Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ

Chương 7: Một người giống thầy




Tô Kinh Hạ giật mình thần người nhìn cuốn sách. Cô phải mất một lúc mới nhớ ra đây là cuốn sách mình mượn được từ trong thư phòng của mẹ lần gần đây nhất. Đó cũng là một trong số ít lần cô được vào thư phòng, cái nơi đối với cô giống như phòng cấm. Cô lại quên mất vì cái gì mình lại mượn nó, nhưng cô có thể chắc chắn mình chưa từng đọc qua nó sau khi mượn về. Cô đã quên.
Nói cũng lạ, mẹ cô là một nữ doanh nhân, cho nên tư tưởng của bà cũng có phần cứng ngắt, không lãng mạn như những người phụ nữ khác. Thư phòng của mẹ toàn là sách chuyên ngành liên quan đến công việc của bà, cô không hiểu vì sao một quyển tiểu thuyết rõ ràng là ngôn tình lãng mạn lại trộn lẫn bên trong. Nhưng có vẻ mẹ không có nhiều ấn tượng về cuốn tiểu thuyết này lắm, lúc cô mượn mẹ còn mơ hồ, sau đó không quan tâm xua tay để cô cầm đi ngay lúc bà có việc bận, không muốn cô làm phiền nữa.
Vừa lọc lại ký ức, Tô Kinh Hạ vừa cầm nó lên, theo bản năng mở nó ra.
Cô chỉ là tùy ý mở, không nghĩ tới lại phát hiện ở giữa những trang sách vậy mà tồn tại một khe hở như thể có người dùng chặn giấy đánh dấu. Bản năng khiến cô tìm tới, rồi sững sờ tại chỗ.
Cảm xúc khốn đốn nãy giờ cũng quên mất, chỉ lo chăm chăm nhìn vào đó như người mất hồn.
Cô nhìn thấy gì đâu? Một tấm hình, còn khá cũ.
Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó. Thứ khiến cô thất thố là cảnh tượng bên trong bức hình.
Tấm hình chụp hai người một nam một nữ, một trong số đó là mẹ của cô. Mẹ cô trong hình trông còn khá trẻ, mặc đồng phục cao trung giống như cô bây giờ, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân. Người còn lại...
"Thầy..."
Tô Kinh Hạ thều thào trong vô thức, nhưng sau đó lập tức lắc đầu: "Không, không phải thầy!"
Cô có thể khẳng định người đó không phải thầy của cô, Lục Ngạn.
Bất kể là từ thời gian cho tới dáng vẻ... Người đàn ông kia so với thầy mà cô biết ôn nhu dịu dàng hơn nhiều. Đó là cái sự ôn nhu lễ độ phát ra từ trong xương, cùng hơi thở tràn ngập tri thức với một đôi mắt kính kiểu dáng đơn giản. So ra cũng giống thầy khi ở trước mặt mẹ, nhưng chung quy vẫn là không giống. Mặc dù hai người khá giống nhau, gần như nhìn lần đầu tiên cô liền nhận nhầm, trừ khi nhìn kỹ, hoặc là cô đã sớm khắc sâu dáng vẻ của thầy cho nên khi nhìn lại lần thứ hai liền nhận ra không phải thầy. Cho dù cô đã nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của thầy nhưng cô chưa từng chấp nhận một Lục Ngạn như thế, cho nên liền khẳng định đó không phải thầy.
Trong lúc nhất thời đầu óc cô không khỏi hỗn loạn, chẳng rõ vì sao. Vì sự hiện diện của tấm ảnh này, hay vì người trong hình thật giống thầy? Ngay tại thời điểm lòng cô cũng đang không được thoải mái...
Nhưng cô không khỏi dùng cái đầu đang ong ong của mìn nghĩ, người đàn ông trong hình là ai.
Còn có, mối quan hệ giữa mẹ và người đó là gì.
Bên trong tấm hình, mẹ cô dùng đôi mắt cô vô cùng quen thuộc, ánh mắt cô luôn dùng để nhìn thầy, tràn ngập yêu và hướng tới nhìn người đó. Trên mặt mẹ vương đầy sự e thẹn, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn người đàn ông dáng vẻ tri thức còn hơn cả thầy đang cười dịu dàng.
Mẹ thích người đó. Tô Kinh Hạ kiên định thốt lên lời này trong lòng mà không chút chần chừ hay do dự. Mặc cho người đàn ông giống thầy kia chưa chắc giống như bà, cũng thích bà.
Nhưng cái cô quan tâm lúc này thật ra là... Nó có liên quan đến thầy không.
Cô cứ có trực giác nó thật sự có liên quan nhưng lại nghĩ không thông. Đầu óc cô lúc này vô cùng hỗn loạn, đau đầu khiến cô càng thêm choáng váng. Cô vô lực ôm đầu nằm trên sàn một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai tay cô cầm tấm hình kia đưa lên trước mặt không ngừng nhìn chằm chằm mặc cho tầm mắt cứ xoay tròn, trong lòng mệt mỏi miệt mài suy nghĩ nên làm sao để tìm hiểu... Hỏi mẹ cô ư?
Tô Kinh Hạ cảm thấy đây không phải cách làm tốt. Mẹ cô nhất định sẽ không trả lời cô.
Hỏi thầy...
...
Lần thứ N trộm nhìn về phía người đàn ông kia, Tô Kinh Hạ rối rắm mãi vẫn chưa quyết định được.
Cô lại không nhận ra tâm trạng của mình đã thay đổi ít nhiều, ít nhất là không còn nặng nề giống như mấy ngày trước nữa. Nhưng cô vẫn luôn lấn cấn một chuyện, rõ ràng đó cũng không phải thầy, cô hỏi thầy làm gì chứ. Sao cô lại nghĩ có thể tìm thấy câu trả lời từ thầy chứ.
Nghĩ không thông khiến cô ngốc nghếch làm ra hành động đập đầu vào cột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.