Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 13: Hết giận rồi? Đi về phòng được chưa?



Trên suốt dọc đường trở về nhà, lòng Kiều Kiều lo lắng bồn chồn không thôi.

Cho đến khi về đến khu nhà cô đang ở, Diệp Mặc Hàn cũng không có hành động gì quá trớn, chỉ cởi mũ giúp cô rồi dặn dò ngày mai nhất định phải giúp hắn ôn tập bài, sau đó liền cưỡi xe mô tô rời đi.

Ở bên cạnh đó có mấy chị gái đang đứng, thấy vẻ ngoài phong độ của Hàn Mặc thì nhịn không nổi mà nhìn về phía Kiều Kiều với một vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:

- Trời ạ! Bạn trai của em ngon trai thế!!

Kiều Kiều vẫn còn đang đứng tại chỗ nhìn về phía bóng dáng đã đi xa của hắn.

Nghe thấy lời khen này thì liền xấu hổ mà hướng về phía mấy chị kia cười cười cho qua chuyện.

Khi về đến nhà, ba mẹ cô còn đang bận việc nên chưa về nhà được, trên tủ lạnh có dán một mảnh giấy vuông màu vàng.

Cô đi lại gần nhìn xem thì thấy phía trên mặt giấy có viết một dòng chữ là nét chữ của bố cô viết: ‘Hôm nay có việc bận đột xuất nên không thể ăn cơm cùng con được, ba đã chuẩn bị cơm tối cho con rồi đó. Có món sườn sốt chua ngọt cùng với tôm rang súp lơ mà con thích ăn nhất, trước khi ăn thì cho vào lò nướng hâm lại cho nóng nhé! Con cứ ăn cơm trước đi rồi nghỉ ngơi cho sớm, không cần phải đợi bố mẹ đâu!’

Mặt sau tờ giấy còn có chú thích vài dòng: ‘sườn heo là do chính tay mẹ nấu, tôm cũng do mẹ bóc vỏ, con đừng có tin lời bố nói, bữa cơm này đều là công lao của mẹ hết đó >,<.’1

Khóe miệng của Kiều Kiều khẽ nhếch lên nụ cười, đây chính lúc cô cảm thấy thả lỏng nhất.

Trong lúc ăn cơm cô còn phân vân mãi không biết có nên nói chuyện này cho bố mẹ hay không. Nhưng nghĩ đến lời kể của nữ sinh bàn phía trước thì cô lại có phần cảm thấy sợ hãi.

Diệp Mặc Hàn đánh người khác đến mức sứt đầu mẻ trán lại còn cưỡng bức nữ sinh, thế mà hiện tại hắn vẫn có thể đường đường chính chính mà tiếp tục đi học, ngay cả cô giáo cũng phải nể hắn ba phần.

Cho dù bây giờ cô có nói cho bố mẹ biết, bố mẹ đi báo cảnh sát thì sẽ có kết quả như thế nào?

Hơn nữa...hắn hình như cũng không có làm việc gì vượt quá mức.

Ở phía bên này, Diệp Mặc Hàn cưỡi xe mô tô về đến nhà, mới vừa chống chân xe xuống thì phía sau xe của bố hắn liền tiến vào.

Cửa kính xe ô tô chậm rãi hạ xuống, Diệp Thương khó có được như hôm nay vui cười nói:

- Hôm nay trở về sớm thì liền cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Diệp Mặc Hàn không thèm trả lời, xoay người đi thẳng vào phòng khách. Mà dựa theo tình huống thông thường, nếu hắn không có trả lời thì chính là đồng ý.

Trong phòng khách, Lăng Tử Linh đang tự tay sắp xếp bàn ăn, đặc biệt bắt mắt chính là một chiếc bánh gato ba tầng đang được đặt giữa bàn.

Thấy Diệp Mặc Hàn vào cửa, Lăng Tử Linh vội vàng cười nói:

- Mặc Hàn đã trở về rồi à~ mau đi qua bên này ngồi, hôm nay con chính là nhân vật chính đó.

