Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 47



Tiệc liên hoan kết thúc, quay về lại khách sạn thì Kiều Hựu Song đã đưa canh giải rượu tới ngay, cậu ta còn định ở lại chăm sóc cho ông chủ, nhưng lại bị ông chủ tàn nhẫn “đuổi” đi.

“Thầy Quý, có phải rất khó chịu không?” Diệp Vấn Vấn bay ra, cô thấy Quý Hòa Hiện đang ngồi trên ghế salong, dù anh đã vừa uống canh giải rượu rồi nhưng vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, cô có hơi lo lắng.

Quý Hòa Hiện cũng không khó chịu, thật ra tửu lượng của anh không tồi, chỉ là anh có hơi mệt mỏi. Anh mở mắt ra, thấy nhóc con đang bay trước mắt với vẻ lo lắng không yên thì trong lòng có chút ấm áp.

So với sự cảnh giác và khách sáo với anh lúc ban đầu, bây giờ cô đã xem anh như người một nhà rồi.

Anh đưa tay xoa mi tâm, cố ý chọc cô: “Có hơi mệt.”

“Để tôi xoa cho anh.” Diệp Vấn Vấn bay đến chỗ huyệt thái dương của anh, dung hết sức lực toàn thân để xoa ấn cho anh.

“Có cảm giác gì không?” Cô sợ mình không dùng đủ lực nên ấn một lát cô bèn dừng lại xem thần sắc của Quý Hòa Hiện, sau đó cô nhìn thấy Quý Hòa Hiện giơ điện thoại lên chụp ảnh, quan trọng nhất là, camera đang hướng ngay vào cô.

Diệp Vấn Vấn: “…”

Quý Hòa Hiện bị phát hiện cũng không hoảng hốt, anh nói với vẻ tự nhiên: “Vấn Vấn, nhìn vào camera.”

Diệp vấn Vấn: “…………..”

Ảnh đế đại nhân, anh như vậy là muốn OOC[1]!

[1] OOC là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách” – hoặc “vỡ thiết lập”)

Đêm đó, Diệp Vấn Vấn ngủ ở thế giới trong tranh, cô nhớ rằng ngày hôm sau phải dậy sớm nên dậy rất đúng giờ, Quý Hòa Hiện đã rời giường, anh đang đứng chọn quần áo.

“Chào buổi sáng thầy Quý.”

“Chào buổi sáng Vấn Vấn.”

Diệp Vấn Vấn chỉ vào chiếc áo sọc, cô xung phong chọn đồ thay Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, mặc cái này đi.” Ở nhà cô đã từng gặp ảnh đế đại nhân mặc đồ có sọc, rất soái luôn.

Bàn tay đang chuẩn bị lấy chiếc áo màu trắng của Quý Hòa Hiện chợt dừng lại, anh đổi hướng, chọn áo sọc. Diệp Vấn Vấn tự giác xoay người, chừa không gian cho ảnh đế đại nhân thay quần áo.

Sau khi dọn dẹp xong bèn đến điểm tập hợp của đoàn làm phim, nơi ấy đã được sắp xếp đầy đủ những thứ cần cho buổi khởi công, hiện trường người tới lui tấp nập, truyền thông, bảo vệ, công nhân viên của đoàn làm phim, còn cả những người hâm mộ đã nghe được tin từ sớm. Ngay khi Quý Hòa Hiện xuất hiện thì, bầu không khí bỗng sôi trào đến cực điểm.

Kiều Hựu Song và bảo vệ che chở cho Quý Hòa Hiện đi vào, dù là vậy, ở giữa đường Quý Hòa Hiện vẫn bị một vài người hâm mộ chạm tay vào, tiếng thét chói tai của những fan nữ vang vọng giữa không trung, ngay cả đám truyền thông cũng xém bị đẩy sang một bên.

Ánh đèn flash nháy lên không ngừng, ngay cả Diệp Vấn Vấn đang ở trong túi tiền cũng có thể cảm giác được. Cô ngoan ngoãn đợi, chẳng có lấy chút suy nghĩ nên ló đầu ra nhìn nào cả. Quý Hòa Hiện cứ như có như không đặt tay ở túi áo, anh sợ cô nhất thời tò mò mà bay ra ngoài.

