Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 30



Showroom bày bán ô tô trống trơn, ngoại trừ một chiếc ô tô màu sắc không nổi bật, hai nhân viên công tác ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, liếc nhìn Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương nhưng lại không có ý định tiếp đãi khách hàng.

Sở Thức Sâm đi đến trước xe quan sát, một lúc sau, giám đốc cửa hàng 4S từ văn phòng nhỏ đi ra hỏi: “Chào ngài, ngài có nhu cầu gì không?”

Sở Thức Sâm tới gần thân xe, nói: “Tôi muốn mua một chiếc xe, chỉ có chiếc này thôi sao?”

Giám đốc nói: “Hiện tại trong cửa hàng đúng là chỉ có chiếc này, giá hạ cánh khoảng 10 vạn (*).”

(*) 10 vạn tệ ≈ 337 triệu VND

Sở Thức Sâm mở cửa xe ra xem, giám đốc đành phải đi cùng, lần lượt giới thiệu tính năng của xe. Cậu nghe ra có chút qua quýt hỏi: “Có thể mang đến một chiếc màu đen được không?”

“Hmmm, không mang đến được.” Giám đốc thấy cậu ăn mặc gọn gàng, hối lỗi nói, “Có phải chiếc Porsche đậu bên ngoài là của các anh không? Cửa hàng của chúng tôi có thể không đáp ứng được nhu cầu của các anh.”

Là một nhân viên bán hàng, đối đãi với khách hàng cần phải nỗ lực tranh thủ, gặp được khách quý lại càng phải niềm nở, không hề có đạo lý chủ động cự tuyệt. Thái độ của giám đốc và hai nhân viên phục vụ cho thấy cửa hàng này đã quen nấu chín không nấu sống (*).

(*) nấu chín không nấu sống: chữ chín cũng có nghĩa là quen thuộc, sống cũng có nghĩ là không quen, nghĩ câu này là làm kinh doanh nên làm với người mình quen thuộc hơn là người mới quen.

Sở Thức Sâm nói: “Porsche là xe của bạn tôi. Dù sao cũng đã đến rồi, tôi có thể bảo dưỡng nội thất được không?”

Giám đốc trả lời: “Hạng mục bảo trì không thể thực hiện được, bộ phận bảo trì ở sân sau cũng chưa mở cửa.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Tại sao vậy, đóng cửa rồi sao?”

Giám đốc hàm hồ nói: “Kinh doanh không tốt lắm.”

Hạng Minh Chương nhàn rỗi đứng một bên trong cửa hàng, thế mà lại có vài chiếc xe thăng bằng, anh quay đầu lại, đổi cách xưng hô khác để che giấu thân phận: “Thức Sâm.”

(có ai như toi nghe đến đây là khum =))))

Sở Thức Sâm không kịp phản ứng: “…Vâng?”

Hạng Minh Chương nói: “Chọn một chiếc đi.”

Sở Thức Sâm khẽ nhướn mày, ngây ngốc hỏi: “Anh nói thật à?”

Hạng Minh Chương cười như không cười, cố ý nói: “Đều là hàng cao cấp đấy, thấy màu nào đẹp?”

Giám đốc nói chỉ còn lại mấy cái này, đang giảm giá, nếu mua sẽ tặng mũ bảo hiểm.

Sở Thức Sâm chọn một chiếc màu xám đậm, bước ra từ cửa hàng 4S, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, bọn họ từ dưới mái hiên đi qua mua hai chai nước khoáng.

Khi thanh toán, Hạng Minh Chương bảo ông chủ lấy cho thuốc lá đắt tiền nhất.

Ông chủ vui vẻ tiếp lời: “Vừa rồi xem xe ở tiệm bên cạnh à.”

“Đúng vậy.” Hạng Minh Chương có chút chán ghét, “nhưng lại không có xe tốt.”

