Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 17: Giữa đường cứu mỹ nhân



Editor: Hoa Hạ

Trần Phàm nhìn ra cửa.

Chỉ thấy trước cửa có một thiếu niên cao gầy đang đứng, mái tóc hơi che phủ đôi mắt, trông vô cùng soái khí tuấn mỹ.

"Mau vào đi"

Tiết Hàm Chi nét mặt lộ ra vẻ mỉm cười hiếm thấy.

Đây chính là học sinh tâm đắc nhất của cô, đạt giải trong kỳ thi Olympic Toán học quốc gia, tương lai là hạt giống cử đi học Hoa Thanh Yến Đại. Toàn trường hận không thể coi cậu ta như bảo bối đặt trong lòng bàn tay để cung phụng, huống hồ chỉ đến muộn một chút thì có là gì.

Thiếu niên đẹp trai kia lưng đeo túi xách tiến vào bục giảng, hầu như tất cả nữ sinh đều dời tầm mắt tập trung chăm chú nhìn trên người cậu ta. Hệt như đám fans cuồng minh tinh Hàn Quốc gặp được mấy thần tượng của mình vậy.

Mà khi trước nghe hắn giới thiệu, Thường Văn rất rầu rĩ vô vị, nhưng hiện tại bỗng cảm thấy phấn chấn, đôi mắt đẹp nhìn thiếu niên chăm chú, còn lộ ra vẻ vô cùng triều mến.

"Cái tên này không chỉ rất soái, thành tích học tập cũng xuất sắc, nhiều lần xếp nhất toàn trường, huy chương Olympic toán học cũng cầm trong tay. Mấu chốt là trừ lúc đi học, thời gian khác cũng ít khi đọc sách, có lần trước khi thi cử còn đánh DOTA cả đêm, nhưng hôm sau vẫn có thể đạt top 3 thành phố, chứng tỏ chỉ số thông minh rất khủng bố quả là thiên tài". Tưởng Đàm Thu chua xót nói.

"Còn nữa, cậu ta là tiền phong đội bóng rổ của trường, đội cổ động thì toàn là đại mỹ nữ, tất cả đều thích cậu ấy và Dương Siêu hết"

Nói xong, Tưởng Đàm Thu thở dài nói tiếp: "Cũng còn mai, người cậu ấy thích là Hứa hoa khôi, nếu không chả biết có bao nhiêu nữ sinh nhào vào trong ngực đâu"

Trần Phàm nghe vậy cười cười.

Thấy Trần Phàm không phản đối, Tưởng Đàm Thu liếc mắt nhìn hắn nói:

"Cậu có vẻ không vừa mắt với Tư Nghênh Hạ?"

Trần Phàm lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Tôi thấy cậu ta cũng chả có gì đặc biệt"

Kiếp trước, Tư Nghênh Hạ bị nam sinh 12A9 thậm chí cả trường trung học Thường Thanh Đằng đố kị, ngay cả hắn lúc đó cũng rất đỏ mắt. Nhưng đời này, Tư Nghênh Hạ ở trong mắt hắn cùng muôn vạn chúng sinh không có gì khác nhau, đâu cần đi xa thậm chí còn chả quan trọng bằng Tưởng Đàm Thu đang ở bên cạnh.

"Bỏ đi, cậu cũng đừng vờ vịt nữa" Tưởng Đàm Thu nghe vậy sững sờ.

"Tôi tuy rằng cũng không thích cậu ta, nhưng cậu ấy quả thực rất trâu"

Trần Phàm nhàn nhạt mỉm cười, cũng không đáp lại.

Tưởng Đàm Thu thấy hắn như vậy, chợt nhíu mày. Chỉ cảm thấy bản thân đang ngồi cùng bàn với tên có chút ngông cuồng.

...

Cuộc đời nam sinh của Trần Phàm cứ như thế chính thức bắt đầu.

Hắn là học sinh mới, lại rất biết điều, trong lớp đồng học ít khi có phản ứng hắn. Chỉ có lớp trưởng Thường Văn cư xử với hắn bình đẳng, rất hay dặn dò này nọ, kêu làm vệ sinh, dọn dẹp đồ...

