Trời Phạt: Hoàng Hậu Không Cách Nào Đuổi Đi

Chương 2: Đây là tình yêu



Hoàng Đế một trận không thành lại tìm đến tâm phúc của mình bàn bạc lần ra trận thứ hai.

Còn chưa bắt đầu nói chuyện thì có người chạy tới gõ cửa, tâm phúc vừa mở cửa xem xét, một đống tiểu cung nữ đã vây quanh hắn.

"Đại đại đồ may vá của ta ngươi làm xong chưa, làm rồi lại làm thêm cho ta một con búp bê giống như vậy cho đại công tử nhà Hộ Bộ thị lang nha!"

"Ta cũng muốn một con như vậy cho đại công tử Hộ Bộ thị lang!"

"Ta muốn một con như vậy cho Ma giáo giáo chủ! Đại đại nhìn ta!"

Tâm phúc lấy tiền rào rào rào, "Không thành vấn đề không thành vấn đề, đặt hàng ở chỗ này nha, các ngươi viết yêu cầu cho kỹ, ta sẽ dựa theo trình tự trước sau trong vòng 45 ngày giao hàng."

Đám tiểu cung nữ viết xong đơn đặt mua thì xôn xao ồn ào bỏ đi.

"Ngươi đang làm cái gì!!!"

Hoàng Thượng vỗ vào cổ tâm phúc lắc tới lắc lui, "Ta phát tiền lương cho ngươi là để ngươi tranh thủ kiếm thêm thu nhập sao?"

Tâm phúc rất đúng lý hợp tình mà nói, "Thần từ nhỏ đã tiến cung, người ta đều cho rằng thần đã cắt, ai ngờ được thần vẫn chưa cắt đâu? Cô nương mà thần thích cho rằng thần đã cắt ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt nhìn thần một cái, thần cũng không thể thấy người ta thì cởi quần chứng minh bản thân đi? Tất nhiên là phải tích cóp chút kinh phí yêu đương cho mình rồi, tặng cho cô nương ấy son phấn bột nước làm lễ vật để người ta vui vẻ, từ từ ở chung một đoạn thời gian lại cởi quần sau."

"Có ý gì đây, ta không cắt ngươi chẳng lẽ là ta sai sao?!

"Hừ, đương nhiên không phải là do ngài sai, nhưng lúc trước ngài mang theo hai người tiến cung, vì sao hắn làm thống lĩnh thị vệ còn thần thì làm thái giám?"

Hóa ra tâm phúc khi còn nhỏ là một tên ăn mày trong hoàng thành, có một lần Hoàng Đế đại náo bỏ nhà đi bụi, lăn lộn ở chung với bọn hắn mấy ngày, lúc bị người tìm về còn rất nghĩa khí mang theo hai đứa nhóc ăn mày đối xử tốt nhất với mình cùng hồi cung, thế nhưng chiếc ghế thị vệ chỉ có một, tâm phúc cũng chỉ có thể chạy đi làm thái giám.

Bởi vậy tên tâm phúc này vẫn luôn nhìn thống lĩnh thị vệ không vừa mắt.

Hoàng Đế cảm thấy đuối lý cũng không muốn kéo dài cái đề tài này.

Hắn nhìn nhìn tâm phúc của mình, lòng nảy sinh một kế, "Nói như vậy ngươi rất biết yêu đương à?"

"Không dám không dám, tiểu bá vương hái hoa ở kinh thành mà thôi."

"Không tệ." Hoàng Đế nói: "Vậy trẫm đây phái ngươi đi dụ dỗ Hoàng Hậu đồ nữ nhân xấu xa kia, sau đó sẽ bắt gian các ngươi trên giường, không phải là có thể quang minh chính đại đuổi nàng ta đi rồi sao?

Tâm phúc: "..."

Hoàng Đế: "Cứ quyết định như vậy đi!"

Tâm phúc đương nhiên không muốn đi, nhưng hắn không dám cãi lại mệnh lệnh, đành phải quay về phòng tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân, phun chút nước hoa, thay quần lót mới rồi chạy đi tìm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu đang xem tiểu thuyết đam mỹ, xem đến đoạn Ma Giáo Giáo Chủ và Võ Lâm Minh Chủ ở trong mật thất đại chiến một trăm hiệp, xem đến vui vẻ muốn chết, cắn vỡ cắn vỡ hạt dưa.