Ông chủ nhỏ giọng nói: “Sắp đóng cửa rồi, tiền thuê cửa hàng của chúng tôi ở đây trả theo năm, tôi thấy cửa hàng bên cạnh chắc không chịu được đến cuối năm đâu, thợ sửa xe đều bị sa thải cả rồi.”

Chẳng trách làm việc biếng nhác, Sở Thức Sâm hỏi: “Có phải là do công việc kinh doanh không tốt hay không?”

Ông chủ tiết lộ: “Trên đường này có mấy cửa hàng 4S kinh doanh rất tốt, đừng nhìn bề ngoài xập xệ, người ta toàn hợp tác với các công ty lớn nhiều năm rồi, khách hàng không thiếu đâu, ai mà biết được tại sao lại không làm nữa chứ.”

Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương trở lại trong xe, một lúc sau, cửa kính bốn phía đều bị những giọt mưa che lấp, bên trong xe đóng lại lại càng thêm mịt mờ.

Hạng Minh Chương nói: “Khảo sát thực tế xong rồi, cậu có suy nghĩ gì?”

Sở Thức Sâm nói: “Chi phí bảo dưỡng phương tiện của Diệc Tư đã kết thúc từ hai tháng trước, cửa hàng 4S lại sắp đóng cửa, hai bên đã chấm dứt hợp tác.”

Điều này cho thấy Nhâm Mông chuẩn bị từ sớm, đầu tiên là cắt đứt mối liên hệ giữa cửa hàng này và Diệc Tư, sau đó ở công ty lấy lý do sức khoẻ làm nền, khiến cho việc từ chức trở nên thuận lý thành chương.

Sở Thức Sâm sáng nay cầm giấy chẩn đoán sức khoẻ đến bệnh viện hỏi thăm, vấn đề hô hấp của Nhâm Mông là một bệnh nhỏ, chỉ cần chú ý một chút là có thể kiểm soát được, cũng không hề nghiêm trọng như mô tả.

Hạng Minh Chương nói: “Nếu cộng thêm thu nhập của cửa hàng 4S, thu nhập của Nhâm Mông vượt xa giám đốc bộ phận, bao nhiêu năm nay đều an an ổn ổn, tại sao lại đột nhiên không đi không được?”

“Không phải đột nhiên.” Sở Thức Sâm nói: “Anh quên mấy tháng trước đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Dự án công ty dược phẩm đã thua thầu, ba thành viên cấp cao bị giáng chức ngay lập tức, tất cả đều là người của Lý Tàng Thu. Hạng Minh Chương suy tư: “Ý của cậu là, Nhâm Mông sợ rồi?”

Sở Thức Sâm phân tích: “Những lời anh nói trước đây không sai, sự việc đó đã xé ra một vết rách, phản ứng của những người tiếp theo không phải đã đến rồi sao? Có người bị nắm thóp, người không liên quan chỉ có cách xem náo nhiệt, còn nếu là đồng bọn thì đương nhiên cảm thấy khẩn trương, vì thế nên Nhâm Mông chột dạ rồi.”

Hạng Minh Chương cười giễu cợt một tiếng: “Dưới trướng Lý Tàng Thu bây giờ chỉ còn lại mình ông ta, bỏ chạy nhanh như vậy thì cũng quá sốt ruột rồi.”

“Không, ngược lại là do ông ta quá thận trọng.” Sở Thức Sâm tổng hợp lại tất cả thông tin mà cậu kiểm tra được trong hai ngày qua, “Tài khoản qua tay Nhâm Mông đều vô cùng trong sạch, năng lực nghiệp vụ đủ tốt thì Lý Tàng Thu mới sử dụng ông ta. Cửa hàng này có thể xem như tra ra có quan với ông ấy, lợi nhuận kiếm được từ Diệc Tư cũng sẽ không vượt quá phạm vi hợp lý. Nếu đoán không nhầm, khách hàng lớn thực sự của ông ta chính là Độ Hành, đó mới chính là con đường thực sự mà Lý Tàng Thu ban thưởng cho ông ta.”

