Trộm Hương

Chương 49: Gia pháp



Mấy cái này liên quan gì nhở?

Phương Y Trì níu cổ áo Hạ Tác chu, đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng chợt đẩy Hạ Tác Chu ra, nước mắt rào rào tuôn rơi.

"Ngài... ngài làm gì vậy hở?" Phương Y Trì nắm gói thuốc lá liều mạng lắc đầu, "Phương Y Trì em chỉ là một người phục vụ, trước đây chỉ sống cuộc đời bần cùng, ngài chuẩn bị sính lễ cho em, lại thu xếp đồ cưới cho em, đây coi là chuyện gì cơ chứ?"

Hạ Tác Chu giữ cái cổ áo bị Tiểu Phượng hoàng kéo loạn, dửng dưng nói: "Người ngoài kết hôn có, em cũng phải có."

"Tôi là chồng em, sẽ cấp cho em đồ tốt nhất."

"Nhưng mà đồ cưới kia căn bản không phải do em tự chuẩn bị nha!" Phương Y Trì thật không có cách nào cãi lời Hạ Tác Chu, "Ai lại không biết nhà em nghèo thế nào đâu? Lục gia ngài có bỏ công thế nào đi nữa, bọn họ cũng biết đó không phải tiền của em."

"Tôi mà phải quan tâm tới bọn họ à?" Hạ Tác Chu nhàn nhạt liếc cậu một cái, đoạn đưa tay ra, "Tôi chỉ quan tâm em, người ta nghĩ thế nào, tôi không xen vào, nếu bọn họ dám có ý kiến, vậy thì cứ nói."

Phương Y Trì nửa cười nửa mếu, nhìn chằm chằm bàn tay đưa tới của Lục gia, rốt cuộc kìm lòng không đặng, tiến đến nắm lấy thật chặt, "Lục gia, ngài ngốc chết."

Hạ Tác Chu thấy cậu không tức giận, tâm tư xấu lập tức nổi lên.

Hạ Lục gia nắm lấy gáy Phương Y Trì, cúi đầu hôn môi, hôn xong, kéo cậu tách ra một chút: "Phương Y Trì, chuyện đã sắp xếp xong xuôi, em có ý kiến gì thì cũng muộn rồi, sính lễ với đồ cưới đều trữ ngay ngoài thành, chỉ đợi giờ lành liền lập tức mang vào."

"Bây giờ chúng ta nói đến chuyện của em."

"Chuyện của em?" Phương Y Trì nước mắt lã chã ngẩng đầu, lòng biết đây là chuẩn bị nhắc tới bệnh tình, cũng không cựa ra khỏi vòng tay Lục gia, ngược lại nhón chân gắng sức hôn lên môi Lục gia.

Cậu không bỏ được, cậu không muốn chết.

"Chuyện nào ra chuyện nấy." Hạ Tác Chu chỉ coi như Phương Y Trì chột dạ, gỡ cậu ra khỏi lồng ngực, ép lên tường: "Em đừng có đánh trống lảng."

"Nói nghe xem nào, ở bệnh viện nói hưu phu, rốt cuộc là thế nào?"

"A...A?" Phương Y Trì làm công tác chuẩn bị thật lâu, cuối cùng lại nghe được một câu không đầu không đuôi như vậy, một lần nữa ngây người.

Hạ Tác Chu nhìn cái bộ dạng đánh chết cũng không thừa nhận của đối phương, liền tức lên, lúc này giơ tay kéo Phương Y Trì xuống lầu, cơm cũng không ăn, lời cũng không nói, đạp cửa xe để Vạn Phúc đưa về nhà.

Vạn Phúc không dám quay đầu nhìn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiểu gia nhà hắn khóc thút tha thút thít cùng tiếng nước vang dội không ngừng. Đến lúc về tới cửa nhà, Hạ Tác Chu hoàn toàn ôm ngang Phương Y Trì trong lòng, không để ý tới ai, một mạch xông thẳng về Bắc phòng.

Đẩy tầng tầng lớp lớp cánh cửa ra, Hạ Tác Chu cởi quân trang, ném Phương Y Trì đang hoảng hoảng hoảng hốt hốt lên trên giường, lạnh lùng nói: "Cởi hết quần áo ra cho tôi."

Cậu nằm trên chăn, ôm gối lắc đầu: "Giữa ban ngày..."

"Gia pháp." Hạ Tác Chu cởi xong quần, khoanh tay dựa trước tấm bình phong, giọng lạnh vô cùng: "Phương Y Trì, tôi đã sớm bảo rồi, chỉ cần em nhắc đến hưu phu tôi lập tức thi hành gia pháp."

"Em tưởng rằng tôi đùa cợt với em sao?"

Gia pháp... gia pháp!

Phương Y Trì mặc dù không hiểu nguyên do Hạ Tác Chu tức giận, nhưng ánh mắt bỗng sáng lên.

Cậu còn chưa bệnh chết, thân thể cũng không phải rất khó chịu gì, đoán rằng bạch hầu chưa quá nặng, nếu lúc này mang thai đứa bé...

