Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 31



Mạnh Nịnh vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ màng, mất mười giây sau, cô nghiêng đầu thấy bản thân đang ở trong phòng.

Bác sĩ nhà họ Hứa Tiêu Thâm và vài người giúp việc đang đứng quanh giường, mặt mũi mừng rỡ nhìn cô.

Tiêu Thâm vừa định mở miệng hỏi cô cảm thấy thế nào, không thoải mái ở đâu thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Lục Nhan Trúc chạy vọt tới bên một bên giường suy sụp khóc lóc, cô ấy bắt lấy tay Mạnh Nịnh, “Hu hu hu, chị Nịnh, em xin lỗi, đều do em, nếu không phải em rủ chị ra ngoài chơi, chị sẽ không bị bọn buôn người bắt cóc…”

Lục Nhan Trúc tự đánh mình, nước mắt vẫn không ngừng lại được, “Xin lỗi, hu hu, đều là lỗi của em cả…”

Buôn người?

Mạnh Nịnh cố gắng nhớ lại, cô nhớ lúc đó mình bị người ta dùng khăn che kín mũi miệng, trên khăn hẳn là có thuốc mê, nhưng đối phương cũng không khống chế được liều lượng thuốc, trước lúc cô mất đi ý thức còn nhìn thấy đối phương kề dao vào cổ mình.

Cho nên, sao có thể là bọn buôn người được?

Mạnh Nịnh nhíu mày, còn chưa kịp hỏi kỹ đã nhìn thấy cô bé trước mặt khóc sưng hết hai mắt, cô cong môi, “Không phải lỗi của em, đừng khóc, khóc nữa thì xấu đó.”

Lục Nhan Trúc vẫn muốn khóc, cô bé cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Trình Tuệ Văn đi tới, ôn nhu nói, “Nịnh Nịnh, con thế nào rồi?”

Mạnh Nịnh ngồi dậy, “Con không sao ạ.”

Trình Tuệ Văn cúi người, một tay ôm Mạnh Nịnh vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, “Nịnh Nịnh của mẹ, sao số con lại khổ như vậy chứ, lần này mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đã bắt cóc con.”

Mạnh Nịnh đồng cảm, cô cũng cảm thấy mạng mình thật khổ, mấy hôm trước ở trường thì ngã từ bậc thang xuống, vết thương còn chưa khỏi thì hôm nay đã suýt bị người ta hại chết.

Trình Tuệ Văn buông Mạnh Nịnh ra, xoa đầu cô, “Nịnh Nịnh, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo anh trai ngày mai đưa con đi chùa cầu phúc, con nhất định sẽ bình an, đừng sợ.”

Mạnh Nịnh gật đầu.

Rất nhanh Hứa Dịch đã chạy về nhà, trong hoa viên chạm mặt Lục Nhan Thanh, bước chân của anh dừng lại.

Lục Nhan Thanh khẽ gật đầu với Hứa Dịch coi như chào hỏi, bước chân vẫn không ngừng đi ra ngoài.

Hứa Dịch híp mắt, “Vệ sĩ nhà họ Lục xuất thân chuyên nghiệp, nếu chỉ là một kẻ buôn người bình thường sao có thể làm khó được bọn họ?”

Lục Nhan Thanh bình tĩnh đối mặt với anh, anh ta nhếch môi cười, “Vệ sĩ nhà tôi cũng không có thói quen canh gác trước cửa nhà vệ sinh nữ, ngõ kia cũng rất sâu, có hai lối vào, tên buôn người đi từ lối khác vào bắt cóc Hứa tiểu thư… hơn nữa, con người luôn có sơ sẩy mà, không phải sao?”

Bàn tay Hứa Dịch nắm chặt, yên lặng nhìn Lục Nhan Thanh, nói ra từng chữ, “Người làm tổn thương tới em gái tôi, tất cả, tôi sẽ không bỏ qua một ai.”

Đôi mắt đào hoa quyến rũ của Lục Nhan Thanh có chút cảm xúc phức tạp, trầm mặc một lúc, anh ta chậm rãi nói, “Tôi cũng rất thích cô ấy, người làm cô ấy tổn thương, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”

Lúc chạng vạng, cục cảnh sát bên kia truyền tới tin tức nói bọn buôn người đã sa lưới, căn cứ vào tin tức Mạnh Nịnh cung cấp, trên người đối phương cũng tìm được một con dao dính máu.

Nhưng kỳ lạ là vết máu trên đó của chính ông ta, cùng vết thương trên cổ cũng trùng khớp, trên cán dao cũng chỉ có mình dấu vân tay của ông ta.