Nhâm Mông nguyện ý chỉ làm giám đốc bộ phận trong nhiều năm như vậy, nếu Diệc Tư xảy ra chuyện gì sẽ có tầng tầng lớp lớp cấp trên chống đỡ, việc rút khỏi vị trí hiện tại cũng sẽ không làm kinh động đến quá nhiều người.

Việc thua thầu là một cú chấn động, lúc đó Hạng Việt gần như không can dự vào các bộ phận nghiệp vụ của Diệc Tư, chính là sau cú chấn động mới can dự, Hạng Minh Chương nói: “Vì thế nên Nhâm Mông lựa chọn thời cơ thoải mái này để thoát thân.”

Sở Thức Sâm nói: “Nhưng đối với Lý Tàng Thu mà nói, đây không phải là thời cơ tốt. Ông ta vốn đã mất quân rồi, ông ta nhất định không muốn để Nhâm Mông ra đi. Bất quá những gì Nhâm Mông làm được trong nhiều năm qua chắc hẳn đã đủ để Lý Tàng Thu thoả hiệp.”

Hạng Minh Chương nói: “Họ đang kiềm chế lẫn nhau, một khi giải tán Nhâm Mông rất có khả năng sẽ rời khỏi ngành này, hoặc thậm chí rời khỏi nước, nếu không Lý Tàng Thu sẽ không yên tâm.”

Sở Thức Sâm lấy ra một tấm danh thiếp, thông thường Hạng Minh Chương đi xã giao số danh thiếp nhận được là nhiều vô kể, cậu sàng lọc ra rồi giữ lại vài cái nói: “Đây là một công ty săn đầu người nổi tiếng, tôi muốn điều tra xem Nhâm Mông gần đây tiếp xúc với ai.”

“Cậu đã thầm lặng làm nhiều thứ như vậy, bây giờ mới nói cho tôi biết e rằng không chỉ muốn điều tra mỗi việc này.” Hạng Minh Chương hỏi, “Cậu còn muốn tra gì nữa?”

Sở Thức Sâm nói: “Kiểm tra các tài khoản.”

Ai cũng không phải kẻ ngốc, khoản mục có vấn đề chắc chắn đã được “làm đẹp” lên, nhưng trên đời này không hề có tài khoản nào hoàn mỹ không sai sót, nếu đã động tay qua chắc chắn sẽ để lại sơ hở. Nếu muốn tra rõ ràng, cần nhiều thời gian hơn và cần phải lấn sâu hơn.

Sở Thức Sâm cần quyền hạn lớn hơn.

Các tài liệu thường lệ hàng tuần được sắp xếp thành một hàng, tờ đầu tiên luôn đến từ bộ phận tài vụ, Hạng Minh Chương đã sớm hiểu được ám thị trong đó hỏi: “Cậu sớm đã nhắm vào bộ phận tài vụ, vì thế khi Nhâm Mông từ chức càng dấy lên chủ ý của cậu?”

“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân.” Sở Thức Sâm chạy đến bệnh viện rồi lại chạy đến đây, sợ rằng sẽ bỏ sót một chút chân tướng, “Tôi lo lắng sẽ có một Trạch Phong 2.0.”

Thấy có nguy cơ phải lật lại tài khoản cũ, Hạng Minh Chương nhớ lại cái ngày đi dọc con đường cây ngô đồng, Sở Thức Sâm nói rằng sự bồi thường mà anh đưa ra không đủ, trước tiên cứ xem như đang nợ.

Có vẻ như đến lúc rồi, Hạng Minh Chương đồng ý: “Cậu xử lý đi.”

Hạt mưa nện lên cửa kính xe, làm giảm đi một nửa âm lượng, Sở Thức Sâm trầm giọng nói: “Cảm ơn.”

Hạng Minh Chương nói: “Không cần khách sáo.”

