Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 45



Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ mở ra, Quý Hòa Hiện bước ra, Phương Nhược Đồng lập tức cúi đầu xuống, có hơi lo lắng mà lén giấu cái cốc nhỏ ra sau tay: “Chú, chú Quý.”

Quý Hàm Thư hừ một tiếng, nói thẳng không hề do dự: “Chú nhỏ, cô ta đụng bừa vào đồ của chú.”

“Cậu…” Phương Nhược Đồng tức giận, cô ta giẫm một cước lên chân Quý Hàm Thư, khi quay sang đối diện với ánh mắt của Quý Hòa Hiện thì vội vàng giải thích: “Không có không có, cháu chỉ nhìn thử thôi.”

Cái cốc trong tay quá nhỏ nên nhất thời không cầm chắc được, nó rơi xuống đất vang lên tiếng “keng” giòn tan, sau đó vỡ vụn.

Phương Nhược Đồng: “…”

Diệp Vấn Vấn bực mình, tuy rằng ở thế giới trong tranh vẫn còn cốc nhỏ, nhưng cô thấy cái cốc bị rơi vỡ như thế vẫn không vui chút nào.

Đó là ảnh đế đại nhân vẽ cho cô.

Khoảng thời gian này Đại Hoàng ở tại biệt thự, thường xuyên gặp được Quý Hòa Hiện nên lá gan cũng lớn hơn chút, nó nói: “Có phải con người kia là người xấu không?”

Diệp Vấn Vấn không hé răng, Đại Hoàng bèn bay xuống khỏi đèn treo, nó cẩn thận khống chế khoảng cách.



Quý Hòa Hiện hơi nhíu mày, Phương Nhược Đồng thấy thế vội nhận lỗi: “Xin lỗi chú Quý, chú đã mua món đồ chơi này ở đâu? Cháu mua lại trả chú.”

Thật ra cô ta chẳng để tâm cho lắm, một cái cốc nhỏ mà thôi, lại chẳng đáng giá. Tuy dù không đáng giá nhưng đến cùng vẫn là đồ của chú Quý, cô ta làm hỏng rồi tất nhiên nên bồi thường.

Thế cũng được, đến lúc đó lại có cớ đến cửa lần nữa.

Trong lòng thiếu nữ thầm tính toán, nhưng lại chợt nghe giọng điệu khá nhạt vang lên: “Không cần.”

“Lát nữa tôi phải ra ngoài.”

Quý Hàm Thư lập tức hiểu ngay: “Chú nhỏ cứ bận việc đi, cháu dẫn cô ta đi trước.”

Bỗng nhiên Phương Nhược Đồng gào lên: “Ong mật!”

Cô ta vội đưa tay phất đi.

Đại Hoàng vội vàng bay khỏi, có ong mật ở chỗ hoa cỏ cũng bay đến, Phương Nhược Đồng nói: “Chú Quý, sao nhà chú có nhiều ong mật vậy!!!”

Quý Hàm Thư rất nhanh trí: “Nhà chú nhỏ tôi nuôi ong mật mà, nếu cậu không chạy, ong mật bay đến sẽ chích cậu thành đầu heo lớn cho coi.”



Quý Hàm Thư thành công dọa cho Phương Nhược Đồng sợ đến biến sắc, cô ta hoảng hốt chạy vội ra ngoài, cô ta chỉ sợ ong mật sẽ chích mình, đến lúc đó trên mặt nổi lên mấy nốt sưng đỏ, sẽ rất xấu xí.

Quý Hàm Thư vội vàng làm một động tác hôn gió với chủ nhỏ nhà mình, sau đó chạy theo ra khỏi nhà.

Đại Hoàng đẫn dám ong mật bay lại chỗ hoa cỏ, cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng không cần giấu giếm gì nữa, cô bay xuống sàn, nhìn thấy mảnh vỡ của cốc thì đau lòng gần chết.

Quý Hòa Hiện ngồi xổm xuống, anh dùng khăn tay nhặt mảnh vỡ lên ném vào thùng rác: “Không sao, tôi sẽ vẽ lại cho em.”

Diệp Vấn Vấn lắc đầu, Quý Hòa Hiện nhìn vẻ mặt cô, anh trầm ngâm chốc lát, bỗng nói: “Không vui khi tôi để người lạ đến nhà à?”

Đối với một nhóc con như cô, nhà là nơi quen thuộc, có người lạ đến, cô sẽ sợ sẽ chống cự, đây cũng là chuyện bình thường.

“Tôi đảm bảo sau này sẽ không để người lạ vào nhà nữa.” Anh nói.

Có lẽ anh đã quá dung túng cho Quý Hàm Thư.

Diệp Vấn Vấn thoáng sửng sốt, cô chợt lắc đầu: “Thầy Quý, tôi không hề không vui. Đây là nhà anh, anh muốn để ai tới thì cứ thoải mái.”

Cô biết, Quý Hòa Hiện rất không thích Phương Nhược Đồng đến nhà anh, sỡ dĩ anh đồng ý là vì Quý Hàm Thư.

Đối với Quý Hòa Hiện mà nói, Quý Hàm Thư là cháu trai của anh. Ngay từ nhỏ anh đã được anh trai và chị dâu chăm sóc đến lớn, so sánh với cha mẹ ruột là Quý Trọng Nguyên và Dịch Phỉ thì, Quý Duẫn Nhàn và Sở Dư Hương mới như cha mẹ của anh.

Anh là một người sống nội tâm, không dễ gì bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài. Anh trai và chị dâu không cần anh quan tâm gì, điều duy nhất anh có thể làm là tốt với Quý Hàm Thư hơn.

Vì thế, cho dù Quý Hàm Thư đã nhiều lần hố anh, mặc dù anh sẽ dạy dỗ Quý Hàm Thư, nhưng trong lòng anh, phân lượng của Quý Hàm Thư vẫn không hề nhẹ.

Diệp Vấn Vấn đã đọc qua truyện, biết Quý Hàm Thư chính là một kẻ hố người, cuối cùng còn biến Quý Hòa Hiện thành một người sống thực vật, cô muốn nhắc nhở Quý Hòa Hiện sau này nên tránh xa Quý Hàm Thư.