Tên kia cũng tự thú nhận tội ác của mình, về phần vết máu trên đó, ông ta nói lúc ấy nghe được tiếng bước chân lại gần, sợ mọi việc lộ tẩy nên muốn tự sát, cuối cùng lại không hạ thủ được.

*

Nhà họ Lục, đêm khuya.

Tay phải Lục Nhan Thanh cầm một con dao, nhẹ nhàng rạch một đường trên cánh tay trái, dòng máu đỏ sẫm chảy ra khiến đôi lông mày đang nhíu chặt được thả lỏng.

Anh ta nhắm chặt mắt, vào lúc cảm giác đau đớn gần như biến mất lại mạnh mẽ rạch thêm một đường trên cánh tay sớm đã chồng chất vết thương.

Trong đầu đột nhiên lóe qua một số hình ảnh, đời trước đời này xen lẫn vào nhau, cuối cùng dừng lại vào hình ảnh buổi chiều hôm nay, lúc thiếu nữ im lặng nằm trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút phản ứng.

Anh ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, giống như là mùi hoa sơn chi, cũng giống như hương hoa hồng làm cho người ta say đắm.

Sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên Lục Nhan Thanh dùng tư thế thân mật như thế ôm một người con gái.

Giống như trong tưởng tượng của anh ta, rất mềm mại và thoải mái.

Anh ta thậm chí không muốn buông tay.

Đời trước, lúc Mạnh Nịnh chết, anh ta chỉ cảm thấy khối đá đè nặng trong lòng được rơi xuống, không hề có cảm giác nào sung sướng bằng việc cô triệt để biến mất như vậy.

Đời này, anh ta đã sớm cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, vốn tưởng rằng chỉ là ảo giác, cho rằng không thể nào, nhưng sự thật…

Mặc dù đã sớm biết mình luyến tiếc cô, nhưng anh ta cũng không nghĩ tới, xế chiều hôm nay, cứ nghĩ tới việc suýt chút nữa cô không thể tỉnh lại nữa, nội tâm anh ta lại sinh ra cảm giác khủng hoảng sợ hãi như thế.

Lục Nhan Thanh trào phúng nhếch môi cười.

Không nghĩ tới, có một ngày, anh ta có thể bị đồng hóa, trở thành một con người phàm tục.

Ngừng một chút, Lục Nhan Thanh lấy một xấp ảnh chụp trong ngăn kéo ra xem.

Trên ảnh chụp có một thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú tinh tế, thân hình cao lớn khá gầy, đầu óc lại như một tên ngốc, rất nhiều lần đêm hôm khuya khoắt chạy tới trước biệt thự nhà họ Hứa đón gió.

Chẳng lẽ nhanh như vậy, cậu đã quên mất ở nhà họ Hứa bị đối xử thế nào sao?

Rõ ràng cậu phải chán ghét việc nhà họ Hứa tìm được cô về mới đúng, vì sao lại có thể thích cô dễ dàng như thế?

Cảm giác đau lòng quen thuộc tràn lan xuống tứ chi Lục Nhan Thanh.

Anh ta nhắm chặt mắt.

Rất lâu sau, nhẹ giọng tự hỏi, anh ta của bây giờ, thật sự đã trở thành một con người phàm tục sao?

*

Mạnh Nịnh cảm giác bây giờ mình đã có bóng ma trong người, hận không thể trốn trong phòng 24/24, nhưng kể cả trốn trong phòng, nằm trên giường cô vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

Từ lúc ăn cơm tối đến bây giờ, cô đã nằm trên giường hơn bốn tiếng, lâu như vậy cũng không thể ngủ nổi.

Đếm cừu tới hơn một nghìn, mỗi lần mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, một suy nghĩ không thích hợp bỗng hiện lên trong đầu, nếu cô ngủ không thể tỉnh lại nữa thì phải làm sao?

Mạnh Nịnh thở dài một hơi, cũng không bật đèn, trực tiếp ngồi dậy, cầm sách hóa ở một bên đọc.

Còn tiếp tục như vậy, hẳn là cô nên đi khám bác sĩ tâm lý.

Mạnh Nịnh nhìn trang sách, đột nhiên nhớ lại trước lúc tỉnh đã mơ một giấc mơ. Nội dung giấc mơ cô đã không thể nhớ rõ nữa, chỉ là cảm thấy lúc ấy rất đau lòng, tỉnh lại trên mặt đều là nước mắt.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô cũng tự nhủ tất cả chỉ là do khát vọng muốn sống của mình mà ra.

