Trộm Hương

Chương 6: Ấm áp



Trước kia Phương Y Trì không thích nghe nhất là khi người ta nói cái gì mà "vịn cành cao", nhưng đến khi 'cành cao' biến thành Hạ Lục gia, cậu ngược lại tình nguyện, xách váy chạy từng bước nhỏ theo lưng quản lý.

Quản lý hiệu ăn phải nhìn sắc mặt Lục gia, đương nhiên đối với cậu cũng ôn hòa: "Chậm một chút, cậu không phải còn bị thương sao? Cẩn thận kẻo vấp."

Phương Y Trì nơi nào nghe lọt. Cậu cầm thỏi vàng của Lục gia, hàng đêm mong ngóng, ngay cả thời điểm sắc thuốc cho em gái cũng ngẩn người, thiếu chút nữa đốt thủng cả nồi, không biết vì sao mà Hạ Lục gia vẫn không đến.

Nghĩ tới nghĩ lui, nửa tháng cũng trôi qua.

Phương Y Trì cũng chẳng biết sao mình cứ mất hồn mất vía như vậy, về tình về lý cậu luôn hiểu rõ mình cùng Hạ gia không thể nào nhấc nổi mối quan hệ gì, nhưng vừa nghĩ đến Hạ Lục gia đối tốt với cậu, liền không kiềm được sinh ra ảo vọng xa vời.

Phương Y Trì chạy vào hiệu ăn, thở hổn hển cởi áo trấn thủ xuống, lộ ra hai cánh tay mềm mại trắng ngần.

Từ bên ngoài nhìn vào hiệu ăn, chỉ thấy một tòa lầu nguy nga lộng lẫy, thực tế phía sau đều là tứ hợp viện bình thường của Bắc Bình, người phục vụ đang rảnh rỗi nếu không muốn nghỉ ngơi trong phòng cho nhân viên, sẽ đến khu hậu viện, nơi đó có giường, thời điểm không kịp trở về nhà, thậm chí có thể ở đó miễn cưỡng đối phó một đêm.

Sở dĩ Phương Y Trì dám cởi áo trấn thủ xuống, cũng bởi trong hiệu ăn ấm áp, không như hậu viện, ngay cả một bếp lò cũng không có, lạnh lẽo giống như hầm băng.

Quang cảnh hơn mười giờ sáng, khách nhân tới không ít, trong phòng khiêu vũ có sắp xếp máy hát, thời điểm Phương Y Trì đi ngang qua nhìn thấy không ít người bên trong.

Lục gia không có ở đây.

Cậu nghĩ Lục gia sẽ không xuống phòng khiêu vũ, bây giờ cũng chưa tới lúc người phục vụ ra sân cùng khách trò chuyện tán tỉnh, mà Lục gia yêu thanh tịnh, chỉ có thể ở trong ghế lô, hẳn là ghế lô tốt nhất.

Phương Y Trì càng nghĩ càng thấy mình có lý, thuận tay cầm đĩa hạt dưa cùng bình rượu ngoại, vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

Đầu bên kia, Hạ Lục gia quả thực giống như Phương Y Trì dự đoán, ngồi trong ghế lô nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm nay Lục gia chỉ mang theo một người làm, nhìn trầm ổn, mặt không cảm xúc, không phải người lái xe lần trước.

"Này là cái thứ nhạc gì?" Hạ Lục gia dù nhắm mắt lại, nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai: "Âm nhạc đồi trụy."

Người làm trả lời: "Bây giờ lưu hành thể loại này."

"Không còn người nghe hí sao?" Hạ Lục gia không tin, "Thời điểm lão gia tử để tôi đi trừ phiến loạn, trong thành không phải có cái... cái người gọi là 'Giác nhi*' sao?"

(*đây là danh hiệu cao quý chỉ đào hát ưu tú trong kinh kịch)

Người làm tiếp tục đáp: "Lục gia, người ngài nói đã lập gia đình năm thứ hai ngài đi rồi."

"À, lập gia đình." Hạ Lục gia vắt chân, hỏi ngược lại, "Toàn Bắc Bình chỉ có mỗi y là con hát?"

Người làm nghẹn một hồi, không trả lời được.

Hạ Lục gia cũng không có ý gây khó dễ: "Vậy là gả cho ai?"

"Nghe nói là một người phương Tây, giác nhi đó vừa gả xong liền ngồi phi cơ cùng người rời đi luôn, nghe nói... bây giờ đang ở Paris diễn hí?"

