Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 45



Mạnh Nịnh lấy lời khai xong, nhanh chóng rời khỏi đồn cảnh sát, bắt xe tới bệnh viện.

Bên ngoài mưa như trút nước, cả người thiếu niên ẩm ướt đứng ở hành lang bệnh viện lạnh lẽo, hai chân thon dài, lưng gầy, sắc mặt trắng bệch, lông mi dài cụp xuống, ánh mắt không biết đang nhìn nơi nào.

Nghe phía sau truyền đến động tĩnh, cậu nghiêng người quay lại nhìn, đôi mắt đen nhánh không hề chớp nhìn chằm chằm thiếu nữ.

Im lặng trong chốc lát, cậu thấp giọng nói, “… Xin lỗi.”

Mạnh Nịnh cảm thấy ánh mắt của Khương Diễm lúc này như đang nhìn xuyên qua thân thể cô, nhìn một người khác, hoặc như là đang nhìn linh hồn của cô.

Câu xin lỗi này, như nói với nguyên chủ, cũng như nói với chính bản thân cô.

Cho nên, không phải trả thù, từ trước đến nay, cậu đối với cô đều là cảm xúc áy náy sao?

Hốc mắt Mạnh Nịnh có chút chua xót, cô trừng mắt, giọng nói mềm mại, “Tớ không sao mà, hơn nữa, nếu vừa rồi không có cậu, bây giờ có khả năng tớ đang nằm trong bệnh viện rồi, cho nên… Khương Diễm, cậu đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan tới cậu, là tớ phải cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã cứu tớ.”

Cũng cảm ơn cậu đã đối xử với tớ tốt như vậy.

Từ ngày cô tới thế giới này, bên cạnh không có bạn bè, cho tới giờ, vẫn luôn là cậu bảo vệ cô.

Ngừng một chút, Mạnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến bánh ngọt hôm nay cô làm rất lâu vừa bị mình ném xuống đất.

Thiếu nữ vô cùng đau lòng, trên mặt bánh ngọt, cô còn dùng bơ viết hai chữ ‘Nịnh’ và ‘Diễm’.

Cô nhẹ giọng nói, “Khương Diễm, chúng ta về nhà trước đi.”

Bây giờ mà về nhanh, không chừng có thể cứu chiếc bánh ngọt, tuy rằng cô biết là không thể nào, dù sao bên ngoài vẫn đang mưa to.

Lúc về tới dưới tiểu khu, đến hộp đựng Mạnh Nịnh cũng không tìm thấy, có thể do nhân viên đã quét dọn đi rồi.

Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, nếu bánh ngọt không có, vậy buổi tối ăn mì trường thọ đi.

Biết trong tủ lạnh nhà cậu không có gì cả, cô nhỏ giọng hỏi, “Khương Diễm, tớ muốn đi siêu thị, cậu lên nhà nghỉ ngơi trước được không?”

Nói xong, Mạnh Nịnh muốn cầm lấy chiếc ô trong tay cậu nhưng bị cậu né tránh.

Khương Diễm nâng tay lên, nhàn nhạt lên tiếng, “Tớ và cậu cùng đi.”

Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, “Vậy thì cùng đi.”

Khương Diễm hơi nhíu mày, lại nghe thiếu nữ lải nhải, “Nhưng không cho phép cậu nghiêng hết ô về phía tớ, cậu nhìn xem đã bị ướt thành như vậy rồi, còn ngấm mưa thêm nữa, miệng vết thương lại nhiễm trùng không có ai chăm sóc đâu.”

Vừa rồi lúc hai người xuống xe, cậu cầm ô cũng chỉ che cho một mình cô.

Tuy rằng cô cũng dính mưa, nhưng trên người cô cũng không bị thương cho nên không quan trọng.

Khương Diễm híp mắt, thản nhiên gật đầu.

Mạnh Nịnh cười một cái, cả người không dấu vết nhích lại gần cậu một chút.

*

Mua đồ xong, Mạnh Nịnh vừa theo Khương Diễm vào cửa, cởi được áo khoác đã nhận được điện thoại của Lục Nhan Trúc.

“Chị Nịnh, bao giờ chị về, em cảm thấy sắp không giấu nổi nữa rồi, chú xấu xa bắt em chụp ảnh chúng ta ở chung một chỗ!”

