Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 50



Thân thể trước đây của Diệp Vấn Vấn, nếu Tông Việt không nghĩ cách đón về, vậy thân thể cô sẽ bị hỏa táng.

Tông Việt dã dùng một ít quan hệ cũ trong bộ đội của mình, mới có thể đưa Diệp Vấn Vấn về nhà mình thành công, thân thể cô vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng đắt giá.

Anh ta đã mời bác sĩ khác đến kiểm tra, nhưng vẫn thu được kết quả chết não, theo lý thuyết thì người chết não chẳng bao lâu nữa, tất cả bộ phận khác của cơ thể sẽ suy kiệt, hô hấp cũng sẽ biến mất.

Nhưng Diệp Vấn Vấn không có thế, những công năng bộ phận trong cơ thể cô vẫn ổn, thậm chí còn tốt hơn cả khi cô còn sống, thi thoảng trái tim cô cũng sẽ đập, đây chính là lý do Tông Việt cảm thấy cô vẫn còn thở.

Những tình huống này quá kỳ quái, khiến Tông Việt nghĩ rằng rất có thể Diệp Vấn Vấn vẫn chưa chết, vì thế anh ta mới kiên trì đưa Diệp Vấn Vấn về nhà.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tông Việt nói muốn đi đến một nơi khác nên từ chối lời đề nghị đưa anh ta về khách sạn của Quý Hòa Hiện, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Quý Hòa Hiện rồi đi.



Kiều Hựu Song vội vã chạy tới, đưa kính râm cho Quý Hòa Hiện, giọng điệu gấp gáp: “Anh Quý, cẩn thận bị fans nhận ra, mau ngụy trang một chút đi.”

Ở xa xa có hai nữ sinh cứ liên tục nhìn sang bên này, Quý Hòa Hiện chỉ đành nhận lấy kính râm đeo lên, bước vào xe. Kiểu Hựu Song bắt đầu nói lịch trình công việc ngày mai, tạm thời Vu Tinh Ngôn không tiện đến đoàn làm phim, cậu ta là trợ lý duy nhất của Quý Hòa Hiện, cậu ta cần làm rất nhiều chuyện.

Ở trong vòng, trên trợ lý chính là người đại diện, Vu Tinh Ngôn và Quý Hòa Hiện đã thương lượng qua, công ty thiếu người, họ định bắt đầu bồi dưỡng Kiều Hựu Song, sau này có thể nhận những công việc của người đại diện.

Kiều Hựu Song cũng biết, vì thế nên áp lực rất lớn, chỉ lo mình sơ suất chỗ nào sẽ phụ sự cất nhắc của ông chủ.

“Anh Quý, em vừa nhận được tin wechat của tổng giám đốc Vu, anh ta nói muộn nhất phải hơn một tuần nữa anh ta mới có thể đến đoàn làm phim được.” Kiều Hựu Song cua xe vào chỗ rẽ, lại phát hiện ông chủ mình không hề phản ứng với những gì mình nói, không thể làm gì khác hơn là nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy Quý Hòa Hiện đang cúi đầu nhìn gì đó, nhưng trong tay anh không hề có điện thoại, anh xem không khí à?

Cậu ta đã sớm phát hiện tình huống này, trước kia cũng thế, mỗi lần chở Quý Hòa Hiện ra ngoài thì anh đều duy trì động tác này.

Rõ ràng trước đây không như thế.

“Anh Quý?”

Quý Hòa Hiện cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết rồi.”

Anh hơi khép ngón tay lại, che đi Diệp Vấn Vấn đang ngồi trong lòng bàn tay mình. Vì có Kiều Hựu Song cho nên Diệp Vấn Vấn rất khó nói chuyện, thật ra cô muốn chờ trong túi, nhưng Quý Hòa Hiện lại đưa cô ra ngoài.



Cô cảm thấy ảnh đế đại nhân sợ cô sẽ khóc cho nên mới làm thế, vì để Quý Hòa Hiện biết rằng cô rất ổn cho nên cô mỉm cười với anh, còn viết chữ trong lòng bàn tay anh.

Quý Hòa Hiện lấy điện thoại di động ra, anh viết một hàng chữ, đưa tới cho Diệp Vấn Vấn xem: “Em sợ Tiểu Kiều à?”

Tiểu Kiều là xưng hô mà Quý Hòa Hiện gọi Kiều Hựu Song.

Diệp Vấn Vấn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.

Quý Hòa Hiện lại chuyển điện thoại đi, dùng một tay đánh chữ: “Lúc tôi đến đoàn quay phim, không thể nào đưa em theo bên mình được, rất dễ khiến em bị thương. Tiểu Kiều luôn ở xung quanh, mãi đến khi tôi quay phim xong mới tan ca.”

Diệp Vấn Vấn hiểu rõ ý của Quý Hòa Hiện, nếu cô muốn đến trường quay, vậy phải có người đưa cô theo. Nhưng Quý Hòa Hiện phải quay phim, cô không thể chờ trên người anh được, mà nếu cô rời khỏi anh ở một mình trong trường quay thì rất nguy hiểm.

Chỉ có Kiều Hựu Song là người mình, cậu ta mang theo cô mới an toàn.

Nhưng đầu tiên là cô phải đồng ý.

Quý Hòa Hiện đang dò hỏi ý kiến của cô.

Diệp Vấn Vấn gật đầu không chút do dự.

Có lẽ vì những chuyện cô đã trải qua trước đây cho nên từ sâu trong lòng cô không muốn tin tưởng người khác, cũng sẽ không tự cho rằng có người vô duyên vô cớ tốt với cô.

Sau khi trở thành tinh linh hoa, ở chung với Quý Hòa Hiện, cùng với việc biết được tất cả sau khi nhìn thấy Tông Việt khiến cô bỗng có dũng khí hơn.