Nhưng Quý Hàm Thư là cháu trai của anh, lại có tầng quan hệ là Quý Duẫn Nhàn và Sở Dư Hương ở đấy, cô hoàn toàn không có tư cách nói lời này. Hơn nữa, cho dù cô lo lắng nói ra, sẽ bị Quý Hòa Hiện cho rằng cô gây xích mích ly gián quan hệ chú cháu bọn họ.

Dù sao, với Quý Hòa Hiện thì, cô chỉ là một sáng tạo bất ngờ của anh, nhiều nhất chỉ là thú cưng, còn người kia chính là cháu trai chung dòng máu.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Cho dù là muốn nói, nhưng cũng không phải là bây giờ. Ít nhất cũng phải chờ đến khi cô và Quý Hòa Hiện quen thuộc với nhau hơn, tránh cho cô trở thành một tinh linh hoa thích gây xích mích trong lòng anh.

“Tôi chỉ cảm thấy tiếc thôi, anh vẽ cái cốc nhỏ này rất đẹp.” Cô rất thích dùng cái cốc nhỏ này để uống nước, nếu không cô cũng sẽ không mang nó từ trong tranh ra ngoài này.

Quý Hòa Hiện nói: “Tôi sẽ vẽ thêm cho em mấy cái, em muốn cốc thế nào?”

Quý Hòa Hiện lấy ipad ra, anh tìm kiếm chút hình ảnh về cốc nước rồi để Diệp Vấn Vấn tự chọn, anh thì lại cầm điện thoại đi vào trong bếp, gọi đến cho Sở Dư Hương.

Ngay sau đó, Quý Hàm Thư bị Phương Nhược Đồng uy hiếp đưa đến gặp chú nhỏ, cậu ta vốn tưởng rằng đã được chú nhỏ cứu giúp, sẽ không có chuyện gì cũng chẳng bị đánh, kết quả, về nhà vẫn bị mẹ cậu ta bắt được.

“Có phải con đi tìm chú nhỏ con không?” Sở Dư Hương ngồi trên ghế salong hỏi cậu ta một cách ôn hòa.

Quý Hàm Thư bỗng hồi hộp, chẳng lẽ Phương Nhược Đồng đã nói với mẹ cậu ta? Đệt! Cái quái gì thế bị bệnh à, không phải ông đây đã dẫn cô ta đi gặp chú nhỏ rồi à.

Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là chê thái độ cậu ta không tốt, vì thế nên mới mách lại với mẹ cậu ta.

Quý Hàm Thư tức giận chết, cậu ta không thể làm gì khác hơn là nói với Sở Dư Hương: “Là Phương Nhược Đồng quấn lấy con đòi đi, con không còn cách nào nên mới dẫn cô ta đi gặp chú nhỏ.”

Sở Dương Hương “ồ” một tiếng: “Không phải mẹ đã nói với con, chú nhỏ của con rất bận, còn là diễn viên, không có việc gì thì đừng đến làm phiền rồi à, con coi lời mẹ là gió thoảng qua tai đúng không.”

Quý Hàm Thư đổ thừa cho chị ta: “Là mẹ nói với con rằng phải đón tiếp cô ta cho tốt, lời của mẫu hậu là thánh chỉ, tiểu nhân nào dám tùy tiện chống đối.”

Sở Dư Hương: “…”

“Con cút lại đây cho mẹ!”

Quý Hàm Thư bực mình đi tới, trong lòng đã thầm mắng Phương Nhược Đồng cả trăm ngàn lần.

“Mẹ bảo con chơi với Nhược Đồng, nhưng mẹ không bảo con cái gì cũng nghe theo con bé. Lần trước con mới mang một cô gái đến nhà chú nhỏ con, hại chú nhỏ con bị cấp trên quở trách, chịu không ít tiếng xấu, khiến cho chú con nhận lấy bao nhiêu phiền phức. Lần này con còn dẫn người tìm tới nữa!”

Quý Hàm Thư biện giải: “Lần trước con gạt chú nhỏ, lần này con đã gọi điện báo cho chú nhỏ từ sớm rồi, chú ấy đồng ý con mới qua mà.”

“Không phải, mẹ, sao chuyện này mẹ lại trách con? Là Phương Nhược Đồng nhất định muốn đi, mẹ thích cô ra như thế, nếu con không đồng ý, chắc chắn cô ta sẽ khóc lóc kể lể với mẹ rằng con ăn hiếp cô ta, rồi mẹ sẽ lại đánh con.”

“Cuối cùng con có phải con ruột của mẹ không vậy.” Quý Hàm Thư càng nghĩ càng tức, cậu ta nói ầm ầm: “Mẹ coi chú nhỏ quan trọng hơn con cũng được đi, chú ấy là người trong nhà, nhưng Phương Nhược Đồng là cái thá gì? Chỉ vì mẹ và mẹ cô ta là bạn tốt với nhau, hai người đã định làm thông gia với nhau ngay khi còn mang thai, vậy nên con nhất định phải dựa theo ý của mẹ, tốt với cô ta, sau đó cưới cô ta làm vợ mới được à!”

Quý Hàm Thư càng nói càng oan ức, khi nói tới lời cuối cùng đã gần như mù quáng: “Mẹ bảo con đừng đi làm phiền chú nhỏ, vậy có thật sự quan tâm tới con không, lúc nào cũng đánh cũng mắng, còn cha thì ngày ngày bận bịu, ông nội và bà nội nhỏ lại đi du lịch khắp nơi, chỉ có chú nhỏ thương con, con không tìm chú ấy thì tìm ai.”

“Coi như con nhìn rõ rồi, con chỉ là một tai nạn trong căn nhà này, cả ngày làm chướng mắt mọi người, con đi là được chứ gì.” Cậu ta nói xong rồi vung một quyền vào không khí, xoay người đi.

Sở Dư Hương sửng sốt hồi lâu, cuối cùng phản ứng lại, lập tức đuổi theo cậu ta: “Hàm Thư!”

