Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 8



Sở Thức Sâm đọc kỹ từng câu từng chữ vài lần, sau đó tra cứu một ít tư liệu.

Dự án này là phát triển ứng dụng tích hợp doanh nghiệp, bên A là một công ty dược phẩm lớn, mong muốn tích hợp nhiều hệ thống như quản lý tài nguyên khách hàng, bảo hiểm và thanh toán.

Đặc điểm của mô hình tích hợp là “sự phức tạp”, so với mô hình đơn nhất càng phiền phức hơn, trên thị trường không có nhiều trường hợp tương tự, thực sự vô cùng thiếu nguồn tham khảo.

Ưu thế chính là khi dự án này hoàn thành thì tiềm năng mở rộng là rất lớn, trong tương lai triển khai thí điểm sẽ nâng cao tỷ lệ bao phủ, công ty sẽ có khả năng cạnh tranh mạnh mẽ.

Sở Thức Sâm suy tính trong lòng, ngành công nghiệp dược phẩm là lĩnh vực mà Diệc Tư đã luôn phát triển trong bao nhiêu năm, nền tảng kỹ thuật được đảm bảo. Tuy nhiên, việc mất đi khách hàng cũ liên tục trong thời gian qua cho thấy hoạt động của công ty đang tồn tại những trục trặc nhất định.

Viết viết vẽ vẽ, Sở Thức Sâm chìm đắm vào đó hẳn một đêm. Bình minh lên, điện thoại kêu lên “bíp bíp” khiến cho mạch suy nghĩ của cậu quay trở lại.

Hạng Minh Chương gửi đến một tin nhắn hỏi: Canh cậu mang đến là canh gì?

Mới 5 giờ 30 phút, Sở Thức Sâm không thể đi hỏi chị Tú được, cậu suy nghĩ một lúc, mới sáng sớm thôi, Hạng Minh Chương là vừa tỉnh dậy đã không đợi được mà hỏi rồi sao?

Sở Thức Sâm trả lời: Nếu anh thích uống, hôm nào đó tôi lại mang đến cho anh.

Hạng Minh Chương vừa đi xối nước xong, nước lạnh từ đuôi tóc chảy xuống, xem xong tin nhắn trả lời gương mặt anh tuấn nộ khí bừng bừng. Ngọn lửa khô khốc nhất thời hạ xuống trong cơ thể cũng nhàn nhạt nhen nhóm trở lại.

Anh gọi điện thoại đặt phòng bên câu lạc bộ leo núi, quyết định đi để tiêu hao hết thể lực dồi dào hiện tại.

Sở Thức Sâm nhìn điện thoại một lúc lâu, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo tới, dứt khoát đóng điện thoại đi ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Thức Sâm đến công ty sớm hơn 30 phút, báo cáo cuộc họp tuần trước đã làm ổn thoả cả rồi. Cậu không vào được hệ thống nội bộ, chỉ đành in ra rồi đưa cho Bành Hân.

“Là cậu làm sao?” Bành Hân có hơi ngạc nhiên, Sở Thức Sâm vốn chỉ được tạm thời đi theo, vậy mà đã hoàn thành xong công việc dịch thuật.

Sở Thức Sâm nói: “Mặc dù nhận nhiệm vụ ngay lúc không lường trước được nhưng cũng phải hoàn thiện từ đầu tới đuôi mới tốt.”

Bành Hân mở báo cáo ra, vốn dĩ chỉ định lướt qua một chút, kết quả càng xem càng để ý kỹ hơn, nội dung báo cáo “tường tận tinh luyện”, “tường” ý chỉ thận trọng kỹ tính, “tinh” ý chỉ kỹ năng chuyên môn rất cao.

Hắn không nhịn được hỏi: “Trước đây từng làm qua báo cáo rồi sao?”

Sở Thức Sâm sợ đối phương hỏi sâu hơn nên không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Nộp xong báo cáo, Sở Thức Sâm tạm thời rời khỏi bộ phận tiêu thụ.

Hạng Việt đã qua giai đoạn phát triển thần tốc, hiện tại vẫn đang duy trì trạng thái mở rộng vững vàng. Khi mới bắt đầu xây dựng khuôn viên này đã dành ra rất nhiều không gian trống, ví dụ như toà nhà văn phòng lớn, một số tầng được thiết kế với nhiều chức năng, hiện trạng sử dụng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Diệc Tư và Hạng Việt về cơ bản đã hoàn thành việc kết nối, bộ phận bán hàng đã chuyển sang trước để tạo điều kiện cho việc tích hợp kinh doanh.