Sở Thức Sâm không khách sáo nói thêm: “Ý tôi là chiếc xe đạp thăng bằng.”

Hạng Minh Chương: “…”

Kỳ nghỉ phép vẫn còn nửa ngày, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về nhà.

Khi xuống xe, Sở Thức Sâm xách túi đựng phim chụp X-quang, Hạng Minh Chương không nhịn được nói: “Đi hỏi thăm thôi thì không nói, còn phải tự mình chụp phim nữa?”

Sở Thức Sâm nhất thời nổi hứng, muốn trải nghiệm sự khác biệt giữa y học hiện đại và thời xưa, lười lấy lý do: “Nóng trong người.”

Hạng Minh Chương bán tín bán nghi: “Đừng ăn vải nữa, uống nước ấm đi.”

Mưa to chuyển sang mưa vừa cả ngày trời, may mà hệ thống thoát nước đô thị tốt, tích nước không nghiêm trọng, qua một đêm nhiệt độ giảm 8 độ, như thể đang đẩy nhanh tốc độ đi qua mùa hè.

Bà Sở cảm thấy mấy bộ đồ do Sở Thức Sâm đặt may quá chính thống, đi dạo phố mua vài bộ quần áo may sẵn, Sở Thức Sâm chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, là loại oversize nhưng cũng rất hợp với quần tây được may đo.

Cậu vuốt tóc trên trán, mặt mày mở to hết cỡ, so với cành liễu trong vườn sau cơn mưa còn sảng khoái hơn.

Sáng sớm đến công ty, Sở Thức Sâm thương lượng với bộ phận tài vụ của Hạng Việt thành lập một tổ chuyên biệt tạm thời, độ nhạy bén của chủ quản rất cao, hai ngày nay thường xuyên hỏi tài liệu nên đã nghĩ đến việc sẽ ​​hành động, anh ta đã sớm chuẩn bị từ trước.

Ngay sau khi ổn định nhân lực, bộ phận nhân sự truyền đến tin tức cho biết cấp trên của Diệc Tư đã chấp thuận báo cáo từ chức của Nhâm Mông.

Sau khi Sở Thức Sâm kết thúc cuộc họp, cậu sử dụng tài khoản nhân viên trong hệ thống để hẹn Nhâm Mông gặp mặt.

Hai mươi phút sau, tại quán cà phê sân thượng trong khuôn viên, Sở Thức Sâm đến sớm gọi một cốc nước trắng và một tách trà oolong ấm.

Nhâm Mông xuất hiện, nhìn có vẻ như sắp rời đi, mặc một bộ quần áo thể thao nhìn không giống như đang đi làm, ông kéo ghế ngồi xuống, có chút nghi hoặc về cuộc hẹn của Sở Thức Sâm.

Sau khi nhấp một ngụm trà nóng, Nhâm Mông nói: “Thư ký Sở, cậu hẹn tôi là có chuyện gì muốn nói sao?”

Sở Thức Sâm quan tâm hỏi: “Sức khỏe của chú vẫn ổn chứ?”

Nhâm Mông trả lời: “Bệnh mãn tính, không tốt cũng không xấu.”

Sở Thức Sâm đột nhiên mở ra chủ đề: “Nghe nói vì vấn đề sức khoẻ nên chú muốn từ chức?”

Nhâm Mông định không nhắc một lời nào, nhưng giờ ông đã hiểu: “Tôi không ngờ rằng tôi là một trưởng phòng nhỏ, lúc rời đi còn kinh động đến Hạng tiên sinh.”

“Giám đốc Nhâm hà cớ gì phải đánh giá thấp bản thân.” Sở Thức Sâm nói, “Hạng tiên sinh quan tâm đến nhân viên của Diệc Tư, đặc biệt là những nhân viên đã làm việc nhiều năm. Giám đốc Nhâm, lúc ba con còn sống chú đã ở bộ phận tài vụ rồi nhỉ.”

