Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 36: Bẫy



Thấy cô rời đi Hàn Phong trên lầu cũng nhanh chóng gọi phục vụ thanh toán rồi đi ra theo cô. Hai người gặp nhau ở ngã rẽ ban nãy, cô vuốt vuốt ngực thở hồng hộc.

"Chúng ta cứ như nội gián không bằng."

Cô nhìn anh than thở, quả thật ngồi cạnh họ cô cứ thấy khó chịu, nghĩ tới cảnh cô và anh chết không toàn thây lại càng căm hận thấu xương.

"Em thì có thể."

"Hả" Cô không hiểu anh nói gì cả, cái gì mà có thể.

"Gà bông đó nói gì với em."

Gà bông? Bách Duật? Cô ngơ ngác nhìn anh, những từ ngữ đùa cợt này được thoát ra từ miệng anh đó sao.

Gà bông*: trai bao chuyên phục vụ quý bà, đặc biệt là quý bà lớn tuổi thích con trai trắng trẻo biết dùng son phấn, biến thái.

"Hắn chỉ nói là muốn hợp tác với Lâm thị thôi."

"Em không đồng ý đúng không?"

"Đương nhiên"

"Em đồng ý đi, anh sẽ nói chuyện với anh trai em." Anh mặt không đổi sắc nói ra yêu cầu với cô.

"Cái gì, đồng ý? Không, em không đồng ý." Anh bị sao vậy chứ, ký hợp đồng này là phải đưa biết bao nhiêu kinh phí cho nhà họ Bách chứ, có phải trọng sinh thì cốt truyện sẽ thay đổi không.

Anh thấy cô tức tối phản bác anh không nói gì nhiều, chỉ lại gần ôm cô, cô lách sang một bên tránh né vòng tay của anh. Anh nắm lấy tay áo cô lôi mạnh vào người mình, nhân lúc cô chưa thốt lên lời nào liền nói nhỏ vào tai cô.

"Bẫy, cứ để anh lo."

Bẫy? Thì ra là anh muốn bẫy tên đó sao, nhưng mà anh cần gì phải rắc rối như vậy. Như hiểu được thắc mắc của cô anh lại ghé môi vào tai cô.

"Quang minh chính đại"

Ồ, vậy nếu dự án Bách thị xảy ra sơ suất bọn họ sẽ không thể nhấc đầu lên nổi dù bất cứ ở đâu sao, pháp luật sẽ trừng trị họ. Cô vui thích đem tay nắm lấy tay anh cười tươi như hoa, hai người lại vui vẻ tay trong tay bước đi, trong mắc người xung quanh họ như cặp tiên đồng ngọc nữ. Anh một thân vest đen lịch lãm, chiếc đồng hồ Rolex thanh lịch, sang trọng làm nổi bật thân hình cường tráng, mạnh mẽ cao lớn của anh. Cô gái bên cạnh nhỏ nhắn đáng yêu, gương mặt lại xinh đẹp yêu kiều, họ không đoán được nhãn hiệu quần áo cô chỉ biết đó là hàng được đặt may thủ công nhưng chiếc vòng tay trên cổ tay cô đã đủ khiến họ biết được xuất thân cao quý của cô tiểu thư này rồi. Đó là hãng vòng Northskul, chiếc vòng trên tay cô không phải là vòng phong thủy như số lượng công ty bán ra, chiếc vòng màu trắng có ánh xanh lục trắng sáng, trên đó có một bông hoa tuyết màu trắng, cánh hoa được đính bằng kim cương mà hãng nhận làm riêng cho cô theo thiết kế, chỉ xin một tấm ảnh quảng bá.

Hàn Phong và Ngạn Doanh đi tới cửa thì thấy một chiếc Audi màu đỏ đi tới. Hàn Phong chợt dừng bước, anh nhận ra đây là xe của Hứa Thiên, tên nhóc này đang làm gì ở đây. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng mảnh mai bước xuống xe. Như Lan, là con bé!

Lúc này cô mới phát giác ra được cô và anh rời nhà hàng sớm hơn thời gian cô cùng Bách Duật và Sở Oanh Oanh kiếp trước bước ra nên cô chưa từng thấy chiếc xe này.

Cũng phải thôi, nghe Bách Duật nói mời cơm liền chọn những món rẻ nhất, đầu bếp làm cũng nhanh hơn nên dù kiếp này cô ăn một hai miếng đã đi cũng chỉ chênh lệch thời gian một chút. Người xuống xe sau cùng là Hứa Thiên, anh ta mặc một bộ đồ thoải mái thiết kế theo phong cách thể thao rực lửa, hai người bọn họ nắm tay nhau đi vào nhà hàng vừa ngước mắt lên trọn vẹn nhìn thấy Hàn Phong và Lâm Ngạn Doanh.

Người phản ứng đầu tiên trong bốn người họ là Như Lan, cô ấy nhanh chóng buông tay Hứa Thiên ra. Gia đình Lâm gia xưa nay nổi tiếng gia giáo, cụ Lâm có hai người con là Lâm Hoàng và Lâm Thanh An đều là kiệt xuất anh tài, nhưng cuộc sống Như Lan lại không giống như Ngạn Doanh. Sau cô còn có hai người em sinh đôi, từ nhỏ cha mẹ không có thời gian chăm sóc nên đưa cô đến nhà ngoại. Cụ Lâm là người rất khó tính nên từ khi bắt đầu mối quan hệ mập mờ cùng Hứa Thiên, Như Lan luôn cẩn thận giấu gia đình, không ngờ hôm nay đến một quán ăn không lớn lại gặp phải Ngạn Doanh.