tôi chỉ thuận miệng nói một chút, anh không muốn thì thôi.”

“Suýt nữa tôi đã quên rằng chúng ta không còn là đồng sự nữa, anh không có trách nhiệm làm mấy thứ này.” Có lẽ thấy Quý Hòa Hiện không có động tác gì khác, cô ta ở đối diện, không nhịn được mà khó chịu.

Cô ta cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi thì chợt thấy trên chân mình có thứ gì đó lướt qua, mạng đến xúc cảm lành lạnh. Cao Vũ cúi đầu nhìn xuống, đối diện với cô ta là một cái đầu rắn đang thè lưỡi.

Một giây đó, cảm giác lạnh toát lan từ lòng bàn chân lên thẳng đại não, Cao Vũ rít lên một tiếng, toàn thân run rẩy, hận không thể lập tức ngất đi.

Quý Hòa Hiện dùng tay đỡ trán, ánh mắt anh tìm kiếm xung quanh, không hề nhìn thấy bóng dáng của Diệp Vấn Vấn. Anh thấy Cao Vũ đã sợ đến mức tái mặt, anh không thể làm gì khác hơn là nói: “Tiểu Bạch, lại đây.”

Rắn trắng:…”

Bổn thiếu gia tên Bạch Tuyển.

Rắn trắng không nhúc nhích, Quý Hòa Hiện chỉ đành đưa tay kéo đuôi nó qua, rắn trắng thuận thế quấn lên cổ tay anh, há mồm muốn cắn anh lại bị anh bóp lấy.

Giọng Cao Vũ run run: “Anh, anh nuôi?”

“Vừa nuôi gần đây.” Quý Hòa Hiện cười cười: “Nuôi hơn mười con, có muốn xem thử không?”

Dứt lời, đuôi mày của anh khẽ giật giật.

Diệp Vấn Vấn đang cầm một con sâu xanh đặt ngay trên đầu Cao Vũ, Cao Vũ chẳng hề hay biết gì, cô ta cầm theo túi xách rời đi trong sự sợ hãi.

Diệp Vấn Vấn còn muốn ném sâu vào trong cổ áo của Cao Vũ, nhưng cô ngẫm lại chiêu này quá ác, không hay cho lắm nên đã đổi thành đặt sâu trên đầu Cao Vũ.

Trước đây sức khỏe cô không tốt, luôn bị những đứa nhỏ khác ở viện mồ côi bắt nạt. Cô biết chuyện như thế dù báo cho viện trưởng cũng vô dụng, nếu không đánh lại, vậy thì đổi một cách khác để báo thù cho mình.

Cách trả thù rất đơn giản, cô sẽ lén lút thả sâu vào chăn của đứa nhỏ nào đã bắt nạt cô — Nhất là nên tìm mấy loại sâu vừa đụng vào đã bị sâu đâm cho nổi mụn nhọt.

Nhìn thấy chúng nó từng đứa bị đau đến mức la oai oái, cô núp trong bóng tôi âm thầm cười.

Sau đó có một lần, khi cô thả sâu đã bất cẩn để Trình Viện nhìn thấy, Trình Viện không vạch trần cô, chính vì thế nên mới khiến cô bắt đầu tin tưởng Trình Viện.

Khi đó cô còn nhỏ, nào có thể đoán được một người thật sự tốt với cô hay không.

“Vấn Vấn.” Quý Hòa Hiện thả rắn trắng ra, Diệp Vấn Vấn bay đến, đáp vào lòng bàn tay anh, cô chớp mắt nói: “Tôi không biết Tiểu Bạch bò vào nhà khi nào nữa.”

Rắn trắng.

Quý Hòa Hiện nhìn cô như cười như không.

Diệp Vấn Vấn giấu hai tay sau lưng, cô rũ cánh: Lẽ nào vừa nãy cô làm thế với Cao Vũ đã khiến ảnh đế đại nhân không vui?

Quý Hòa Hiện cầm cốc nước trên bàn trà đưa qua: “Rửa tay đi.”

Diệp Vấn Vấn sửng sốt.