Chị ta chợt dừng chân, chị ta chỉ muốn dạy dỗ con trai một chút, con trai đã sắp thành niên, nên hiểu chuyện hơn, không nên cả ngày ỷ lại có người nhà thương mình.

Còn chưa bắt đầu, chị ta đã bùng nổ trước.

Tính toán một chút, để thằng nhóc này tỉnh táo một chút cũng tốt.

Sở Dư Hương nghĩ đến Phương Nhược Đồng, chị ta thoáng nhíu mày, tất nhiên chị ta hy vọng con trai mình có thể ở cùng con gái của bạn tốt, tuy chuyện thông gia từ bé chỉ là lời đầu môi của hai người, nhưng nếu hai thiếu nam thiếu nữ có thể ở cùng nhau thật thì đó là chuyện tốt.

Những lời nói của Quý Hàm Thư vang vọng bên tai khiến chị ta bắt đầu nghĩ lại mình đã làm không đúng ở đâu, nghĩ đi nghĩ lại, lại không nhịn được nhớ đến Quý Hòa Hiện.

Chị ta thật sự thương người em trai này, lúc chị ta và Quý Duẫn Nhàn cưới nhau thì Quý Hòa Hiện vừa ra đời không bao lâu, nhỏ xíu tròn tròn, cha chồng dẫn theo người vợ nhỏ ra ngoài chơi, giao Quý Hòa Hiện nhỏ cho Quý Duẫn Nhàn, chị ta cũng cùng chăm sóc.

Nói là em trai, lại nuôi dưỡng chẳng khác nào con trai.

Quý Hòa Hiện nhỏ vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nuôi dưỡng không chút khổ cực, nào giống với Quý Hàm Thư nhỏ, chẳng khác nào một tiểu ma vương xuất thế, dằn vặt đủ thứ.

Hơn nữa, khi còn bé Quý Hòa Hiện nhỏ thường xuyên bị bệnh, mãi đến khi bắt đầu đến trường sức khỏe mới dần tốt hơn. So sánh với đứa con ruột vừa sinh ra đã khỏe mạnh, nhảy nhót tưng bừng, chưa bệnh lấy một lần thì Sở Dư Hương không khỏi thương tiếc Quý Hòa Hiện nhỏ hơn một chút.

Chị ta luôn cảm thấy chị dâu cả như mẹ, tuy rằng cha mẹ chồng không quá chăm lo cho con trai, nhưng thật sự họ là người rất tốt.

Toàn bộ nhà họ Quý chỉ có vài nhân khẩu đơn giản, không giống với những gia tộc giàu có khác suốt ngày lục đục với nhau, càng không có tư tưởng môn đăng hộ đối gì đó.

Chị ta trở thành người nhà họ Quý, tất nhiên nên ra sức vì nhà họ Quý, chăm sóc Quý Hòa Hiện nhỏ. Một là thiên tính, hai là trách nhiệm, trạng thái này vẫn kéo dài theo Quý Hòa Hiện nhỏ lớn lên, đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

Quản gia nghe được âm thanh thì vội chạy vào: “Bà chủ, có chuyện gì thế?”

Sở Dư Hương nói: “Tên nhóc thúi Hàm Thư này cứng lông cứng cánh rồi, chờ cha nó về lại nói, tôi đi điền trang đây.”

Quản gia: “…”

—-

Mấy ngày sau Quý Hòa Hiện mới nhận được một cuộc gọi từ Quý Duẫn Nhàn, biết được tin Quý Hàm Thư bỏ nhà đi. Diệp Vấn Vấn ở bên cạnh, cô nghe rõ từng lời của cuộc đối thoại.

Diệp Vấn Vấn: “…”

Có trẻ con hay không, còn chơi trò bỏ nhà đi nữa.

Giọng nói của Quý Duẫn Nhàn truyền qua điện thoại, không hề nghe ra được anh ta có chút lo lắng nào, dường như còn rất vui vẻ nữa: “Hòa Hiện, anh gọi điện thoại cho cậu vì muốn nói với cậu cái này, nếu Tiểu Thư có gọi cho cậu, nhờ giúp đỡ, cậu tuyệt đối đường để ý tới.”

“Qua một thời gian ngắn, ở bên ngoài không chịu nổi nữa sẽ về thôi, cứ để nó chịu khổ chút đi.”

Diệp Vấn Vấn muốn cười, anh cả của ảnh đế đại nhân có hơi đáng yêu đấy. Anh ta gọi cuộc điện thoại này chỉ vì báo cho Quý Hòa Hiện rằng đừng giúp đỡ Quý Hàm Thư, sao lời này nghe chẳng giống cha đẻ gì cả.

Nói ra, thế này có xem là một vòng tuần hoàn không, cha mẹ của Quý Hàm Thư thương yêu Quý Hòa Hiện, vậy nên, cuối cùng Quý Hàm Thư lại trở thành người luôn hố Quý Hòa Hiện.

Có câu gọi là có được có mất.

“Anh vừa từ nước ngoài về, cậu có liên lạc với cha không?” Sau khi giải quyết vấn đề quan trọng xong, hai anh em bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Không có.” Quý Hòa Hiện nói.

Quý Duẫn Nhàn nói: “Anh cũng không có, ha ha ha ha.”

Quý Hòa Hiện: “…”

Quý Duẫn Nhàn lại hỏi: “Ngay cả Tiểu Thư cũng đã có cô bạn gái nhỏ, tuy đã chia tay rồi, đến lúc nào cậu mới có một cô đây?”

Quý Hòa Hiện: “…”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Quý Duẫn Nhàn: “Lúc anh lớn bằng cậu thì Tiểu Thư đã ra đời rồi.”

“Cứ nói về những gì mình thích, lúc cần phải ra tay ngay, có thể thì đừng bỏ qua.” Quý Duẫn Nhàn nói tiếp.

Quý Hòa Hiện cắt ngang lời anh ta với gương mặt không chút cảm xúc: “Em phải làm việc.”