Lòng người đều tùy theo từng người, bản thân cô muốn trở nên mạnh mẽ thì không nên sợ ngại bất cứ thứ gì mới đúng, cho dù bây giờ cô chỉ là một bé con.



Khóe môi của Quý Hòa Hiện cong lên, Diệp Vấn Vấn vốn nghĩ anh sẽ hỏi cô chuyện trước kia, nhưng sau đó Quý Hòa Hiện lại không đánh chữ nữa mà là dùng điện thoại mở nhạc, bật một bài hát.

Là bài nhạc tiếng Anh, tuy rằng lúc Diệp Vấn Vấn nằm trên giường có tự học tiếng Anh, nhưng hiệu quả không tốt lắm, chỉ có thể miễn cưỡng nghe được mấy từ đơn, còn cái khác cô hoàn toàn nghe không hiểu.

Nhưng giai điệu rất êm tai, có một cảm giác ấm áp hệt như ánh mặt trời chiếu lên người.

Cô thẳng thắn xem tay của Quý Hòa Hiện là giường, nằm úp sấp xuống, chống tay nâng cằm, nhắm mắt lại lắng nghe.

Nghe một hồi lại chợt có cảm giác không đúng, giọng hát nam dường như có hơi quen tai..

Diệp Vấn Vấn mở mắt, cô bật thốt lên: “Thầy Quý, có phải anh hát bài này không?”

Quý Hòa Hiện cười “Ừ” một tiếng: “Giờ em mới nghe ra à?”

Diệp Vấn Vấn có hơi ngượng ngùng, vừa nãy cô chỉ chú ý đến giai điệu mà thôi.

Vừa định nói chuyện, thân xe mỗi nghiêng một cái, Kiều Hựu Song đang lái xe đằng trước cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh Quý, anh… Nói chuyện với ai thế?”

Đang chuyên tâm lái xe thì chợt nghe từ sau nghe vang lên một giọng nữ giòn tan, sau đó Quý Hòa Hiện lại nói chuyện với đối phương, hơn nữa điện thoại di động đang phát nhạc, anh không hề nhận cuộc điện thoại nào.

Nguyên một buổi tối, cậu ta hồi tưởng lại những hành động quỷ dị của Quý Hòa Hiện mà trong đầu chợt lóe lên những suy nghĩ kỳ quái, khiến mình sợ đến run lên một cái.

Diệp Vấn Vấn: “…”

Vừa nãy cô đã quên mất sự tồn tại của Kiều Hựu Song.

Cô cân nhắc, nếu lúc này cô bay ra ngoài nói không chừng sẽ khiến Kiều Hựu Song sợ đến mất khống chế, cho nên cô cứ nằm úp sấp không lên tiếng, mọi chuyện giao cho Quý Hòa Hiện.



Quý Hòa Hiện nói: “Đỗ xe bên kia đi, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn nhỏ.”

Kiều Hựu Song lại nhìn vào kính chiếu hậu lần nữa, đúng là không thấy Quý Hòa Hiện gọi điện thoại thật, người bạn nhỏ từ đâu ra thế.

Cậu ta nhanh chóng tìm một nơi đỗ xe ở bên đường rồi dừng xe, Quý Hòa Hiện gật đầu với Diệp Vấn Vấn, sau đó anh thả mấy ngón tay vốn đang co lên xuống. Diệp Vấn Vấn đứng lên, xoay người lại phất tay với Kiều Hựu Song: “Xin chào, Tiểu Kiều.”

Cô gọi theo Quý Hòa Hiện.

Kiều Hựu Song: “…”

Kiều Hựu Song giơ tay dụi mắt.

Diệp Vấn Vấn thân thiện nói: “Anh không nhìn lầm đâu.”

Kiều Hựu Song: “…”

Kiều Hựu Song tự đưa tay nhéo cánh tay mình một cái.

Diệp Vấn Vấn cản lại, vội nói: “Là sự thật.”

Kiều Hựu Song nhìn cô, lại nhìn Quý Hòa Hiện, nhìn Quý Hòa Hiện, xong lại nhìn cô, nhìn qua nhìn lại nhiều lần. Sau khi xác định mình không hề hoa mắt, cậu ta chợt lộ ra vẻ mặt tam quan bị đánh nát.

“Xin, xin chào.” Cậu ta yên lặng giơ tay.

Quý Hòa Hiện thưởng thức xong sự ngơ ngác của trợ lý, anh nói: “Lái xe đi.”

“Ồ.” Kiều Hiệu Song ngất ngất ngây ngây nổ máy xe.

Lần này Diệp Vấn Vấn không kìm nén nữa, cô nhìn Quý Hòa Hiện đầy hưng phấn: “Thầy Quý, anh còn biết hát nữa à, bài hát này tên gì thế?”

Quý Hòa Hiện nhận lấy ánh mắt sáng lấp lánh của nhóc con, trong mắt anh cũng hiện lên ý cười, anh biết bây giờ tâm tình của cô đã khôi phục hoàn toàn, anh đã đạt được mục đích.

“Biết hát một chút, đây là bài hát trước đây tôi sáng tác trong lúc rảnh rỗi, tên tiếng Trung là [Đốm lửa nhỏ].” Quý Hòa Hiện nói năng khiêm tốn.

Đây không phải là một chút, giỏi quá đi mất.

Diệp Vấn Vấn khâm phục theo bản năng.

Ảnh đế đại nhân không chỉ đẹp trai, tay đẹp, đóng phim giỏi, hơn nữa bộ phim nào cũng đoạt giải thưởng, là sự tồn tại nổi trội của phòng bán vé. Ngoài ra, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, anh còn có một kỹ năng vẽ vời xuất thần.

Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga đều thông thạo —- Cô thấy anh đọc sách ở nhà nên biết.

Bây giờ lại nói với cô rằng, anh còn có thể soạn nhạc sáng tác.

Đúng là vạn năng!

Thiên tài, chắc chắn ảnh đế đại nhân là thiên tài trong thiên tài.

