Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 28



Tài xế mang hành lý lên đến nơi, phát hiện cửa đang mở, đi đến trước cửa, bắt gặp Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đang đối mặt đứng ở huyền quan, sững sờ nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở?”

Sở Thức Sâm đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, cậu quay đầu đi chỗ khác, bình tĩnh lại vài giây, lúc ngẩng đầu lên thần sắc đã trở lại bình thường, ngoại trừ hai mắt ẩm ướt như được bao phủ bởi một tầng sương mù.

Hạng Minh Chương trong lòng nghi ngờ, nói với tài xế: “Không phải việc của chú. Chú đi đi.”

Tài xế đẩy vali vào cửa, không yên tâm nói: “Không còn sớm nữa, có cần đưa thư ký Sở về nhà không?”

Sở Thức Sâm nói: “Không cần.”

Tài xế thức thời rời đi, cửa đóng lại, Hạng Minh Chương lại hỏi lần nữa: “Cậu sao vậy?”

Sở Thức Sâm hai tay siết chặt chiếc hộp vuông, gần như nghiến răng phun ra từng chữ: “Anh tìm được đồng hồ quả quýt này ở đâu?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Thụy Sĩ.”

Vẻ mặt Sở Thức Sâm kinh ngạc: “Làm sao có thể ở——”

Hạng Minh Chương nhướn mày “hừ” một tiếng, gắng gượng cả một buổi tối, lúc này dạ dày co rút dữ dội, anh ưỡn lưng hít một hơi thật sâu.

Sở Thức Sâm đỡ Hạng Minh Chương vào phòng ngủ, vén một góc chăn mỏng lên. Hạng Minh Chương nửa nằm xuống, dùng sức lực còn lại của mình cởi cà vạt và hai cúc áo sơ mi ra.

Sở Thức Sâm: “Thuốc để ở đâu?”

Hạng Minh Chương khàn giọng: “Tủ ly trong phòng khách.”

Sở Thức Sâm lúc này mới buông hộp ra, đặt ở trên tủ đầu giường, cậu đi tới phòng khách tìm thuốc dạ dày, sau đó pha một cốc nước mật ong đem vào, ngồi bên cạnh giường đưa cho Hạng Minh Chương uống.

Vị ngọt của mật ong át đi vị đắng của thuốc, Hạng Minh Chương nói: “Thuốc này có tác dụng rất nhanh. Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi quản gia của căn hộ, cậu đi về đi.”

Sở Thức Sâm trầm mặc một hồi: “Không được, tôi phải chăm sóc anh.”

Hạng Minh Chương không hề nghe thấy một chút quan tâm, ngược lại có ảo giác như đang bị cưỡng ép, tựa vào trên đệm thoải mái hỏi: “Vậy cậu định chăm sóc như thế nào?”

Sở Thức Sâm nhớ lại lúc xưa ốm đau, bình thường lão quản gia chăm sóc cho cậu, cứ rập khuôn làm theo chắc sẽ không sai. Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ướt đắp lên trán Hạng Minh Chương.

Hạng Minh Chương nói: “Tôi bị loét dạ dày, không phải sốt.”

( =)))))))

Sở Thức Sâm có chút khó xử, lấy khăn đi giống như tìm cớ che giấu: “Tôi biết, một ngày đi lại nhiều quốc gia, người phủ đầy bụi, anh lau mặt đi.”

Hạng Minh Chương nâng tay giựt lấy, sợ vị đại thiếu gia này sẽ dùng sức lực lần bôi rượu thuốc mà hầu hạ anh, lau cho anh đến tróc da đầu mất.

Sở Thức Sâm buông tay ra, lơ đãng thò tay vào trong chăn: “Vậy để tôi xoa bụng cho anh.”

Lòng bàn tay ngâm qua nước cách áo sơ mi phủ lên vẫn còn lạnh ngắt, Hạng Minh Chương nói: “Đây là gan.”