Quý Hòa Hiện bất đắc dĩ nói: “Em bắt sâu, nên rửa tay cho sạch.:

“Anh không giận tôi à?” Diệp Vấn Vấn vừa rửa tay vừa vui vẻ nói.

Quý Hòa Hiện thật sự không hiểu được mạch não của tinh linh hoa: “Trong mắt em, tôi là người dễ tức giận như thế à?”

Diệp Vấn Vấn vội vàng lắc đầu.

“Thể tích của con sâu kia không nhỏ, em không sợ sao?” Quý Hòa Hiện hỏi cô.

Diệp Vấn Vấn đắc ý nói: “Quen rồi, không sợ.”

Quý Hòa Hiện nhíu mày: Quen rồi là sao.

Diệp Vấn Vấn rút tay ra khỏi cốc nước, cô nhất thời cao hứng nên đã trực tiếp vẫy nước trên tay mình lên mặt Quý Hòa Hiện.

Quý Hòa Hiện: “….”

Anh kéo ống tay áo của mình, ra hiệu Diệp vấn Vấn lau tay lên ống tay áo anh, Diệp Vấn Vấn le lưỡi một cái, ngoan ngoãn làm theo.

Quý Hòa Hiện để cô tự do hoạt động, còn anh thì đăng nhập vào weibo, bắt đầu soạn một bài thanh minh.

Diệp Vấn Vấn ngồi ngay trên chóp mũi thẳng tắp của Quý Hòa Hiện, cúi đầu nhìn anh đánh chữ: “Thầy Quý, anh thật sự làm sáng tỏ giúp tên họ Dương kia à?”

“Vấn Vấn, em che mắt tôi rồi.” Quý Hòa Hiện nói.

Diệp Vấn Vấn không thể làm gì khác hơn là đổi sang một chỗ ngồi khác — Trên cổ tay Quý Hòa Hiện.

Quý Hòa Hiện nói: “Không phải tôi giúp cậu ta làm sáng tỏ, fans của tôi làm người khác bị thương, thân làm thần tượng, tôi phải có trách nhiệm nhiều hoặc ít.”

Diệp Vấn Vấn như hiểu mà không hiểu ồ một tiếng, cô lại nói: “Anh sẽ không giới thiệu vai diễn cho tên họ Dương kia đúng không.”

Quý Hòa Hiện thở dài, anh dùng hai ngón tay nắm ngang bụng nhỏ của Diệp Vấn Vấn, đưa cô tới trước mắt: “Vấn Vấn, em coi tôi là thánh mẫu à?”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Đúng.

“Đi xem tivi đi.” Quý Hòa Hiện tiện tay mở tivi, Diệp Vấn Vấn chỉ đành bay đến bàn trà, tự mình chuyển kênh. Cô chuyển liên tục mấy cái, đến khi chuyển đến một kênh phát sóng bộ phim hoạt hình cô muốn xem thì bắt đầu xem ngon lành say sưa.

Quý Hòa Hiện đăng weibo xong thì thời gian đã không còn sớm nữa, anh vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối, điện thoại di động của anh vẫn để trên bàn trà.

Diệp Vấn Vấn liếc nhìn điện thoại di động, cô nghiêng đầu đi, lại nhìn màn hình tivi tiếp. Một lát sau, ánh mắt cô lại tự động nhìn đến điện thoại di động.

Đã lâu vậy rồi, mà cô vẫn chưa từng đụng vào điện thoại di động của ảnh đế đại nhân — Vì đó là đồ riêng tư của ảnh đế đại nhân, cô không tiện đụng vào.

Chỉ mượn xem một chút mà thôi, lại không làm gì khác.

Diệp Vấn Vấn lặng lẽ di chuyển đến, lầu đầu lén xem điện thoại của người khác nên hơi chột dạ, cô cứ đi hai ba bước lại liếc nhìn vào nhà bếp, sợ Quý Hòa Hiện đi ra.

Cô in cả lòng bàn tay mình lên màn hình, màn hình sáng lên, xuất hiện hình ảnh mật khẩu.

Diệp Vấn Vấn: “…”

Mật khẩu là gì thế.