Vì vậy Hạ Tác Chu vốn còn đang khí thế bừng bừng bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, bởi vì Tiểu Phượng hoàng đã hưng phấn cởi sạch đồ nằm sấp trên giường, ôm gối trông đợi nhìn sang, giống như sợ chính mình biểu hiện chưa đủ gấp gáp, còn ngậm nỗi thẹn thùng vỗ vỗ xuống phần chăn nệm bên cạnh.

Làn da óng ánh trong suốt tựa như mặt nước được ánh sáng lướt qua, Hạ Tác Chu biết cậu chưa khỏe hẳn, nhưng không khống chế được mà bước chân tới.

Cũng không thể buông tha thêm được nữa, nếu cứ miễn thi hành gia pháp mãi, về sau Tiểu Phượng hoàng cánh cứng rồi, sẽ từ biệt nhánh ngô đồng Hạ gia này mà bay đi.

Nệm giường trầm xuống, Phương Y Trì không chịu khống chế lăn qua phía Hạ Tác Chu, cậu cởi sạch bong, một phát dính thẳng lên người Lục gia, gỡ không nổi xé không ra.

Hạ Tác Chu ôm cậu vào lòng, dựa trên đầu giường nhéo cánh mông mềm mại một cái, nghe mấy tiếng rên rỉ yếu ớt, lại nghiêng đầu ngậm lấy bờ môi ướt át.

Phương Y Trì sinh bệnh, nhiệt độ cơ thể còn hơi cao, ngay cả môi cũng nóng bỏng, Hạ Tác Chu một mặt không tách nổi nụ hôn ngọt ngào này, một mặt lại sợ cậu khó chịu, quấn quýt qua, quấn quýt lại, bèn trở mình đặt cậu xuống giường.

"Em nói xem em ấy, suốt ngày chọc tôi tức giận." Hạ Tác Chu nắm cằm Phương Y Trì, động tác nhìn qua không quá ôn nhu, nhưng bàn tay cũng chẳng dùng chút sức lực đáng kể nào, "Là bởi vì tôi nuông chiều em sao?"

Hồ nước trong mắt Phương Y Trì khe khẽ rung rinh: "Tiên sinh đừng nói chuyện không đâu nữa, mau dùng gia pháp."

Hạ Tác Chu chẳng ngờ cậu gấp đến vậy, hiếm lạ lật người, để Tiểu Phượng hoàng cưỡi ngang hông mình.

Cái chăn gấm đỏ sậm lập tức từ đầu vai Phương Y Trì trượt xuống, thật giống như lông vũ trên người phượng hoàng, bị ánh nến hắt ra một mảng sáng rực lửa.

Phương Y Trì vội vàng giãy giụa, cậu cảm nhận được ánh nhìn của Hạ Tác Chu, dục vọng liền dấy lên không có cách nào kiềm chế.

Cậu giống như một ngọn lửa nhỏ chập chờn theo gió, trong lồng ngực Hạ Tác Chu hết mình mà cháy, bất kỳ một làn gió mong manh nào, cũng có thể khiến cậu chập chờn cuồng dại.

Có chết cũng không thể cản được lửa dục của Phương Y Trì, cậu nằm trong lòng Hạ Tác Chu, cặp mắt sáng rực, hiếm thấy chủ động đưa tay lần xuống thứ đồ dưới thân Lục gia.

Kẻ hàng năm chinh chiến bên ngoài, thân thể không thể tránh khỏi mang sẹo, nhưng người Hạ Tác Chu không dễ lưu dấu, vận khí cũng không tồi, Phương Y Trì chỉ có thể chạm đến những vết thương nhàn nhạt.

"Tiểu Phượng hoàng?" Giọng nói của Lục gia trầm hơn mấy phần, mang ý cười, ám chỉ nhắc: "Đừng sờ nơi đó, sờ phía dưới ấy."

Cậu thật sự mò xuống dưới, thử đưa tay thăm dò, níu lấy nhành ngô đồng qua quýt nắm hai phát, trực tiếp khiến Hạ Tác chu hít một hơi khí lạnh, trở mình đè cậu ra giường hung hăng đánh mông.

"Tiểu tổ tông của tôi ơi!" Một tay thì đánh, một tay lại vòng ra trước thân Tiểu Phượng hoàng xoa nắn tiểu tử đã cứng rắn: "Tôi dạy em thế nào hả?"

"Đây là thứ cho em bóp à?!" Hạ Lục gia tàn nhẫn đánh hai phát nữa, "Bóp hỏng rồi ai thương em?"

Phương Y Trì nằm trên đùi Hạ Tác Chu, nước mắt tuôn ào ào.

Cậu dĩ nhiên muốn được tiên sinh thương cả đời!

Nhưng mà... nhưng mà thân thể cậu không cho phép!

Tâm Hạ Tác Chu thật ra đã sớm mềm nhũn, nhưng hắn biết, không cho Phương Y Trì chút dạy dỗ, sau này Tiểu Phượng hoàng sẽ vẫn bất an, lo được lo mất, chưa biết ngày nào lại văng ra mấy lời chết tiệt, trực tiếp chọc cho người ta tức chết nữa.

Trước thì bảo hòa ly, hôm nay lại nói bỏ chồng, tương lai nói không chừng còn có thể vác hành lý cứ thế bỏ chạy.