Sở Thức Sâm cau mày mò mẫm, sờ cơ bụng của Hạng Minh Chương như thể đang lau bàn, tìm được dạ dày, cậu hạ lực bàn tay ấn xuống, ánh mắt không kiềm được mà chuyển đến chiếc hộp.

Hạng Minh Chương đem mọi thứ thu vào tầm mắt, cố ý mở hộp lấy đồng hồ quả quýt ra, chắc chắn thu hút được sự chú ý của Sở Thức Sâm, giống như dụ dỗ một con mèo bằng cây gậy lông.

Con mèo sẽ vươn hai bàn chân ra để tóm lấy nó, Sở Thức Sâm lại lịch thiệp, lòng bàn tay gia tăng thêm lực xoa hai lần.

Hạng Minh Chương rốt cuộc nhịn không được: “Tôi rất không quen với dáng vẻ cậu cố tình tỏ ra nhã nhặn.”

Sở Thức Sâm rút tay ra, móc sợi dây chuyền dài quấn quanh đầu ngón tay hai vòng rồi ngang nhiên giật chiếc đồng hồ quả quýt trên tay Hạng Minh Chương. Lúc đó tất cả đều rơi xuống biển, cậu còn tưởng sẽ không bao giờ tìm lại được nữa rồi.

Hạng Minh Chương nói: “Tôi mua nó trong một cửa hàng đồng hồ cổ ở Zürich. Ông cố của chủ cửa hàng là một nghệ nhân chế tạo đồng hồ quả quýt.”

Chiếc đồng hồ quả quýt này được ông chủ thu gom ở chợ tạp hóa ngoài cảng cách đây hai tháng, không rõ nguồn gốc nhưng chắc chắn là đồ cũ.

Sở Thức Sâm chưa bao giờ nhìn thấy Hạng Minh Chương đeo đồng hồ quả quýt nên hỏi: “Tại sao anh lại mua nó?”

“Tối hôm đó nói chuyện điện thoại tôi đã nói rồi mà, tôi cảm thấy nó rất đẹp.” Hạng Minh Chương nói, “Có biết bao nhiêu đồng hồ như thế nhưng chiếc này có hoa văn đặc biệt nhất.”

Sở Thức Sâm cầm nó bằng hai tay nhìn kỹ hơn, mặt đồng hồ hơi cũ, màu sắc của chuỗi dây xoắn cũng hơi đen.

Chiếc đồng hồ quả quýt này mất rất nhiều thời gian để chế tạo, thời đó, các họa tiết khắc phổ biến là hoa lá, đồ đằng và động vật tốt lành. Màu bạc cơ bản vô cùng đơn giản và thanh lịch, khắc một chữ “Vạn” càng làm cho nó trở nên thanh tâm quả dục hơn.

Cậu nhớ rằng phụ thân cậu đã mang nó về cho cậu sau khi vượt đại dương, lo lắng hỏi cậu rằng liệu cậu có thích nó không.

Mẫu thân tháo chuỗi dây xoắn yêu quý của mình, nhờ thợ gắn khóa hạt vào chiếc đồng hồ quả quýt, đó là tâm ý chung của bà và phụ thân.

Cậu hiểu rõ, thời đại gia đình giao thiệp với “tiền tài”, đợi đến khi cậu lớn lên vào ngân hàng Phục Hoa, vàng thỏi tiền mặt, Pháp tệ trái khoản, cám dỗ mạnh mẽ sẽ khiến người rơi vào tê liệt hoặc là mất đi phương hướng, tệ nhất là cả người nhiễm phải mùi tiền.

Vì thế nên mặt đồng hồ mới khắc một chữ “Vạn” trên ngực Thần Phật, không những để gột rửa, còn dùng để phù hộ.

Chiếc đồng hồ quả quýt sản xuất tại Thụy Sĩ này đã cùng cậu đi qua hàng vạn ngày đêm, trải qua bao sóng gió để viết lại sự sống và cái chết, hôm nay thời gian và không gian đảo lộn, thế mà lại từ Thụy Sĩ quay trở lại trong tay cậu.

Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay một sự sắp đặt bí ẩn?

Giấc mộng xưa thăng trầm, ý nghĩa sâu lắng, Sở Thức Sâm mở miệng: “Tôi có một yêu cầu quá đáng, anh có thể đưa ra giá và để lại nó cho tôi không?”

Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu thích?”

Sở Thức Sâm nói: “Đúng vậy.”

Hạng Minh Chương nhớ lại phản ứng của Sở Thức Sâm khi lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt, vẻ mặt đó không chỉ đơn giản là thích, cảm giác như thể còn có ngọn nguồn gì đó, anh phỏng đoán: “Có phải là cậu từng thấy qua cái đồng hồ này không?”

Sở Thức Sâm không nhịn được hoảng hốt trong lòng mà phủ nhận: “Không … Chỉ có cảm giác như từng thấy qua mà thôi.”

Hạng Minh Chương cũng không dễ lừa như vậy, cho nên cố ý hỏi: “Nếu tôi không chịu thì sao?”

Khóe miệng Sở Thức Sâm mím chặt, cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói: “Xin anh đấy.”

Hạng Minh Chương hơi sửng sốt, Sở Thức Sâm thế nhưng lại đi cầu xin anh.

Anh có thể khẳng định chiếc đồng hồ quả quýt này vô cùng đặc biệt.

Suy nghĩ hồi lâu, Hạng Minh Chương nói: “Xin lỗi, tôi không muốn từ bỏ thứ mình yêu thích.”

Sở Thức Sâm rơi vào nỗi mất mát vô cùng to lớn, động cũng không động, hai mắt cũng không hề chớp lấy một cái.

Cậu im lặng không biết phải làm sao, về tình, đây là đồ vật mà cậu yêu thích và luyến tiếc, nhưng về lý, mở miệng đòi hỏi đã là một việc đủ thất lễ rồi, Hạng Minh Chương hoàn toàn có quyền từ chối.

Thật lâu sau, Sở Thức Sâm quyến luyến đưa hai tay trả lại, không sẵn lòng nói: “Nếu như một ngày nào đó anh không thích nữa, tôi nguyện ý mua lại.”

Hạng Minh Chương nhận lấy: “Được.”

Sở Thức Sâm thất hồn lạc phách đứng lên: “Anh nghỉ ngơi thật tốt đi, vậy tôi đi đây.”

Hạng Minh Chương không quá yên lòng, đợi Sở Thức Sâm ra khỏi cửa liền gọi điện cho quầy lễ tân của căn hộ để sắp xếp một chiếc xe chuyên dụng.

Hạng Minh Chương vuốt ve các góc của chiếc hộp, tự hỏi tại sao Sở Thức Sâm lại hồn vía lên mây như vậy, rốt cuộc trong đó đang che giấu ẩn tình gì?

Trong nhà hàng của công ty trước chuyến đi công tác, anh nghe thấy Sở Thức Sâm và Lăng Khải trò chuyện, nói rằng cậu thích đeo đồng hồ quả quýt.

Món quà mang về từ Thụy Sĩ này, vốn dĩ là …

Nhưng phản ứng của Sở Thức Sâm vượt quá dự đoán của anh, anh đã làm trái với lương tâm mà thay đổi chủ ý.

Gian xảo cũng được, ích kỷ cũng được, không khó để có được sự vui vẻ nhất thời, Hạng Minh Chương giữ lại chiếc đồng hồ này, anh càng muốn Sở Thức Sâm sốt ruột về nó.

Về đến nhà, sau khi tắm xong Sở Thức Sâm cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, cậu nằm vật xuống gối, rất mệt nhưng không ngủ được, tự khuyên nhủ bản thân nghĩ thoáng một chút.

Bất luận thế nào thì chiếc đồng hồ quả quýt cũng đã được tìm thấy rồi.

Hạng Minh Chương là người đầu tiên cậu nhìn thấy trong thời gian và không gian này, và vật cũ cũng được Hạng Minh Chương tìm thấy. Đây không phải là một loại định mệnh hay sao?