Diệp Vấn Vấn không muốn sùng bái cũng không được, một chút ưu buồn trước kia của cô cũng đã biến mất tăm, cô nhìn anh bằng một ánh mắt sùng bái tột cùng.

“Thầy Quý, sau này tôi sẽ là fans của anh.” Diệp Vấn Vấn nói lời thật lòng.

Cô suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung: “Là kiểu fans chết tan thành tro bụi cũng trung thành.”

Quý Hòa Hiện: “…”

Kiều Hựu Song: “…”

Cuối cùng Kiều Hựu Song cũng có cảm giác chân thực hơn khi nghe câu nói này, cậu ta không nhịn được nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.

Trong đầu cậu ta chỉ có một vấn đề duy nhất: Đây là thứ gì???

Nói là người, nào có người nào chỉ lớn như thế, còn có cánh, thấy thế nào cũng không phải người.

Nói không phải người, lại có thể nói chuyện, có tay có chân, bề ngoài không khác gì với người bình thường, hơn nữa còn rất đáng yêu.

Chẳng trách trước kia anh Quý lại xem mấy loại phòng nhỏ kia trong trung tâm mua sắm, hóa ra là chuẩn bị cho cô.

Nhưng nhìn khá quen, hệt như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Kiều Hựu Song vừa chú ý xe cộ phía trước, vừa nghe tiếng, vừa nhíu mày nhớ lại.

Chớp mắt, cậu ta nghĩ tới: Bức tranh mà anh Quý vẽ kia, bên trong tranh có một tinh linh hoa!!!

Lần này khi vào đoàn làm phim anh Quý còn mang bức tranh kia theo, ban đầu cậu ta đã nghi ngờ rồi, với sự hiểu biết của cậu ta về Quý Hòa Hiện, anh không đến mức mang một bức tranh theo đến đoàn làm phim.

Bé con vừa biết cử động vừa biết nói lại còn nhúc nhích kia, không phải chính là con tinh linh hoa trong tranh của anh Quý à?

Ôi mẹ ơi, anh Quý vẽ ra tranh sống à??!

Mà anh Quý lại nói chuyện quan trọng như thế với mình, có thể thấy được anh Quý rất tin tưởng mình. Kiều Hựu Song kích động, nhất thời có cảm giác mình bị giao trọng trách.

Cậu ta nhất định phải giữ kín bí mật này.

Cho đến khi về tới phòng khách sạn, Quý Hòa Hiện nói rõ tình huống lại, Kiều Hựu Song vỗ ngực, chỉ thiếu chút nữa đã liếm ngón tay chỉ thiên mà thề: “Anh Quý, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ bảo vệ Tiểu Hoa thật tốt.”

Diệp Vấn Vấn: “???”

Cô tên Tiểu Hoa khi nào thế?

Quý Hòa Hiện hỏi thay cô: “Tiểu Hoa?”

Kiều Hựu Song nhìn Diệp Vấn Vấn, rất nghi ngờ hỏi: “Cô ấy là tinh linh hoa, không phải tên Tiểu Hoa à?”

“Cũng được.” Quý Hòa Hiện nói.

Kiều Hựu Song lầm tưởng Quý Hòa Hiện đang hoài nghi sự trung thành của cậu ta, cho nên nhân cơ hội bày tỏ lòng trung thành, biểu thị rằng chắc chắn mình sẽ không nói sự tồn tại của tinh linh hoa với bất kỳ người nào, có chết cũng không nói.

Cậu ta nói dõng dạc một tràng, Quý Hòa Hiện bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi cậu ta về phòng của mình. Anh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt có phần ai oán của nhóc con: “Ai nói tinh linh hoa là tên Tiểu Hoa.”

Quý Hòa Hiện không nhịn cười được, nói: “Tôi để Tiểu Kiều tìm kiếm những chuyện trước kia của em.”

Diệp Vấn Vấn phản ứng lại, nếu Kiều Hựu Song biết tên của cô, nói không chừng sẽ liên tưởng gì đó. Loại chuyện ly kỳ thế này, thà để ít người biết còn hơn.

“Tiểu Hoa cũng dễ nghe đấy,” Quý Hòa Hiện ngồi trên ghế salong: “Khi tôi còn bé, có một vài người lớn trong nhà thích gọi tôi là Tiểu Quý, nhưng đa phần họ có khẩu âm khá giống nhau, âm điệu không rõ, dù gọi thế nào cũng gọi ‘Quý’ thành thanh ngang[1].”

[1] Các thanh dấu trong pinyin, chữ “Quý” có pinyin là ” jì” – thanh 4, nếu phát âm thành thanh ngang – thanh 1 là “jī” nghĩa là “Gà”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Thanh ngang, vậy không phải sẽ thành gà con à, cô nhìn Quý Hòa Hiện đầy đồng tình: “Vẫn là Kỷ Hà Tuyến dễ nghe hơn.”

Diệp Vấn Vấn nói xong mới phát hiện mình còn nhắc đến tên đồng âm của ảnh đế đại nhân, cô vội vàng nở nụ cười lấy lòng. Quý Hòa Hiện mỉm cười, nhìn Diệp Vấn Vấn vui vẻ, anh bỗng nói: “Vấn Vấn, tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Diệp Vấn Vấn không nghĩ nhiều, cô thoải mái nói: “Đừng nói một, anh tùy tiện hỏi, chỉ cần tôi biết tôi đều sẽ nói cho anh biết.”

Quý Hòa Hiện thoáng người thẳng người, anh giơ tay lên, Diệp Vấn Vấn tự giác bay đến.

“Vậy em có thể nói cho tôi biết đầu đuôi chuyện hiến thận không?” Quý Hòa Hiện nói từng câu từng chữ: “Em bị ép à?”