"Chơi trò gì vậy?" Hạ Lục gia đổi chân, vắt một chân khác lên, "Hóa ra không hát cho người mình nghe, đổi sang hát cho người phương Tây?"

Người làm ngoan ngoãn nói: "Cũng không thể nói như vậy, lão gia nói, cái này người ta gọi là quảng bá quốc túy."

Hạ Lục gia nghe vậy, nửa ngày không phát biểu, qua một lúc lâu, dựa trở về trên ghế nằm lẩm bẩm: "Phải, trong mắt người khác cha tôi cái gì cũng tốt, đổi thành tôi, cái gì cũng hỏng bét."

"Lão gia không để cho ngài đến nơi này là đúng."

"Chó má." Hạ Lục gia nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói, "Phu nhân tôi ở nơi này, dựa vào cái gì tôi không thể tới?" Nói xong, phất tay một cái, "Lại đi giục chút xem, Phương Y Trì sao còn chưa tới?"

Phương Y Trì đã tới, đang xách váy lóc ca lóc cóc leo cầu thang. Ghế lô tốt nhất nằm ở lầu trên cùng, cậu vừa bưng rượu vừa cầm hạt dưa, căn bản không chạy nhanh được, trên đường gặp phải khách nhân nào có quyền có thế, còn phải cười xòa đôi câu, thường xuyên gặp trở ngại.

Cậu chậm thì cũng không sao, chỉ sợ Hạ Lục gia phải đợi.

Người làm đáng thương bị thúc giục đi tìm ba bốn người để hỏi mà vẫn không thấy cậu đâu, cuối cùng lại đụng phải ngay cuối cầu thang.

"Lục gia ở đây sao?" Người làm còn chưa mở miệng, Phương Y Trì đã hỏi trước.

"Đúng vậy." Người làm mở cửa thay cậu, lên tiếng thông báo: "Lục gia, người của ngài muốn vào!" Nói xong, dứt khoát đóng cửa, không thừa ra dù chỉ một cái liếc mắt.

Phương Y Trì nghe cánh cửa sau lưng đóng lại, bỗng thấy bối rối. Cậu vẫn luôn kích động muốn được gặp người, nay gặp được rồi, ngược lại không biết nên nói gì.

Lời cảm ơn đã nói quá nhiều, nói nữa sẽ ngán, nhưng nếu không nói, hai người bọn họ dường như cũng không có gì thú vị để trò chuyện.

"Tới rồi?" Không đợi Phương Y Trì nghĩ xong, trong phòng đã truyền đến thanh âm của Lục gia.

Cậu vội vàng đáp: "Vâng."

"Đừng đứng ngốc đấy, vào đi."

Phương Y Trì nghe lời vào phòng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám ngó loạn, cho nên cũng không phát hiện áo choàng quân nhân của Lục gia treo bên ngoài, dĩ nhiên cũng không nhìn thấy trên chiếc áo choàng dài có cài khẩu súng.

Nếu cậu nhìn thấy, có khi không bưng nổi rượu, hẳn là sẽ bị dọa cho giật mình lắm đây.

Ghế lô tốt nhất hiệu ăn Phương Y Trì chưa từng tới được mấy lần, chủ yếu là bởi khách có thể vào không nhiều, cho dù có, cũng không nhất định điểm mặt cậu.

Tính tới tính lui, Hạ Lục gia coi như người đầu tiên.

Phương Y Trì vòng qua bức bình phong, không dám trực tiếp đi vào, dè dặt ló ra nửa cái đầu.

Vì vậy Hạ Lục gia kẻ đã đợi mòn răng, vừa quay sang nhìn liền thấy nửa khuôn mặt nhỏ xinh khiến người sinh lòng thương tiếc lộ ra.

Phương Y Trì lớn lên xinh đẹp, da lại trắng, đôi mắt hết sức tinh xảo, vẻ mặt như ngậm chút tủi thân ủ rũ vẩy không ra, Hạ Lục gia mỗi lần nhìn thấy, cũng không nhịn được muốn ôm cậu vào lồng ngực mà thương yêu.

Cố tình cậu không tự biết, chỉ ôm thẹn thùng nơm nớp cười một cái nhìn Lục gia, miệng bị khăn che mặt lấp kín, nhưng ý cười từ ánh mắt rỉ ra.