Quý Hòa Hiện đặt mật khẩu màn hình bằng nhận diện gương mặt, cô chưa từng thấy anh nhập mật khẩu, cô suy nghĩ một chút rồi thử nhập sinh nhật của ảnh đế đại nhân.

Màn hình khóa được mở ra.

Thì ra ảnh đế đại nhân cũng dùng sinh nhật của mình làm mật khẩu, Diệp Vấn Vấn quỳ gối một bên điện thoại, cô đè vào biểu tượng weibo.

Sau đó cô lập tức bị con số mấy chục triệu fans của Quý Hòa Hiện làm cho hết hồn, ở phần thông báo là một hàng chấm đỏ nhỏ đếm không hết, cô nhìn mà hoa mắt.

Quý Hòa Hiện vừa đăng tải một tin thanh minh, mới chưa tới năm phút đồng hồ mà đã có hơn mười ngàn bình luận. Diệp Vấn Vấn nhà quê bị độ nổi tiếng của Quý Hòa Hiện làm cho khiếp sợ, cô mở phần bình luận ra, lướt xuống từng cái một.

“Tôi luôn cảm thấy nam thần của tôi bị cấp cao của “Kỳ Điểm” uy hiếp.”—- Kỳ Điểm chính là công ty Quý Hòa Hiện đã ký hợp đồng trước đó.

“Rời khỏi Kỳ Điểm cũng tốt, chồng tôi đáng được đến một công ty tốt hơn.”

“Chồng tôi đăng tin thanh minh thôi mà cũng soái như thế.”

“Đất trời vui mừng khi thấy nam thần đăng weibo, nhưng khi bấm vào lại là một tin thanh minh, lòng tôi đau quá man.”

“Mặc kệ @Quý Hòa Hiện ở đâu, Mì Gạo vẫn vĩnh viễn ủng hộ anh.” — Fans của Quý Hòa Hiện tự xưng là Mì Gạo.

…..

Diệp Vấn Vấn không cẩn thận ấn “like” một bình luận, cô vội vàng rút “like” về, màn hình chợt hiện lên một cuộc điện thoại, cô hoảng loại ấn thế nào lại ấn vào nút nhận cuộc gọi.

Diệp Vấn Vấn: “…”

“Chú Quý thân ái, cháu về nước rồi, vừa xuống máy bay. Đã lâu rồi không gặp chú, chú có thể nể mặt mà gặp cháu không?” Bên đầu dây điện thoại vang lên một giọng nữ vui tươi.

Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại, là một dãy số xa lạ.

“Tại sao lại không nói gì, không nhớ cháu rồi à, cháu là Nhược Đồng đây.”

Diệp Vấn Vấn vốn định cúp điện thoại nhưng vừa nghe lại không nhịn được hỏi: “Có phải cô họ Phương không?”

“Đúng vậy.” Phương Nhược Đồng vừa đáp một tiếng, chợt cảm thấy không đúng: “Cô là ai? Sao cô lại cầm điện thoại của chú Quý.”

Diệp Vấn Vấn vỗ miệng mình, cho cô nhanh miệng này, cô vội vàng đáp lại: “Tôi là trợ lý của thầy Quý.”

“Thì ra là trợ lý.” Phương Nhược Đồng nói: “Chú Quý của tôi lại dùng có trợ lý nữ, vận may của cô tốt đấy.”

“Vừa hay tôi về nước không có việc làm, thế này đi, cô giao lại công việc trợ lý cho tôi, tôi sẽ trả tiền lương gấp đôi cho cô trong hai năm…”

Diệp Vấn Vấn còn chưa nói gì thì đã có một bàn tay đưa đến, đẩy cô ra ấn xuống nút tắt trên màn hình điện thoại.

Diệp Vấn Vấn ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai được phóng to của ảnh đế đại nhân.

Diệp Vấn Vấn bị bắt tại trận yên lặng xoay người sang hướng khác, đưa lưng về Quý Hòa Hiện, cố gắng muốn vượt qua ải này.

“Trợ lý Diệp, đưa lưng về phía ông chủ là chuyện không lễ phép đâu.”

Một giây sau, Diệp Vấn Vấn bỗng bị Quý Hòa Hiện xách lên.