Diệp Vấn Vấn: “…”

Cô im lặng hai giây, cô khẽ nắm tóc mình, sau khi bữa tiệc kết thúc, Quý Hòa Hiện vẫn không hỏi đến chuyện này, cô cho rằng anh không định tìm hiểu nữa nên cũng yên lòng.

Cô không ngờ bây giờ anh lại đột nhiên hỏi.

Nên nói thế nào đây

Diệp Vấn Vấn có chút mờ mịt, thật ra cô không quá muốn nhớ lại chuyện này, có một vài vết thương cứ mở ra xem nhiều lần, sẽ vẫn không thể biến mất được.

Nhưng đây là Quý Hòa Hiện hỏi, sau một hồi, Diệp Vấn Vấn ngồi xuống trên lòng bàn tay Quý Hòa Hiện, cô không trả lời thẳng vấn đề của anh.

“Thầy Quý, lúc tôi bốn tuổi đã bị ném đến cửa viện mồ côi, bị sốt cao, sau khi tỉnh lại thì hoàn toàn không hề nhớ được chuyện trước kia, sau đó đã ở lại viện mồ côi.”

Cũng chính bởi lần sốt cao kia, khiến cho cơ thể của Diệp Vấn Vấn vẫn luôn yếu ớt, cần phải uống thuốc trường kỳ.

Có người đến viện mồ côi nhận con nuôi, tất nhiên muốn nuôi một đứa khỏe mạnh. Tuy Diệp Vấn Vấn xinh đẹp đáng yêu giữa một đám nhóc con, nhưng cũng vì cơ thể không tốt nên không có cha mẹ nuôi nào coi trọng cô.

“Tôi có một ước mơ, tôi hy vọng thông qua việc đọc sách, cố gắng học tập, thi đỗ trường đại học tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm một công việc ổn định, tích góp tiền, sau đó tập luyện để cơ thể tốt lên.”

“Năm tôi mười sáu tuổi, con gái của viện trưởng phát bệnh, tình huống nguy cấp, chỉ có tôi và cô ta tương xứng với nhau.” Diệp Vấn Vấn nói: “Hơn nữa còn là tôi tự nguyện hiến tặng, viện trưởng không tốn một phân tiền nào.”

“Tôi thật sự không muốn hiến, bởi tôi biết tình hình của chính mình, tôi hiến, tương đương với một mạng đổi một mạng.”

Cô là một đứa mồ côi, vẫn một mình lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng đã công khai làm rất nhiều việc thiện, để cô đến trường, dành sự yêu thương cho cô.

Khi đó cô không hề có công cụ truyền tin, cho dù cô đã suy nghĩ xong cách cần viện thế giới bên ngoài, nhưng viện trưởng và những người kia đều có quan hệ, có thể thoải mái đè chuyện này xuống.

Cô không có gì cả, nào có thể thắng được một viện trưởng có hậu trường khoác áo từ thiện cơ chứ,.

Không ai giúp được cô, không ai có thể giúp được cô, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau đó bởi vì chuyện cô hiến thận miễn phí mà nổi tiếng, cô có công cụ truyền tin, tất nhiên sẽ nghĩ đến việc lợi dụng mạng xã hội để cầu cứu thế giới bên ngoài.

Nhưng cô cần chữa bệnh, mạng của cô không nằm trong tay cô, cô không có quyền không có thế, chỉ là một đứa con gái mồ côi, thân mang bệnh tật. Bọn họ cần danh tiếng, chỉ cần cô bày ra vẻ ngoan ngoãn thì bọn họ sẽ không quá hà khắc với cô, cô không thể không thỏa hiệp lần nữa vì sự sống của mình.

Sao cô có thể không oán được chứ, nhưng cô thật sự không thể làm gì, vì thế, sau khi cô trở thành tinh linh hoa cô đã rất vui vẻ. Với cô mà nói, đây là được sinh ra lần nữa, tuy cơ thể có hơi nhỏ một chút, nhưng rất khỏe mạnh, đồng thời cũng thoát khỏi những ác mộng mà dù cô có nằm mơ cũng muốn ném đi kia.

Ban đầu cô còn tưởng mình xuyên vào một quyển sách, sống hết một đời. Bây giờ cô biết chính mình cũng ở thế giới này, sau khi cô khiếp sợ, không phải không nghĩ đến chuyện báo thù.

Nhưng suy nghĩ này với cô bây giờ mà nói là quá sớm, ít nhất cũng phải chờ đến lúc cô lớn lên, có được tỉ lệ người bình thường rồi lại tính đến.

Cô không vội, dù sao chỉ cần cô còn sống thì vẫn còn nhiều thời gian, cứ từ từ.

Diệp Vấn Vấn vừa nhớ vừa chọn lựa mà kể lại, cố gắng nói một cách khách quan nhất, bỏ qua rất nhiều những chi tiết nhỏ. Cô muốn nói lại tất cả những gì mình từng trải qua trước đây với Quý Hòa Hiện như kể lại một câu chuyện xưa mà thôi, cũng không muốn biểu hiện mình đã thảm thế nào.

Bán thảm chẳng có ý nghĩa gì.

“Những tin tức trên mạng xã hội kia, nói cái gì mà tôi là một người ích kỷ, chỉ biết ngồi không hưởng thụ, moi tiền của những người hảo tâm, còn liên tục vòi những món đồ xa xỉ từ họ.” Thật ra Diệp Vấn Vấn rất bình tĩnh khi nói tới chuyện hiến thận, nhưng khi nói đến những chuyện này, tâm tình của cô lại gợn sóng không yên: “Vốn không phải tôi muốn những thứ kia, là viện trưởng mượn danh của tôi, vòi cho con gái của bà ta.”

Diệp Vấn Vấn rất buồn phiền: “Có vài thứ tôi vẫn chưa hề đụng đến nữa, tôi lên tiếng giải thích trên weibo, nhưng không ai tin cả. Tôi cảm thấy, có rất nhiều người đã nhận định chuyện gì đó rồi, dù người khác có nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ tin tưởng nhận định của chính mình mà thôi.”