Ở trung học Thường Thanh Đằng không giống trường cấp ba bình thường, học sinh nơi khác hận không thể học đến 11 giờ đêm. Ở đây, gia cảnh bọn họ đa phần ưu việt, sự lựa chọn cho tương lai cũng rất nhiều, xuất ngoại du học hoặc vào trường đại học tư thục nào đó đều là lựa chọn phổ biến, vì lẽ đó nhiều người cũng không chăm chỉ học tập, Tưởng Đàm Thu càng muốn đi sớm hơn, chắc là lại muốn lao đầu vào hộp đêm nào đó.

Tối hôm đó, Trần Phàm quét dọn xong phòng học, dọc theo đường cái ven hồ Yến Quy đi về nhà. Không nghĩ tới mới đi một đoạn, đột nhiên nghe thấp thoáng dường như có tiếng kêu cứu.

"Chuyện gì thế?" Trần Phàm hơi nhướng mày, lấy tốc độ cực nhanh hướng về đám cỏ lau sậy ven hồ Yến Quy xông tới.

Vạch đám cỏ lau, thì nhìn thấy một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi, mặc trang phục công trường cũ nát đang dùng áo đậy một cô gái bị bịt miệng. Cô gái kia quần áo xốc xếch, hai chân thon dài trắng như tuyết liều mạng giẫy giụa.

"Dừng tay!" Trần Phàm chợt quát một tiếng.

Người đàn ông ba bốn mươi tuổi kia không nghĩ sẽ có người đến, sững sờ một lúc, vội vã buông cô gái ra, chật vật bỏ chạy.

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, mũi chân trên đất vẩy một cái, viên đá tức khắc bay đi, giống như viên đạn trong nháy mắt đánh thẳng vào phần eo phía sau lưng người đàn ông ở cách đó mấy chục mét đang chạy thụt mạng.

"A!" Người đàn ông kia kêu thảm một tiếng té lăn một vòng trên mặt đất, sau đó liều mạng bò dậy, tay ôm lấy eo tiếp tục bỏ chạy.

Trần Phàm cũng lười đuổi theo.

Hắn đá một cước cuối cùng kia có gồm cả chân nguyên, bình thường bị đánh trúng, nội tạng tất nhiên sẽ vỡ tan. Người đàn ông đó hiện tại nếu đi viện sẽ cứu được nữa mạng, nhưng nửa đời còn lại chỉ có thể nằm ở trên giường.

"Chị không sao chứ" Trần Phàm cắm tay vào túi đi tới hỏi.

Nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện cô gái bị đẩy vào bụi lao sậy chừng hai bảy hai tám tuổi, vô cùng xinh đẹp, gương mặt trang điểm rất yêu diễm, một thân váy ngắn màu đỏ rất nóng bỏng, dường như là nữ tiếp viên hộp đêm.

'Một cô gái đêm hôm đi lại một mình, còn ăn mặc phong tao như thế, chả trách tên kia thấy sắc nảy lòng tham'. Trần Phàm âm thầm lắc đầu.

Cô gái nọ nhìn thấy có người cứu, mới từ từ trấn tĩnh lại, Trần Phàm dìu nàng đứng lên. Đến dưới đèn đường, cô gái mới phát hiện Trần Phàm còn rất trẻ tuổi, hơn nữa mặc trên người đồng phục học sinh, cô cảm kích nói: "Nếu không có bạn học nhỏ hỗ trợ, đêm nay ta chỉ sợ..."

Lời còn chưa dứt nước mắt không nhịn đã chảy đầm đìa.

"Không có gì, chị này, đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại đã không sao rồi mà" Trần Phàm an ủi.

Hai người đứng ven đường hàn huyên được biết.

Trần Phàm mới biết cô gái này gọi Trần Oánh, không phải như hắn nghĩ là nữ tiếp viên ở hộp đêm. Nhân gia là một chủ quán bar, trang phục như thế là do công việc cần. Cô bình thường tự mình lái xe, đêm nay uống hơi nhiều, lại không gọi được taxi. Nghĩ bản thân ở 'tiểu khu Bờ Hồ' chỉ vài phút lộ trình, nên đi bộ về, không ngờ gặp phải chuyện như vậy.