Cho nên Hạ Tác Chu đánh xong, cũng không như mọi khi, ôm Phương Y Trì vào lòng, mà chỉ nắm hai cánh mông mềm mại, đè xuống không cho cậu quay đầu.

Tư thế này ngụ ý quá rõ ràng, bá đạo đến mức khiến Tiểu Phượng hoàng không ngừng run rẩy.

Cậu sợ.

Hạ Tác Chu ở trước mặt cậu từ trước đến giờ rất ôn nhu, ngay cả lúc vừa mới gặp mặt cũng không nói qua mấy lời nghiêm khắc, quả thực xứng đáng với lời đồn đại bên ngoài, Lục gia nhà họ Hạ là một chính nhân quân tử.

Nhưng giờ đây vỏ bọc chính nhân quân tử bị xé rách, Hạ Lục gia lộ ra một mặt bản tính không hề ôn hòa bên trong.

Cái mông Phương Y Trì ẩn ẩn đau rát, lại bị xoa nắn, cơn đau ê ẩm hóa thành xúc cảm ngứa ngáy râm ran, nhưng Hạ Tác Chu chỉ để ý phía trước cậu, không hề có ý đụng đến phía sau, rõ ràng nhánh ngô đồng đã đứng thẳng, song lại tựa như dã thú say ngủ, ngủ đông một cách đầy phách lối.

"Tiên sinh..." Phương Y Trì liều mạng nghiêng đầu, cậu khẽ nhếch vòng eo mềm mại, từng giọt mồ hôi trong suốt trượt dọc xuống cần cổ nhỏ gầy, "Tiên sinh, em muốn..."

Bàn tay Hạ Tác Chu chợt dùng sức, lời còn sót lại của cậu lập tức tan rã thành những tiếng thở dốc ngắn ngủi.

Trong cơn hoảng loạn cậu ôm lấy chiếc gối đầu, co ro run sợ. Lòng bàn tay Hạ Tác Chu thật là nóng, Phương Y Trì chịu không nổi, không ngừng đưa đẩy eo, phía trước còn chưa tiết ra, miệng huyệt phía sau đã không cam lòng chịu cô đơn mà từ từ thấm ra tia ẩm ướt.

Quá mất mặt.

Phương Y Trì ngượng đến nỗi vùi mặt vào gối. Cậu cảm thấy mình nhạy cảm đến vậy, có lẽ cũng là do thể chất đặc biệt có thể sinh con.

Trước khi gặp Lục gia cậu căn bản không tự biết đặc thù thân thể của mình, lúc này đã hiểu, thì cả đống vấn đề cũng theo đó mà nổi lên.

Nhưng mà nhạy cảm cũng tốt, ít nhất Lục gia nhìn thấy sẽ không kiềm chế được.

Phương Y Trì chịu đựng xấu hổ, vểnh cặp mông về phía sau, lòng tràn đầy chờ đợi từng cái động chạm âu yếm của Hạ Tác Chu, ai ngờ lại bị bàn tay ấn trở về trên giường.

"Tiên sinh!" Phương Y Trì vừa thẹn vừa giận, "Ngài... ngài làm sao vậy?"

"Dạy dỗ em." Hạ Tác Chu cười lạnh một tiếng, ôm lấy cậu, tách hai chân ra, không chút che giấu quan sát quang cảnh giữa đùi đối phương, "Ba lần gia pháp, một lần cũng không thể thiếu. Còn dám nhắc tới chuyện hưu phu nữa hay không?"

Phương Y Trì không thể tin trợn tròn cặp mắt: "Tiên sinh?"

Sao lại... sao lại tận ba lần?

"Đúng vậy, trước giờ tôi đánh em đều chỉ là đùa giỡn." Hạ Tác Chu thấy cậu mịt mờ, bèn thừa nhận mình mềm lòng trước, sau đó nghiến răng nghiến lợi bổ sung: "Nhưng lòng chồng em có cái gai to đến vậy, vừa nghe tới hai chữ kia liền hừng hực lửa cháy."

"Vậy nên hôm nay nhất định phải dạy dỗ em tử tế." Hạ Tác Chu nói xong, vác một cái chân của Phương Y Trì lên, giữa tiếng thét chói tai của cậu hung hăng trầm eo, nhưng lại không phải xỏ xuyên đỉnh làm, mà chỉ chà qua chà lại ngoài cửa miệng huyệt ướt mềm.

Phương Y Trì đang đầy lòng mong mỏi chuyện giường chiếu thô bạo, khắp các nơi trên thân thể đều đã sẵn sàng, kêu liền mấy tiếng, kết quả chẳng qua là bị mài, cảm giác trống rỗng ngay lập tức từ tứ phía ùa về.

"Tiên sinh... tiên sinh!" Cậu ôm lấy cổ Hạ Lục gia, bàn chân trắng nõn lắc lư theo từng nhịp lay động của Hạ Tác Chu.

Chỗ nào chỗ nấy đều run rẩy đung đưa.

Cái chân bị vác lên đung đưa, tấm màn giường trắng xóa đung đưa, những sợi tóc lòa xòa trên Hạ Tác Chu cũng đung đưa.