Chẳng trách có nhiều người muốn làm minh tinh như thế, Diệp Vấn Vấn ở trong túi tiền vịn chặt hai tai mình, cô nằm bò sang hướng khác. Làm minh tinh, có thể được nhiều người ủng hộ, hưởng thụ hư vinh mà ánh đèn flash đem đến, đồng thời còn có thể kiếm tiền.

Nhưng minh tinh khác với diễn viên, Diệp Vấn Vấn không chút do dự nghĩ rằng Quý Hòa Hiện chỉ là diễn viên, chứ không phải minh tinh.

“Mọi người đừng chen lấn, cẩn thận bị thương.” Quý Hòa Hiện mỉm cười với ống kính, rồi lại quay sang nói với những người hâm mộ đang lấn tới.

Lập tức những người hâm mộ kêu gào hăng hơn nữa.

“Chồng ơi sao anh lại soái như thế.”

“Chồng ơi em yêu anh.”

“Nam thần dịu dàng quá đi.”

“Con trai Hiện Hiện, mama yêu con.” Một tiếng hét như xé phổi của một cô gái hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Quý Hòa Hiện: “…”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Đám truyền thông nào bỏ qua cơ hội này, họ ra sức chụp lại biểu cảm vi diệu của Quý Hòa Hiện, chỉ chốc lát sau có người bắt đầu người, tiếp theo, fans ở xung quanh cũng không còn gọi là chồng nữa, mà bắt đầu gọi “Con trai Hiện Hiện, Hiện Hiện con trai”, còn không ngừng khiến Quý Hòa Hiện nhìn các cô nữa.

Đám truyền thông thấy ánh đèn sân khấu sắp bị fans cướp sạch nên bắt đầu chen người, bảo vệ và Kiều Hựu Song muốn che chở cho Quý Hòa Hiện, ba nhóm người bắt đầu giằng co với nhau. Quý Hòa Hiện dù bị chen, bị gọi đến mức nội tâm uể oải nhưng cũng phải mỉm cười nhìn người khác.

Cuối cùng, những fans hâm mộ bên ngoài bị ngăn lại, truyền thông cũng nhân cơ hội này hỏi vài vấn đề, sau đó những diễn viên chính chuẩn bị thắp hương bái thần.

Diệp Vấn Vấn nghe được giọng nói vừa vui vừa lo lắng của nữ chính: “Thầy Quý, anh có sao không?”

Hiển nhiên sự rầm rộ vừa nãy đã được nữ chính nhìn thấy hết.

Diệp Vấn Vấn cảm giác được cơ thể căng cứng của Quý Hòa Hiện đã giãn ra, cô có hơi buồn cười, cũng có chút đau lòng. Nhiều người chen lấn như thế, ảnh đế đại nhân không chỉ phải mỉm cười để duy trì hình tượng, còn phải trấn an fans, ngẫm lại đã thấy mệt gần chết.

Nhưng ảnh đế đại nhân có thể có nhiều fans thật lòng yêu thích anh như thế, cô lại mừng thay cho anh, có người yêu thích là chuyện tốt.

“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.’

Người đóng nhật vật nam phụ thứ hai của phim [Siêu kế hoạch] là một người không chính cũng không tà, tên Chu Tử Thanh, là một diễn viên ra mắt khi còn là thanh niên, tuy rằng chưa có được giải thưởng nào nhưng cũng là một diễn viên có thực lực, đã từng hợp tác với Quý Hòa Hiện, quan hệ của hai người không tệ, lớn hơn Quý Hòa Hiện một tuổi.

Chu Tử Thanh nháy mắt một cái, nói: “Hòa Hiện, có phải trong nháy mắt đó cậu muốn mình biến thành một người tí hon để dễ thoát đi không.”

Quý Hòa Hiện hơi nhíu mày, sau đó anh lắc đầu một cái, chỉ cười không nói.

Chu Tử Thanh đã quá quen với việc kiệm lời của anh, cũng không ngại, anh ta đổi đề tài. Đạo diễn đi tới, bắt đầu thắp hương.

Diệp Vấn Vấn cũng hơi tò mò không biết lúc khởi quay phái bái lạy gì, cô lặng lẽ ló nửa cái đầu ra, trong nháy mắt đối diện với một cái đầu heo lớn, cái mũi heo gần trang gan tấc khiến cô sợ đến mức rụt lại.