Trần Oánh lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng kỳ thực nội tâm vẫn còn rất rung sợ.

Đêm nay nếu không có cậu học sinh trung học Thường Thanh Đằng này, e rằng bản thân đã bị người kia chà đạp. Mặc dù cô mở quán bar, nhưng đối với phương diện này vẫn tương đối giữ mình trong sạch.

Nghĩ tới đây, lòng cảm kích đối với Trần Phàm ngày càng dày đặc, đặc biệt khi nghe Trần Phàm cũng ở tại 'tiểu khu Bờ Hồ', trong lòng càng thêm kinh ngạc.

"Chúng ta đều ở cùng một tiểu khu, hơn nữa Tiểu Phàm cậu cũng họ Trần, đêm nay còn cứu tôi, đây đúng duyên phận" Trần Oánh chớp chớp đôi mắt to, càng phát hiện mình cùng Trần Phàm rất hợp ý.

Hai người theo đường bộ hành hướng tiểu khu Bờ Hồ đi tới, Trần Oánh tâm từ từ cũng được trấn tĩnh, sự quan sát nhạy bén thường ngày đã trở lại.

'Tiểu Phàm là học sinh Thường Thanh Đằng, mà đi bộ về nhà. Học Thường Thanh Đằng sao không ai tới đón? Xe đưa rước học sinh của trường đâu? Mua một con xe điện thì có bao nhiêu tiền chứ? Nhìn cậu ta quần áo rất mộc mạc, như vậy chắc là nhà điều kiện không được tốt'

Nhìn thấy Trần Phàm hiện tại, cô nghĩ đến mình năm đó đơn độc ở nơi thành thị xa lạ đi làm công, trong lòng không khỏi thương tiếc đại sinh.

Đến cửa tiểu khu, hai người định chia tay thì, Trần Oánh trầm ngâm chốc lát rồi nói:

"Tiểu Phàm, cậu có nghĩ sẽ đi làm thêm?"

"Làm thêm sao?" Trần Phàm sửng sốt.

"Ừm, chị mới mở quán bar Coco bên làng đại học, cách trường cậu rất gần. Cậu bình thường tan học có thể tới đó làm, ba tiếng, chị sẽ trả lương phục vụ tháng 3 ngàn, còn có huê hồng" Trần Oánh dùng thái độ mềm mỏng nói ra, hiển nhiên sợ đụng chạm tới lòng tự ái của một thanh niên mười bảy tuổi.

"Chuyện này?" Trần Phàm có chút do dự.

Hắn gần đây chi tiêu xác thực rất lớn, mua thuốc Đông y tu luyện, lại thêm luyện đan cho Ngụy lão, trong tay chỉ có chút tiền tiêu vặt đã vào thì không ra được. Nhưng một tháng 3 ngàn chỉ như lấy muối bỏ biển.

Vào thời điểm năm 2007 ở Sở Châu, thu nhập như thế là rất cao, mà mỗi ngày chỉ làm hai, ba tiếng. Có thể thấy Trần Oánh đúng là có ý tốt.

Thấy hắn còn đang do dự, Trần Oánh vội vàng nói:

"Cậu yên tâm, đó là nơi đàng hoàng, không giống những quán bar vũ trường trong thành phố. Chủ yếu dành cho sinh viên đại học, rất trong sạch. Hơn nữa trải qua chuyện đêm nay, chị một mình không dám về nữa, cậu coi như giúp chị một chút, sau này theo chúng ta cùng nhau đi về"

Đối mặt với ánh mắt trong suốt của Trần Oánh, Trần Phàm gật gù.

"Được rồi, vậy thì cám ơn Oánh tỷ"

"Ngày mai nhớ tới làm nha, quán bar coco ở làng đại học, đến nơi trực tiếp tìm chị là được." Trần Oánh thấy hắn đồng ý, tức khắc vẻ mặt tươi cười, nói thêm vài câu, mới lưu luyến rời đi.