Hạ Lục gia vốn hung hăng bá đạo, nay ở trên giường càng không biết kiềm chế, không kiềm chế của hắn không phải kiểu làm đau Phương Y Trì, mà là chuyện gì xấu cũng chơi cho bằng đủ, lúc ra tay lại vô cùng dịu dàng thắm thiết.

Chẳng khác nào biến Phương Y Trì thành chú ếch trong nồi nước ấm, đun lên đun lên từng chút từng chút.

Hạ Tác Chu thậm chí cố ý chờ cho Phương Y Trì bị chọc ghẹo đến cực hạn, thắt eo nghẹn ngào tiết ra, sau đó dùng khăn tay cẩn thận lau hết tinh dịch, chỉ lưu lại vài giọt còn treo trước tính khí.

"Tiên sinh..." Đầu óc Phương Y Trì vừa mê man vừa căng trướng, bệnh tật cùng ngượng ngùng gì đó đã sớm quên sạch. Cậu luôn là như vậy, búng tay một cái liền mất hết năng lực suy nghĩ, ngoan ngoãn nằm đó, mặc cho Hạ Tác Chu tùy tâm sở dục.

Hạ Tác Chu ném khăn tay, nằm xuống, tùy tiện duỗi một cánh tay ra, kéo Tiểu Phượng hoàng đã mềm thành sợi bún ôm vào trong ngực.

Quang cảnh bừa bãi lộn xộn giữa đùi Phương Y Trì được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ có dấu vết hoan ái vẫn còn nóng hổi tươi nguyên. Hạ Lục gia cố tình đụng chạm lên cửa huyệt ướt át của cậu, nhàn nhạt đảo làm, nghe tiếng thở dốc dồn dập của đối phương, cuối cùng không khống chế được mà trở nên ồm ồm, giống như một đoạn dây lý trí mỏng manh căng chặt sắp đứt đến nơi.

Tiểu Phượng hoàng như vậy quả thực quá câu người. Hạ Tác Chu vừa thô lỗ khuấy đảo miệng huyệt, vừa tới tấp tra hỏi: "Sau này còn dám nói bỏ chồng hay không??"

Phương Y Trì trừng lớn hai mắt, mê man nhìn chằm chằm nóc giường, thân thể lảo đảo lắc lư, lửa dục thiêu đốt, nhành ngô đồng có thể trấn an cậu rõ ràng gần ngay trong gang tấc, lại không chịu tiến thêm một bước áp chế ngọn lửa hừng hực bỏng rát này.

"Phương Y Trì." Hạ Tác Chu không nhận được câu trả lời mong muốn, bất mãn cúi đầu, "Trả lời chồng em đi."

"...Còn dám nói bỏ chồng hay không hả?"

Khóe mắt trượt xuống một dòng lệ động tình, tan vỡ kêu lên: "Không nói... không nói nữa!"

Trong nháy mắt đó, khát khao phá vỡ sự trói buộc của lí trí, nếu không phải cả người vô lực, Phương Y Trì nhất định phải hét lên thật to: Cậu muốn cùng Lục gia cả đời ở chung một chỗ, muốn ở bên Lục gia cả đời, và cả... vĩnh viễn, vĩnh viễn, không bao giờ nói đến hai chữ 'hưu phu' nữa.

"Này mới đúng." Ánh mắt Hạ Tác Chu vì câu trả lời ấy, mà thoáng chốc ngập tràn dịu dàng trìu mến, "Tiểu Phượng hoàng, em nhớ kĩ cho tôi, nói chuyện phải biết giữ lời, sau này nếu để tôi bắt gặp..."

"Gia pháp?" Cậu thảng thốt trả lời, tiếp đó cúi đầu cực kỳ tủi thân, nhìn miệng huyệt bị mài đỏ ửng: "Tiên sinh gạt người... không có... không có gia pháp..."

"Em tỉnh lại đi." Hạ Tác Chu nhịn đến phát sầu, trán ứa mồ hôi, giọng cũng không quá bình định, "Ốm đến vậy mà còn đòi nhiều hơn à?"

"Tuổi thì nhỏ xíu, ăn chay một tí cũng không chịu được?" Hạ Lục gia nâng cặp mông Phương Y Trì lên, ôm cậu vào lồng ngực, hít sâu một hơi: "Đừng có làm nũng với tôi, vô ích! Khi nào khỏi bệnh, khi đó tôi thao vào, sớm một ngày cũng không được."

Cảm lạnh tuy là chuyện nhỏ, nhưng nếu không cẩn thận chăm sóc bệnh sẽ không khỏi hẳn, còn lưu lại mầm bệnh, Phương Y Trì bây giờ tuổi còn trẻ nhìn qua sẽ không có vấn đề gì, nhưng rồi chưa tới mấy chục năm nữa, nói không chừng sẽ vì sơ sót lúc này mà phải hối hận.

Vả lại Phương Y Trì cũng đã ngoan ngoãn uống thuốc bác sĩ Nghiêm kê đơn, vậy càng không nên không nghe bác sĩ dặn dò mà tùy tiện khai huân*.