Nhìn gương mặt nữ nhân đang tươi cười chào đón hắn, Diệp Mặc Hàn cảm thấy lòng càng thêm lạnh lẽo. Hắn ghét cay ghét đắng người nữ nhân trước mặt này.

Diệp Thương vừa vào cửa, mắt nhìn thấy bàn ăn thì liền thuận miệng hỏi:

- Hôm nay là sinh nhật của ai à?

Đáy mắt Mặc Hàn chợt loé lên mất mát rồi biến mất.

Lăng Tử Linh vội dùng ánh mắt nháy Diệp Thương một cái sau đó vội bảo:

- Hôm nay là sinh nhật của Mặc Hàn mà, không phải anh dặn em mua bánh kem cho con sao!

Diệp Thương nghe vậy thì chỉ bình tĩnh ngồi vào bàn ăn rồi nói:

- Cũng không phải là trẻ con nữa, loại sinh nhật như thế này thì không cần thiết năm nào cũng phải tổ chức, chú tâm vào học tập mới là chuyện chính. Năm nào cũng đếm ngược từ dưới lên, sang năm du học lại phải tốn một đống tiền để chuẩn bị.

- Tôi sẽ không đi du học, cũng không thèm ăn bánh sinh nhật!

Diệp Mặc Hàn lạnh lùng nói, đồng thời cũng nhìn về phía Lăng Tử Linh với vẻ mặt đầy trào phúng:

- Tốn công chuẩn bị một bàn ăn đầy giả tạo như này thì không bằng bà dành thời gian mà nghĩ cách đi lấy lòng hầu hạ hắn, đừng khiến cho hắn lại ra bên ngoài tìm thêm Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ! Bằng không, sau này xung quanh tôi đều có một đống mẹ nhỏ, bà muốn lấy lòng cũng không dễ dàng như vậy.

- Đồ mất dạy! Mày nói chuyện với người lớn như thế này à!

Diệp Thương vỗ bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng đánh cho Mặc Hàn một bạt tay.

Lực tay của Diệp Thương không hề nhẹ, trên mặt Mặc Hàn in hằn rõ 5 ngón tay đỏ lừ, khoé miệng cũng có tơ máu chảy ra.

Nhưng mà mặt Mặc Hàn vẫn không đổi sắc liền đáp trả:

- Tôi có nói sai à? Trong trường học, giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp nào không phải đều nằm trong ngực của ông hay sao? Là tôi mất dạy hay là ông mất dạy?

Lăng Tử Linh nhìn thấy Diệp Thương đã cởi ra thắt lưng thì vội vàng đi đến khuyên ngăn:

- Mặc Hàn vẫn còn nhỏ, nói chuyện không có đúng mực, anh cần gì phải tức giận với nó như thế, ngày mai trên mặt mang theo vết tay như thế đến trường học thì cũng không tốt cho danh dự của anh.

Mặc kệ cho Lăng Tử Linh khuyên giải thì Diệp Thương vẫn cầm thắt lưng trong tay, quất từng cái vào người Mặc Hàn.

Vì là mùa hè nên quần áo đồng phục rất mỏng, bị đánh vài cái thì vải trắng đều hiện lên vết máu đỏ chót.

Diệp Mặc Hàn giống như sớm đã quen với việc này, mặc kệ cho thắt lưng đánh lên trên người, hắn vẫn đứng im đấy, trên mặt không hê có một tia cảm xúc nào.

Từ nãy đến giờ, Lăng Diệc Hàm còn đang đứng ở cầu thang trên tầng xem trò hay, nhìn thấy cảnh này mới chậm rãi đi xuống, vội vàng kéo Lăng Tử Linh sang một bên.

Đợi khi Diệp Thương dừng tay, mệt đến mức thở hồng hộc thì Mặc Hàn mới trầm giọng nói:

- Hết giận rồi? Đi về phòng được chưa?

- ---------------