Sở Thức Sâm đi thang máy đến tầng 12, các phần cứng cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi. Mọi người đang dọn dẹp rất nhiều đồ đạc, cậu một bên phụ giúp sắp xếp, một bên làm quen với người của Diệc Tư một chút.

Tất cả những người trong nhóm dự án này đều tới rồi, bận xong rồi thì mở cuộc họp, người phụ trách có chức vụ cao nhất dự án là tổng giám bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư, tiếp đến là hai quản lý dự án, phân ra quản lý bán hàng và tư vấn tiền bán hàng, dưới nữa là tổ trưởng tiêu thụ và vài nhân viên có thâm niên trong việc đưa ra phương án bán hàng.

Hạng Việt đã đưa ra thông báo, Sở Thức Sâm sẽ cùng tham dự, số đông người nhất định không bằng lòng nhưng không dám nói ra, trong ấn tượng của bọn họ vị “Con trai của ông chủ” này cái gì cũng không biết, đến đây không phải để gây thêm phiền phức hay sao?

Lại nói, lúc Sở Thức Sâm còn là cổ đông thì không thể không nể mặt hắn một chút, nhưng hiện tại cổ phần chẳng còn nữa rồi, thực quyền bằng không, không còn cái danh xưng nào tốt đẹp hơn ngoài “con trai ruột của Sở Triết”.

Chủ nào tớ nấy, từ trước đến nay đều vậy, mọi người tỏ thái độ không vui là điều hiển nhiên.

Không khí trên bàn họp vô cùng ngượng nghịu, Sở Thức Sâm nhìn hết một vòng, có vẻ như mọi người ai cũng như sợ rước lấy phiền phức, sợ rằng sẽ làm gì khiến cho cậu nổi giận.

Im lặng một lúc lâu đột nhiên tổ trưởng tổ tiêu thụ mới lên tiếng: “Hay là trước tiên bắt đầu từ tôi đi, tôi nói trước vậy.”

Sở Thức Sâm nhìn qua, tổ trưởng tổ tiêu thụ tên Trạch Phong, lịch thiệp nho nhã, vừa có phong độ của một người tri thức vừa mang một cỗ khí chất của người hiền lành, ngồi trong một đám người thực sự không quá nổi bật.

Cậu đối mặt với đối phương gật đầu, biểu thị sự cảm ơn.

Nói đến dự án, buổi giới thiệu và tuyên truyền sản phẩm sắp diễn ra rồi, quá trình đấu thầu ngắn, thời gian vừa gấp gáp nhưng công việc lại nhiều, tổng giám cổ vũ nhân viên: “Đều như nhau cả thôi, chúng ta có ít thời gian, đối thủ cũng không có nhiều, không cần quá lo lắng, cứ từng bước làm cẩn thận là được.”

Sở Thức Sâm lật sang trang các công ty đối thủ, có hai công ty, một là công ty nước ngoài, công ty còn lại có cái tên là Độ Hành.

Cậu nhớ rằng con trai của Lý Tàng Thu tên là Lý Hành, ngẩng đầu hỏi: “Độ Hành là…”

“Ừm, là công ty của Lý Hành.” Tổng giám cười nhẹ đáp, “Việc này cũng không sao cả, trên thương trường không phân biệt ai cha ai con, Lý tổng luôn luôn công tư phân minh, ông ấy rất xem trọng dự án này, liên tục dặn dò phải dốc hết toàn lực lấy cho bằng được.”

Sở Thức Sâm không ngờ đến kết cục như vậy, do dự nói: “Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là máu mủ ruột thịt, Lý tổng chắc hẳn rất khó xử.”

“Lý tổng đương nhiên hướng về Diệc Tư.” Tổng giám là người lão làng trong công ty rồi, đối với chuyện của Sở gia vô cùng am hiểu, “Lý Hành có lẽ cũng như thế, cậu ấy và Thức Hội là người yêu, sau này cũng chính là người nhà rồi.”

Sở Thức Sâm hơi ngẩn ra, hoá ra Sở Thức Hội và Lý Hành đang hẹn hò sao.

Tổng giám hỏi: “Còn có vấn đề gì không? Có ý tưởng gì đều có thể cùng nhau bàn bạc.”

Sở Thức Sâm sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra một chút biểu cảm nào nói: “Lý tổng xem trọng như vậy, ông ấy có đến giám sát không?

Tổng giám lắc đầu: “Lý tổng nghỉ phép rồi, sẽ không quản lý dự án này.”

Sau khi họp xong, Sở Thức Sâm một mình đi đến phòng triển lãm tranh và thư pháp ở tòa nhà phía Tây, cậu mang hai cốc cà phê vừa đi dạo. Nơi này giống như một phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ, tất cả các tác phẩm được trưng bày đều là sản phẩm của nhân viên công ty làm ra.