Không biết qua bao lâu, Mạnh Nịnh cảm thấy mệt mỏi, đầu dựa vào thành giường, chậm rãi nhắm chặt hai mắt, sách trong tay cũng rơi xuống ga giường.

Khương Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa, lúc bước vào đã thấy hình ảnh như thế, thiếu nữ dựa lưng vào gối đầu, hai mắt nhắm chặt giống như đã ngủ nhưng lông mày vẫn đang nhíu chặt.

Cậu đóng cửa, nhẹ nhàng đi tới, một tay ôm lưng cô, một tay đỡ gáy cô, giúp cô nằm lại ngay ngắn.

Xong xuôi, Khương Diễm lại đắp chăn giúp cô, còn đóng cửa sổ lại.

Lúc chuẩn bị rời đi, chân cậu giống như bị dính chặt ngay bên giường vậy.

Khương Diễm cụp mắt, cẩn thận nhìn thiếu nữ đang say giấc.

Ánh mắt cậu xẹt qua vầng trán trơn bóng của cô, chóp mũi khéo léo, đôi môi hồng nhuận, cuối cùng dừng lại trên cổ trắng như tuyết của cô.

Xác nhận trên da thịt cô không có vết thương nào, biết cô đã bình an mới yên lòng.

Khương Diễm nghiêng người, chậm rãi vươn tay cẩn thận vuốt ve đôi lông mày đang nhíu chặt của thiếu nữ.

Chờ lông mày cô giãn ra, cậu vừa định thu tay lại đột nhiên lại bị nắm lấy.

Mạnh Nịnh mơ màng mở mắt, thấy rõ người trước mặt, ngừng một lúc, cho rằng mình đang nằm mơ, theo bản năng nắm chặt tay cậu, ngồi dậy ôm lấy cậu, chôn mặt trong lồng ngực cậu.

Mạnh Nịnh ngửi thấy mùi hương quen thuộc lành lạnh trên người Khương Diễm, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lòng, cô cảm thấy giấc mơ này thực sự chân thật đến mức khó có thể tin tưởng.

Vào lúc cô chưa kịp phản ứng, nước mắt đã không thể khống chế nổi rơi xuống, giọng nói dần nghẹn ngào, “Khương Diễm, tớ rất sợ, thực sự rất sợ…”

Nước mắt cô rất nhanh đã thấm ướt áo Khương Diễm, cậu cảm thấy ngực mình nóng như lửa, còn mang theo nỗi đau như bị thiêu đốt.

Cuối cùng Khương Diễm cũng không khống chế được bản thân, thuận theo khát vọng nội tâm, nâng tay lên ôm chặt lấy bả vai gầy yếu của cô.

Một hồi lâu sau, Khương Diễm xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn dịu dàng, “Ngoan, đừng khóc.”

Mạnh Nịnh ngừng một chút, Khương Diễm… đang dỗ cô sao?

Lúc này cô lui về phía sau một khoảng cách, ngẩng đầu muốn nhìn rõ cảm xúc trên mặt cậu.

Trên khuôn mặt thiếu niên đều là vẻ dịu dàng và cưng chiều, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ trìu mến.

Khóe môi Mạnh Nịnh giật giật, nỉ non một câu, “Quả nhiên bây giờ vẫn đang mơ…”

Thân thể Khương Diễm cứng lại, im lặng vài giây, cậu nghĩ, như vậy cũng tốt.

Mạnh Nịnh còn đang ngẩn người, ngón tay thon dài của Khương Diễm đã chạm lên mặt cô, đầu ngón tay có chút hơi lạnh giống như đã đứng trong bóng đêm đã lâu, mang theo gió đêm.

Khương Diễm hơi cúi người, dùng ngón tay thay cô lau nước mắt sạch sẽ, động tác dịu dàng thành kính.

Cậu thấp giọng dỗ dành, “Ngủ đi, chờ cậu tỉnh lại sẽ không sợ nữa.”

Mạnh Nịnh giữ chặt tay Khương Diễm, đáng thương nhìn cậu giống như con vật nhỏ, “Vậy cậu không được biến mất, phải ở bên cạnh tớ được không?”

Hầu kết Khương Diễm chuyển động, “Được.”

Mạnh Nịnh nằm xuống, trước lúc nhắm mắt lại, cô còn nghĩ, nếu cứ ở lại trong giấc mơ này cũng không sao cả, dù sao cũng có một Khương Diễm dịu dàng đến như vậy.