Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 10: Chạy trốn, quá khứ



Hắn càng hôn thì phản ứng bên dưới càng trở lên mãnh liệt, bên dưới căng cứng đến khó chịu, hắn thậm chí còn nghĩ muốn ngay tại đây muốn cô.

Đột nhiên từ đầu lưỡi truyền đến một cơn đau đớn, hắn kinh ngạc rút đầu lưỡi ra, thấy cô hai má đỏ hồng, hô hấp dồn dập, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn về phía hắn.

Hắn bị cô cắn!

Kiều Kiều hoảng loạn đứng lên, hai tay vẫn còn nắm chặt lấy sách vở.

Hắn đứng dậy nhìn cô chăm chú, còn chưa đợi hắn mở miệng nói chuyện thì đã thấy Kiều Kiều chợt dơ chân lên, đá thật mạnh vào phía dưới của hắn.1

Với sức lực của cô thì ngày thường chỉ có thể gãi ngứa cho hắn, nhưng bây giờ phía dưới của hắn đang căng c*ng, một cú đá này của cô đã khiến hắn đau đớn không thôi. Kiều Kiều cũng nhân lúc hắn không tập trung, lảo đảo nghiêng ngả mà chạy ra khỏi rừng cây.1

Nói thật, hắn chính là muốn để cho cô chạy thoát. Bởi vì cô so với trong tưởng tưởng của hắn còn ngon miệng hơn nhiều, hắn luyến tiếc ở rừng cây này muốn cô.

Nhặt lên một quyển notebook rơi ở trên mặt đất, hắn nhẹ nhàng mở ra, trang đầu tiên có viết tên của cô, nét chữ thanh thoát tinh xảo giống y như dáng người của cô vậy.

Hắn gập lại vở rồi ngồi lại trên mặt đất. Bây giờ hắn cảm thấy trong người vẫn còn cảm giác khô nóng, dù cho phía dưới bởi vì đau đớn mà đã mềm nhũn, nhưng nếu trở về lớp ngay lúc này, hắn không biết mình sẽ làm gì đối với cô.

Kiều Kiều vội vàng chạy trở về lớp học, mới vừa đặt mông xuống chỗ ngồi thì đã có bạn học đi qua vây xung quanh.

Các nữ sinh tò mò hỏi:

- Lúc nãy Diệp Mặc Hàn kéo cậu đi ra khỏi nhà ăn, hai người đi làm cái gì vậy?

Các nam sinh nhìn khuôn mặt Kiều Kiều đỏ ửng cùng với ngực phập phồng thì cố tình nói theo:

- Đúng vậy, các cậu đi làm gì thế?

Việc cô bị Diệp Mặc Hàn đưa đến rừng cây rồi cưỡng hôn cô đương nhiên không thể nói ra được.

Sau một lúc bình tĩnh lại, vì để tống cổ các bạn học, Kiều Kiều chỉ có thể nói:

- Không làm gì hết, hắn chỉ bảo tớ giúp hắn ôn tập, nhưng tớ có việc bận phải đi trước thế là hắn cũng đi luôn rồi.

Các bạn học đều không hề tin tưởng, nhưng cũng không có tiếp tục dò hỏi nữa, nhắc nhở Kiều Kiều phải chú ý đừng đi trêu chọc Diệp Mặc Hàn, rồi ai lấy đều về chỗ của mình.

Sau khi các bạn học rời đi, nữ sinh đeo kính ngồi dãy trước liền đưa cho cô một tờ khăn giấy nói:

- Cậu thật sự không sao chứ? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?.

Kiều Kiều cầm lấy khăn giấy, nhỏ giọng hỏi:

- Hắn đáng sợ như vậy sao?

Nữ sinh đeo kính nghe vậy vội nhìn ra phía cửa lớp, xác định Diệp Mặc Hàn chưa quay lại thì mới nhỏ giọng nói:

- Khi mới khai giảng lớp 10, hắn thường xuyên chỉ ở một mình không nói chuyện với ai cả, nhưng mà trên mặt hay thường xuyên có vết thương, không biết là ở bên ngoài trường đánh nhau hay như thế nào. Lúc ấy, nữ sinh trong trường đều mê mẩn khuôn mặt của hắn, vừa mới tan học là sẽ có nữ sinh lớp khác trèo cửa sổ nhìn hắn. Lúc đó có một tên nam sinh lưu manh thấy vậy thì rất khó chịu, không có việc gì làm thì đi khiêu khích trêu chọc Diệp Mặc Hàn. Diệp Mặc Hàn cũng không thèm để ý lời của hắn, sau này không biết vì nói lời gì đó khiến hắn tức giận, Diệp Mặc Hàn liền ở ngay trước mặt bạn học đánh cho nam sinh kia miệng mũi đều chảy máu, mấy thầy cô giáo đến kéo cũng không ra nổi. Sau đó lại nghe nói tên nam sinh kia mắt trái bị mù, một ngón tay trái cũng không còn hoạt động được. Người lớn của tên nam sinh kia đều báo cáo lên cục giáo dục rồi, nhưng Diệp Mặc Hàn không hề có chuyện gì, vẫn tiếp tục đi học. Nữ sinh trong trường học tận mắt nhìn thấy hắn đánh người thì cũng không dám say mê hắn nữa, nhưng mà nghe nói năm ngoái có một nữ sinh bị hắn cưỡng gian, sau đó phải chuyển trường.”1

Kiều Kiều nghe xong thì kinh hồn bạt vía. Ban nãy nếu cô không liều mạng phản kháng thì có khi đã bị hắn cưỡng gian rồi. Gây ra những việc như thế mà không có ảnh hưởng gì đến học tập của hắn? Bối cảnh nhà hắn chắc chắn rất lớn đi.1

Nghĩ đến đây, Kiều Kiều lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi đến văn phòng của chủ nhiệm xin chuyển sang vị trí mới.

Nhưng mới đi đến cửa lớp học thì liền đụng phải Diệp Mặc Hàn.

- ---------------