Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 43



Sáng thứ hai, Hạng Minh Chương thức dậy đến bể bơi ngoài trời bơi vài vòng, không đến hội nghị thường kỳ của Hạng Việt cũ mà thay quần áo rồi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến công ty.

Bên trong thang máy của tòa nhà văn phòng chật cứng người, Hạng Minh Chương vừa đến, mọi người đều nhường đường cùng chào hỏi, cảm thấy hơi khẩn trương về việc tổng tài đến sớm như thế.

Vài thang máy cùng lúc xuống đến nơi, Hạng Minh Chương không thích chen chúc nên đi lên thang cuối cùng.

Cửa thang vừa định đóng lại, Lăng Khải đang ở góc tường liếc mắt ra ngoài nói: “Thư ký Sở!”

Hạng Minh Chương giơ tay giữ chặt cửa thang, sau vài giây, Sở Thức Sâm xuất hiện trong tầm mắt, quần jean đã được đổi lại, trên người là một bộ tây trang sẫm màu.

Bước chân của Sở Thức Sâm dừng lại, trước mặt nhiều người chỉ đối mặt với ánh mắt của Hạng Minh Chương.

Mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thực sự rất mâu thuẫn, nếu nói không tiện thì mượn danh nghĩa công việc, đóng cửa văn phòng lại làm ra chiêu trò gì cũng không ai nghi ngờ. Nhưng nếu nói cho tiện, trong lòng có quỷ cũng phải giả vờ công tư phân minh, đâm ra sợ rằng một phút không chú ý sẽ để lộ ra sự khác thường.

Sở Thức Sâm che giấu con quỷ nhỏ trong lòng nói: “Hạng tiên sinh, chào buổi sáng.”

Hạng Minh Chương nói: “Vẫn còn chỗ, vào đi.”

Tại bộ phận tiêu thụ ở tầng 9, Sở Thức Sâm đi theo Hạng Minh Chương vào văn phòng tổng tài, bật hệ thống thông minh lên hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”

Hạng Minh Chương vòng qua sau bàn nói: “Không cần đâu, đem tài liệu thường lệ của từng bộ phận cho tôi, ký xong rồi đi họp.”

Sở Thức Sâm lập tức đi xử lý, Hạng Minh Chương sáng sớm đã tới cho thấy được thời gian eo hẹp, đợi lát nữa mở họp, có tám chín phần mười sẽ thông báo về dự án mới.

Cậu cấp tốc chỉnh lý văn kiện đem đến văn phòng, đứng ở trước bàn làm việc chờ Hạng Minh Chương ký tên.

Bàn làm việc đã được dọn dẹp qua, Hạng Minh Chương không tìm thấy bút máy.

Sở Thức Sâm nói: “Ngăn kéo bên tay trái.”

Hạng Minh Chương lấy bút ra, lúc hạ bút có dừng lại hai lần, thực sự dùng không quen, văn phòng đóng cửa cả cuối tuần, có chút ngột ngạt, trên thảm phát ra một chút mùi da nhàn nhạt.

Sau khi ký xong một bản, Hạng Minh Chương ngẩng đầu: “Đã gửi thông báo cuộc họp chưa?”

“Gửi rồi.” Sở Thức Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn năm phút nữa, ở phòng họp số 1.”

Hạng Minh Chương một mạch ký xong, đứng dậy ra khỏi ghế nói: “Đi thôi.”

Trong phòng họp, các quản lý của các bộ phận nghiệp vụ đều đã tới, có ba kỹ sư đến từ trung tâm R&D, mỗi người đều có một tài liệu của cuộc họp trước mặt.

Sở Thức Sâm tắt một bóng đèn, màn hình chiếu trở nên rõ ràng hơn.

Hạng Minh Chương đứng ở một bên màn hình chiếu, lược bớt những thứ không cần thiết mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Mọi người đã đọc tài liệu rồi, Bộ Văn hoá và Du lịch đã ban hành chính sách mới, cả nước phải dốc sức phát triển mạnh mẽ du lịch kinh tế, mục tiêu là tiến hành tích hợp các nguồn lực trong toàn khu vực, điều này đòi hỏi một hệ thống cường đại, vững vàng và chi tiết để hỗ trợ.”

