Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 20: Quá khứ Hàn Phong (1)



Trong văn phòng tổng giám đốc của Bách thị, ông Bách đang ngồi hầm hầm trên bàn làm việc, dự án của ông đã lâm vào cảnh thiếu hụt vốn, nếu rút vốn của Bách thị ra nhất định sẽ thua lỗ nặng, chuyện ông giao cho Bách Duật đến nay vẫn chưa hoàn thành, cái thằng này không biết đang làm cái gì nữa.

"Cộc cộc cộc".

"Vào đi" Thật sự là bực bội mà.

"Cha, cha gọi con đến đây có gì không?" Hắn đang ở cùng mấy cô chân dài thướt tha của bar Kinh Cửu thì cha hắn gọi điện thúc giục hắn về đây, mặc dù hắn rất khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra vui vẻ niềm nở.

"Sao giờ này mới đến, chuyện ta giao cho con đến đâu rồi".

"Chuyện này... cha, con đang thuyết phục Lâm Ngạn Doanh, nhưng mà cô ta thật sự là ngậm thìa vàng mà lớn, con thật sự cần chút tiền."

"Cái gì, bao nhiêu đó mà cũng không đủ, hứ, ta đây năm xưa chả cần đến một đồng đâu."1

"Cha... nhưng mà..."

"Thôi được rồi, ta cho con năm trăm triệu cộng với ba ngày, đem khoảng đầu tư Lâm thị về cho ta"

Shi** năm trăm triệu với ba ngày sao, ông ta không đi ăn cướp luôn đi. "Cha có thể cho con thêm thời gian không".

"Còn trả giá với ta, làm không xong thì đừng hòng thừa kế bất cứ thứ gì của Bách thị hết, mẹ con các người cuốn gối khỏi nhà đi, đừng tưởng ta không biết bên ngoài con làm gì."

"Dạ" Khốn kiếp, ông ra bên ngoài chơi được còn tôi thì không sao, Bách thị là cái thá gì chứ, tôi có được Lâm thị thì cái nơi này tôi sẽ dậm nát.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Alo Oanh Oanh à, em giúp anh hẹn một bữa cơm với Lâm Ngạn Doanh được không, dự án cha anh cần vốn rất gấp." Nếu không kịp đem vốn đầu tư về cho ông ta, ông ta lại đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà cho xem.

"Được, lát nữa em sẽ gửi địa chỉ cho anh".

"Cảm ơn em yêu, chụt, thành công sẽ báo đáp em hậu hĩnh."

"Người ta chỉ muốn giúp anh thôi".

"Anh biết bảo bối thương anh nhất mà."

"Ghét quá đi~~".

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Tổng giám đốc, tôi đã đưa Trần tiểu thư đến nơi rồi, ông già đó cũng được chúng ta đưa đến tổng bộ."1

"Tốt lắm, còn bên phía Sở Oanh Oanh?"

"Thuộc hạ điều tra được cô ta là con riêng cuộc một ông chủ kinh doanh thuốc lá, mẹ cô ta là kẻ thứ ba nhưng vì sinh được con trai cho Sở Liêm mà thay thế chính thất, Sở phu nhân chúng ta cũng đã liên hệ." Nếu anh ra tay xử lí bọn họ cùng lắm họ chỉ chết ngay tức khắc hoặc sợ hãi mình anh mà thôi. Vốn dĩ những con người này đều đã từng làm một việc ác mà bản thân họ cũng đang che giấu chính mình mà mỉm cười sống trong danh vọng.

"Liên lạc Hứa Thiên, Lập Hoành, Nam Hành, Thiên Ý, cũng đã đến lúc rồi."

"Dạ, lão đại" Cả anh và Diệp Hạo cùng nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý nhau.