Không lâu sau, Trạch Phong theo như lời hẹn đã đến: “Sở…”

Sở Thức Sâm đưa qua một cốc cà phê nói: “Tổ trưởng Trạch, gọi tên tôi là được rồi.”

Trạch Phong làm việc ở Diệc Tư mười mấy năm rồi, năng lực nghiệp vụ vô cùng vững vàng, nhưng nếu so với người cùng cấp bậc thì khả năng giao tiếp của ông lại không quá tốt. Ông không giỏi nói vòng vo: “Có gì muốn tìm hiểu cứ hỏi tôi, tôi giúp cậu mau chóng hiểu rõ.”

Sở Thức Sâm vui vẻ hỏi: “Hiện tại khả năng trúng thầu của Diệc Tư chiếm bao nhiêu phần?”

Trạch Phong sững sờ mất hai giây, một người ngoài ngành sẽ hiếu kỳ những điều cụ thể hay mang tính biểu tượng, Sở Thức Sâm lại trực tiếp muốn giả định kết quả, đây là một biểu hiện điển hình của tư duy nhìn xa trông rộng của người làm lãnh đạo.

“Bây giờ để nói vẫn còn quá sớm.” Trạch Phong trả lời, “Nhưng tôi có lòng tự tin, lần này bố trí đều là nhân sự vô cùng ưu tú, tổng giám bọn họ thân kinh bách chiến, đều đã cầm chắc được rất nhiều dự án đơn lẻ rồi.”

Sở Thức Sâm đoán xong rồi, nói đùa: “Ngài khẳng định cũng không hề đơn giản.”

Gương mặt đang cười của Trạch Phong trông có chút hiu quạnh: “Không dám nhận, tôi chức vị thấp, không với tới nổi cấp quản lý của công ty, chỉ nghe theo phân phó mà làm thôi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Sở Thức Sâm đã nghĩ sẵn trong đầu, hỏi hết tất cả phương diện, cũng nêu ra vài ý tưởng, Trạch Phong nhận thấy cậu cũng có sự hiểu biết nhất định, cũng phối hợp đưa ra vài đề xuất.

Không hề để ý mà nói chuyện đến tận trưa, điện thoại của Trạch Phong reo lên, màn hình khoá là một bé gái vô cùng đáng yêu.

Sớ Thức Sâm hỏi: “Là con gái của ngài sao?”

“Đúng vậy.” Trạch Phong vui vẻ nói, “Học sinh tiểu học tính hiếu kỳ cao, mỗi ngày trưa nào cũng gọi hỏi tôi ăn gì.”

Sở Thức Sâm thức thời chào tạm biệt, cười đáp: “Nhà ăn của Hạng Việt không tồi, ngài qua đó đi, đừng để tiểu cô nương lo lắng ba mình bị đói.”

Sau khi Trạch Phong đi, phòng triển lãm dần dần tắt đèn, Sở Thức Sâm tranh thủ sự yên tĩnh mà ở lại một lát, tâm tư của cậu không nằm trên bức thư hoạ mà đang cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi đi qua một bức thư pháp.

Thể chữ Khải lớn, trên đó là chữ viết của Tân Khí Tật (*) “Phá trận tử”, nét bút như mây bay nước chảy, đoan chính vô cùng.

(*) Tân Khí Tật (chữ Hán: 辛弃疾, 1140-1207), nguyên tự: Thản Phu, sau đổi là: Ấu An, hiệu: Giá Hiên Cư Sĩ; là quan thời Nam Tống, và là nhà thơ nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc.

Sở Thức Sâm luôn tôn sùng Khải thư, không thể không xem thêm một lúc, càng xem càng cảm thấy người viết chữ trong lúc hạ bút ẩn chứa trong đó một cỗ căm phẫn không thể biểu đạt bằng lời.

Cậu kiềm lòng không đặng mà tìm kiếm lạc khoản (*), trên bức hoạ đề ba chữ, Hạng Minh Chương.

(*) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ

Sở Thức Sâm đột nhiên cười lên, sao lại trùng hợp như vậy, cậu duỗi ra ngón trỏ, cách lớp kính pha lê gõ lên dòng chữ “Hạng Minh Chương” hai lần.

Sau khi quay lại bộ phận tiêu thụ, đồng nghiệp đều đã đi ăn trưa rồi. Sở Thức Sâm rửa tay, mang tư liệu về dự án để vào ngăn kéo rồi khoá lại.