Nhâm Mông gật đầu suy đoán: “Nếu như muốn giữ tôi lại thì không cần đâu, trên đời này không bữa tiệc nào là không tàn, Diệc Tư cũng không phải là không có tôi thì không được, tôi chỉ có thể cảm ơn ý tốt của cậu và Hạng tiên sinh.”

Sở Thức Sâm phủ nhận đáp: “Không, người đã muốn rời đi thì cũng không giữ lại được nữa.”

Nhâm Mông sửng sốt một lúc.

Sở Thức Sâm nói: “Tôi chính là đến gặp mặt bàn chuyện từ chức cùng chú.”

Nhâm Mông nhìn về phía phong cảnh xa xa của khuôn viên: “Không có nguyên nhân nào khác, chính là làm việc nhiều năm như thế thân thể đã mệt rồi, cả nhà già trẻ đều dựa vào tôi, người trung niên này cũng không dám sụp đổ.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Vậy sau khi từ chức có dự tính gì không?”

Nhâm Mông nói: “Nghỉ ngơi một trận cho đã đi, bận rộn nhiều năm thế rồi, dẫn người nhà đi chơi khắp nơi vậy.”

“Tôi nhớ chú từng nói sợ thời tiết lạnh ẩm mùa đông, vì thế nên có thể đi nơi nào có khí hậu ấm áp.” Sở Thức Sâm dừng lại hai giây, “Singapore cũng không tệ.”

Nhâm Mông quay đầu đi và mím chặt môi.

Sở Thức Sâm dự đoán rằng Nhâm Mông sẽ không ở lại trong nước, vấn đề về đường hô hấp cộng thêm cha mẹ tuổi đã già rồi nên không tiện đi quá xa. Cậu đã gọi cho công ty săn đầu người để kiểm tra và biết được Nhâm Mông gần đây đang tiếp xúc với một công ty Singapore.

Cậu nói: “Nơi đó hoàn cảnh và khí hậu đều rất tốt, hợp với người lớn tuổi, có thể đưa bà Hồ qua đó nữa.”

Mặt Nhâm Mông lạnh đi: “Thư ký Sở, cậu điều tra tôi.”

Sở Thức Sâm nói: “Tôi sợ chú ở Diệc Tư phải chịu uỷ khuất, sau đó tra đến được cửa hàng 4S, xem ra Diệc Tư cũng không hề bạc đãi chú.”

Nhâm Mông: “Cửa hàng 4S và công ty là quan hệ hợp tác chân chính, mọi lợi nhuận đều vô cùng trong sạch.”

Sở Thức Sâm cho rằng: “Đây là lời nói một phía của chú, Hạng Việt cho rằng có vấn đề nên làm đơn tố cáo, thu thập chứng cứ, điều tra và khởi kiện. Trình tự này diễn ra ròng rã một năm rưỡi, dù kết quả chứng minh rằng cửa hàng 4S trong sạch, trong quá trình này bà của chú già rồi có thể chịu đựng nổi không?”

Nhâm Mông nén giận: “Đây tính là cái gì, dùng người già để khai đao? Để uy hiếp tôi?”

Sở Thức Sâm nói: “Vậy lúc chú lợi dụng bà ngoại để kiếm lời, sao chưa nghĩ tới còn có ngày này đi?”

Bàn tay đang nắm chặt của Nhâm Mông đột nhiên buông lỏng, sự việc đã đến mức này, không còn lối thoát, nhưng Sở Thức Sâm đã có ý gặp mặt ông như vậy, có khả năng vẫn còn con đường cứu vãn: “Cậu muốn tôi như thế nào?”