Tính toán một chút, không có gì đẹp cả, cô bèn ôm một hạt macca đã được lột xong mà gặm.

Nghi thức khởi quay kết thúc, đạo diễn để diễn viên chính vào phòng để hóa trang. Lần nữa ngồi lên xe, Quý Hòa Hiện thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Kiều Hựu Song đưa tay lau đi mồ hôi trên trán mình: “Không ngờ lại có nhiều fans như thế, anh Quý, vừa nãy có một fans cố nhét vào tay em cái này.”

Cậu ta đưa tới một cái túi nhỏ, Quý Hòa Hiện nói: “Cậu tự xử lý đi.”

Fans thường gửi rất nhiều thứ đến công ty, ban đầu Quý Hòa Hiện sẽ mang về nhà, nhưng sau đó trong hộp chuyển phát nhanh lại có chuột chết, anh sợ có tình huống nguy hiểm xảy ra, sau này những món quà fans gửi đến anh không mang về nhà nữa mà giao lại cho Kiều Hựu Song quản lý.

Tình huống bình thường, Kiều Hựu Song đều đưa những thứ này về nhà mình.

Kiều Hựu Song gãi đầu một cái: “Anh Quý, anh có muốn nhìn một chút rồi mới quyết định không?”

Quý Hòa Hiện nhíu mày, anh nhận lấy túi rồi mở ra. Bên trong túi là một con búp bê nhỏ rất tinh xảo, to cỡ lòng bàn tay mà thôi.

Nhân vật được điêu khắc là Quý Hòa Hiện, mà còn khắc Quý Hòa Hiện là nhân vật cổ trang trong một bộ phim, y phục trắng bay bay và một cây sáo vắt bên hông. Tay nghề của người khắc con búp bê này vô cùng tốt, khắc được cả sự phiêu dật lẫn hiệp nghĩa của Quý Hòa Hiện khi đóng vai nhân vật này.

Mới nhìn thì thấy chẳng khác gì với Quý Hòa Hiện thật cả.

Kiều Hựu Song nói: “Em cảm thấy cái này rất thú vị.”

Bình thường, trong số những món quà fans gửi đến có không ít chân dung của Quý Hòa Hiện, được vẽ rất sống động. Cũng có một ít búp bê được khắc theo hình dáng thật của Quý Hòa Hiện, nhưng chúng đều không giống lắm.

Đây là một vật giống nhất.

Quý Hòa Hiện nhận lấy, anh bỏ con búp bê vào túi áo. Diệp Vấn Vấn đang lắng nghe, cô tò mò không biết fans đã tặng gì, cô còn chưa kịp chui ra xem thì đã thấy ngay có một thứ gì đó được bỏ vào túi.

Ôi mẹ ơi.

Sau khi Diệp Vấn Vần nhìn rõ đó là thứ gì thì trợn cả mắt, cô đối diện với con búp bê trước mắt mình, đại khái con búp bê này cao hơn cô chừng hai centimet.

Nếu cô không biết đây là do ảnh đế đại nhân bỏ vào, thì cô đã suýt nghĩ rằng ảnh đế đại nhân đã biến nhỏ bay vào. Cô cẩn thận đưa tay chọt chọt, rất cứng, không biết làm từ chất liệu gì.

Quý Hòa Hiện tình cờ cúi đầu, anh nhìn xuyên qua miệng túi, có thể thấy được tinh linh hoa đang vui vẻ đi quanh con búp bê “anh”, dáng vẻ kia như thể đã xem con búp bê “anh” là bạn mới.

Khóe môi anh nhẹ cong lên: Thế cũng tốt, tránh cho cô ở trong túi buồn tẻ.

Đến phòng hóa trang, những diễn viên khác cũng đến, mọi người chào hỏi lẫn nhau, Chu Tử Thanh và Quý Hòa Hiện ngồi cạnh nhau, hai người đều đang nhận lấy sự “gột rửa” từ chuyên gia trang điểm và thợ trang điểm.

Chu Tử Thanh cầm điện thoại chơi, anh ta bỗng mở miệng: “Hòa Hiện, cậu cúi đầu nhìn túi áo mình làm gì thế, trong đó có bảo bối gì à?”