Mạnh Đào, giám đốc bộ phận tiền bán hàng nói: “Hạng Việt đối với ngành du lịch có tiếp xúc không sâu.”

Hạng Minh Chương nói: “Không sai, thị phần du lịch của chúng ta rất thấp nhưng tính chất của dự án này thì khác, nó là do chính phủ làm đại lý, quy mô lớn và triển vọng tốt, một khi giành được thì sức ảnh hưởng của công ty sẽ được nâng cao.”

Hạng Như Tự là người làm về kỹ thuật hỏi: “Các nguồn lực trong toàn khu vực này bao gồm những gì?”

“Lấy ngành du lịch của thành phố làm ví dụ.” Hạng Minh Chương giơ ngón trỏ ra và nói, “Nếu chúng ta muốn tăng lợi nhuận, trước tiên chúng ta phải hiểu biết đầy đủ —— Trong thành phố cảnh khu nào kiếm được nhiều tiền nhất? Cảnh khu nào vào mùa nào có lưu lượng hành khách lớn nhất? Giá trị cực đại trong một ngày là bao nhiêu? Khách du lịch có mức tiêu dùng cao tập trung vào nhóm tuổi nào? Những khách du lịch này thích đi đâu tiêu tiền?”

Xung quanh một cảnh khu có thể phát ra nhiều thông tin đa chiều, một thành phố có bao nhiêu cảnh khu? Thông tin giữa các cảnh khu nếu lại chồng lên nhau và liên kết lại thì sẽ tạo thành cơ sở dữ liệu mới.

Sau đó phạm vi được mở rộng đến Đông Nam, Hoa Bắc (*), châu thổ sông Châu Giang và thậm chí phủ sóng khắp cả nước, phần dữ liệu này rốt cuộc sẽ có thể lượng lớn đến mức nào?

(*) Hoa Bắc: bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân

Hạng Minh Chương nói: “Bây giờ chúng ta cần xây dựng một hệ thống như vậy, quản lý tài nguyên du lịch, thanh toán, lãi lỗ và mở rộng những phân bố tiềm năng, v.v… có thể làm chủ và vận hành nhiều dữ liệu khác nhau.”

Hạng Như Tự nói: “Vận hành đa mô đun?”

“Đúng.” Hạng Minh Chương nói, “Công năng phải rõ ràng, kết nối của các mô đun phải thông suốt, hơn nữa toàn bộ hệ thống cần phải ổn định.”

Anh nói xong dừng lại một lát, cảm giác như quên mất một điểm nào đó, đưa mắt nhìn về phía ghế thư ký, Sở Thức Sâm tạm dừng tay đánh máy, dùng khẩu hình nhắc nhở: “Du lịch văn hóa.”

Hạng Minh Chương chợt nhận ra, trọng tâm lần này là “du lịch văn hóa”, ngoài các cảnh khu thiên nhiên, nơi đây cũng sẽ bao gồm các viện bảo tàng, trung tâm văn hóa, phòng trưng bày nghệ thuật loại 1, sẽ có các nhãn hiệu tuyên truyền để đẩy mạnh quảng bá văn hóa.

Bộ Văn hoá và Du lịch thực chất quản lý hai phương diện, lần “đại thống nhất” này sẽ đạt đến trình độ nào thì cần phía chính phủ phải định nghĩa rõ.

Sáng mai tại Bắc Kinh sẽ mở một cuộc họp huy động, dự án đấu thầu này sẽ được chính thức công bố.

Hạng Minh Chương cho biết: “Các quy định chi tiết cụ thể sẽ được công bố vào ngày mai, Hạng Việt sau khi tiếp nhận sẽ phải cố gắng hết sức chiến đấu cho dự án này, tôi có niềm tin vào các vị.”

Tất cả những điều này chỉ là công việc chuẩn bị được thực hiện từ trước, Sở Thức Sâm hoàn toàn đồng ý với triết lý của Hạng Minh Chương, không đánh những trận chiến không có sự chuẩn bị, hơn nữa là một cấp trên, cổ vũ quan trọng hơn gây áp lực, trên phương diện tinh thần phải tiên phong dẫn đầu, trong quá trình thực hiện phải làm đâu chắc đấy.