(*bắt đầu ăn mặn trở lại sau kỳ ăn chay)

Hạ Tác Chu biết rõ tương lai bọn họ còn rất nhiều thời gian để tiêu phí, cho nên tâm tình cũng thả lỏng, nói cách khác, trong mấy năm rời xa Tiểu Phượng hoàng, hắn đã sớm học được cách đổi tình yêu mãnh liệt sôi trào thành thâm trầm bảo vệ.

Năm đó cái gọi là nhất kiến chung tình, ban đầu cũng không khiến Hạ Tác Chu quá mức để tâm, bởi vì những thứ hắn phải để ý quá nhiều, chuyện nhớp nhúa trong gia tộc chính mình, còn có tình hình chiến sự dai dẳng ngoài kia.

Tình yêu có đau khổ đằng đẵng hơn nữa, đặt giữa những tháng năm rung chuyển mãnh liệt ấy, cũng trở thành chuyện riêng tư không có mấy phần đáng lưu tâm.

Chỉ là thứ cảm tình nhỏ bé kia, có không đáng kể đến mức nào, cũng sẽ nảy mầm rồi cắm rễ trong tim, ương ngạnh lớn lên đâm chồi nảy lộc. Phương Y Trì chính là niệm tưởng tươi sáng trong lòng Hạ Tác Chu, từ cạn, tới sâu, từng chút từng chút chiếm giữ trái tim của hắn.

Thế nhưng đối với Phương Y Trì mà nói, Hạ Tác Chu càng dịu dàng, cậu càng khó chịu.

Một Hạ Tác Chu dịu dàng sẽ không thao mở khoang sinh sản của cậu, Hạ Tác Chu dịu dàng cũng sẽ nói gần nói xa, sẽ không nói thực tế bệnh tình cho cậu.

Hai người hai loại chân tướng, ai cũng không chịu lộ ra dù chỉ một chữ. Phương Y Trì khăng khăng nghĩ như vậy, một lần nữa trở mình dính vào lòng Lục gia.

Tiên sinh tốt đẹp biết bao nhiêu, thế mà hôm nay ngay cả cắm cũng không chịu cắm vào!

Tốt thì có lợi ích gì chứ?

Phương Y Trì sắp cao trào lần nữa chớp cặp mắt mơ màng nghĩ, không thể cứ như vậy, phải nghĩ cách, khiến cho Lục gia không khống chế nổi mà áp gia pháp lên người cậu mới được.

Bằng không cậu chỉ có thể đợi đến ngày diễn ra hôn lễ.

Vậy là còn bao lâu nữa nhỉ?

Nhưng nhỡ đâu bệnh bạch hầu trở nên nghiêm trọng, chẳng phải là đòi mạng luôn sao!

Hạ Tác Chu thấy Phương Y Trì hốt hoảng bắn ra, bèn cúi người ngậm lấy hai nhụy hoa trước ngực cậu, mềm mại mút vào, chờ nụ hoa e ấp đứng thẳng, mới không nặng không nhẹ cắn một cái, "Không cho phép nói hòa ly, không cho phép nói bỏ chồng, lời chồng em dặn, đã nhớ rõ chưa?"

"Nhớ... nhớ..." Phương Y Trì bé ngoan gật đầu, đưa tay ôm cổ Hạ Tác Chu, dâng cao lồng ngực, bắp đùi bỗng nóng lên, hóa ra Hạ Tác Chu lại tới xoa xoa miệng huyệt của cậu.

Giờ phút này Phương Y Trì dù không tỉnh táo, nhưng cũng rõ một điều Hạ Lục gia sẽ không thật sự xách thương ra trận, liền nằm trên giường nhéo chăn tỏ vẻ đang cực kỳ khó chịu.

Hạ Tác Chu sờ mó một hồi, vui vẻ: "Ấy!"

Tiểu Phượng hoàng quay phắt đầu, vểnh cái mông chui vào chăn.

Hạ Tác Chu càng vui vẻ hơn: "Phương Y Trì, em vểnh mông cao như vậy, là để chờ tôi thao đấy à?"

Phương Y Trì đã sớm hết cả sức lực xấu hổ, hừ lạnh trả lời: "Ngài thao chắc?"

"Không thao." Hạ Tác Chu cũng lùi vào trong chăn, kéo Tiểu Phượng hoàng mồ hôi đầy mình ôm vào lồng ngực: "Ông đây thương em mà."

Nói xong, động đậy cái eo hùng tráng, tiếp tục mài Phương Y Trì.

Đây có thể nói là khó chịu hơn súng thật đạn thật rất nhiều, Phương Y Trì lúc đầu còn nhịn được, nhưng tiết qua hai lần cơ thể cực kỳ nhạy cảm, chỉ chốc lát đã ngậm chăn không vui hừ hừ.

Cậu đấu không lại Hạ Lục gia, ngay cả gia pháp cũng chẳng có, uất ức sắp rơi lệ, Hạ Tác Chu còn tưởng cậu thoải mái, mài càng thêm hăng, cuối cùng quả nhiên giày vò Tiểu Phượng hoàng đến bất tỉnh.

Tính đi tính lại cũng bắn đủ ba lần, quả thật là nói gì làm nấy----- ba lần gia pháp, một lần cũng không cho thiếu!