Quý Hòa Hiện nói: “Điện thoại cậu có bảo bối gì mà vẫn cúi đầu xem thế?”

Chu Tử Thanh nghẹn lời: “Tôi xem thông báo trong nhóm, cậu có muốn thêm vào nhóm không.”

Quý Hòa Hiện lắc đầu, anh không thích ồn ào, bình thường không vào nhóm nào cả, Chu Tử Thanh nói: “Thêm đi thêm đi, vậy cậu mới có thể biết được tin tức.”

Anh ta có thêm bạn Quý Hòa Hiện, kéo Quý Hòa Hiện vào trong nhóm, Quý Hòa Hiện không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra nhìn, trong nhóm chủ yếu là những diễn viên, lúc này đang khen tặng lẫn sau, sau khi hệ thống thông báo Quý Hòa Hiện vừa vào nhóm thì toàn thể chợt im lặng.

Quý Hòa Hiện chào hỏi một chút, anh cũng không để ý mà trực tiếp xem thông báo. Thì ra đoàn làm phim có mời hai bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, bảo là sẽ tiến hành huấn luyện cường độ cao ngoài giờ quay phim.

Vừa hay đạo diễn và các huấn luyện viên cũng đã đến.

Hai huấn luyện viên nhìn những diễn viên trong phòng hóa trang, họ yên lặng mà nhìn, thầm nghĩ: Diễn viên da trắng trẻo thịt mềm mại như thế, liệu có chịu đựng được sự huấn luyện của họ không?

Quý Hòa Hiện và huấn luyện viên A bắt tay với nhau, huấn luyện viên A cười một tiếng: “Cơ bắp tốt đấy, có phải rèn luyện thường xuyên không.”

Quý Hòa Hiện gật đầu.

“Tốt lắm.” Huấn luyện viên A khen ngợi theo thói quen, anh ta đang định nói thêm gì nữa thì dư quang chợt chú ý đến gì đó, anh ta hạ thấp đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía túi áo khoác của Quý Hòa Hiện.

Quý Hòa Hiện thoáng nhíu mày một cái rất nhẹ, huấn luyện viên A không nói gì, chỉ cười cười với Quý Hòa Hiện. Sau đó đạo diễn còn nói vài câu cổ vũ, rồi dẫn theo hai huấn luyện viên rời đi.

Sau khi tạo hình xong, Quý Hòa Hiện đổi trang phục quân nhân, trong nháy mắt khí thế của anh trở nên khác biệt hoàn toàn. Anh đi tới trước tấm gương, bây giờ trong phòng ít người hơn rất nhiều, Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng vỗ vỗ túi áo, ra hiệu Diệp Vấn Vấn có thể đi ra.

Trước đó Diệp Vấn Vấn từng nói với anh, muốn nhìn thấy dáng vẻ anh mặc trang phục quân nhân. Nhưng bây giờ anh vỗ lại chẳng thấy trong túi có phản ứng gì, anh không khỏi hơi kéo miếng túi ra, cúi đầu nhìn xuống.

Vừa nhìn, anh đã nhíu mày.

Diệp Vấn Vấn vốn chẳng ở bên trong, chỉ còn dư lại mỗi “búp bê Tiểu Quý” lẻ loi nằm lại.

“Thầy Quý, quần áo không vừa à?” Người phụ trách trang phục thấy sắc mặt trong gương của Quý Hòa Hiện thay đổi thì hoảng hốt: “Đây được làm theo số đo của ngài.”

Quý Hòa Hiện trầm tư suy nghĩ Diệp Vấn Vấn đi đâu, cô là một tinh linh nhỏ đúng mực, đến nơi xạ lạ, nếu vẫn chưa làm quen hoàn toàn thì sẽ không tùy tiện chạy lung tung, đặc biệt là ở nơi có đông người.

Trừ phi cô có lý do nhất định phải ra ngoài, thậm chí không kịp nói cho anh biết, cũng có thể lúc đó có nhiều người, cô không tiện nói cho anh biết.

“Không có, quần áo rất vừa người.” Quý Hòa Hiện nói: “Tôi không cẩn thận làm rơi đồ thôi.”