Mạnh Nịnh nhìn thoáng qua Khương Diễm, hạ thấp âm thanh, “Em giúp chị kéo dài thời gian thêm chút nữa, nói cho anh ấy biết chị vẫn ở nhà phụ đạo giúp em, cố lên, chị tin em làm được.”

“…”

Lục Nhan Trúc than thở, “Chú xấu xa sao lại phiền thế chứ, cũng không phải ở biển, quản xa thế làm gì, buổi tối tới nhà bạn nam thì sao, cũng không phải ngủ qua đêm… May là anh trai em không giống thế, nếu anh trai em mà y như vậy, chắc chắn em sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy.”

Mạnh Nịnh còn chưa đáp, Lục Nhan Trúc nhớ ra cái gì lại nói tiếp, “Đúng rồi, chị Nịnh, em cảm thấy anh trai em hình như thích chị, hai chúng ta không phải rất thân sao, đợt này anh trai em đi quân huấn ở Nam Sơn, mỗi lần em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ hỏi thăm chuyện của chị.”

Trong lòng Mạnh Nịnh lộp bộp một cái, “Anh em… Hỏi chuyện gì chứ?”

Lục Nhan Trúc phồng má, “Anh ấy hỏi em, có phải chị thích… Tống Tinh Thần không, còn hỏi em, ngoại trừ anh Diễm, chị còn thân thiết với nam sinh nào không, mấy chuyện này chị cũng không nói cho em, nên em đều lắc đầu bảo không biết.”

Dừng một chút, giọng điệu cô gái nhỏ lại trở nên hưng phấn, “Chị Nịnh, hay chị làm chị dâu của em đi! Em nói với chị rồi, anh trai em trừ việc body còn kém một chút, phương diện khác đều không thể soi mói, bao gồm cả diện mạo lẫn tính cách, thật sự là siêu tốt đó! Làm chị dâu em tuyệt đối không thiệt chút nào!”

Không biết vì sao, Mạnh Nịnh chỉ cần nghĩ tới Lục Nhan Thanh là đã sợ hãi, cô quyết đoán lắc đầu, “Không muốn.”

Lục Nhan Trúc vẫn không chết tâm, “Dù sao bây giờ chị cũng chưa thích ai, nếu không thử thích anh trai em…”

Một bàn tay đưa sang, cầm lấy điện thoại trên tay Mạnh Nịnh, tắt điện thoại đi.

Môi Khương Diễm mím chặt, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, “Đói bụng rồi.”

Đôi mắt đen nhánh hơi híp lại, vẻ mặt nguy hiểm còn có chút bất mãn.

Mạnh Nịnh không biết có phải Khương Diễm nghe được mình và Lục Nhan Trúc nói chuyện nên không vui không, hay là bởi vì cậu thực sự đói bụng. Cô cũng không nghĩ nhiều, mang đồ đạc tới phòng bếp.

Một giây sau, cổ tay bị lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên nắm lấy.

Khương Diễm đưa cô vào phòng vệ sinh, lấy từ trên cái giá xuống một chiếc khăn mặt sạch sẽ.

Mạnh Nịnh hiểu ý đồ của cậu, cong môi, “Cậu muốn tớ giúp cậu lau tóc sao?”

Khương Diễm, “…”

Hầu kết cậu chuyển động, giọng nói khàn khàn, “Đừng lộn xộn.”

Mạnh Nịnh cảm thấy ngữ khí cậu nghe vào tai có chút hung dữ, nhất thời cảm thấy giống rất lâu trước đây, khi đó hai người vẫn chưa thân thiết.

Cô ngoan ngoãn đứng một chỗ nhìn cậu.

Một tay Khương Diễm cầm khăn mặt giúp cô lau tóc, động tác vô cùng dịu dàng.

Thật ra, cậu không biết nên làm thế nào để lấy lòng cô, làm thế nào để dỗ cho cô vui vẻ, làm thế nào để cô thích mình.

Nhất là lần trước, cậu mượn rượu hôn cô, sau đó càng không biết nên làm thế nào khi ở cạnh cô.

Còn có chuyện xảy ra ngày hôm nay, cũng bởi cậu mà suýt chút nữa cô đã bị thương.