Vừa ngẩng đầu thì thấy thoáng qua có người bước vào.

Hạng Minh Chương ở trong phòng máy chán nản cả một buổi sáng, buổi chiều không có kế hoạch gì nên đã cởi ra tây trang, cà vạt bị kéo ra có chút lỏng lẻo, cổ tay áo được vén lên, một tay đút túi quần một tay cầm một hộp bánh sandwich.

Trong lòng Sở Thức Sâm nhớ lại một đêm “bỏ qua hận thù”, chủ động chào hỏi: “Hạng tiên sinh.”

Trong lòng Hạng Minh Chương vẫn còn nhớ lại bát canh ám ảnh kia, thực sự không hiểu người này vì sao cố tình giả ngốc, mặt không biểu tình nói: “Đi với tôi một chuyến.”

Sở Thức Sâm đi theo phía sau anh đến phòng tổng tài, đóng cửa lại thật chặt, trong đầu cậu đều là việc chính sự, đang định tranh thủ giờ nghỉ trưa bàn thêm một chút công việc.

Đợi Hạng Minh Chương ngồi xuống ghế sofa, Sở Thức Sâm nói: “Sáng nay tôi đã họp cùng nhóm dự án của Diệc Tư rồi.”

Hạng Minh Chương bóp một ít dung dịch rửa tay, không lên tiếng.

Sở Thức Sâm nói ngắn gọn: “Một trong những đối thủ lần này là Độ Hành, Lý Tàng Thu để tránh hiềm nghi nên đã nghỉ phép rồi.”

Hạng Minh Chương mở hộp, cầm bánh sandwich lên cắn một miếng.

Sở Thức Sâm nói rõ ràng: “Tôi tin là Lý Tàng Thu thực sự xem trọng, nếu việc này thành, điều này không chỉ là sự thể hiện thái độ đối với Hạng Việt mà còn là tỏ rõ lòng trung thành đối với Hạng Việt. Nếu thua con trai ruột của mình, khuôn mặt già kia không thể chịu được không nói, chắc chắn sẽ mang tiếng ăn cây táo rào cây sung.”

Hạng Minh Chương mím môi nghiền ngẫm, không hề có dấu hiện sẽ lên tiếng.

“Vì thế nên người phụ trách ít nhất phải là người Lý Tàng Thu vô cùng tín nhiệm.” Sở Thức Sâm tiếp tục nói, “Vị tổng giám đó dưới trướng ông ấy đã nhảy một lần ba cấp, chắc hẳn là một người vô cùng tài giỏi.”

Nói xong, Sở Thức Sâm đáp: “Anh có gì muốn hỏi không?”

Hạng Minh Chương trong lúc ăn trưa mà còn phải nghe chuyện công việc nên sắp tiêu hoá không nổi rồi: “Đợi buổi giới thiệu và tuyên truyền sản phẩm kết thúc lại nói tiếp, ngày nào cũng báo cáo, cậu cho rằng đây là bài tập về nhà của học sinh sao?”

Sở Thức Sâm cảm thấy vô lý: “Vậy anh gọi tôi đến đây để làm gì?”

Hạng Minh Chương chống cằm nhìn tủ trang trí, trên đó đặt một túi giấy nói: “Tôi bảo cậu cầm hộp giữ nhiệt về.”

Sở Thức Sâm cầm lấy: “Vậy anh dùng bữa ngon miệng, tôi đi đây.”

Hạng Minh Chương: “Tôi vẫn chưa cho phép cậu đi.”

Sở Thức Sâm tự hỏi không mình có đang hiểu sai hay không, Hạng Minh Chương có phải là đang cố ý dằn vặt mình hay không. Đêm hôm đó đúng là có hơi khắc khẩu, nhưng không phải là đã bỏ qua rồi sao?

Cậu nhẫn nại hỏi: “Thế thì còn việc gì?”

Hạng Minh Chương nuốt miếng bánh cuối cùng, nhân thịt xông khói trong bánh sandwich có hơi khô, phô mai cũng rất đậm nói: “Tôi khát rồi, giúp tôi gọt một quả táo đi.”

Sở Thức Sâm: “Anh xem tôi là người hầu sao?”

Hạng Minh Chương: “Tôi có thể làm tài xế đưa cậu về nhà, Sở đại thiếu gia như cậu lại không thể vì tôi mà gọt một quả táo sao?”

Sở Thức Sâm hiểu ra rồi, mối thù nhỏ này nếu không trả hết, Hạng Minh Chương cả người sẽ không thoải mái.

Bỏ đi, cậu từ thế kỷ hai mươi tới đây, người của thế kỷ sau xem như là vãn bối, nên khoan dung một chút.