Ảnh đế đang “hot” rơi mất đồ trong đoàn làm phim, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, “rơi” có vài ý nghĩa, một nghĩa trong số đó có thể hiểu là “trộm”.

Người phụ trách trang phục lập tức hỏi: “Là thứ gì thế?”

Quý Hòa Hiện nói: “Là một con búp bê nhỏ, không đáng giá, nhưng tôi rất thích, không biết đã rơi ở nơi nào rồi, làm phiền mọi người để ý giúp tôi một chút.”

“Được được.” Người phụ trách trang phục mau chóng dặn dò phụ tá cả mình để ý.

Hành động này của Quý Hòa Hiện là vì muốn truyền tin: Anh đang tìm một con búp bê.

Anh không thể nào tìm một con tinh linh nhỏ ngay giữa đoàn làm phim to lớn này được, cũng không biết bây giờ cô đã bay đi nơi nào, càng không biết phấn hoa trên cánh cô còn đủ hay không.

Anh chỉ hy vọng khi cô biết anh đang tìm cô thì có thể nhanh chóng trở về báo bình an với anh.

Mà, tinh linh hoa đang được Quý Hòa Hiện lo lắng không yên — Lúc này Diệp Vấn Vấn đang lén lút bám trong góc áo của một người.

Người này là huấn luyện viên A vừa trò chuyện với Quý Hòa Hiện khi nãy, tự giới thiệu mình tên Tông Việt. Diệp Vấn Vấn vốn đang ở trong túi áo của Quý Hòa Hiện, chơi đùa với Tiểu Quý, còn lặng lẽ nói thì thầm với Tiểu Quý, dù sao cô cũng không có chuyện gì để làm, bình thường cũng không tiện nói mấy lời này với ảnh đế đại nhân.

Sau đó, cô chợt nghe thấy bên ngoài có giọng nói tự giới thiệu mình tên Tông Việt, hai chữ này chợt kết hợp với một cái tên sâu trong ký ức của cô, khiến cô đứng bật dậy.

Tông Việt —–

Người anh trai từng tới viện mồ côi, dẫn cô chơi đùa, cuối cùng trước khi đi còn đưa cho cô một vòng hoa cũng tên Tông Việt.

Anh ta chẳng ở viện mồ côi được mấy ngày, nhưng với Diệp Vấn Vấn còn nhỏ dại cảm thấy mấy ngày đó rất nhiều, cũng là những ngày ấm áp nhất của cô.

Khi đó cô vẫn chưa biết viết chữ, anh ta đã giới thiệu tên mình với cô: “Anh trai tên Tông Việt, Tông Việt Tông, Tông Việt Việt, nhớ kỹ đấy.”

Cô nghe mà ngơ ngác, mãi đến sau này khi cô đi học thì mới biết hai chữ này viết thế nào.

Mười năm, anh trai kia chính là sự ấm áp sâu trong lòng cô, cô gần như đã quên mất dáng vẻ của anh ta, nhưng khi nghe được cái tên này, cô chỉ muốn nhìn thử, người cùng tên với anh trai Tông Việt có dung mạo thế nào.

Cô lặng lẽ ló đầu ra, chỉ vừa nhìn, một cảm giác quen thuộc đập vào mặt khiến cô như dại ra. Huấn luyện viên tên Tông Việt này quá giống với anh trai Tông Việt mà cô đã biết khi còn bé.

Trên đời không thể có sự trùng hợp như thế, trùng tên Tông Việt, dáng dấp tương tự nhau, đây mới chính là điều khiến cô khiếp sợ.

Cô chết rồi xuyên vào một quyển sách, người trước đây cô từng quen biết sao lại có thể xuất hiện trong sách được chứ.

Diệp Vấn Vấn lại nghĩ đến chuyện tài khoản weibo của mình, nhưng cô đã từng bấm số điện thoại của mình, không hề gọi được.

Chuyện quá quỷ dị, thật sự cô nghĩ không ra, đầu óc cứ ong ong lên.

Thậm chí cô còn sinh ra một suy nghĩ hoang đường, lẽ nào thế giới trước đây cô ở chính là thế giới song song với thế giới trong sách, vậy có phải “cô” trước kia cũng tồn tại ở thế giới này?