Hạ Lục gia trước mặt cậu, không giống kiểu nghiêm chỉnh của người làm lúc nãy. Hắn đoan chính ngồi cạnh bàn, tay chạm vào bình trà, bên cạnh bình trà là chiếc gạt tàn được khắc hình cá lộng lẫy.

Hạ Lục gia hôm nay không hút thuốc.

"Lục gia." Phương Y Trì đụng phải ánh mắt Lục gia, quên cả khẩn trương, trực tiếp chạy tới, bày rượu và hạt dưa lên bàn.

Hạ Lục gia nhìn mấy lần, vui vẻ: "Này là kiểu ăn gì chứ? Rượu ngoại phối với hạt dưa."

Cậu đỏ mặt trong nháy mắt: "Tôi... tôi đi lấy cái khác, ngài muốn ăn cái gì?"

"Thôi, uống rượu là đủ rồi." Hạ Lục gia bưng bình rượu, cẩn thận quan sát, "Cậu lấy cho tôi cái này, còn chưa bằng rượu xái đâu."

Sau đó không đợi cậu trả lời, liền kề sát qua hỏi: "Bán được cho tôi một chai này, quản lí cho cậu bao nhiêu chỗ tốt?"

Máu trên mặt Phương Y Trì như bị rút đi từng chút một.

Hóa ra Hạ Lục gia cảm thấy cậu coi hắn là người tiêu tiền như rác!

Nhiều ngày trông đợi đến vỡ nát, Phương Y Trì gắt gao siết chặt vạt váy.

"Hm..." Hạ Lục gia rót cho mình một ly, cầm trên tay lắc nhẹ, "Được rồi, cậu lại lấy cho tôi hai mươi hòm đi."

"Lục gia?!" Phương Y Trì bị dọa chết, vịn bàn chợt lùi về phía sau một bước, hốc mắt đỏ lên còn chưa kịp giấu đi, "Ngài... ngài muốn chuốc chết mình sao?"

Tiêu rồi, nói lời không nên nói.

Hạ Lục gia nhìn cậu cười: "Một chai giúp cậu kiếm được có chút như vậy, tôi không mua hai mười hòm, làm sao đủ được đây?"

"Đủ rồi mà đủ rồi." Phương Y Trì đã không phân rõ thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng là ưu tư hay kinh ngạc hay vui vẻ nữa, cậu rất sợ người làm bên ngoài nghe được lời Lục gia, lại thật sự đi vác hai mươi hòm rượu ngoại lên, liền vội vàng xông ra nhìn, thấy đối phương vẫn ở đó, mới thở phào trở lại, "Còn tốt."

"Tốt cái gì?" Hạ Lục gia không có ý đùa giỡn, "Sao cậu không gọi người làm của tôi vào?"

Phương Y Trì dở khóc dở cười, "Gọi vào làm gì chứ?"

"Mua rượu."

"Đừng mà." Cậu thật sự không biết nên bày biểu tình gì, trái tim ấm áp, biết Lục gia chịu chi tiền, là bởi cảm thấy mình kiếm được ít.

Nhưng người phục vụ không phải chính là như vậy hay sao?

Bán rượu chẳng qua chỉ là bề mặt, tiền khách nhét vào mới là nguồn chính.

Phương Y Trì nghĩ Hạ Lục gia chưa từng tới địa phương như vậy, cho nên không biết được quy củ, chỉ có thể ậm ờ cự tuyệt "Với cả, ngài lấy hai mươi hòm, người khác uống gì chứ?"

"Cậu lại đây." Lòng Hạ Lục gia có tính toán, không định nói trước mặt Phương Y trì, liền chỉ ngoắc ngoắc cậu lại ngồi cạnh mình, "Vết thương ổn chưa?"

Phương Y Trì mang mạng che mặt, đương nhiên là bởi vết thương chưa tốt, cho nên Lục gia hẳn đang hỏi nơi khác.

Cậu tự giác cởi nút cổ áo, để Lục gia nhìn vết bầm đã nhạt đi tương đối.

Lục gia nhìn, lại hỏi, "Còn trên đùi?"

Cậu đỏ mặt đáp: "Cơ bản là tốt rồi."

Lục gia nói: "Cho tôi xem một chút."

Phương Y Trì không thuận theo, "Tốt thật mà."

"Cậu tự làm hay để tôi động thủ?" Hạ Lục gia nheo mắt, giọng lạnh đi phân nửa.

