Trôi Đâu Đó Giữa Sao Hỏa Và Sao Kim

Chương 3: Cuộc đời đầy rẫy những thứ không thể lường trước được



Tôi đã định từ bỏ.

Định uncrush cậu và định bỏ cuộc.

Nhưng đúng là, cuộc đời đầy rẫy những thứ không lường trước được.

Một hôm, tôi vào lớp Design muộn, và nhận ra chỗ ngồi thường tình của tôi đã bị chiếm giữ bởi một đứa con trai khác. Tôi ngạc nhiên trợn mắt nhìn nó, thì nó trợn mắt lại: "Thầy đổi á! Tao không có muốn ngồi đây đâu nha!". Tôi thở dài, là do nói nhiều quá chứ gì? Dù sao cũng chỉ là một chỗ ngồi chung với đám bạn, không chừng mốt có thể đổi lại, nên tôi không thèm nói gì, tự động chuyển sang chỗ ngồi ở cụm bàn với 4 cái bàn được xếp lại với nhau, còn trống ở cạnh. Một lúc sau, một cậu con trai khác vào lớp và cũng ngồi đó, thế là, cụm bàn trống tôi đang ngồi giờ có 2 người. Tôi nằm dài xuống bàn, sáng sớm vào mà đã gặp chuyện như vầy, thiệt khó chịu!

Tôi nghe vài tin đồn rằng có người biết tôi thích cậu ấy, kể cho vài người nghe nữa nên bây giờ có nhiều người biết tôi thích cậu. Tôi vừa sợ, vừa tức, nhưng còn không chắc chắn, nên không làm gì cả. Nhẹ nhàng lén nhìn cậu đang ở không xa lắm một cái, vẫn còn miên man trong suy nghĩ giờ bỏ hay tiếp tục crush của mình, tôi trong một khoảnh khắc, đã nghĩ rằng sẽ không làm sao cả. Vậy mà, cậu tự nhiên quay đầu một cái, mắt tự nhiên chạm mắt, tôi giật thót người, rồi cứ như vậy mà đứng hình. Hai giây sau, nhận ra bản thân vừa bị bắt gặp, tôi vội cắt ánh nhìn, quay đầu lại chỗ cũ, tự cảm thấy cả người nóng ran. Tôi không rõ biểu cảm lúc nãy trên mặt cậu là gì, cậu không cười, cũng không nhăn mặt, chỉ vô cùng tự nhiên mà bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu bắt trúng rồi, khóe mắt cũng chỉ hơi lay động, mắt mở to ra hơn một chút như thể đang không hiểu điều gì đó. "Không biết vậy có nói được điều gì hông ta..", tôi cắn cắn ngón tay, suy nghĩ trong đầu, tay còn lại quắn quéo day day lớp vải kaki cứng của chiếc váy đồng phục xanh đậm đang mặc.

Trong khi còn đang cúi đầu cố hít thở sâu, bỗng nhiên cậu bạn ngồi cùng cụm bàn của tôi lên tiếng nói chuyện rồi cười với ai đó, còn có tiếng đập tay. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy cậu từ khi nào đã loay hoay xách cặp sang ngồi ngay đối diện tôi. Nhìn thấy tôi, cậu cười, "Yo Jenny! We're in the same table~", rồi thản nhiên kéo ghế xuống, để lại tôi với hai mắt mở to như muốn rớt ra ngoài. Tôi có nghe nhầm không? Cậu ấy nhớ tên tôi! Tôi cứ tưởng mới nói chuyện vài lần với nhắn tin vài câu thì cậu ấy sẽ còn không nhớ tôi là ai chứ!

"Ủa sao chuyển qua đây rồi?", tôi cố tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể, hỏi cậu trong khi với tay xuống cặp lôi cái hộp bút ra. "Thầy chuyển qua, thằng Jack nó làm phiền tao hoài, tao mệt, kêu ổng đổi.", cậu cười cười, tay vẫn còn đang bận mở chiếc laptop trên bàn ra. "Oh..", tôi gật gù, mừng thầm trong lòng, thì ra việc bị chiếm chỗ không quá tệ như tôi nghĩ. Rồi tự nhiên cậu lôi cái bao máy tính rỗng màu hồng neon trên bàn của tôi lại phía mình, sau đó nói như thể cho cả thế giới nghe thấy, "Yêu màu hồng, ghét sự giả dối.", xong quăng trả tôi. Tôi và cậu bạn khác cùng bàn bị cậu chọc cho cười sặc sụa, cậu dùng cái giọng cùng cái mặt đơ đơ như vậy, thêm cái điệu bộ như đang mách cho tôi nghe chuyện gì ghê gớm lắm, càng làm cho nó hài hơn, cái gì mà yêu màu hồng với cả ghét sự giả dối!

"WTF bro!", tôi vẫn còn đang vừa cười vừa nói, chưa ngừng được. Tự nhiên tỉnh rụi lôi cái bao máy tính của người ta qua xong nói vậy là sao?

"It's too pink.", cậu hơi nhướn một bên mắt lên, bình phẩm, tay chọt chọt cái bao. Tôi hơi bĩu môi, "But it's cute tho..", tôi thích cái bao này kinh khủng, hồng dạ quang dễ thương mà! "Nahhhhh, too pink isn't cute anymoreeee.", cậu và cậu bạn kia cùng kéo dài giọng, cố tình chọc tức tôi. Tôi hừ mũi, kéo cái bao ra khỏi tầm với của cậu rồi bắt đầu nghe giảng, tâm trạng trong chốc lát trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết. Cậu hơi đổ người về phía tôi, chêm vô câu nữa, "But it's soft so that's not so bad.", rồi tặng thêm cho tôi thêm một nụ cười tươi rói với ý định cà khịa. Tôi phụt cười, nheo nheo mắt lầm bầm, "Seriously dude?", trước khi cậu ngồi dựa lại vào ghế, thỏa mãn vì đã làm tôi và cậu bạn kia cười bằng chút câu nói rất nhảm nhí của mình.

Quả nhiên, chỉ cần ở cạnh người mình thích, thì dù người đó có đem bao nhiêu câu đùa thiếu muối cỡ nào ra thì cũng sẽ trở thành trò đùa hài hước nhất trên đời đối với mình.

Cả tiết hôm đó là 85 phút vui nhất trong ngày hôm đó của tôi, cậu và tôi nói chuyện, cười giỡn với nhau, vừa học vừa trao đổi ý kiến trong bài, vô cùng vui vẻ. Chỉ như thế, hy vọng trong tôi rất vô ý mà tự nhiên tăng lên một chút. À, không phải một chút, mà là rất nhiều. Tôi có lẽ lần này sẽ tiếp tục nhận ra rằng đối với người kia, tôi cũng không là gì cả.. Nhưng, nếu cơ hội cứ ùa tới, không thử thì quả là đáng tiếc. Thôi, mặc kệ lần này là mình lại ngu xuẩn hay lại tự ảo tưởng, còn trẻ, còn khỏe, còn nhiều thời gian mà, sai thì vẫn sửa được thôi!