Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 1-1: Tự



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió lạnh tựa như dao sắt, điên cuồng mà cuốn đi kim giáp. Gió thu lạnh thấu xương không ngừng gào thét, thổi quét qua mênh mông bát ngát cát vàng, tiếng gió rít gào giống như tiếng thở dốc của dã thú, cũng thổi không tiên tan được mùi máu tươi dày đặc.

Nữ nhân khắp người đầy vết máu tay nắm chặt thanh gươm, máu tươi theo tay của nàng chảy xuống nhuộm đỏ thân kiếm, máu tuôn theo mũi kiếm chảy xuống, ngưng kết thành từng khối đỏ sậm rồi tuyệt vọng chìm vào trong cát.

Nữ nhân ấy thân hình mảnh khảnh, ăn mặc khôi giáp, nàng đứng thẳng tắp trong cuồn cuộn gió cát, lại giống như một khắc sau liền sẽ đổ gục xuống dưới.

Sau lưng nàng là mấy trăm tráng sĩ trẻ tuổi cả người nhuộm máu, đối mặt trước tầng tầng quân địch vây khốn, không có sợ hãi, một lòng thấy chết không sờn.

Gió lạnh như dao cắt thổi quét vào bọn hắn, ánh mặt trời giữa trưa chiếu rọi lên gương mặt Phó Ngôn Khanh, cũng không xua đi chút nào lạnh lẽo. Nàng cổ họng đau rát, thấp giọng nói: "Ta xin lỗi các ngươi, hôm nay, ta sợ rằng không cách nào mang các ngươi thoát khỏi đây."

Trầm thấp một câu nói, cũng không mang theo biểu tình gì, nhưng lại khiến cho tướng sĩ phía sau nguyên bản chết lặng, đều xúc động đến đỏ mắt.

Một nam tử mặc giáp phục màu đen rút ra bội kiếm, nói giọng khàn khàn: "Quận chúa, người xưa nay không có lỗi với chúng ta. Hôm nay, người không thể mang chúng ta chạy thoát, thế nhưng chúng ta thề sống chết quyết đưa quận chúa rời đi!"

Dứt lời, hắn khàn giọng hô: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Bày trận!"

Vừa dứt lời, mấy trăm người nhanh chóng xếp thành hàng, nam tử kia dẫn đầu lao vào quân địch: "Thề sống chết hộ quận chúa phá vòng vây!"

Trường kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng lạnh, chém thẳng về phía binh lính Thổ Dục Hồn.

Vòng vây cấp tốc thu nhỏ lại, tráng sĩ liều chết mà tiến thẳng không lùi, không ngừng tràn lên đâm thẳng vào quân địch.

Bất quá mấy khắc thời gian, mặc cho lưỡi giáo đâm xuyên qua thân thể, máu tươi đầm đìa tuôn rơi, hơi thở cũng sắp tắt nghẹn, binh lính Tây Nam Vương Phủ điên cuồng quyết tử với đối phương.

Trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp thi thể chồng chất lên nhau, mà những tráng sĩ Vương phủ bị giáo xuyên qua đều chết trong tư thế thẳng tắp. Tướng lĩnh còn sót lại không ngừng đạp gió mà lên, một đường xông thẳng đến chém giết đoàn kỵ binh phía trước.

Tinh thần chiến đấu liều chết điên cuồng này, khiến cho binh lính Thổ Dục Hồn vốn dũng mãnh thiện chiến cả kinh trợn mắt ngoác mồm, trong tay đều nhịn không được run rẩy.

Phó Ngôn Khanh ngăn cản không được, cũng không thể ngăn cản, nàng hét vang một tiếng, mang theo vô tận đau đớn cùng hối hận, giống như giao long vào biển, hết thảy âm thanh sau đó đều tắt nghẹn ở cuống họng.

Trong mắt nàng tất cả đều như nhòa đi, lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp vòng vây phía trước, nhìn thấy rất rõ đại tướng Thổ Dục Hồn đang ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Nắm chặt trường kiếm trong tay, một đường xông thẳng về phía đó....

Cho đến khi hoàng hôn đổ xuống, ánh tà dương treo lơ lửng phía trời tây, đem xa xa một mảnh cát vàng nhuộm đỏ, giống như máu tươi bắn lên tung tóe khắp trời, bi tráng thê lương.

Phó Ngôn Khanh đứng giữa chiến trường, kiếm trong tay rốt cuộc chống không nổi nữa, cả người đổ quỳ xuống dưới, sau lưng nàng còn sót lại năm vị tướng sĩ thương tích đầy mình, cũng đồng thời quỳ xuống.

Đứng bên cạnh bọn họ là một nữ tướng mặc giáp phục nhẹ, ánh mắt nặng nề buông xuống mặc niệm cho những tướng sĩ Tây Nam Vương phủ, cũng im lặng không nói một lời. Đều là quân nhân, nàng hiểu thấu sự đau đớn thống khổ mà những người trước mắt đang trải qua.