Sở Thức Sâm vùi đầu vào gối gật gật, ủ rũ nói: “Nghiệt duyên.”

(này là “tình duyên” mới đúng con ơi =))))

Thứ hai đi làm, văn phòng tổng tài vẫn đang khóa, Hạng Minh Chương đã đến Hạng Việt cũ họp rồi.

Sở Thức Sâm làm việc trong phòng thư ký, đột nhiên có một tràng pháo tay vang lên trong khu văn phòng, như thể vừa có chuyện vui gì đó.

Bành Hân ngay cả cửa cũng không gõ liền hùng hùng hổ hổ xông vào: “Thư ký Sở!”

Sở Thức Sâm giật mình: “Tổng giám Bành, có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Bành Hân tràn đầy hưng phấn: “Hạng Việt trúng thầu rồi! Theo tin tức công bố năm phút trước, chúng ta đã trúng thầu dự án của ngân hàng Lịch Tín!”

Sở Thức Sâm khẽ nhướn mày, nỗ lực suốt thời gian dài như vậy cuối cùng cũng không tính là vô ích, tiếp sau đây cần phải chuẩn bị ký hợp đồng, cần phải có một cuộc họp với bộ phận pháp lý để thảo luận.

Việc không nên trì hoãn, Sở Thức Sâm đã sắp xếp một phòng họp cho nhóm dự án.

Bộ phận pháp lý nằm ở tầng 4, Sở Thức Sâm đích thân đến đó một chuyến, xác nhận với chủ quản về người chịu trách nhiệm cụ thể, công ty rất coi trọng dự án này, các phòng ban đều phối hợp rất tốt.

Tầng dưới là bộ phận nhân sự, đợi đến khi ký xong hợp đồng, các đồng nghiệp trong nhóm dự án chắc chắn sẽ xin nghỉ phép, nhận khen thưởng hay thăng chức, v.v… Sở Thức Sâm tiện đường ghé qua lấy một số đơn đăng ký sẵn.

Ghé qua vài lần, cậu và trưởng phòng nhân sự đã thân quen hơn rồi, mỗi lần sẽ nói chuyện thêm vài câu.

Trên bàn có rất nhiều tài liệu, Sở Thức Sâm nói: “Trưởng phòng Giang, hôm nay bận lắm sao?”

“Dù sao đi nữa sẽ luôn luôn có những chuyện loạn thất bất tao.” Trưởng phòng Giang mỉm cười phàn nàn, “Chúng ta đang tích hợp với hệ thống của Diệc Tư, bộ phận R&D mỗi lúc cần phải tối ưu hóa một lần, hiện tại làm gì cũng không được, chỉ có thể đợi họ hoàn thành.”

Sở Thức Sâm nhạy bén hỏi: “Diệc Tư có thay đổi nhân sự nào không?”

Trưởng phòng Giang nói: “Một trưởng phòng trong bộ phận tài vụ đã từ chức.”

Sở Thức Sâm một nửa trực giác, một nửa dự cảm hỏi: “Có phải là Nhâm Mông không?”

Trưởng phòng Giang gật đầu: “Đúng, là cái tên này.”

Các loại suy đoán nhất thời quanh quẩn trong đầu cậu, Sở Thức Sâm không dám đưa ra kết luận vội vàng, trước khi rời đi nói: “Đã gặp mặt nói chuyện thôi việc chưa?”

Trưởng phòng Giang đáp: “Chưa nữa, đợi hệ thống phục hồi rồi tính tiếp.”

Sở Thức Sâm trở lại bộ phận tiêu thụ mang theo một đống mẫu đơn, không khí ăn mừng đã lắng xuống, Lăng Khải nhìn về phía cậu chỉ vào văn phòng tổng tài, giống như một đứa bạn cùng lớp nhiệt tình mật báo tin tức “Thầy chủ nhiệm tới rồi.”

Nhưng lại không có ai trong văn phòng tổng tài.