Cứ xem như là yêu thương con cháu đi.

(gia tôn luyến à =)))))))))

Sở Thức Sâm ngồi xuống bên cạnh Hạng Minh Chương, chọn một quả táo lớn từ đĩa pha lê, ngay khi vừa định gọt, cậu lại nói sang chuyện khác: “Tôi nhìn thấy chữ anh viết ở phòng triển lãm, viết rất đẹp.”

Hạng Minh Chương: “Tôi am hiểu Khải thư.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Luyện bao nhiêu năm rồi?”

“Năm tuổi đã bắt đầu luyện, Âu Dương Tu (*) nói “Người giỏi thư pháp cảm thấy chữ Chính Khải là khó luyện nhất.” Hạng Minh Chương nhớ lại chữ viết trong sổ ghi chép, ẩn giấu phong cách chữ Khải, “Cậu có luyện qua rồi?”

(*) Âu Dương Tu (1007-1072), nhà văn và nhà sử học văn xuôi triều đại Bắc Tống

Sở Thức Sâm nhìn anh từ khoé mắt trả lời: “Tôi luyện chữ nhỏ, suy cho cùng ‘Trong Chính Khải thì chữ Tiểu Khải là khó luyện nhất.’ ” (*)

(*) theo mình tìm hiểu thì chữ Chính Khải là một loại chữ viết trong thư pháp, trong đó sẽ phân ra nhiều loại chữ Khải khác nhau nữa mà chữ Tiểu Khải sẽ là khó viết nhất, đại khái ý hai anh là như thế nhưng mà mình cũng không biết dịch sao cho hay được

Hạng Minh Chương gật gù một tiếng, tựa lưng vào ghế sofa êm ái phía sau.

Lưỡi dao gọt qua vỏ táo tạo nên mấy tiếng động ma sát, anh từ đằng sau nhìn qua không thấy được tiến độ, chỉ đành nhìn sống lưng cong cong của Sở Thức Sâm, eo thon thắt lưng nhỏ.

Tây trang của Sở Thức Sâm đêm nào cũng được treo lên để đảm bảo ngày hôm sau lúc mặc phẳng phiu, trong phòng cả đêm đốt hương, trên quần áo ít nhiều sẽ lưu lại ít hương thơm.

Hạng Minh Chương ngửi ra được một chút mùi hương nhàn nhạt.

Sở Thức Sâm cúi đầu, cậu có bao giờ phải làm qua những việc vặt vãnh như gọt táo này, nhát sâu nhát nông, sợ cắt phải ngón tay, động tác chậm đến phát bực.

Một lúc lâu sau, cắt đến nhát dao cuối cùng, Sở Thức Sâm bóp quả táo quay đầu lại, phát hiện Hạng Minh Chương đã sớm ngủ rồi.

“Nhờ” bát canh thần thánh đó, Hạng Minh Chương hai hôm trước cả đêm không được ngủ ngon, hôm qua cũng đi leo núi tiêu hao hết thể lực, sáng nay đi làm bận đến mức không có thời gian rảnh để thở một hơi.

Anh ngửi được trên người Sở Thức Sâm như có như không mùi hương Kỳ Nam, cơ bắp và tinh thần đồng thời thả lỏng, hai mắt khép lại ngủ vô cùng an ổn.

Sở Thức Sâm nhìn kỹ gương mặt khi ngủ của Hạng Minh Chương, thêm vài phần khí chất tao nhã, so với lúc thức quả thực dễ gần hơn rất nhiều.

Nhưng mà quả táo này phải làm sao đây, vứt đi thì lãng phí, để lại thì hỏng mất, bận rộn cả nửa ngày chi bằng xem như đồ ăn trưa mà ăn hết vậy.

Sở Thức Sâm cho rằng đó là hợp tình hợp lý nên cắn một miếng.

Tiếng cắn táo “răng rắc” đã ảnh hưởng đến giấc ngủ ngắn ngủi của Hạng Minh Chương, anh tỉnh lại trong mơ hồ, thế nhưng lại không quên mà nói: “Ai cho cậu ăn, gọt lại quả khác.”

Sở Thức Sâm không thể không mượn những từ ngữ hiện đại mà Tiền Hoa nói cho cậu trước đó, đáng tiếc cậu không nhớ rõ: “Anh đúng là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế một cách cực đoan.”

Hạng Minh Chương không nói gì mà vân vê mi tâm, phục rồi, nói: “Đúng, ra ngoài ăn táo của cậu đi, tôi phải đi ngủ trưa một cách “tinh tế” đây.”