Hoặc tất cả chỉ là trùng hợp, người này trùng hợp tên Tông Việt, trùng hợp giống với anh trai Tông Việt mà cô đã từng quen biết?

Đoạn nhạc đệm này khiến cô không chút suy nghĩ mà bay ra ngoài ngay khi Tông Việt rời khỏi phòng hóa trang, cô lợi dụng đám đông để ẩn núp, cuối cùng kéo lấy góc áo của Tông Việt rồi cẩn thận chui vào bên trong.

Chờ đến khi cô ra khỏi phòng hóa trang thì mới chợt nhớ, cô đã quên nói một tiếng với Quý Hòa Hiện, chỉ có thể đợi lát nữa quay về giải thích với anh.

Tông Việt cùng một người bạn huấn luyện viên khác đi đến phòng nghỉ mà đoàn làm phim đã chuẩn bị cho họ, huấn luyện viên kia phàn nàn: “Đạo diễn kia nói chuyện dễ nghe thật, tùy tiện huấn luyện, nếu lỡ trong quá trình huấn luyện xảy ra vấn đề gì đó, họ đều là minh tinh, chúng ta chịu trách nhiệm nổi chắc?”

“Sớm biết thế đã không đến.” Huấn luyện viên kia ngồi xuống ghế, cầm nước lên uống ừng ực.

Tông Việt ngồi xuống một cái ghế khác: “Có tiền kiếm là được rồi, không thì giảm bớt mấy bài huấn luyện.”

“Có tiền thật tốt đấy.” Huấn luyện viên kia nhấc hai chân lên, có hơi cảm thán: “Nghe nói những minh tinh này đóng một bộ phim đều kiếm được từ mấy triệu đến mấy chục triệu tệ, cậu nói xem, chúng ta khổ sở huấn luyện trong quân đội, sau khi xuất ngũ, tôi bán bảo hiểm, còn cậu làm bảo vệ, một tháng chỉ kiếm được có bốn, năm ngàn, quá thảm mà.”

Hai người nói chuyện vui vẻ với nhau.

Tông Việt liếc nhìn anh ta một chút: “Cậu đi nói với đạo diễn một câu, không cần tiền huấn luyện nữa, chỉ cần để cậu lộ mặt trên màn ảnh một cái, nói không chừng sau này cũng sẽ thành minh tinh lớn đấy.”

Huấn luyện viên: “….”

Huấn luyện viên: “Bỏ đi, tôi vẫn nên làm cu li của tiền thì hơn.”

Diệp vấn Vấn kéo góc áo, cô không dám dùng cánh nhiều, chỉ sợ lát nữa sẽ không đủ phấn hoa để cô bay về. Cô muốn nghe Tông Việt nói chuyện nhiều hơn, biết đâu sẽ nghe ra được gì đó.

Kết quả, tất cả câu chuyện đều đến từ một phía, người kia nói chuyện ầm ầm như súng bắn, còn Tông Việt chỉ thỉnh thoảng đáp lại hai câu, nghe đến nửa ngày cũng không nghe ra được tin tức gì.

Cô cảm thấy nên về rồi, tránh việc đi lâu sẽ khiến ảnh đế đại nhân lo lắng.

“Tôi nói này lão Tông, năm nay cậu đã hai mươi tám rồi chỉ, lúc nào mới cân nhắc đến chuyện riêng đây?” Huấn luyện viên lắc chân: “Cô tôi mỗi ngày đều muốn sắp xếp mấy vụ coi mắt cho cậu, tốt xấu gì cậu cũng nên suy nghĩ lại, lẻ loi một mình mãi cũng không tốt.”

Không đợi Tông Việt đáp lại, anh ta đã đổi chủ đề: “Minh tinh nữ xinh đẹp thật đấy, không hổ là minh tinh, mặt trắng ghê, mịn màng đến mức có thể vắt ra nước.”

“…” Tông Việt không nói gì: “Đứng đắn một chút.” 

Huấn luyện viên nói: “Cậu vẫn luôn độc thân thế, liệu có phải còn nhớ đến con nhóc bị bác sĩ tuyên bố chết não kia không?”