“Sau đó nghĩ lại, tôi cũng thoải mái, tuy rằng không phải tôi muốn, nhưng trên danh nghĩa thì đúng là tôi muốn. Những người hảo tâm đã trao thiện tâm của họ cho tôi, sau khi bọn họ biết chuyện thì tức giận, không tin tôi nữa cũng là chuyện bình thường.”

Trình Viện lên đại học, những loại đồ dùng đồ điện tử đều gần như là hàng xa xỉ, chúng đều xuất phát từ tay những người hảo tâm.

Thậm chí có người hảo tâm kêu gọi quyên góp cho cô một khoản tiền, viện trưởng tuyên bố sẽ dùng tất cả số tiền ấy để chữa bệnh cho Diệp Vấn Vấn, nhưng thực tế thì, chín mươi phần trăm số tiền đó đều được dùng mua hàng xa xỉ cho Trình Viện.

Sau đó những người hảo tâm trên mạng bắt đầu mắng chửi, tuy rằng Diệp Vấn Vấn rất khó vượt qua khi bị mắng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy cũng được. Những người hảo tâm trên mạng sẽ không trao gửi thiện tâm nữa, sẽ không lại bị lừa gạt nữa.

Ánh mắt Quý Hòa Hiện ngày càng tối hơn theo những lời kể của Diệp Vấn Vấn, anh không lên tiếng cắt ngang lời cô, vẫn để cô nhỏ giọng kể tiếp.

Diệp Vấn Vấn phát hiện bầu không khí quá nặng, cô không muốn để Quý Hòa Hiện quá tức giận cho nên vội vàng nói mấy lời thoải mái để hòa hoãn bầu không khí.

“Thật ra cũng có người tin tưởng tôi.” Diệp Vấn Vấn chợt nhớ tới, ánh mắt cô sáng lên: “Đúng, tôi nhận được một tin nhắn, có người hỏi có phải tôi bị uy hiếp hay không, còn nói nếu tôi bị uy hiếp, hoặc có tình huống gì khác thì có thể nói ra, người đó sẽ giúp đỡ.”

Cô không nói, bởi vì trước kia cũng từng có người nói như thế với cô, cô đã cầu viện. Nhưng tài khoản kia chính là của viện trưởng sai người thăm dò cô.

Sau đó viện trưởng đã đến nói chuyện với cô một lần.

Cách một màn hình, Diệp Vấn Vấn không thể nào xác định rằng chủ tài khoản kia có thật sự muốn giúp cô hay muốn thăm dò cô.

Diệp Vấn Vấn không nói chuyện này với Quý Hòa Hiện, cô cố gắng nói bằng một giọng điệu vui vẻ.

“Còn có người gửi lời chúc đến tôi nữa, hy vọng tôi sớm ngày khỏe lại, có lần tôi còn nhận được một chuyển phát nhanh của một người hâm mộ nữa.” Diệp Vấn Vấn giang hai cánh tay nhỏ ra, làm một động tác “lớn”.

“Là một bức tranh lớn của Trương Siêu, bên trên có viết rất nhiều chữ, còn vẽ một chút tranh vẽ nữa, rất đẹp. Cô ấy nói sức khỏe của cô ấy không tốt, mắc bệnh ung thư, đã thời kỳ cuối rồi, không chữa được. Nói rất nhiều, sau đó chúng tôi trao đổi cách liên lạc, nhưng tiếc là, không lâu sau cô ấy đã không còn.”

Đó là lần đầu tiên cô hiểu thế nào là bạn bè.

….

“Không nói nữa.” Quý Hòa Hiện cắt lời Diệp Vấn Vấn, anh hơi cụp mắt.

Anh chỉ muốn biết đầu đuôi câu chuyện, như thế mới có cách đi tìm chứng cứ, cũng như lấy được chứng cứ.

Những quá khứ kia, không nên để cô lật lại lần nữa.

“Thầy Quý, tôi không sao.” Diệp Vấn Vấn thoải mái nói: “Thật là, bây giờ tôi thành tinh linh hoa rồi, chờ đến khi tôi lớn lên, sẽ không ai bắt nạt được tôi cả.”

Cô kéo miệng làm mặt xấu: “Nếu lúc trước khi vẽ tinh linh hoa, anh vẽ theo tỉ lệ người của người bình thường thì tốt biết bao.”

Quý Hòa Hiện bật cười, thầm than: Khi đó anh nào biết được tinh linh hoa anh vẽ sẽ sống chứ.

“Hướng dẫn Tông nói cơ thể thật của em đang ở nhà anh ta, có muốn đi xem không?” Quý Hòa Hiện đổi đề tài.

Tư mình đến xem cơ thể của mình, ngẫm lại thì thật quỷ dị, nhưng Diệp Vấn Vấn lại có hơi động lòng.

Cô chần chờ một chút, sau đó lắc đầu.

Quý Hòa Hiện nhíu mày.

Diệp Vấn Vấn cười hì hì nói: “Sau này có cơ hội lại nói.”

Nếu cô đồng ý, chắc chắn ảnh đế đại nhân sẽ nghĩ cách để đưa cô đi trong mấy ngày này. Trước tiên không nói anh Tông Việt không đồng ý, đang ở đoàn làm phim, có nhiều người chờ như thế, nếu Quý Hòa Hiện xin nghỉ vì vấn đề này thì hành động đó chính là vì tư bỏ công.

Tuyệt đối không thể.

Quý Hòa Hiện không hỏi cô tại sao, ngược lại nói: “Em có muốn làm quen với hướng dẫn Tông không?”

“… Tôi không biết.” Diệp vấn Vấn ăn ngay nói thật.

Dường như Quý Hòa Hiện hiểu được sự luống cuống của cô, anh duỗi tay chạm nhẹ vào đầu cô: “Vấn Vấn, tôi kiến nghị em làm quen với anh ta.”

Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện, từ trong ánh mắt anh, trong nháy mắt đó dường như cô nhìn thấy được trời sao biển rộng, có một loại sức mạnh to lớn nào đó vây lấy cô, không hề có một sự áp bức nào nhưng vẫn để cô có đủ cảm giác an toàn.

“Đầu tiên, tuy rằng hai người đã hơn mười năm không gặp nhau, nhưng anh ta vẫn luôn mong nhớ cô em gái là em. Sau khi em có chuyện, đã đưa em về nhà chăm nom, cũng hổ thẹn vì đã không giúp đỡ em.”

“Thứ hai, làm quen với anh ta, chúng ta mới có thể quang minh chính đại đến nhà anh ta. Tôi biết em muốn đi xem, tôi cũng muốn nhìn một chút.”

“Thứ ba, Vấn Vấn, tuy Tông Việt không có quan hệ máu mủ với em, nhưng anh ta thật sự là một người anh cả.”

Mục đích thật sự khi Quý Hòa Hiện đề nghị Diệp Vấn Vấn làm quen với Tông Việt chỉ có một, đó là hy vọng cô có thể cảm nhận được nhiều ấm áp hơn, ấm áp thuộc về người nhà.

Anh nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm thâm thúy, nếu anh có thể quen biết cô sớm hơn một chút thì đã tốt rồi.

Những hình ảnh cô miêu tả vụn vặt đã dần hợp thành một bức tranh lớn trong đầu Quý Hòa Hiện, cho dù cô không nói đến những chi tiết nhỏ, nhưng quá trình thế nào cũng không khó đoán được.

Một bé gái bệnh nặng không quyền không thế không có gì cả, cho dù muốn phản kháng, cô lấy cái gì để phản kháng đây.

Diệp Vấn Vấn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để làm quen với Tông Việt, cô quyết định từ từ nói. Quý Hòa Hiện không nhiều lời, anh biết cô sẽ đưa ra quyết định.

Thời gian cũng không còn sớm, Quý Hòa Hiện rót một cốc sữa bò đặt vào phòng tắm, Diệp Vấn Vấn bay vào tắm sữa bò như xe chạy quen đường.

Diệp Vấn Vấn tắm xong tự soi mình trong gương, cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi tắm sữa bò một khoảng thời gian dài, dường như cô đã càng trắng hơn.

Dọn dẹp một chút, Diệp Vấn Vấn đã tắm táp sạch sẽ thơm tho bay vào trong tranh, cô không tiến vào giường trong nhà, cô ngủ trên nhụy hoa.

Nếu vào trong nhà nhỏ trong tranh ngủ, nhìn từ ngoài bức tranh thì không thể hoàn toàn thấy được cô, cô chọn giường nhụy hoa, cũng là một kiểu bồi Quý Hòa Hiện ngủ.

Sau khi Diệp Vấn Vấn vào thế giới trong tranh thì, Quý Hòa Hiện cầm quần áo vật dụng đi vào trong phòng tắm, cô nằm nhoài trên giường nhụy hoa đợi Quý Hòa Hiện tắm xong.

Nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, hoặc do mùi hoa quá mê người nên cô chưa kịp đợi Quý Hòa Hiện đi ra đã ngủ quên mất, nằm úp sấp mà ngủ.

Mấy phút sau, Quý Hòa Hiện mặc áo ngủ đi tới trước tranh, nhìn tinh linh hoa ngủ say như chết bên trong mà khẽ thở dài, anh cầm lấy điện thoại nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới bên cạnh cửa sổ ở phòng khách.

Bên ngoài ánh đèn neon lấp lóe, Quý Hòa Hiện đẩy cửa sổ ra, gió thổi vào khiến rèm cửa đong đưa, quay lưng về hướng gió, anh châm một điếu thuốc.

Quý Hòa Hiện không hay hút thuốc, thỉnh thoảng anh sẽ đốt một điếu. Khói thuốc lượn lờ che đi gương mặt anh, không thể nào nhìn rõ được.

Mãi đến khi điếu thuốc cháy cạn, anh bóp tắt nó rồi ném vào thùng rác, anh mới mở danh bạ điện thoại ra.

Anh lướt một vòng, cuối cùng dừng lại ở cái tên “Phó Xuyên”, sau đó nhấn nút gọi đi.

“A Hiện?” Sau ba tiếng chuông, điện thoại được kết nối, bên đầu dây vang lên một giọng nói đậm phần bất ngờ: “Muộn thế này còn gọi điện cho tôi, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt đấy.”

“Xuyên Tử.” Quý Hòa Hiện nói: “Giúp tôi một việc.”

Giọng điệu này vừa nghe đã biết có chuyện, Phó Xuyên nói: “Chờ đã, bên chỗ tôi khá ồn, tôi đi tìm chỗ yên tĩnh đã.”

Một lát sau, phía bên kia đầu dây yên ắng lại, Phó Xuyên nói: “Được rồi, nói đi, chuyện gì?”

Quý Hòa Hiện nói: “Ở Dương Thành có một viện mồ côi tình thương, viện trưởng tên Quách Lỵ Xuân, còn có một đứa con gái tên Trình Viện, tôi muốn nhờ dậu điều tra cặn kẽ tất cả tư liệu của hai người họ.”

“Trình Viện?” Phó Xuyên hơi suy nghĩ một chút, cảm giác như cái tên này khá quen tai, anh ta không suy nghĩ nhiều, thoải mái đồng ý: “Được, tôi giúp cậu tra.”

Nhà họ Phó và nhà họ Quý có quan hệ rất tốt, nhà họ Phó đi vào con đường quan chức, tuy Phó Xuyên không phải phú nhị đại, nhưng cũng là con nhà quan chức, anh ta dựa vào quan hệ trong nhà, hơn nữa chính bản thân cũng có năng lực, lấy được một chức vị không cao cũng không thấp.