Sở Thức Sâm quay lại phòng thư ký của mình, đẩy cửa ra, Hạng Minh Chương đã bước vào từ lúc nào không hay, tây trang thẳng thớm đứng bên cạnh bàn, ngón tay đang nghịch chậu hoa phong lan đặt ở góc bàn.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Hạng Minh Chương cả người đầy máu hồi sinh, sáng sớm đã tới Hạng Việt cũ tham gia cuộc họp thường kỳ, không bao lâu sau khi trở lại, anh nói: “Máy tính bảng của cậu để quên trên xe, tôi mang lên cho cậu. “

Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn.”

Màn hình vẫn dừng lại tại trang đang đọc ngày đi đón anh ở sân bay, hóa ra không phải tiểu thuyết, Hạng Minh Chương hỏi: “Chỉ vì một bữa tiệc tối, vậy mà cậu đem tư liệu của từng vị thành viên hội đồng quản trị tra qua một lần à?”

Sở Thức Sâm đáp: “Đã đáp ứng đi cùng anh thì phải làm cho tốt. Rót rượu hay gắp thức ăn tôi không làm được, nhưng thuận theo sở thích mà trò chuyện thì tôi vẫn có thể.”

Hạng Minh Chương đã tận mắt chứng kiến ​​điều đó, anh hất cằm về phía chiếc túi đựng đồ khổng lồ trên bàn nói: “Cà vạt của cậu đã được giặt sạch rồi, để ở trong đó.”

Sở Thức Sâm đến gần và đặt một xấp mẫu đơn dày cộp lên mép bàn, dưới cùng là bản sao đơn từ chức của Nhâm Mông, kèm theo giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh về đường hô hấp.

Cậu hỏi: “Vừa rồi tôi đến phòng nhân sự, hôm nay hệ thống tối ưu hoá, nếu nhanh nhất phải mất bao lâu?”

Hạng Minh Chương nói: “Hạng Việt và Diệc Tư vốn là hai hệ thống tự sở hữu, trọng tâm thiết kế không quá giống nhau, sau khi tương tác phát hiện không ổn định, vì thế sẽ hơi phiền phức một chút, phải mất một đến hai ngày mới xong được.”

Sở Thức Sâm trong lòng đã tính được, liền chuyển đề tài: “Cơ thể đã tốt lên nhiều chưa? Dạ dày còn đau không?”

Hạng Minh Chương vốn tưởng rằng Sở Thức Sâm sẽ quan tâm đến chiếc đồng hồ quả quýt, nhưng không ngờ lại quan tâm đến thân thể của anh, đáp: “Không sao, tối hôm đó cảm ơn sự chăm sóc của cậu.”

Sở Thức Sâm lại chuyển đề tài lần nữa: “Có được tính là tăng ca không?”

Hạng Minh Chương sửng sốt: “…Tính.”

Sở Thức Sâm nói: “Vậy thì tôi đã tăng ca ngoài thời gian làm việc quá nhiều rồi, tôi muốn xin nghỉ hai ngày.”

Hạng Minh Chương: “…”

Từ văn phòng thư ký đi ra, Hạng Minh Chương muộn màng nhận ra mình đã bị “sự quan tâm” của Sở Thức Sâm lừa cho một vố, anh vốn dĩ muốn đến văn phòng lại đổi hướng đi về phòng uống nước, tự mình pha một cốc cà phê.

Sở Thức Sâm được nghỉ thêm hai ngày, vòng ra sau bàn dọn dẹp đồ đạc, túi đồ đặt trên bàn làm việc vô cùng chiếm chỗ.

Cậu đã sớm cảm thấy kỳ quái, một cái cà vạt có nhất thiết dùng một chiếc túi lớn như vậy không, cúi đầu nhìn xuống, ở dưới đáy túi có giấu một hộp giữ nhiệt.

Sở Thức Sâm mơ hồ ngửi thấy một vị ngọt ngào quen thuộc, cậu mở hộp ra, bên trong thế nhưng lại toàn là vải thiều.