Quý Duẫn Nhàn khá ngạc nhiên nói: “Cậu có việc gì? Không phải đã hủy hợp đồng rồi à, bây giờ nên ở nhà chơi đi.”

Quý Hòa Hiện: “…”

Diệp Vấn Vấn liếc nhìn anh, cô cười lăn lộn trên bàn, Quý Hòa Hiện chú ý tới, khóe môi anh không nhịn được mà cong lên, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không thì về nhà đi, hai anh em ta đã mấy tháng không gặp rồi.” Quý Duẫn Nhàn nói: “Những củ khoai tây kia của chị dâu cậu, cậu..”

Quý Hòa Hiện lại cắt lời anh ta lần nữa: “Khoai tây kia anh cứ ăn từ từ, em cúp đây.”

Sau đó anh không để ý đến sự ngăn cản của Quý Duẫn Nhàn, nhanh chóng cúp điện thoại, anh đưa tay chọt Diệp Vấn Vấn: “Buồn cười à?”

Diệp Vấn Vấn vội vàng nghiêm mặt, cô lắc đầu.

Hai người đối diện nhau, ngược lại là Quý Hòa Hiện phì cười một tiếng: “Anh trai tôi khá nhiều lời, tuy rằng chẳng thể nhìn ra được gì từ vẻ ngoài đâu.”

“Chị dâu tôi là người rất tốt, là bị anh trai tôi làm cho rung động rồi cưới về.” Anh mỉm cười, nói chút chuyện khi anh còn nhỏ cho Diệp Vấn Vấn nghe.

Diệp Vấn Vấn nghe xong, cô càng hiểu rõ hơn tại sao anh lại dung túng Quý Hàm Thư như thế.

Hai vợ chồng Quý Duẫn Nhàn Sở Dư Hương chăm sóc anh, thân làm chú, tất nhiên anh nên chăm sóc Quý Hàm Thư.

—-

Lại qua mấy ngày, khi Diệp Vấn Vấn đang ở trong tổ ong nói chuyện với vương hậu thì Quý Hòa Hiện đi tới ngoài tổ ong tìm cô: “Vấn Vấn, tôi chuẩn bị đến Giản Tinh, em có muốn đi với tôi không?”

Vương hậu đang nghe Diệp Vấn Vấn kể về thế giới bên ngoài, nghe thế thì bá đạo nói: “Đừng đi, ở nhà nói chuyện với ta đi.”

Diệp Vấn Vấn biết Giản Tinh, là công ty của Vu Tinh Ngôn, ảnh đế đại nhân đi đến Giản Tinh chắc chắn là để bàn chuyện công việc, cô cũng muốn đi theo để mở mang kiến thức.

Chỉ đành phải tàn nhẫn từ chối lời mời của bạn thân: “Chờ khi về ta sẽ lại nói với mi.”

Vương hậu: “…”

Nó nghiêng đầu đi, thở phì phò không thèm để ý tới cô.

Diệp Vấn Vấn bò ra khỏi tổ ong, thay một bộ váy nhỏ xinh đẹp rồi cùng ra ngoài với Quý Hòa Hiện.

Là Kiều Hựu Song tới đón, Diệp Vấn Vấn không dám lộ diện, cả đoạn đường đi cô chỉ nấp trong túi của Quý Hòa Hiện, ôm một hạt hạnh nhân được anh bóc cho mà ăn.

Chờ đến khi tới Giản Tinh, hạt hạnh nhân cũng bị lõm vào vài chỗ với nổ lực gặm cắn của cô, khiến cho cô rất có cảm giác thành công.

Vu Tinh Ngôn vừa đổi nghề làm ông chủ, trong công ty có không nhiều nghệ sĩ, sau khi Quý Hòa Hiện đến, mọi trọng tâm của anh ta đều đặt cả vào người Quý Hòa Hiện.

Vừa giữa trưa đã có đủ thứ công việc, sau đó lại đăng tải weibo, biểu thị Quý Hòa Hiện đã ký hợp đồng với Giản Tinh, sau nửa tháng, Quý Hòa Hiện lại lên hotsearch lần nữa, trên mạng đều bàn tán xôn xao về anh.

Quý Hòa Hiện sợ Diệp Vấn Vấn buồn cho nên đã mang cô vào phòng làm việc được chuẩn bị riêng cho anh, đưa điện thoại di động cho cô để cô tự chơi, còn anh thì lại sang phòng ở sát vách bàn công việc.

Vì thế Diệp Vấn Vấn có thể lên mạng giết thời gian, cũng thuận tiện nhìn xem vòng bạn bè khen tặng ảnh đế đại nhân thế nào.

Sau bài học lần trước, lần này cô rất cẩn thận, nhắc nhở chính mình không thể làm có thêm một tình huống trượt tay nào nữa.

Cô phát hiện trong bình luận có rất nhiều lời chúc mừng Quý Hòa Hiện, nhưng cũng không thiếu mấy con chó đen thích mắng chửi người, còn mắng khó nghe gần chết, cô xem mà tức run người.

Những người kia nói tính cách của Quý Hòa Hiện rất kém, thích xài hàng hiệu, còn đánh chửi trợ lý nữa, ăn nói bài bản lắm, hệt như những người kia đã đi theo bên cạnh Quý Hòa Hiện vậy.

Cô là người ở bên cạnh anh mỗi ngày, sao cô không biết mấy cái này vậy.

Đúng là bôi đen một cách mù quáng.

Diệp Vấn Vấn càng xem càng tức, cô chạy tới bên góc phải của điện loại, nhấn vào mục thoát tài khoản, cô muốn nói chuyện giúp ảnh đế đại nhân.

Chờ đến khi thoát tài khoản rồi cô mới nhớ mình không có tài khoản weibo ở nơi này, vậy phải lấy tài khoản phụ ở đâu đây. Cô thoáng sửng sốt, rồi lại ôm chút hy vọng thử nhập tài khoản và mật khẩu weibo trước kia của mình.

Ân đăng nhập, lại vào được?

Toàn thân cô cứng đờ ra, cô nhìn màn hình mà không thể tin nổi.