Hạng Minh Chương nói: “Mạnh Đào, anh đi Bắc Kinh với tôi.”

Mạnh Đào nói: “Được.”

Vì đặc thù của bên A nên thủ tục sẽ phức tạp hơn, khắt khe hơn và thời gian cũng dài hơn, Hạng Minh Chương điểm tên Bành Hân phân phó: “Sau cuộc họp tôi sẽ gửi thông tin cho cậu, lập danh sách đội và vạch ra chiến lược tiêu thụ.”

Bành Hân gật đầu: “Đã rõ!”

Buổi họp kết thúc, Hạng Minh Chương từ trên bục bước xuống, anh nói đến mức miệng khô khốc, mở nắp chai nước khoáng uống một hơi cạn sạch.

Sở Thức Sâm đã viết xong ghi chép, cùng Hạng Minh Chương dẫn đầu ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói: “Cuộc họp ở Bắc Kinh sẽ được tổ chức vào lúc 8 giờ 30 sáng mai, hôm nay xuất phát sẽ dư dả hơn một chút.”

Hạng Minh Chương nói: “Đặt vé máy bay tối nay, ba vé.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Ngoài tổng giám Mạnh còn mang theo ai nữa?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Còn có cậu, thư ký Sở.”

Buổi tối sau khi tan làm, Sở Thức Sâm vội vàng về nhà, đột nhiên phải đi công tác, cả nhà xúm lại trong phòng giúp cậu thu dọn hành lý.

Bà Sở mang đến một bộ sản phẩm chăm sóc da nói: “Mùa thu ở Bắc Kinh rất khô. Con rửa mặt bằng nước xong sau đó bôi lotion và tinh chất, rửa mặt xong nhất định phải bôi đó.”

Sở Thức Sâm căn bản không thể phân biệt chai chai lọ lọ nói: “Đi hai ba ngày là về rồi, không cần lo đâu.”

Sở Thức Hội nói: “Nếu anh bận thì không cần mua quà cho em đâu.”

“Ít khoe mẽ đi.” Sở Thức Sâm căn dặn, “Hai ngày nữa là đến công ty thực tập rồi, lanh lợi một chút, anh đã nhờ giám đốc Tần rồi, để cho cô ấy tùy tiện sai bảo em, em biểu hiện tốt thì sẽ có quà.”

Sở Thức Hội cười nói: “Anh xem em như con nít à.”

Dì Đường kiểm tra dự báo thời tiết nói: “Hai ngày nay có thể có gió lớn và hạ nhiệt độ, mang cho con một cái áo nỉ, thuốc thường dùng đều bỏ bên trong rồi.”

Sở Thức Sâm xếp xong các thiết bị điện tử, đã gần đến giờ, tài xế đã chuẩn bị đợi sẵn trong vườn hoa, cậu kéo vali xuống lầu, bà Sở và Sở Thức Hội tiễn cậu ra cổng lớn.

Trời đã tối, ánh đèn mờ nhìn cũng không rõ, Sở Thức Sâm quay đầu nói tạm biệt, trong phút chốc như nhìn thấy mẹ và em gái ruột.

Năm đầu tiên nhậm chức giám đốc ngân hàng Phục Hoa, cậu đi Bắc Bình thăm hỏi một vị chính khách, lúc rời đi gia đình cũng đứng trong khu vườn của công quán nhìn cậu ra đi như thế này.

Chuyến viễn hành lần đó cậu vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được.

Yêu cầu chính đáng bị cự tuyệt, chịu đựng một trận nhục nhã, sau khi trở lại cậu đối với chính quyền đã nản chí ngã lòng.

Khi lên xe, cảnh đêm ngoài cửa sổ vụt qua, Sở Thức Sâm rơi vào miền ký ức xưa cũ như đang nhai một miếng gừng già, chua cay khô khốc, trên môi và đầu lưỡi như bị kim châm muốn ứa nước mắt.

Cậu chỉ nhắm mắt, đợi đến khi tư vị qua đi thì mở mắt ra, trong vắt như nước, đem tất cả hỗn loạn nuốt vào trong bụng.

Đến sân bay, Sở Thức Sâm gặp Hạng Minh Chương ở quán cà phê, đợi đến khi tổng giám Mạnh cũng đến, làm thủ tục kiểm tra an ninh rồi cùng nhau bước vào phòng chờ cho khách VIP.