Mạnh Nịnh có chút buồn ngủ, hai hôm nay cô đã bị mất ngủ vì nghĩ tới chuyện của mình và Khương Diễm, tâm tình có chút hỗn loạn.

Một lát sau, động tác thiếu niên dừng lại, bàn tay từ tóc cô lưu luyến rời đi, “Được rồi.”

Mạnh Nịnh ngẩng đầu cười tủm tỉm, “Vậy, tớ đi nấu mì đây.”

Ngoại trừ mì, vừa rồi hai người còn đến một quán cơm mua vài món về, lát nữa hâm lại là có thể ăn.

Khương Diễm nhìn cô ra ngoài, siết chặt khăn mặt trong tay, trên đó vẫn lưu lại hương thơm trên tóc cô, nhàn nhạt dễ chịu.

Mạnh Nịnh hâm nóng thức ăn, nước cũng đã sôi, cô thả mì vào nồi, mang bao tay bê bát đĩa ra ngoài.

Múc hai bát mì, vừa định gọi Khương Diễm đã thấy cậu đi tới.

Thiếu niên đổi bộ quần áo rộng rãi, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, mái tóc đen nhánh như tơ lụa chưa khô hết, nếu vẻ mặt lười biếng sẽ giống Cục Than vô cùng.

Trước khi động đũa, Mạnh Nịnh không chớp mắt nhìn thiếu niên ngồi đối diện, dịu dàng nói, “Khương Diễm, sinh nhật vui vẻ.”

Hầu kết Khương Diễm chuyển động, trong mắt là vẻ dịu dàng, cậu yên lặng nhìn cô không nói.

Mạnh Nịnh vốn muốn cậu cũng chúc mừng mình, nhưng ngẫm lại, sinh nhật thật sự của cô cũng không phải ngày này.

Vì thế, cô thầm nói trong lòng, Mạnh Nịnh thật sự, cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

*

Thời gian đã muộn, Hứa Dịch gọi điện thoại tới cho cô.

Ăn cơm tối xong, Mạnh Nịnh rửa bát đũa, thu thập dọn dẹp chuẩn bị quay về nhà.

Chờ cô đi ra, phát hiện Khương Diễm đã nằm trên sofa ngủ, khuôn mặt tuấn tú chôn một nửa trong gối ôm.

Mạnh Nịnh mặc áo khoác vào, kéo chăn lông qua đắp cho cậu, nhẹ giọng nói, “Tớ về đây.”

Trước khi đứng dậy, cô lại duỗi tay, bàn tay mềm mại vuốt tóc cậu, an ủi, “Khương Diễm, về sau tớ nhất định sẽ yêu thương cậu, ở bên cậu, cậu đừng không vui nữa, có được không?”

Thiếu niên tựa như đã ngủ say, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

Mạnh Nịnh lại gọi vài tiếng, cậu vẫn không trả lời.

Dừng một chút, cô ngồi xuống thảm, nghiêng đầu lẩm bẩm, “Còn nữa, cậu không cần cảm thấy áy náy, cậu không có lỗi với tớ, cũng không có lỗi với Mạnh Nịnh của trước kia.”

Vừa sinh ra đã bị mẹ tráo đổi, cậu không có quyền chọn lựa, cho nên, trăm sai vạn sai cũng không phải lỗi của cậu.

“Có thể do hoàn cảnh sống khác nhau, cũng có thể cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện không tốt, tuy rằng tớ không có cách nào giải thích hành vi của cậu ấy với cậu, nhưng tớ không hi vọng đời này cậu đeo nỗi oán hận trên lưng mà đi về phía trước…”

“Nếu bây giờ cậu ấy đã không còn, cậu có thể quên đi những chuyện xảy ra giữa hai người trước đây, lựa chọn tha thứ cho cậu ấy…”

Mạnh Nịnh còn chưa nói xong đã sững sờ tại chỗ.

Bởi vì cô phát hiện, người vừa rồi còn ngủ say không biết đã mở mắt ra từ lúc nào.

Khương Diễm bình tĩnh nhìn cô, giọng nói khàn khàn, “Cho nên, cậu… là ai?”

Mạnh Nịnh mở to hai mắt, không thể tin nhìn Khương Diễm.

Cô cực kì hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, trực tiếp đeo dép lê chạy ra ngoài.