Sao lại được, không phải cô xuyên vào một quyển sách à, sao lại có thể đăng nhập tài khoản thành công khi cô dùng tài khoản ở thế giới của cô chứ.

Theo lý thuyết thì phải báo không tồn tại mới đúng.

Cô tiếp tục lướt điện thoại, sau đó phát hiện, đây đúng thật là tài khoản weibo trước đây của cô, ngay cả tên ID cũng giống nữa.

Rất nhanh sau cô đã phát hiện có chỗ không giống, thời gian tài khoản này được đăng ký là vừa nãy, còn cả, số lượng fans là không.

Trước đây weibo của cô từng có hàng ngàn fans, tất cả đều là những fans từ thời cô nổi đình nổi đám khi quyên thận miễn phí kia.

Sau đó, bởi vì hình tượng “lòng tham không đáy” của cô bị lộ ra ánh sáng, cho nên trên weibo của cô không còn những lời chúc phúc và cổ vũ nữa, thay vào đó là đủ loại lời giễu cợt, có lúc còn mang cả tính sỉ nhục.

Cô nhìn đến đau lòng, cho nên đã xóa hết weibo rồi đăng ký tài khoản mới, ngoại trừ lướt weibo ra thì không làm gì khác nữa, vì thế có chưa đến trăm người theo dõi.

Diệp Vấn Vấn kéo lại suy nghĩ về hiện tại, cô gần như dùng một ánh mắt thần kỳ để nhìn tài khoản weibo này, quá kỳ lạ, tại sao lại có thể đăng nhập được.

Vậy… Nếu cô gọi vào số điện thoại của cô, liệu có gọi được không?

Diệp Vấn Vấn nhất thời không để ý đến việc lên tiếng thay Quý Hòa Hiện, cô thoát khỏi weibo, sau đó mở mục gọi điện ra, cô trịnh trọng ấn số điện thoại của mình xuống.

Sau khi ấn đủ số điện thoại của mình, cô nhìn một chút, có hơi chần chờ xong lại kiên quyết ấn xuống nút gọi đi màu xanh.

Cô sốt sắng đến mức siết chặt nắm tay, nếu gọi được, có người bắt máy, cô nên nói thế nào mới phải?

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng.”

Diệp Vấn Vấn không biết nên thở ra một hơi hay nên thất vọng, số điện thoại ngoài vùng phủ sóng, không gọi được, nhưng tại sao cô lại có thể dùng số điện thoại này để đăng ký weibo.

Bỏ đi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao cô cũng có thể xuyên thư rồi biến thành một con tinh linh hoa trong tranh, những tình huống quỷ dị khác cũng có thể tiếp thu được.

Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều nữa, nếu tài khoản weibo trước đây có thể sử dụng được, cô bèn tìm tới cái bình luận đã mắng Quý Hòa Hiện khi nãy, ấn trả lời.

Lúc cô đánh chữ đã không dùng cánh bay lên, cô sợ như thế sẽ khiến phấn hoa tiêu hao nhanh chóng, đến lúc đánh chữ xong thì phấn hoa cũng tiêu hao hết sạch.

Cô dùng cả tay lẫn chân vừa ấn vừa giẫm trên bàn phím điện thoại, đánh chữ đến mức không biết trời đâu đất đâu, ngoại trừ có hơi chậm ra thì chẳng có vấn đề gì khác.

Nhưng mà cũng mệt muốn chết.

Quý Hòa Hiện tạm thời kết thúc công việc đã bảo Kiều Hựu Song chờ ngoài của, anh đi vào trong trước, vừa vào đã nhìn thấy hình ảnh Diệp Vấn Vấn đang chiến đấu hăng say trên màn hình điện thoại.

“Vấn Vấn, em đang làm gì thế?”

Diệp Vấn Vấn tập trung quá nên hoàn toàn không chú ý thấy Quý Hòa Hiện đã đi vào, mãi đến khi anh lên tiếng cô mới sợ hết hồn, dưới chân giẫm hụt, ngã xuống màn hình điện thoại.

Cô quay đầu lại thấy Quý Hòa Hiện, cô vội vàng muốn xóa đi bình luận đang soạn dở của mình, sau đó thoát khỏi weibo. Nhưng người đã nhỏ lực còn yếu, cô chưa gì đã bị Quý Hòa Hiện nhấc sang một bên, điện thoại di động bị anh lấy đi.

Quý Hòa Hiện nhìn thấy chữ trong khung bình luận: “Cậu ngậm máu phun người, ăn nói lung tung, sẽ gặp quả—-“

Anh lật lại bình luận, nhìn thấy những câu trả lời bên dưới phần bình luận của antifans toàn là kiểu “Đồ mắt mủ, nói lung tung.” “Khốn nạn, không biết xấu hổ.” “Sao cậu có thể tùy tiện nói lung tung như thế.” “Tức chết tôi rồi.” —- So sánh với những lời mắng chửi khó nghe của antifans kia, những câu trả lời này của cô chẳng có lấy chút lực uy hiếp nào.

Ánh mắt anh dời khỏi màn hình đến chỗ tinh linh nhỏ nào đó đang đứng trên bàn, cô đang xoa xoa cái tay nhỏ đầy vẻ bất an, dáng vẻ như vừa muốn nói chuyện lại vừa cảm thấy xấu hổ.

Quý Hòa Hiện để điện thoại xuống: “Vấn Vấn, sao em lại có tài khoản weibo.”

Diệp Vấn Vấn bị hỏi đến bối rối, đúng vậy, cô phải giải thích thế nào, cô chỉ là một con tinh linh hoa, cô lấy tài khoản weibo từ đâu ra. Trong lúc vội vàng, cô chỉ có thể nói: “Tôi, tôi chỉ nhập bừa thôi.”

Cô cho rằng Quý Hòa Hiện sẽ hỏi lại, không ngờ anh chỉ gật đầu, không nhắc đến đề tài này nữa, anh chỉ nói với cô: “Em không cần để ý tới những bình luận trên mạng này.”

Diệp Vấn Vấn: “Ồ.”

Có lẽ ảnh đế đại nhân đã sớm quen với những lời mắng chửi này, vì thế không hề để bụng.

