Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 37: Ảnh đế Bá Viễn



Đến thời gian cơm trưa, Kiều Kiều làm theo trong tài liệu lấy cơm cho Diệp Mặc Hàn. Sau khi đưa cơm, cô liền xoay người định đi nhà ăn công ty.

- Cùng tôi ăn đi, một người ăn cũng không hết được!

Diệp Mặc Hàn mở miệng nói.

- Không cần đâu Diệp tổng, tôi đi nhà ăn công ty là được rồi.

Kiều Kiều vừa dứt lời liền thấy cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý của Diệp Mặc Hàn đang đứng chắn trước mặt một người đàn ông.

Trợ lý ngoảnh đầu về sau, không còn cách nào khác mà nói:

- Diệp tổng, tôi thực sự không ngăn nổi cậu ta.

Diệp Mặc Hàn xua xua tay, ý bảo trợ lý đi ra ngoài. Bây giờ Kiều Kiều mới nhìn rõ người trợ lý cản lại khi nãy chính là ảnh đế Bá Viễn.

Hắn tuổi còn rất trẻ đã đoạt được danh hiệu ảnh đế, không chỉ có thực lực mạnh mà nhan sắc cũng rất đẹp, hoãn mỹ giống như trong truyện tranh bước ra.

Đây cũng chính là thần tượng của bạn thân cô. Biết được Kiều Kiều đến công ty này làm việc nên ngày đêm dặn dò cô nhất định phải xin chữ ký của Bá Viễn giúp mình.

Không ngờ hiện tại hắn lại đứng ngay trước mặt cô, chẳng trách Tiểu Huệ lại si mê hắn như vậy.

Bá Viễn đúng thật rất đẹp trai, 360 độ không tìm thấy nổi một góc chết, làn da trắng nộn như có thể véo ra nước, gương mặt đậm chất idol, đặc biệt lại còn thuộc loại có thực lực.

- Nói đi, có chuyện gì?

Diệp Mặc Hàn ngồi lại bàn làm việc, ngước mắt trầm giọng hỏi.

Bá Viễn ngồi đối diện Diệp Mặc Hàn, thẳng thắn nói:

- Tôi không muốn tạo cp với Cố Giai Huyên, cũng không muốn nhìn thấy mấy bản thảo trên mạng xã hội về chuyện tình cảm của chúng tôi.1

- Diệp tổng cũng là đàn ông, anh chắc hẳn cũng không muốn mỗi ngày phải giả bộ tình tứ với người phụ nữ mình không thích nhỉ?

Nghe vậy Diệp Mặc Hàn đột nhiên liếc Kiều Kiều một cái, cô không ra khỏi phòng đã đành, bây giờ lại còn nhìn chằm chằm Bá Viễn. Thấy cảnh này, Diệp Mặc Hàn sắc mặt liền đen lại như đít nồi.

Phòng bán vé "Ngân Tinh" vượt mức chỉ tiêu, bây giờ chính là lúc đang nổi, đây cũng là bộ phận giúp tuyên truyền cho phim, dù cậu không muốn thì cũng không thay đổi được quyết định của công ty.

Diệp Mặc Hàn lạnh lùng nói. Hai mắt hắn giống như đang xem tài liệu nhưng thực chất lại không ngừng chú ý ánh mắt và hành động của Kiều Kiều.

Diệp Mặc Hàn tiếp tục nói:

- Tôi biết Cố Giai Huyên không phải loại hình cậu thích, yên tâm, mấy người nữa sẽ bồi thường cho cậu.

Bá Viễn lúc này mới nở nụ cười, xoay người nhìn về phía Kiều Kiều, ánh mắt thâm sâu rồi nói:

- Cô ấy nhìn oke đó chứ, người mới hả?

Vừa dứt lời, Bá Viễn chợt cảm thấy cả người phát lạnh, xoay người lại liền đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Mặc Hàn. Lúc này cậu ta mới phản ứng lại, vội vàng nói:

- Diệp tổng, mạo phạm mạo phạm! Không ngờ khẩu vị chúng ta lại giống nhau như vậy... nếu không có chuyện gi nữa thì tôi đi trước đây.

Cho tới khi Bá Viễn đi ra ngoài thì Kiều Kiều vẫn không nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của hai người.

Lúc này Diệp Mặc Hàn đã đi đến trước mặt cô, không nóng không lạnh mà nói:

- Đẹp không?

- Hả?

Kiều Kiều bây giờ mới tỉnh táo lại, nghi hoặc hỏi.

- Bá Viễn đẹp không?

Diệp Mặc Hàn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần nữa.

- Ừm.

Kiều Kiều nghe vậy liền không do dự gật đầu, sau đó lại nói tiếp:

- Có thể xin chữ ký cậu ta được không?

Chờ khi nhận thấy vẻ mặt xám xịt của Diệp Mặc Hàn thì Kiều Kiều chợt giật nảy.

Dựa theo tính tình lúc trước của Diệp Mặc Hàn, nếu cô ở trước mặt hắn mà khen tên đàn ông khác, hiện tại e rằng đã bị hắn ép dưới thân hung hăng mà trừng phạt.

- Tôi xin thay cho bạn thân... Diệp tổng, ngài ăn cơm đi, tôi ra ngoài trước.

Kiêu Kiều hoảng hốt, vội vã muốn chạy ra văn phòng, nhưng lại bị Diệp Mặc Hàn túm lấy tay, kéo ngồi xuống trên sô pha, nói:

- Em đừng khẩn trương như vậy, bốn năm không gặp nên tôi chỉ muốn ăn một bữa cùng em, tâm sự mấy chuyện gần đây thôi chứ không hề có ý khác.

Diệp Mặc Hàn sắc mặt khôi phục như lúc đầu, ôn nhu nở nụ cười làm Kiều Kiều còn tưởng lúc nãy mình nhìn lầm cơ.

Cẩn thận mở ra hộp cơm, Diệp Mặc Hàn chủ động đẩy đồ ăn mà bốn năm trước Kiều Kiều thích đến trước mặt cô.

Lúc này Kiều Kiều mới nhận ra bên trong tệp tài liệu nhắc đến các món Diệp Mặc Hàn thích hoá ra lại toàn là món yêu thích của cô.

Năm đó hắn thích ăn cái gì... cô hoàn toàn không hề biết.

- Bạn trai em cũng làm ở thành phố này sao? Cách công ty có xa không? Nếu xa thì có thể xin trợ cấp hoặc thuê nhà công ty.

Diệp Mặc Hàn mặt mang ý cười, ôn nhu dò hỏi.

Không hiểu sao Kiều Kiều lại cảm thấy mình giống như đang cùng người bạn cũ nói chuyện phiếm.

- ---------------

Mọi người đọc xong thì like + vote ủng hộ Băng nhé 🥰

P/s: Mình mới chỉnh sửa một chút nha mọi người: Diệp Mặc Hàn không phải là phó tổng nữa mà là tổng tài luôn nhé:> gọi là Diệp tổng, chứ để anh nhà làm chức phó tổng thì có vẻ không khí thế cho lắm🥲