Hạ Tác Chu không dám ức hiếp Phương Y Trì quá mức, chỉ giày vò hai đùi trong của cậu ít lâu, sau đó Phương Y Trì kêu gào lợi hại quá, mới đành cứng rắn dùng ngón tay làm một lần.

Ranh giới cuối cùng của Lục gia còn ở đó, Phương Y Trì dù có kêu khàn cả cổ cũng không thể đòi được thêm gì, cuối cùng chỉ đành ôm đầy lòng uất hận trực tiếp thiếp đi.

Tiểu Phượng hoàng không chỉ không câu dẫn nổi tiên sinh nhà mình, lại còn bị nhánh ngô đồng bắt nạt đến mức nửa đêm đang ngủ say giật mình tỉnh dậy.

Trăng lặng như nước, Phương Y Trì ngồi phắt dậy, ho nhẹ hai tiếng, lấy chân đạp Hạ Tác Chu bên cạnh.

"Tiên sinh!" Cậu khàn giọng nổi giận, "Gia pháp đâu?!"

Hạ Tác Chu duỗi tay một cái, kéo cậu ôm vào lồng ngực, "Để dành đến ngày động phòng, giày vò chết em."

Lòng Phương Y Trì như lửa đốt: "Còn lâu lắm mà."

Sao có thể không lâu được?

Hạ Tác Chu xem hoàng lịch kỹ càng, tính ra thì, vẫn còn chừng chục ngày nữa.

Chục ngày đối với Phương Y Trì lúc này, chính là chuyện rất rất rất lâu về sau. Cậu sinh bệnh, sợ chết, luôn cảm thấy chậm một ngày, thời gian mình còn sống lại ít đi một ngày, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, ôm lấy cánh tay Hạ Tác Chu liều mạng lắc lư.

Hạ Lục gia mặc dù chưa được thi hành gia pháp, nhưng ít ra cũng nếm được chút ngon ngọt, lúc này đang say ngủ, bất thình lình bị lay tỉnh cũng không tức giận, chỉ đứng dậy bật đèn giường, lôi hộp mỡ ngao Phương Y Trì cất dưới tủ đầu giường ra, thay cậu quẹt quẹt.

Phương Y Trì duỗi tay, trên má còn lưu lại vệt ửng đỏ chưa biến mất: "Tiên sinh, gia pháp không phải dạng này mà."

Hạ Tác Chu thoa dầu lên từng kẽ ngón tay Tiểu Phượng hoàng, "Thế là dạng nào?"

Cậu tức tối lẩm bẩm: "Là... là cắm vào cơ."

"Dạng đó mà em chịu được á?" Hạ Tác Chu đan tay với Tiểu Phượng hoàng, buồn cười hôn lên gáy cậu: "Da mềm thịt yếu, thế lại chẳng giết chết em đi!"

"Sẽ không mà." Phương Y Trì xoa mắt, xoay người vùi vào lòng Hạ Tác Chu, dùng cánh tay mềm mại câu lấy cổ hắn, "Em... em có thể."

"Có thể cái gì mà có thể." Hạ Tác Chu thuận thế lăn một vòng, đè Tiểu Phượng hoàng dưới thân, "Em nơi nào có thể hả?"

"Nơi nào cũng có thể." Phương Y Trì nhấc một cái chân lên, muốn quấn lấy eo Lục gia, kết quả giơ mấy lần đều bị đẩy ra, cuối cùng hết cả sức, tệ liệt nằm trên giường ngược lại muốn đẩy Hạ Tác Chu ra xa.

Tiên sinh thiệt là, trước kia thì ngày ngày đòi gia pháp, bây giờ lên đến giường rồi lại đòi chấm dứt chiến tranh?

Đáng tiếc nắm tay Tiểu Phượng hoàng chẳng đẩy nổi Hạ Tác Chu, không chỉ không đẩy được, còn bị Hạ Tác Chu kéo cổ tay một cái, trực tiếp ôm vào lồng ngực nóng hổi.

Cậu thích loại cảm giác này, giống như phương Nam đầu tháng tư, ẩm ướt, ấm áp, kề cận lâu trên da sẽ rỉ một tầng mồ hôi mong mỏng, nhưng lại chẳng hề muốn nhúc nhích tách rời.

Hạ Tác Chu cắn vành tai cậu, cười: "Em đây chính là nương nhờ trong ổ của tôi không chịu đi."

Cậu bực bội không muốn mở mắt, xoay mình duỗi người, toàn thân đều đượm từng tia run rẩy li ti, duỗi xong, lại chui trở về trong lòng tiên sinh, lặng nghe tiếng xì xì của tuyết tan, ngâm nga khe khẽ: "Ngài để em đi sao?"

"Đi chỗ nào?" Hạ Tác Chu làm bộ dùng sức phát mông cậu, "Chỗ nào cũng không cho đi, nhánh ngô đồng của em ở đâu, em liền ngoan ngoãn đậu ở đó cho tôi."

"Vậy tại sao ngài không chịu dùng gia pháp?"

"Xót em."

"Em không muốn ngài xót em."

"Ái chà, được hời còn ra vẻ." Hạ Tác Chu ấn cậu vào lòng trầm giọng cười: "Trên đời này không có đạo lý nào như vậy đâu đấy!"