Sở Thức Sâm nói: “Chú biết rất nhiều chuyện, nên bị động chờ đợi kết quả hay chủ động hợp tác, chú tự mình suy nghĩ đi.”. Truyện Phương Tây

Rời khỏi sân thượng, Sở Thức Sâm nhìn chằm chằm con số giảm dần trong thang máy, cậu nghĩ tin tức này sẽ sớm tới tai những người cao tầng bên Diệc Tư, nhất định sẽ có người không thể ngồi yên.

Cả sáng nay Sở Thức Sâm hao tổn miệng lưỡi, đến giờ nghỉ trưa cơm cũng lười ăn, cho nên cũng không đến nhà ăn tham gia náo nhiệt.

Cậu một mình đi bộ đến quảng trường nhỏ bên cạnh hồ cảnh quan.

Tuy rằng không thể gọi là hết lòng hết sức, nhưng hai ngày nay tiêu hao biết bao nhiều tinh lực, cậu muốn hóng gió một lát.

Lợi dụng bốn phía không có người, Sở Thức Sâm khởi động xe thăng bằng và đứng lên đó, tâm trạng vui vẻ như lúc nhỏ tập đi xe đạp. Cậu duỗi hai tay ra để giữ thăng bằng, làm đi làm lại vài lần mới không lảo đảo nữa.

Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng còi nhỏ.

Sở Thức Sâm quay đầu, Hạng Minh Chương đang đứng cách đó không xa, một tay đút túi, tay kia cầm thẻ ra vào của trạm máy tính.

Từ trung tâm R&D trở về tòa nhà văn phòng, đây là đoạn đường phải đi qua, Hạng Minh Chương đứng bên ngoài quan sát, đưa ra một mệnh lệnh quấy rối: “Đứng đờ ra đó làm gì, quay đầu lại.”

Sở Thức Sâm xoay người 180 độ tiến lại gần Hạng Minh Chương, dừng lại cách đó chưa đầy nửa mét. Hạng Minh Chương giơ tay chặn lại mặt ngoài cánh tay của cậu nhưng không chạm vào, đợi khi cậu dừng lại rồi mới đưa tay về lại trong túi.

Sở Thức Sâm trịnh trọng bày tỏ ý kiến: “Tôi cảm thấy khó hơn đi xe đạp nhiều.”

Hạng Minh Chương nói: “Không phải được tặng mũ bảo hiểm sao, tại sao không đội vào?”

Sở Thức Sâm xì mũi coi thường: “Làm mất đi sự lịch thiệp, cứ trông như quân cảnh ấy.”

Hạng Minh Chương bật cười: “Vậy cậu ráng giữ lâu chút, đừng nhảy xuống hồ.”

Sở Thức Sâm nói: “Sợ tôi đụng chết mấy con cá à?”

Hạng Minh Chương thờ ơ nói: “Tôi sợ cậu chim sa cá lặn, khiến cá ghen tị đến mức không muốn sống nữa.”

Sở Thức Sâm liếc người kia cười: “Anh là thật lòng khen tôi, hay là đang giễu cợt tôi đây?”

Hạng Minh Chương hơi ngẩng giễu cợt lại: “Cậu trước tiên đi xuống cho tôi, từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với sếp có phải sướng lắm hay không?”

Sở Thức Sâm bắt đầu quay xe: “Bỏ đi, vậy thì tôi không nói nữa.”

Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt vươn tay ra, một tay nắm lấy cổ tay Sở Thức Sâm.

Da thịt tiếp xúc, mang theo hơi ấm còn sót lại của cuối mùa hè, anh đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trong chốc lát lại buông tay ra.

Sở Thức Sâm mất thăng bằng khi bị kéo, lảo đảo nhảy khỏi bàn đạp, sau khi đứng vững cảm thấy hơi luống cuống.

Hạng Minh Chương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, kiềm chế vẻ mặt vui đùa, nói: “Tự mình chơi đi, tôi phải quay lại văn phòng rồi.”

“Được.” Sở Thức Sâm lùi về hướng ngược lại, vẫn tỏ ra lễ phép, “… vậy anh cứ đi từ từ.”