Hàn Phong mặc dù là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn nhưng thật ra đến năm mười tuổi anh mới được bước chân vào nhà họ Hàn. Cha anh, Hàn Thiếu Trầm tuổi trẻ đã yêu đương với mẹ anh nhưng vì xuất thân của mẹ nên gia đình hai bên cấm cản. Sở dĩ bên mẹ cấm cản là vì mẹ Hàn - Khương Nhi chỉ là con nuôi, nhà họ Khương muốn con gái ruột của họ là Khương Nê lấy được Hàn Thiếu Trầm nên thẳng tay chia cắt uyên ương. Cả hai yêu đương thật lòng nhưng bản thân Hàn Thiếu Trầm là một người hết lòng cho sự nghiệp, ông cụ Hàn liền ngầm sắp xếp một dự án lớn với thời gian gấp rút bên Canada, Hàn Thiếu Trầm sao có thể bỏ qua cơ hội lớn thế này. Cũng chính lúc đó Khương Nhi đã biết mình có thai, định đi báo cho Hàn Thiếu Trầm biết thì chỉ thấy anh gấp rút dọn đồ đi sang Canada, hỏi anh đi bao lâu anh cũng không biết, hỏi anh đi làm gì thì chỉ nhận được sự bất mãn vì nhiều câu hỏi của cô. Tưởng chừng chỉ là vài tuần, nhưng biền biệt mấy tháng cũng không có lấy một tia tin tức, ông cụ Hàn liền đến nói chuyện với Khương Nhi, khuyên cô hãy đi thật xa vì tương lai của Hàn Thiếu Trầm, Khương Nhi vẫn một lòng yêu vả lại còn có đứa bé trong bụng. Ông cụ Hàn không hề biết Khương Nhi mang thai liền đưa ra tấm ảnh chụp Hàn Thiếu Trầm đang ôm ấp người phụ nữ khác mà ông cho người dàn dựng. Khương Nhi hết sức đau lòng, mối tình từ thời còn đi học đến nay hóa ra không bằng được hư vinh phú quý, lại bị người khác xem là kẻ đào mỏ. Bà đã dứt khoát đi thật xa, đến một vùng biển yên bình sinh sống và sinh con, làm nghề giáo viên vừa kiếm sống vừa nuôi con nhỏ. Đến khi Hàn Thiếu Trầm về đã 9 tháng trôi qua, nhà họ Hàn và nhà họ Khương thông đồng nói dối ông là Khương Nhi đã nhận tiền và bỏ đi. Một người làm nhà họ Hàn thật sự không chịu nổi cắn rứt lương tâm liền nhân lúc không ai để ý đến phòng thiếu gia đang say rượu thất tình nói rõ mọi chuyện. Hàn Thiếu Trầm liền hối hận không thôi, không ăn không uống đi khắp nơi tìm vợ con, ông cứ thế trầm mặc ít nói, cứ sống như cái xác không hồn suốt chín năm trời.

Một ngày ông đi công tác tại một vùng biển định quy hoạch nơi đây thành khu du lịch thì gặp một cậu bé thanh tú, thật sự có rất nhiều nét giống ông khiến tất cả nhân viên đi theo đều sửng sốt vì trùng hợp. Cậu bé mặt kệ mọi người xung quanh, cậu cứ tiếp tục thả con thuyền giấy trên mặt sóng biển. Có người nhịn không được liền hỏi:

" Cậu bé, đang làm gì thế"

"Gửi thư cho bố." Cậu bé nói chuyện không nhiều, có thể dễ dàng nhận ra qua thái độ và cách nói chuyện cậu gặp khó trong giáo tiếp, là một cậu bé bị ảnh hưởng tâm lí.

"Gửi thư phải đến bưu điện, sao lại gửi xuống biển." Không có tiếng trả lời, có lẽ câu hỏi đó đã chạm tới nỗi đau gì có của cậu bé, cậu điên cuồng chạy về nhà, được vài bước liền vấp ngã. Hàn Thiếu Trầm từ nảy đến giờ luôn yên lặng nhìn cậu bé liền chạy nhanh đến đỡ cậu lên, khi đến gần ông bổng khựng lại. Cậu ngã úp sấp làm mặt dây truyền đang đeo trên cổ liền hiện ra trước mắt ông, đây chẳng phải là vật mà ông đã tặng cho Khương Nhi sao, một viên hồng đậu màu trắng lục.

________________________________________________