“Cảm ơn.”

“Đều là anh em cả, khách sáo làm gì.” Phó Xuyên cười nói: “Khi nào mấy anh em chúng ta tụ tập đây, cậu nói đi, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp mặt đấy.”

Quý Hòa Hiện có hơi lười nhác nói: “Tôi khá bận.”

“Chà chà, bận còn nhớ phải tìm người.” Phó Xuyên chọc anh: “Cậu tra hai người này làm gì, đắc tội cậu à?”

“Không đúng, hai người này đã làm gì khiến cậu để bụng thé.”

Anh em tốt từ nhỏ đến lớn, anh ta khá hiểu con người của Quý Hòa Hiện. 

Người quen biết anh đều nói anh dễ tính, không thích tính toán, thật đúng là vậy, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của anh thì bình thường anh sẽ không nổi giận.

Nhưng nếu chỉ vì vậy mà cho rằng Quý Hòa Hiện là hồng mềm dễ bóp, vậy thì bạn sai mười phần rồi. Quý Hòa Hiện là cái loại người đã bán đứng bạn, bạn còn có thể giúp anh kiếm tiền đấy.

Quý Hòa Hiện im lặng, Phó Xuyên nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh ta tưởng thật như mình nghĩ rồi nói: “Đã có chuyện gì?”

Trong trí nhớ của anh ta thì Dương Thành chỉ là một thành thị nhỏ, hai mẹ con của một viện mồ côi thì có thể làm gì được Quý Hòa Hiện?

Quý Hòa Hiện lại đốt một điếu thuốc, anh hời hợt nói: “Có một nhóc con bị hai mẹ con nhà này bắt nạt, cô ấy không có cách nào đòi lại lẽ phải, tôi đòi thay cô ấy.”

Bên đầu dây vang lên tiếng gọi tên Phó Xuyên, sau đó bị Phó Xuyên rống lại một câu, âm thanh ầm ĩ bên kia lại biến mất lần nữa, Phó Xuyên nói: “Yên tâm, việc điều tra cứ giao cho tôi.”

Quý Hòa Hiện nói: “Chờ khi tôi về sẽ mời cậu uống rượu.”

“Không thành vấn đề.” Trái tim bát quái của Phó Xuyên bỗng cháy lên, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghe rõ bạn mình đã dùng giọng điệu gì để nói ra mấy chữ “nhóc con”: “Nhóc con trong miệng cậu có quan hệ gì với cậu? Lúc nào mới dẫn cô ấy đến gặp chúng tôi hả.”

Quý Hòa Hiện cười cười: “Nói sau đi, sau này sẽ có cơ hội.”

Cúp điện thoại, Quý Hòa Hiện lại đứng bên cửa sổ thêm một lát rồi mới đóng cửa sổ quay về phòng ngủ, anh duỗi ngón tay vuốt nhẹ lên người tinh linh hoa: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Diệp Vấn Vấn đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên có cảm giác cả người mình bị gì đó vuốt nhẹ qua, cô mơ màng mở mắt, thấy ánh đèn bên ngoài vẫn còn sáng, cô dụi mắt nói nhỏ: “Thầy Quý, anh vẫn chưa ngủ à.”

Lúc cô nói chuyện ở trong tranh, tuy rằng Quý Hòa Hiện không nghe được cô nói gì, nhưng anh vẫn có thể nghe được những tiếng điện nho nhỏ.

Quý Hòa Hiện dừng chân, anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên, tinh linh hoa đã mở mắt ra.

Diệp Vấn Vấn vẫn chưa tỉnh táo, cô mông lung lăn một vòng trên nhụy hoa, kết quả lăn tới biên giới tranh, cái đầu bị lọt ra ngoài. Bản thân cô vẫn còn không biết, cô nỗ lực ngẩng đầu nhìn Quý Hòa Hiện, nhưng quá buồn ngủ, cho nên mấy giây sau cô đã ngủ thiếp đi trong tư thế này.

Quý Hòa Hiện: “…”

Suýt nữa anh đã cười ra tiếng, trải qua một quá khứ tuyệt vọng như thế, nhưng vẫn có thể duy trì tính cách và sự lương thiện như vậy, hôm nay nhóc con này đã dạy cho anh một bài học rồi.

Ánh mắt của Quý Hòa Hiện nhìn cô càng dịu dàng hơn, ngọn cỏ nhô ra, muốn kéo Diệp Vấn Vấn về lại, anh ngăn nó.

Sau đó anh mở camera lên, chụp một tấm hình, hình ảnh này rất đáng sưu tầm.

“Tiểu Thanh, đưa Vấn Vấn ra đây đi.”

Ngọn cỏ không tình nguyện cho lắm, nó không nhúc nhích.

Quý Hòa Hiện lại nói lần nữa, anh nói: “Cô ấy ngủ với ta, ngủ trên gối.”

Một lát sau, ngọn cỏ cuốn lấy Diệp Vấn Vấn, đưa cô vào tay Quý Hòa Hiện.



Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Vấn Vấn mở mắt ra, cô phát hiện có chỗ không đúng: Tại sao cô lại ngủ trên gối của ảnh đế đại nhân?

Cô muốn bay lên, nhưng cánh lại vô lực rũ xuống — Không đủ phấn hoa.

Điện thoại của Quý Hòa Hiện ở cách đó không xa, Diệp Vấn Vấn giẫm lên mặt gối mềm mại, cô đè xuống màn hình, đã sáu giờ, Quý Hòa Hiện nên rời giường rồi.

Vừa hay đã thức, Diệp Vấn Vấn quyết định làm đồng hồ báo thức hình người. Cô đi trở về, đi tới bên tai Quý Hòa Hiện: “Thầy Quý, thức dậy thôi.”

Không có phản ứng.

Chẳng lẽ âm thanh của cô không đủ lớn?

