Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 42: Học bắn súng



Trái ngược với không khí vui vẻ đến không tưởng nổi thì bên Bách Duật và Sở Oanh Oanh lại vô cùng khổ sở. Bách Duật đã cố ý lựa chọn một quán ăn không lớn, giá cả phải chăng nhưng những món Lâm Ngạn Doạn gọi ra đều là báu vật của quán, một bữa ăn đã đi toi hết số tiền cha hắn cho hắn nhưng vẫn không đủ. Khi tính tiền cả hai người bọn họ mới giựt mình, đổ cả mồ hôi hột.

Một lát sau hắn mới không cam lòng lấy ra thẻ riêng của bản thân, còn cuỗm luôn thẻ của Sở Oanh Oanh mới trả nỗi bữa ăn này. Sở Oanh Oanh tức tối nhưng cũng đành phải lấy ra, cô ta không muốn lại mất hình tượng ở cái quán nhỏ xíu thế này.

"Cái con Lâm Ngạn Doanh đó có phải chơi khâm chúng ta không, gọi toàn là thứ đắt thế này." Cô ta không nhịn được cũng phải nói ra.

"Chắc là không phải đâu, cô ta sinh ra trong nhà giàu mà." Nói vậy thôi chứ trong lòng hắn đã ngàn lần đai nghiến Lâm Ngạn Doanh. Hắn thề, Lâm thị mà rơi vào tay hắn, hắn phải để cô đi ăn mày mới hả dạ.1

Tối đến Ngạn Doanh gửi tin nhắn đồng ý hợp tác với Bách thị cho Sở Oanh Oanh thông báo lại với Bách Duật. Cô có số hắn nhưng hắn phiền phức như thế làm chồng yêu cô giận phải thế nào. Điện thoại nhanh chóng reo lên chuông báo tin nhắn.

"Thật sao Doanh Doanh, dự án đó lớn lắm đó, chỉ cần nhà cậu chịu đầu tư sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận luôn." Sở Oanh Oanh có bị điên không chứ. Cô không thèm trả lời liền quăng điện thoại lên tủ đầu giường. Định mở ngắn kéo lấy kem dưỡng da, Lâm Ngạn Doanh nhìn thấy trong nhắn kéo không có kem dưỡng da mà là một khẩu súng lục.

Cô bất ngờ lùi về sau, cũng vừa lúc Hàn Phong từ bên ngoài vào. Nhìn thấy cô sợ hãi liền nhanh chóng đi tới đóng ngắn kéo lại, ngồi lên giường với tay ôm lấy cô.

"Bảo bối đừng sợ, anh chỉ mang phòng thân thôi, anh chưa nạp đạn vào." Anh vuốt vuốt sóng lưng cô, Ngạn Doanh quay lại nhìn thẳng vào mắt anh.

"Em muốn học dùng súng, em muốn học võ phòng thân." Trải qua chuyện hai tên côn đồ ở hẻm sau trường cô mới nhận ra dù kiếp này bản thân đã thay đổi nhưng cô vẫn còn quá yếu đuối, sẽ không thể tự bảo vệ mình. Hàn Phong còn có trăm công nghìn chuyện phải lo, cô không muốn làm gánh nặng của anh.

"Em muốn tự vệ, làm vợ của lão đại cũng phải ra oai một chút chứ đúng không." Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh Ngạn Doanh lập tức dỗ anh, đặt tay lên vai anh mà nói. Hàn Phong mặc dù biết rõ nhưng nghe cô nói thế tâm trạng cũng vui hẳn lên.

"Vừa nảy em đang tìm gì thế." Ngạn Doanh tuyệt không phải là người thích tò mò, lục lọi.

"Em tìm kem dưỡng da, chai màu xanh ý."

"Anh để ở ngăn kéo bên này, không phải bên đó." Nói rồi anh chồm qua người cô mở ngắn kéo lấy ra tuýp kem dưỡng nha. Lấy một ít kem dưỡng ra Hàn Phong nhẹ nhàng thoa lên người Ngạn Doanh, cô chỉ việc nằm một chỗ vừa quơ chân vừa xem tivi hưởng thụ sự phục vụ của anh.

"Khi nào đến tổng bộ anh sẽ dạy em." Một lúc sau Hàn Phong mới lên tiếng trả lời thỉnh cầu lúc nảy của cô.

"Dạ" Ngạn Doanh vui vẻ tươi cười, chỉ cần là cô muốn trước nay anh ấy đều chưa từng nói không với cô.

*****************************

Lúc này bên phía Hàn thị, Diệp Hạo và Lâm Ngạn Bách vừa bàn bạc xong với thị trưởng và cảnh sát. Lâm thị và Hàn thị sẽ hợp tác với cảnh sát tìm kiếm chứng cứ của Bách thị liên thủ với công chức nhà nước chiếm đoạt đất và nhà của dân, trong đó có nhà của các cựu chiến binh có công với đất nước.

Thị trưởng Phan đi đến cổng quay lại nói với Diệp Hạo và Ngạn Bách:

"Tổng giám đốc Lâm, Thư ký Diệp, khoảng tiền đầu tư Lâm thị và Hàn thị bỏ ra chúng tôi không đủ sức hoàn trả nhưng chúng tôi đảm bảo nhà họ Bách sẽ không ngốc đầu nổi trên đất Phú Thành này, nếu các vị có ý định ngoài nhà dân ra tất cả khu đất trống ở đó chúng tôi sẽ theo quy định chuyển quyền sở hữu cho các ngài."

"Nếu có ý định chúng tôi sẽ liên hệ, cảm ơn thị trưởng Phan." Lâm Ngạn Bách đỉnh đạc trả lời vị thị trưởng.

Xe của bọn họ chạy cũng đã xa, Ngạn Bách quay sang nói với Diệp Hạo:

"Đi làm vài ly không"

Diệp Hạo nhanh chóng lắc lắc đầu.

"Tổng giám đốc đi chơi cùng Lâm tiểu thư nên tôi phải thay anh ấy xử lí việc công ty."

"Hứ, độc thân như chúng ta thật khổ mà."

"Haha"

Hai vị cẩu độc thân chẳng biết làm gì ngoài nhìn nhau cười và làm việc chứ.1

____________________________