Quý Hòa Hiện vừa định nói gì thì tiếng gõ cửa vang lên: “Anh Quý, em có thể vào không?”

Kiều Hựu Song chờ bên ngoài một hồi lâu vẫn không thấy Quý Hòa Hiện gọi mình, cậu ta không nhịn được lên tiếng trước.

“Vào đi.”

Diệp Vấn Vấn chui lại vào túi áo của ảnh đế đại nhân, sau đó lặng lẽ thò đầu ra.

Kiều Hựu Song hoàn toàn không chú ý tới Diệp Vấn Vấn: “Đạo diễn Vu.. Tổng giám đốc Vu vừa tới, đưa kịch bản cho em rồi, nói em đưa anh xem một chút.”

Diệp Vấn Vấn nhìn chằm chằm kịch bản không chớp mắt, ảnh đế đại nhân muốn nhận phim mới à?

Muốn xem Quý Hòa Hiện đóng phim quá đi, cô hơi hưng phấn.

Cô vẫn chưa biết đoàn làm phim quay phim thế nào, cũng không thể nào tưởng tượng được, cô thật sự có chút tò mò và mơ ước. Truyện Thám Hiểm

Quý Hòa Hiện đi đóng phim, anh sẽ mang theo cô đi cùng, dù sao cô cùng không chiếm diện tích.

Trong lúc Diệp Vấn Vấn còn miên man suy nghĩ, từ khi Kiều Hựu Song đi vào phòng làm việc xong, hệt như đã mở ra một tín hiệu nào đó vậy, sau đó lục tục có người đi vào gặp Quý Hòa Hiện.

Quý Hòa Hiện nói chuyện rất nhiều, lúc này Diệp Vấn Vấn mới phát hiện, thì ra Quý Hòa Hiện khi làm việc hoàn toàn khác với khi anh ở nhà.

Quý Hòa Hiện ở nhà thích yên tĩnh, không nói bao nhiêu, chắc chắn có liên quan đến việc anh phải nói quá nhiều khi làm việc.

Ngày hôm đó phần lớn thời gian Diệp Vấn Vấn đều ở trong túi, thỉnh thoảng không có ai thì Quý Hòa Hiện sẽ thả cô ra, anh dùng điện thoại tải vài game offline để cô ngồi bên cạnh chơi.

Đến khi về tới nhà thì trời cũng đã tối, cơm tối đã ăn bên ngoài rồi, Quý Hòa Hiện cho Diệp Vấn Vấn ăn chút sữa ong chúa, đây là vương hậu dặn, bảo cô phải ăn mỗi ngày, tốt cho cơ thể.

Tuy Quý Hòa Hiện không hiểu ngôn ngữ của tộc ong mật, nhưng thời gian lâu dài, cho dù Diệp Vấn Vấn không phiên dịch thì anh cũng có thể đoán được hơn nửa thông qua ngôn ngữ tay chân của Đại Hoàng Nhị Hoàng.

Hai người từng người đi tắm rửa, Diệp Vấn Vấn tắm sữa bò xong, cô kéo cơ thể thơm ngát của mình bay ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Quý Hòa Hiện đang ngồi dựa vào đầu giường, anh đeo một cặp kính, đang nghiêm túc xem kịch bản trong tay.

Diệp Vấn Vấn nhìn trang bìa của kịch bản, trến đó viết [Siêu kế hoạch].

Quý Hòa Hiện thấy ánh mắt tò mò của cô, anh kiên nhẫn kể cho cô nghe một câu chuyện.

[Siêu kế hoạch] là do đạo diễn Từ An làm đạo diễn, được Khánh Hoa đầu tư sản xuất, biên kịch là Lưu Tam Quân kết hợp với nhau để quay chụp bộ phim này.

Từ An là một đại diễn lớn của quốc tế, do Khánh Hoa sản xuất, biên kịch Lưu Tam Quân là một biên kịch kim bài —- Ba yếu tố này gộp lại, là một đội hình mạnh mẽ.

Từ khi ra mắt Quý Hòa Hiện đã là một gương mặt nổi trội trong làng điện ảnh, lọt vào tầm ngắm của rất nhiều diễn viên, những bộ phim anh quay đều đạt được giải thưởng, doanh thu phòng vé leo dốc liên tục.

Ngoại trừ bộ phim để lại lịch sử đen kia, mỗi một bộ phim của Quý Hòa Hiện không chỉ có được giải thưởng, doanh thu phòng vé còn chỉ đi lên chứ không đi xuống, danh tiếng anh cũng gắn liền với phòng vé.

Đây nguyên nhân khiến anh nổi tiếng vang dội dù chỉ mới ra mắt ba năm ngắn ngủi, dù vẫn chưa có được vị trí vững chắc hoàn toàn trong vòng giải trí.

Vũ Tinh Ngôn cũng vất vả lắm mới có thể đưa bộ [Siêu kế hoạch] đến tay Quý Hòa Hiện, nội dung của bộ phim này là quá trình rèn luyện của một vị vua chiến đấu.

Ý nghĩa chính của bộ phim là lòng yêu nước, quân đội vì quốc gia mà chọn ra những người ưu tú, có sở trường để tiến vào quân đội. Sau đó trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc và nghiêm ngặt, mãi đến khi vua chiến đấu xuất hiện, dẫn dắt người trong tổ chiến đấu riêng của mình ra sức vì quốc gia.

“Nóng máu thật đấy.” Diệp Vấn Vấn chỉ nghe Quý Hóa Hiện kể nội dung chính thôi mà đã kích động không yên rồi, cô không nhịn được nói: “Tôi thích quân nhân lắm, họ rất tốt.”

Cô nhìn về phía Quý Hòa Hiện, não bổ hình ảnh khi anh mặc đồ quân nhân, đến mức hai mắt sáng ngời lên.

Rõ ràng trước đây cô chỉ thèm tay của ảnh đế đại nhân, từ khi nào cô bắt đầu thèm dung nhan anh thế?

Không được không được, cô không chế chính mình lại, tránh cho mình bị coi thành người mê trai.