Đạo với chả lý, Phương Y Trì chẳng quan tâm, cậu chỉ một mực cảm thấy mình sắp tiêu rồi, trước khi nhắm mắt xuôi tay phải giúp Lục gia làm chút chuyện.

Hơn nữa, tâm tư cậu bây giờ chỉ đặt duy nhất trên người Hạ Tác Chu mà thôi, sao có thể không làm gì chứ?

Dù có phải trao đi cả tính mạng này, cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng mà muốn thì muốn vậy, Phương Y Trì không phải đối thủ của Lục gia, trên giường có dời sông lấp biển đến trình độ nào đi chăng nữa, cũng không thể cưỡng bách Lục gia làm gì.

Phương Y Trì rất nhanh ý thức được điểm này, nhưng cậu không bỏ cuộc, mà tính toán đi tìm A Thanh cùng bàn biện pháp.

A Thanh dạy cậu cách sinh tồn trong tiệm cơm, có lẽ lúc này có thể giúp cậu nghĩ kế câu dẫn Lục gia thi hành gia pháp.

Có kế hoạch rồi, cơn buồn ngủ lần nữa ập tới, Tiểu Phượng hoàng dán gò má lên cổ Hạ Tác Chu, hít một hơi, rụt cái tay thòi ra ngoài chăn trở về, tìm một tư thế thoải mái, rốt cuộc an tâm say giấc.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Lục gia vừa ngủ dậy, đã nghe Phương Y Trì rúc trong chăn lẩm bẩm: "Em phải đến tiệm cơm."

Bàn tay đang cài nút áo của Hạ Tác Chu hơi ngừng: "Em từ lâu đã không còn là người phục vụ, đến đấy làm gì?"

"Tìm A Thanh." Phương Y Trì trở mình, nhét y phục đặt đầu giường vào trong chăn, rồi xoay trái xoay phải mặc đồ lót, thuận tiện ho nhẹ hai tiếng, nghĩ đến trạng thái thân thể mình-------- đầu còn hơi choáng váng, nhưng có vẻ không còn nóng nữa, mà không có mấy sức lực, đoán chừng là sắp ra đi.

Cái từ ấy vừa xuất hiện trong đầu Phương Y Trì, cậu liền tỉnh táo trong nháy mắt, lăn một vòng bò dậy, nhanh chóng khoác trường sam nhảy tót ra ngoài cửa.

Hạ Tác Chu đưa tay túm cậu trở lại bên người: "Vội đi đầu thai hay gì?"

Cậu đáp: "Muộn mất, A Thanh còn phải đi làm."

"Gấp cái gì?" Hạ Tác Chu căn bản chẳng để tâm lí do lí trấu của Phương Y Trì, "Tôi chở em đi. Bây giờ em không phải người phục vụ, có thể trực tiếp kêu A Thanh đến gặp em."

Cậu ngây ngẩn, cảm thấy ý này rất hay, vừa có thể được ở riêng cùng A Thanh, vừa giúp A Thanh tránh được mấy khách nhân phiền phức.

"Trước dùng điểm tâm đi đã." Hạ Lục gia thấy Phương Y Trì không cố sống cố chết chạy ra ngoài nữa, liền buông lỏng tay, quay về gương cài nút, "Tay nghề của chưỡng quỹ Thụy Phúc Tường ngày càng tệ mà."

Dứt lời, liếc Tiểu Phượng hoàng đang bứt rứt không yên một cái.

Trên người Hạ Tác Chu là âu phục lưu hành nhất hiện giờ, vải dạ đen nhám, bên trong có áo gilet thiếp thân, trên quần có đường kẻ sọc.

Lục gia chính là muốn Phương Y Trì tới giúp mình, nên cố ý giày vò mấy viên cúc áo đáng thương kia.

Phương Y Trì tưởng thật, chạy tới thay Hạ Tác Chu cài cúc, cài đến cực kỳ nghiêm túc, xong xuôi còn vỗ vỗ lên vạt áo âu phục, chỉ lo còn lưu lại nếp nhăn.

"Chồng em đẹp trai không?"

"Đẹp trai." Phương Y Trì nhảy thẳng vào bẫy rập của Lục gia không hề hay biết, ngoan ngoãn gật đầu: "Cực kỳ anh tuấn."

"Ầy, biết chồng em anh tuấn, thế mà còn chạy ra ngoài?" Hạ Tác Chu cố ý gây khó dễ, đưa tay chống cửa, không cho cậu rời đi, "Ở nhà nghỉ ngơi đi, nuôi được hai ngày lại đòi ra khỏi cửa."

Phương Y Trì dẩu môi lắc đầu.

Hạ Lục gia nói gì cậu cũng nghe hết, nhưng không ra khỏi cửa thì không được.

Không ra khỏi cửa, làm sao cậu đi thỉnh giáo A Thanh được chứ?

Phương Y Trì giấu tay trong túi sưởi, chậm rãi hỏi ngược lại, "Hôm nay tiên sinh sẽ đi đâu?"

"Đông Giao Dân Hạng*." Hạ Tác Chu hỏi gì đáp nấy, "Gặp người Nga bàn chút chuyện."