Nhưng đúng vào lúc này đột nhiên có người gõ cửa, dọa nàng sợ tới mức vội vàng đem 《 Bá đạo Hoàng Thượng tiếu Vương gia 》《 Minh Chủ đừng chạy, ông xã Giáo Chủ online truy phu 》《 Ghi chép bí mật của Hộ Bộ thị lang: Những năm đó, đoạn tình kia 》ở trên bàn phủi sạch phủi sạch, tất cả đều nhét vào trong chăn.

"Hoàng Hậu nương nương." Tâm phúc đi đến, ngồi ở đối diện nàng, "Ngài đang làm gì đấy?"

Hoàng Hậu một chân đạp lên trên 《 Quỷ phu trên thân, thiên sư chạy hướng nào 》 đá vào gầm giường, cười hì hì, "Thêu thùa một chút trả lễ cho Hoàng Thượng, món đồ may vá kia rất đáng yêu."

Nói xong mở ngăn kéo lấy kim châm ra đâm loạn lên khăn tay.

"Nương nương đối với Hoàng Thượng thật là một mảnh tình thâm, ngay cả thần cũng vì đó mà cảm động."

Hoàng Thượng ba ngàn hậu cung, loại búp bê kia gần như trong tay mỗi người đều có một con, ta nghe xong quả thật là đau lòng thay cho nương nương.

"Hả?" Hoàng Hậu ném khăn tay qua một bên, "Ngươi đau lòng cái gì chứ?"

"Yêu mà không được, là một chuyện rất đau khổ." Tâm phúc vỗ vỗ mu bàn tay Hoàng Hậu, "Loại cảm giác này, ta so với ngài càng hiểu hơn, bởi vì ta cũng yêu một người đã định sẵn là không thể chiếm được."

Tâm phúc thâm tình chân thành mà nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu ngây người hai giây, đỏ mặt rồi.

"A việc này, a việc này..." Hoàng Hậu lấy hai tay ôm mặt, "Thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là thật."

"Ta đã sớm nhìn ra mà!" Hoàng Hậu dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, "Ngươi thật là dũng cảm nha!"

"Thần dũng cảm, ngài có hiểu không?" Tâm phúc nhét cho Hoàng Hậu một tấm thẻ phòng khách sạn Duyệt Lai, "Đêm nay 8 giờ, đợi ngài."

Sau đó tâm phúc lập tức chạy đi tìm Hoàng Thượng nói OK, buổi tối 8 giờ khách sạn Duyệt Lai 402.

Hoàng Thượng vui vẻ muốn chết, "Huynh đệ tốt!"

Thế nhưng buổi tối Hoàng Thượng bị chột bụng, đi ra ngoài hơi chậm một chút, lúc đến nơi đã là 9 giờ.

Hắn hớn hở gọi mấy vị phi tử đi theo làm nhân chứng, tránh cho Hoàng Hậu đồ nữ nhân xấu xa kia chết cũng không chịu thừa nhận.

Lúc đứng ở cửa, Hoàng Đế hít sâu một hơi, "Mọi người nhìn cho kỹ!"

Không nghĩ tới vừa đẩy cửa ra Hoàng Đế thế mà thấy được tâm phúc ngồi ở mép giường quần áo không chỉnh tề mất hồn mất vía, mà thống lĩnh thị vệ đang ngồi bên cạnh hắn ta giúp hắn ta mặc quần áo!

"Móa!!!"

Hoàng Đế kinh sợ ngây người, "Sao lại thế này, sao lại thế này, Hoàng Hậu đâu?"

Hoàng Hậu xuôi theo cầu thang chạy lên, "Tới đây tới đây, trên đường bị kẹt xe."

"Bọn hắn! Bọn hắn!" Hoàng Đế sợ chết khiếp, "Chuyện gì thế này!"

"Hoàng Thượng, chúng ta không nên có thành kiến với những người yêu nhau." Hoàng Hậu nắm lấy tay Hoàng Thượng, "Hứa công công nói hắn yêu một người không có khả năng, người không có khả năng này ngoại trừ Triệu thị vệ thì còn ai nữa? Kỳ thật toàn bộ hoàng cung đều biết, chỉ có hai vai chính là không dám phá tan gông xiềng ở trong lòng, kính mong Hoàng Thượng đừng giáng tội bọn họ, bởi vì love is love."

Tất cả phi tử đều cảm động, cùng kêu lên: "Love is love."

Hoàng Đế: Kế hoạch số 02 cưỡng chế di dời Hoàng Hậu, đại thất bại!