Bản lĩnh xem lời nói và sắc mặt người của cậu đã được dày công tôi luyện, lúc này phát giác ra Hạ Lục gia đang bất mãn, vội vàng nắm vạt váy, vừa vén lên vừa tự chửi mình quá nhạy cảm.

Hạ Lục gia người ta ngay cả quy tắc ngầm của hiệu ăn còn không biết, sao có thể chiếm tiện nghi một người phục vụ nho nhỏ như cậu chứ?

Vì vậy cái tay vén váy càng thêm kiên định, dĩ nhiên cũng chỉ kiên định nhấc lên một góc bé tẹo.

Hạ Lục gia đàng hoàng nhìn bắp đùi trắng như tuyết của cậu, cảm thấy tìm được cô vợ nhỏ này đúng là mĩ mãn, tìm quá chuẩn, nếu không phải sợ dọa người, hôm nay liền vác kiệu tám người khênh cưới luôn về.

"Cậu để thế tôi nhìn sao được?" Bất kể Hạ Lục gia nghĩ gì trong đầu, trên mặt vẫn một mảnh sắc lạnh, "Cậu tưởng tôi không thấy vị trí bị dí tàn thuốc lên khi ấy?"

Cậu cúi thấp đầu nhớ lại, ngày ấy khi Hạ Lục gia xông vào, quần lót cậu đã bị lột ra.

Phương Y Trì ngượng ngùng, nói thế nào cũng không chịu cởi.

"Đi vào trong cởi." Hạ Lục gia cũng không ép cậu, "Bên trong ấm áp."

Cậu mơ mơ màng màng tiến vào, chờ cởi quần lót xong, mặt mới bừng bừng nóng lên.

Đây coi là cái gì?

Hạ Lục gia người ta quan tâm là vết thương của cậu chứ không phải thân thể cậu.

"Xong chưa?"

Phương Y Trì như sực tỉnh từ giấc mộng, trong phút chốc đứng lên, "Vâng... xong rồi."

"Xong rồi thì ra đi."

Phương Y Trì ngại ngùng đi ra ngoài, cảm giác phía dưới không mặc quần phá lệ quái dị, luôn có ảo tưởng bước chân của mình quá lớn, khiến người khác nhìn được hết những gì không nên nhìn.

Tuy nhiên Lục gia cũng không nhìn cậu, chỉ nắm bút thép trên bàn ngồi viết chữ.

"Biết dùng không?" Hạ Lục gia nghe tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu kéo cậu vào lòng, "Tôi thấy ở đây có văn phòng tứ bảo*, cảm thấy cậu có biết chữ."

(*bút, mực, giấy, nghiên)

"Vâng." Phương Y Trì bị nét chữ có lực trên tờ giấy hấp dẫn, "Tôi cũng học qua sơ trung."

"Ồ, học qua sơ trung?" Hạ Lục gia gác bút, tiếng cười trầm thấp vảng vất bên lỗ tai ửng đỏ của cậu, "Thế thì khẳng định biết hai chữ này."

Phương Y Trì đương nhiên biết, cậu nhỏ giọng mềm mại đọc lên: "Tác Chu."

"Là Hạ Tác Chu. Tên của tôi."

"Hạ Tác Chu..." Phương Y Trì lập tức ngẩn ngơ, dựa vào ngực Lục gia, nhìn chằm chằm hai văn tự màu đen trên giấy mà phát ngốc.

Tác Chu, Tác Chu, người làm chiếc thuyền này**, là muốn mang em vượt con sông nào đây?

(** đại khái 'Tác' trong tên công quân nghĩa là 'làm', còn 'Chu' là 'thuyền')

___________________

Tác giả có lời:

Tên của Hạ Lục gia lấy từ câu "Ký ngữ tác chu giả, giang đào miểu vô tân." (寄语作舟者, 江涛渺无津)

(Gửi lời tới người làm thuyền, rằng những con sóng mờ mịt không thấy bến)

Tên của Phương Y Trì lấy từ "Nhất trì phương nhật thượng liêm câu, hà khí chưng nhân túy bất thu." (一池芳日上帘钩, 荷气蒸人醉不收). Đúng dịp, phía sau bài thơ này cũng có hai chữ "tác chu".

( Mặt trời ló dạng bên ao thơm ngát, hương sen tỏa ra khiến người say sưa không thể cưỡng lại)

____________________

Bản dịch nghĩa chém là chủ yếu...