(*đại khái là khu vực thời chiến ngày xưa dân phương Tây, Nhật, Nga,... liên tiếp thành lập các tòa đại sứ quán, tên tiếng Anh là Beijing Legation Quarter.)

Cậu chớp chớp đôi mắt, "Tiên sinh cẩn thận."

"Ừ." Hạ Tác Chu chưa từng cẩn thận thảo luận với cậu những vấn đề liên quan đến công việc làm ăn cùng phương diện quân sự, lúc này cũng chưa vội nói, chỉ nhàn nhạt cười: "Chồng em lợi hại mà."

Hạ Tác Chu chưa dứt lời, vừa mở miệng, Phương Y Trì đã lo lắng không thôi: "Tiên sinh, trước kia chúng ta không thể vào Đông Giao Dân Hạng, dù cho bây giờ tòa sứ quán đã dời đến phía Nam, chỗ đó vẫn không phải nơi người thường có thể đến."

"Chồng em mà là người thường sao?"

"Tiên sinh!" Phương Y Trì giận nhất là Hạ Tác Chu mồm mép láu lỉnh, xụ mặt giậm chân một cái: "Cẩn thận một chút."

"Được rồi, cẩn thận." Hạ Lục gia cười toe toét: "Vợ yêu cũng tự mình nhắc nhở, tôi có thể không cẩn thận sao?"

Hai người ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng cũng dắt tay nhau ra khỏi cửa. Vạn Lộc xách điểm tâm đi theo sau bọn họ, nói là chưa kịp ăn, vậy dứt khoát phân ra hai phần, mỗi người giữ một.

Phương Y Trì chỉ mong không phải ăn ở nhà, tránh tình huống đối mặt Hạ lão gia tử, hoặc lại bị Hạ Tứ gia kéo ra dạy bảo, sợ cậu đội nón xanh cho em trai nhà mình.

Ầy, toàn là mấy cái chuyện gì đâu.

Hạ Tác Chu đưa Phương Y Trì lên xe, tiếp đó cũng ngồi lên theo, nói là thuận đường, trước tiên chở Phương Y Trì đến nơi cần đến đã, sau đó mới đến Đông Giao Dân Hạng làm việc.

Phương Y Trì đến tiệm cơm Bình An không phải vì mục đích gì tốt lành lắm, có chút chột dạ, không dám nói nhiều, thẳng lưng đoan trang ngồi trên xe, làm bộ đột nhiên cực kỳ hứng thú với túi chườm trên tay.

Hạ Lục gia nghĩ cậu thật sự đến tìm bạn chơi, liền đưa nốt phần điểm tâm của mình cho Tiểu Phượng hoàng.

"Hai người cùng ăn." Hạ Tác Chu tháo găng tay da màu đen, lấy chiếc ví trong túi mình ra nhét vào ngực cậu, "Tùy ý mà tiêu."

Phương Y Trì xoay qua một bên, không nhận tiền của Lục gia: "Ngài nghĩ gì vậy chứ? Còn sợ em không đủ tiền sao?"

Cậu quăng túi chườm qua một bên, lôi ra chiếc phong bì quản lý tiệm cơm đưa cho ngày trước, "Em có tiền mà!"

"Em có tiền gì hả?"

"Tiền công ở tiệm cơm đó." Phương Y Trì ngoan ngoãn trình bày, "Tận năm ngàn cơ, nghe bảo là tiền thưởng."

"Tiền thưởng?" Hạ Tác Chu nghe vậy, nheo mắt lại, đan tay đặt trước người, không cam lòng nắm ví da, chốc lát bỗng hừ lạnh, đoạt chiếc phong bì qua, "Tiền thưởng cứt chó, đây là tiền hồi đó tôi cho em chữa thương thì có!"

Phương Y Trì nghe mà mơ màng: "Tiền chữa thương gì cơ?"

"Cái tính mau quên này là sao hả?" Hạ Tác Chu nhét phong thư vào ngực, hài lòng nhìn vợ ôm cái ví da của mình, "Thời điểm tôi mới trở về Bắc Bình, chẳng phải em bị một tên mắt mù gí tàn thuốc nóng vào hay sao? Tôi đưa tiền cho quản lý, bảo y cầm đi trị thương cho em."

"... Em thì hay rồi, không lấy được tiền không nói, giờ người ta nói bậy là phần thưởng, em còn đắc ý cơ đấy!"

Từ xưa tới nay quản lý trích hoa hồng từ trong tiền típ của người phục vụ là bí mật ai cũng biết, hồi đó Phương Y Trì nhận tiền, cũng đều phải đưa quản lý một phần, chẳng qua là cậu chưa từng ngờ rằng, quản lý còn có gan tham ô tiền của Hạ Tác Chu, quai hàm không khỏi bức xúc gồ lên.

"Em có ngốc hay không hả?" Hạ Tác Chu buồn cười vỗ vỗ vai cậu.

Phương Y Trì nhét ví của Lục gia vào túi, da mặt căng lên, buồn bực hừ hừ: "Tiền của em thì cũng thôi đi, tiền của tiên sinh mà cũng dám lấy, em nhất định phải đích thân đến đòi lại công bằng!"