Diệp Vấn Vấn dồn khí đan điền, lần hai hô lên một tiếng, Quý Hòa Hiện vẫn cứ không phản ứng.

Hàng mi của Quý Hòa Hiện khẽ run lên, anh chợt mở mắt. Anh mơ một giấc mơ, anh không nhớ rõ giấc mơ ấy thế nào, chỉ nhớ, trong mơ có một cô bé đang khóc, khóc rất bi thương.

Bên tai anh có cảm giác ngưa ngứa, đó là do Diệp Vấn Vấn cầm lấy lỗ tai anh, động tác này khiến phần ý thức vẫn còn trong mơ của anh thoát ra hoàn toàn, ánh mắt dần sáng lên.

Diệp Vấn Vấn đứng bên tai, Quý Hòa Hiện không làm ra động tác nào cả, cô vốn không hề biết anh đã thức rồi. Cô thẳng thắn cầm lấy lỗ tai của Quý Hòa Hiện rồi trẻo lên, chuẩn bị bò đến trên mặt Quý Hòa Hiện.

Chắc chắn vì đêm qua ảnh đế đại nhân uống nhiều rượu, cho nên mới ngủ mê như thế, phải đánh thức anh dậy, tránh anh đến đoàn làm phim trễ, khiến mọi người chờ anh, như thế không tốt.

Ngay lần thứ ba Diệp Vấn Vấn giẫm lên lỗ tai thì Quý Hòa Hiện bất đắc dĩ cầm lấy cô rồi ngồi dậy.

“Chào buổi sáng.”

Diệp Vấn Vần còn tưởng mình đánh thức ảnh đế đại nhân thành công, cô rất vui, bắt đầu giục anh: “Thầy Quý, sáu giờ rồi, mau chuẩn bị thôi, không sẽ đến muộn mất.”

Quý Hòa Hiện cầm điện thoại di động lên, anh mở bức ảnh mình chụp vào đêm qua ra, đưa sang cho Diệp Vấn Vấn xem.

Diệp Vấn Vấn nghĩ thầm, bình thường ảnh đế đại nhân không phải người thích chơi điện thoại di động, tại sao mới sáng sớm đã mở điện thoại ra xem rồi, không hợp lý.

Chờ đến khi thấy được hình ảnh trên màn hình điện thoại thì cô sững sờ: Cô, cô ngốc vậy à???

“Xóa đi xóa đi.” Diệp Vấn Vấn nhào tới, nhưng chỉ nắm lấy được tay áo của Quý Hòa Hiện. Cô bị treo lên theo động tác giơ tay của anh, sau đó lại rơi phịch xuống giường, lăn ùng ục một vòng.

Thế mà Quý Hòa Hiện còn không có lòng thông cảm, anh vươn mình xuống giường, nói: “Bức ảnh đã được sao chép trước rồi, dù xóa cũng có thể khôi phục đấy.”

Sau đó anh đi vào phòng tắm rửa mặt.

Diệp Vấn Vấn: “…”

Hôm nay ảnh đế đại nhân bị sao thế!

Mấy phút sau, Kiều Hựu Song đem theo bữa sáng tới, cậu ta còn tỉ mỉ chuẩn bị cho Diệp Vấn Vấn: “Tiểu Hoa ăn hoa đúng không? Tôi đã cố tình mua một bó hoa nhài ở cửa hàng bán hoa bên cạnh đấy.”

“Cảm ơn.” Diệp Vấn Vấn chưa từng ăn hoa nhài, cô ôm một cánh hoa mà gặm, cảm giác như đang bú sữa vậy.

Phản ứng của Kiều Hựu Song giống hệt với phản ứng của Trình Thâm khi lần đầu nhìn thấy Diệp Vấn Vấn: “Em ăn nhiều một chút, ở đây vẫn còn.”

“Anh Quý, thần kỳ quá.” Kiều Hựu Song nhìn bé con trên bàn trà, nâng một cánh hoa còn lớn hơn đầu mình mà ăn, hình ảnh kia rất thần kỳ, thật sự không thể nào miêu tả bằng lời được.

Quý Hòa Hiện nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta rụt cổ lại, thu liễm hơn rất nhiều. Sau đó Quý Hòa Hiện lấy ra một cái túi đeo bằng vải bố được may khá khéo léo đưa cho Kiều Hựu Song.

Ở mặt trước túi đeo có một cái túi nhỏ, nửa phần trên của túi nhỏ được khoét rỗng hình lưới. Diệp Vấn Vấn ngồi trong túi là có thể nhìn được bên ngoài, đây hoàn toàn là may riêng cho cô.

Diệp Vấn Vấn không gặm cánh hoa nữa: “Thầy Quý, anh làm à?”

Quý Hòa Hiện không trả lời mà hỏi lại: “Thích không?”

Diệp Vấn Vấn: “Anh làm khi nào thế?”

Từ lúc Quý Hòa Hiện quyết định mang theo Diệp Vấn Vấn đế đoàn làm phim thì đã bắt đầu may, chỉ là anh không nói với cô, anh may vào những lúc không có cô bên cạnh.

Bời vì nếu cô không muốn lộ mặt trước mặt Kiều Hựu Song, thì cái túi nhỏ này sẽ không dùng được, không cần tới nữa.

Diệp Vấn Vấn thử đi vào, có thể ngồi cũng có thể nằm, còn có thể vươn mình nữa. Khác với túi áo khoác, cái túi nhỏ này thoải mái thuận tiện hơn nhiều, cô vui vẻ lăn lộn bên trong: “Cảm ơn thầy Quý, tôi rất thích.”

Sau đó cô chỉ vào con búp bê Tiểu Quý trên bàn trà: “Tôi có thể cùng đem ‘Tiểu Quý’ vào không?”

Quý Hòa Hiện nhìn “Tiểu Quý”, anh chợt cảm thấy có hơi chướng mắt, nhưng miệng vẫn nói: “Tất nhiên có thể.”