Giám đốc Mạnh đói bụng nên đi đến quầy buffet lấy đồ ăn ăn.

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm ngồi lại trên ghế sofa, mỗi người tự bấm điện thoại, hôm nay cả ngày bận rộn như đánh trận, hai người chưa nói một lời dư thừa nào với nhau.

Nửa tiếng trước khi lên máy bay, Hạng Minh Chương lấy ra một hộp kẹo mềm, đổ hai viên rồi đưa tay ra.

Sở Thức Sâm nói: “Cảm ơn, tôi không ăn.”

Hạng Minh Chương nói: “Đây là kẹo cậu mua ở festival âm nhạc, không thử xem sao à?”

Sở Thức Sâm lấy một viên trong lòng bàn tay của Hạng Minh Chương, không có vị gì khác ngoài ngọt, lại còn hơi dính răng, ngậm ở trong miệng nói: “Có thể gửi cho tôi tài liệu cuộc họp ngày mai được không, xuống máy bay tới khách sạn tôi sẽ kiểm tra và bổ sung một chút.”

Hạng Minh Chương cầm điện thoại di động đưa lại gần, bật chức năng gửi voice hỏi: “Đặt bao nhiêu phòng rồi?”

Sở Thức Sâm nhìn màn hình nhưng không nghe rõ: “Cái gì?”

Hạng Minh Chương vừa định mở miệng thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiển thị người gọi là “Hạng Như Cương”.

Anh không bắt máy, chuyển sang chế độ rung, một phút sau bên kia cúp máy.

Ngay sau đó cuộc gọi thứ hai lại gọi đến, Sở Thức Sâm hỏi: “Có khi nào thông báo với anh chuyện hôn lễ không?”

Hạng Minh Chương nói: “Ai rảnh mà quản anh ta, thế thì càng không cần phải nghe.”

Một phần tài liệu chưa được gửi xong, cuộc gọi thứ ba lại đến, lần này là Hạng Côn.

Điện thoại rung không ngừng, Hạng Minh Chương đang nhai kẹo mềm, không hề có ý định nghe máy.

Cuộc gọi lại bị cúp, Sở Thức Sâm nhìn ra được, Hạng Minh Chương thực sự không hề để họ hàng trưởng bối vào trong mắt, bác trai anh họ còn không quan trọng bằng một dự án.

Tuy nhiên, chỉ năm phút sau liền đổi thành điện thoại di động của Sở Thức Sâm đổ chuông, là cuộc gọi từ trợ lý công việc bên phía Hạng Việt cũ, ước chừng không liên lạc được với Hạng Minh Chương nên đã tìm cậu.

Vừa đúng lúc giám đốc Mạnh trở về sau bữa tối, ngồi xuống ghế sofa bên phía đối diện.

Sở Thức Sâm đứng dậy, đi sang một bên trả lời điện thoại: “Xin chào?”

Bên trong điện thoại nói mấy câu, Sở Thức Sâm theo đó nghiêm túc hỏi: “Tình huống nghiêm trọng không?”

Lại nói thêm vài câu, cậu nói: “Được rồi, cô đợi một lát.”

Sở Thức Sâm không tự ý trả lời, cúp điện thoại xong liền bước nhanh về phía Hạng Minh Chương, những việc khác coi như không tính, chuyện này thì không dám trì hoãn, cậu nói: “Chủ tịch Hạng thân thể không khoẻ, nhập viện rồi.”

Hạng Như Cương và Hạng Côn liên tục gọi điện là để thông báo cho Hạng Minh Chương nhanh chóng đến bệnh viện ngay lập tức.

Công việc quan trọng, nhưng nhà họ Hạng từ trên xuống dưới chỉ có mình Hạng Minh Chương là hiếu thảo với Hạng Hành Chiêu.

Sở Thức Sâm nói: “Bên phía nhà họ Hạng đang chờ tin tức của anh, anh có muốn quay về không thì vẫn còn kịp.”

Hạng Minh Chương không kinh ngạc cũng không lo lắng, tắt máy điện thoại, nhàn nhạt nói: “Cậu đi mà lo cho bọn họ, cứ nói tôi lên máy bay rồi.”