Thấy nhóc con lại bắt đầu thả hồn theo gió, Quý Hòa Hiện cười cười, tiếp tục xem kịch bản.

“Vậy lúc nào mới bắt vào đoàn?” Diệp Vấn Vấn nói.

Quý Hòa Hiện đáp: “Ba ngày nữa.”

“Nhanh vậy à?” Bàn tính nhỏ trong lòng Diệp Vấn Vấn bắt đầu đánh lạch cạch, cô rất muốn hỏi Quý Hòa Hiện có mang mình theo được không. Theo như tính cách của ảnh đế đại nhân, cô cảm thấy anh sẽ mang mình theo.

Nhưng lại có hơi không đoán được, lần này là vào đoàn làm phim, mỗi ngày đều rất bận rộn, nếu cô đi, chắc chắn sẽ thêm phiền phức, nói không chừng Quý Hòa Hiện không muốn…

Dù sao bây giờ cô có đợi ở nhà cũng không đói bụng được, đâu đâu cũng có đồ ăn, cũng có thể tùy tiện chạy ra ngoài. Quý Hòa Hiện có vẽ cho cô chút rau dưa, cô có thể hái rau dưa ở thế giới trong tranh rồi xào ăn.

Vì thế, cho dù Quý Hòa Hiện không có nhà, cô cũng có thể thoải mái sống tiếp.

“Tôi đã nghỉ ngơi hơn một tháng.” Quý Hòa Hiện nói: “Đã đến lúc làm việc.”

Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu.

Một lát sau, cuối cùng Quý Hòa Hiện cũng chú ý đến sự yên tĩnh của tinh linh hoa, anh ngước mắt khỏi kịch bản, vừa nhìn đã phát hiện nhóc con đang nằm trên chăn ngủ.

Anh nhìn một chút rồi nâng tinh linh hoa lên, định đưa cô vào phòng nhỏ. Nhưng anh bổng thay đổi chủ ý, đặt cô ở một bên gối, dùng khăn tay đắp lên người cô.

Đêm nay, ngủ cùng anh đi.

“Ngủ ngon.”

Anh buông kịch bản xuống, bật đèn ngủ lên, nằm xuống gối ngủ say.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ hai, Kiều Hựu Song đến đón Quý Hòa Hiện tới sân bay, khi cậu ta nhìn thấy vali hành lý của anh thì rất kinh ngạc: “Anh Quý, anh chỉ mang một vali đồ thôi à?”

Một trợ lý như cậu ta đã mang theo hai vali rồi.

Quý Hòa Hiện nhìn vào vẻ mặt của cậu ta thôi đã đoán được cậu ta nghĩ gì, anh lạnh nhạt nói: “Sang đó lại mua.”

Quý Hòa Hiện không thích mang nhiều hành lý ra ngoài, anh tình nguyện đi chọn mua nến đến lúc đó cần dùng, trên thực tế thì, anh không quá để ý đến những thứ này, tổng kết lại chỉ có một câu: Có nhan sắc nên tùy hứng.

“Đây là gì thế?” Kiều Hựu Song phát hiện trong tay Quý Hòa Hiện có một cái hộp dài.

“Tranh, cẩn thận chút, đừng đụng đến.” Quý Hòa Hiện cố tình nói rõ, tránh cho cậu ta động tay động chân.

Kiều Hựu Song: “…”

Ông chủ thân yêu của tôi ơi, anh đi đóng phim đó, anh mang tranh theo làm gì thế.

Còn nữa, tranh thì nhét vào vali là được rồi, tại sao phải đặt trong một cái hộp riêng rồi cầm tay thế?

Khi sắp đến sân bay, Quý Hòa Hiện mở hộp ra, lấy tranh ra rồi cẩn thận thả Diệp Vấn Vấn vào.

Diệp Vấn Vấn trở lại trong tranh, cô vắt chân nhỏ lên ăn đào đầy hạnh phúc. Ba ngày nay cô vẫn luôn xoắn xuýt liệu có nên hỏi Quý Hòa Hiện rằng có dẫn cô theo đến đoàn làm phim hay không, kết quả, sáng sớm hôm nay Quý Hòa Hiện bỗng nói với cô: “Vấn Vấn, lúc qua chốt kiểm tra em phải trở lại trong tranh.”

Cô sửng sốt đến nửa ngày, sau đó bắt đầu cười ngây ngô, còn lôi kéo Nhị Hoàng bay tới bay lui trên không trung.

Quý Hòa Hiện: “…”

Thật sự không hiểu nổi cô vui vẻ điều gì.

Cô là vật sống, nếu đi theo bên cạnh anh đi qua chốt kiểm tra thì rất có thể sẽ bị kiểm tra được, cô vào lại trong tranh mới an toàn.

Sau khi Diệp Vấn Vấn vui vẻ, cô lại có chút lo lắng, hộp đựng tranh có bị cướp không, lỡ đâu tranh bị cướp, cô muốn tìm lại Quý Hòa Hiện còn khó hơn lên trời.

Cô chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, ảnh đế đại nhân nhất định phải ôm tranh thật chắc.

Lúc qua chốt kiểm tra, trên người Quý Hòa Hiện đều bình thường, nhưng khi kiểm tra đến hành lý của anh thì còi báo động chợt vang lên.

Quý Hòa Hiện: “…”

Diệp Vấn Vấn không nhìn thấy được tình huống bên ngoài, nhưng cô có thể nghe được âm thanh bên ngoài truyền xuyên qua hộp, cô phát hiện Quý Hòa Hiện bị chặn lại.

Nhất thời cô cuống lên, lẽ nào máy kiểm tra đã phát hiện được cô, vì thế nên mới chặn Quý Hòa Hiện lại?

“Tiên sinh, mời anh theo tôi đến bên này, mở vali hành lý của anh ra.”

Vốn dĩ vali hành lý nên do Kiều Hựu Song xử lý, nhưng trợ lý chỉ có một, tổng cộng có hết ba cái vali hành lý, cho nên Quý Hòa Hiện cũng không giao cho cậu ta.