“Tôi chỉ coi em ấy là em gái.” Tông Việt cầm tờ giấy trên bàn ném qua, khó chịu nói: “Còn nữa, em ấy có tên, không phải con nhóc.”

“Vâng vâng vâng, tên Vấn Vấn đúng không, cái tên này…” Thấy Tông Việt nhìn qua, anh ta thức thời câm miệng.

Tay Diệp Vấn Vấn run lên, cô suýt nữa đã không nắm chặt góc áo mà rơi xuống.

Tông Việt nhướng mày, anh ta đưa tay phủi góc áo, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Diệp Vấn Vấn bị một luồng lực khá lớn đánh văng ra. Cô đã dùng hết sức lực toàn thân mới khiến mình không thét lên thành tiếng, Tông Việt chợt đưa tay chụp tới, chụp được cô vào lòng bàn tay.

Dưới áp lực cực lớn, Diệp Vấn Vấn đau đến mức suýt chảy nước mắt, trong lòng cô biết rõ bây giờ không phải lúc để khóc, cô mạnh mẽ nuốt ngược nước mắt vào trong, cơ thể căng cứng ngắt.

Tông Việt mở tay ra, huấn luyện viên cũng ghé đầu tới: “Thứ này là gì thế?!”

“… Hình như là búp bê.” Tông Việt không chắc lắm.

Huấn luyện viên: “Bây giờ công nghệ chế tác búp bê chân thật quá đấy, còn có cánh nữa, xa xỉ ghê.”

Anh ta đưa tay ấn ấn vào đầu Diệp Vấn Vấn.

Diệp Vấn Vấn trừng to hai mắt, không hề chớp mắt, cũng chẳng dám thở ra.

Cô không ngừng đọc thầm trong lòng: Tôi là búp bê tôi là búp bê tôi là búp bê.

Tông Việt mở rộng tay hơn, đang lúc anh ta muốn nhìn kỹ thì tiếng gõ cửa vang lên, huấn luyện viên đứng cách cửa khá gần nên ra mở cửa.

“Quý tiên sinh.” Huấn luyện viên có hơi bất ngờ, minh tinh lớn chạy tới chỗ họ làm gì thế, bây giờ có phải lúc huấn luyện đâu: “Có chuyện gì sao?”

Ánh mắt Quý Hòa Hiện nhìn lướt qua anh ta, rơi vào Tông Việt, khi anh nhìn đến Diệp Vấn Vấn đang nằm không nhúc nhích trên bàn tay anh ta thì hơi thở như cứng lại.

Anh mỉm cười, không chút biến sắc nói: “Con búp bê của tôi không biết bị rơi ở đâu, tôi đang đi tìm, tôi muốn hỏi hai vị huấn luyện viên có nhìn thấy không.”

“Búp bê à.” Huấn luyện viên sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn Tông Việt. Rõ ràng con búp bê kia rơi từ người Tông Việt xuống, sợ bị quy chụp rằng anh ta là người lấy nó đi nên vội nói: “Vừa nhặt được một con, tôi còn đang định hỏi xem là của ai.”

Anh ta nháy mắt với Tông Việt.

Tông Việt đối diện với Quý Hòa Hiện, nhân cơ hội này, Diệp Vấn Vấn chớp chớp đôi mắt đã đau xót vì trợn lên quá lâu, sau đó lẽ thở một hơi.

“Đúng là vừa nhặt được.” Tông Việt nói, cũng đưa Diệp Vấn Vấn đang giả làm thi thể trong tay mình cho Quý Hòa Hiện.

“Cảm ơn.” Quý Hòa Hiện bình tĩnh nhận lấy Diệp Vấn Vấn, nói: “Cô ấy là món quà nhỏ của fans tặng cho tôi, là tấm lòng của họ.” Anh giải thích nguyên nhân tại sao mình lại tìm kiếm búp bê.

Nói cảm ơn xong, anh cầm Diệp Vấn Vấn đi.

Huấn luyện viên vẫn còn thì thầm với vẻ khó tin: “Búp bê nhà ai làm thế, chân thật ghê, vừa nãy khi tôi ấn tay vào có cảm giác mềm mại, còn có nhiệt độ nữa. Lão Tông, cậu cảm thấy thế nào.”

Tông Việt dường như khá đăm chiêu: “Đúng là có chút kỳ quái.”