Cuối cùng, mở vali kiểm tra.

Mi tâm sau chiếc kính râm của anh nhíu chặt, Kiều Hựu Song gấp đến mức đổ mồ hôi, chỉ sợ Quý Hòa Hiện bị người xung quanh nhận ra, sau đó đăng tải lên mạng, đến lúc đó có kẻ lại dùng lý do anh mang đồ cấm lên máy bay để bôi đen anh.

Có hai người nhân viên sân bay mở vali kiểm tra, một nam một nữ, đểu kiểm tra rất cẩn thận, sau đó, cô gái kia “A–” lên một tiếng rồi rụt tay lại nhanh như chớp.

Quý Hòa Hiện và Kiều Hựu Song đồng thời nhìn qua, hai người: “…”

Dưới đáy vali, có một con rắn trắng đang cuộn tròn người như khoanh nhang muỗi, nó ngẩng đầu mở đôi mắt mông lung ngơ ngác ra, thè lưỡi với cô gái kia.

Diệp Vấn Vấn mơ hồ nghe được bên ngoài có người nói “rắn”, khổ cái là cô không nhìn thấy, gấp đến mức hận không thể chui ra nhìn.

Vào lúc này, cuối cùng cô cũng nghe được giọng nói với áp suất thấp của Quý Hòa Hiện: “Xin lỗi, đây là thú cưng tôi nuôi, tôi không biết nó bò vào từ lúc nào.”

“Nó rất hiền, không độc, không cắn người.”

“Mong cậu giúp tôi ký gửi nó ở sân bay, khi về tôi sẽ lấy…”

Chỉ mấy lời ít ỏi đã khiến Diệp Vấn Vấn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, con rắn trắng kia đã nhân lúc ảnh đế đại nhân không để ý mà bò vào vali hành lý, thật quá đáng!

Rắn trắng bỗng dùng đuôi cạy hộp tranh ra, nhanh chóng chui vào, ánh mắt của Quý Hòa Hiện khẽ biến đối. Anh sợ rắn trắng không biết chừng mực mà làm hỏng tranh, cho nên vội vàng mở nắp hộp ra, xách nó ra ngoài.

“Diệp Vấn Vấn!” Rắn trắng đang mắt to trừng mắt nhỏ với Diệp Vấn Vấn trong tranh, nó tức muốn nổ phổi: “Không phải bổn thiếu gia chỉ tìm bừa một nơi để ngủ à, sao con người lại xách ta tới chỗ nào rồi!”

Nó bị dọa sợ, nó có thể hoành hành ở khu biệt thự, nhưng đây là sân bay, con người ở khắp mọi nơi, nó vừa mở mắt ra đã thấy vô số người, nó suýt nữa đã bị dọa cho tè ra rồi được không hả!

Diệp Vấn Vấn: “… …”

Sau một vài sự cố nhỏ, cuối cùng rắn trắng cũng bị ký gửi ở sân bay, vất vả lắm mới lên máy bay được, Kiều Hựu Song lập tức uống hết nửa chai nước để bớt sợ hãi.

“Anh Quý, con rắn kia do anh nuôi thật à?” Ông chủ có vẻ không hứng thú với mặt này cho lắm, nhưng nó cũng là rắn.

Quý Hòa Hiện xoa mi tâm, anh không muốn nói chuyện. Kiều Hựu Song chỉ đành thức thời câm miệng, sau đó lại không nhịn được cười, cậu ta đi theo anh Quý ba năm, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy trên mặt anh xuất hiện vẻ “mệt tim”.

Vé máy bay là khoang hạng nhất, Quý Hòa Hiện nghe tiếng gõ nhẹ nhàng vang ra từ hộp đựng tranh, anh nhìn quanh một chút rồi mở hộp, Diệp Vấn Vấn bay ra.

“Xin lỗi thầy Quý.” Cô vừa mở miệng là lời xin lỗi, vội vàng nói rõ nguyên nhân tại sao rắn trắng lại xuất hiện trong vali hành lý.

Quý Hòa Hiện sau khi nghe xong: “…”

Anh bắt lấy trọng điểm: “Tại sao Tiểu Bạch lại muốn vào vali để ngủ?”

Diệp Vấn Vấn ngơ ngác, cô cũng không biết: “Hình như là vì.. Ngủ thoải mái.”

Quý Hòa Hiện trả lời lại với gương mặt không chút cảm xúc: “Có phải nó đã ngủ qua toàn bộ quần áo treo trong tủ không?”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Cô không dám trả lời vấn đề này, cô cảm thấy, vẫn nên đem Tiểu Bạch đi hầm canh rắn đi.

Cùng lúc đó, hình ảnh Quý Hòa Hiện bị chặn lại ngay chốt kiểm tra lan truyền, cuối cùng vẫn có người nhận ra anh, sau đó quay video chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Rất nhanh sau đó đã lên hotsearch, dân chúng trên mạng bắt đầu thảo luận với nhau, hướng đi của chuyện cũng chuyển biến một cách thần kỳ.

“Chắc chắn là có người muốn hãm hại nam thần, lén lút nhét rắn vào vali hành lý của anh ấy.”

“Ôi mẹ ơi, nghĩ kỹ thì thật khủng đấy.”

“May là sân bay kiểm tra ra được, nếu không kiểm tra được.. Mấy người có từng xem qua một bộ phim chưa, trong phim có một con rất lớn xuất hiện trên máy bay…”

“Mãnh liệt kiến nghị, mọi người không nên vì tò mò mà đi xem bộ phim này.”

“Phim gì thế, cầu tên phim.”

“Rắn độc trên không, tôi có link.”

“Cầu link.”

“Cầu link.”

….

Sau đó hotsearch biến thành:Quý Hòa Hiện nghi ngờ bị ám sát.

Quý Hòa Hiện: “…”

Diệp Vấn Vấn: “..”

Kiều Hựu Song: “Bị điên à, ai tưởng tượng giỏi thế?!”

Diệp Vấn Vấn lặng lẽ cho cậu ta một like, thật sự là nói ra tiếng lòng của cô mà.