Không biết qua bao lâu, Phó Ngôn Khanh miễn cưỡng đứng lên, gương mặt bị vết máu và bụi đất che lấp, nhìn không ra cảm xúc của nàng. Đôi mắt trong như ngọc của nàng giờ đây cũng không còn sáng rọi, cổ họng nàng giật giật, lúc sau mới thấp giọng nói: "Đa tạ các vị cứu giúp, Ngôn Khanh trí nhớ kém, không biết các vị là người do ai phái đến?"

Nữ tướng kia ôm quyền trả lời: "Quận chúa khách khí, ta là Tả vệ tướng Ích Châu quân, nhận lệnh của Hoài An Quân đến đây cứu viện cho quận chúa. Quận chúa, hiện giờ quân Thổ Dục Hồn sắp đuổi đến trước mặt, quân triều đình cũng đang vây chặt phía sau, khẩn cầu quận chúa nhanh chóng theo tại hạ rời đi!"

Phó Ngôn Khanh ánh mắt lóe lên, Hoài An Quân? Trong đầu không khỏi hiện ra nữ tử thanh khiết xinh đẹp xưa nay không nói một lời, ẩn nhẫn ôn nhu Cửu điện hạ. Hơi xuất thần chốc lát, Phó Ngôn Khanh nhưng là cười nhạt lên: "Ngôn Khanh đa tạ Hoài An Quân hậu nghĩa, nhưng Tây Nam Vương Phủ sụp đổ, mười tám vạn tướng sĩ tính mạng chôn vùi, Phó Ngôn Khanh không thể thoái thác tội của mình. Ta còn có việc cần làm, thứ ta không thể tuân theo ý tốt của điện hạ các người."

Nhìn nữ tử mày đẹp nhíu chặt, Phó Ngôn Khanh rút dao cắt ống tay áo, nam tử bên cạnh lập tức cúi người nửa quỳ. Nàng trải lên lưng binh sĩ kia vải trắng, lại cắn ngón tay, dùng máu tươi vẽ lên.

Cuối cùng nàng thu vải lại, đưa cho nữ tướng kia, nhẹ giọng nói: "Mang cho chủ tử của ngươi, nàng sau này sẽ cần. Đây là lễ vật thứ nhất ta đưa nàng, mà chuyện ta cần làm, đó là đưa nàng lễ vật thứ hai này, hy vọng nàng không phụ lòng tin của ta."

Nữ tử tiếp nhận vải trắng đầy máu tươi kia, nhìn thoáng qua liền biền sắc, đôi mắt lập tức mở to, đây là sơ đồ phòng thủ Kiếm Môn Thục Đạo, truyền kỳ binh pháp mà giới binh gia đều khao khát chiếm được.

Ngay lúc nữ tử còn đang sững sờ, Phó Ngôn Khanh mang theo năm tướng sĩ thân cận, thê lương đi về phía đông tối mịt kia. Xa xa lưu lại một câu nói quạnh quẽ đau xót: "Nhắn với điện hạ các ngươi, có đôi khi, người chết so với người sống càng có giá trị."

Các binh lính bên này muốn ngăn cản, nữ tử liền giơ tay ngăn lại, sau một hồi mới thấp giọng nói: "Chúng ta đưa tiễn các nàng một đoạn đường."

"Nhưng thưa tả tướng quân, Điện hạ ra lệnh nhất định phải đem người về an toàn."

Nữ tử lắc đầu, nặng nề thở dài: "Quận chúa đã quyết tâm muốn chết, có lẽ chuyện này đối với nàng hay điện hạ mà nói, đều tốt nhất."

——————————————

Giữa tháng mười năm đó, nữ đế ban lệnh xuống, Tây Nam Vương Phủ thông đồng với địch phản quốc, cấu kết quân Thổ Dục Hồn, tội không thể tha, xử trảm tiểu vương gia Phó Ngôn Húc, tru di tam tộc!

Tháng mười một năm đó, Trường Ninh quận chúa lẽ ra đã chết lại xuất hiện trước cổng thành, chịu ba trăm roi rửa tội, lại chịu qua năm hình phạt đau đớn nhất để đến được Đại Hạ khai quốc Ngự Long Chuông, tiếng chuông vang lên cùng muôn trùng oan khuất. Với vạn dân phía trước, dâng lên án thư vì Tây Nam Vương Phủ minh oan. Từng câu từng chữ được viết từ máu và nước mắt sâu trong tim, người nghe không ai không xúc động bất bình và phẫn nộ.

Nữ đế nghe tin ra trước cung, Trường Ninh quận chúa quỳ trước thánh giá, một kiếm vong thân tự vẫn. Trước khi chết bi thương đau đớn mà thốt lên: "Mười tám vạn quân Tây Nam Vương Phủ chết trong tay bệ hạ, Tây phủ mấy vạn bá tánh lầm than, bệ hạ, người thật tàn nhẫn!" Mấy vị tướng sĩ còn sống sót theo sau đều tuẫn tiết cùng Quận chúa.

Nhân dân Đại Hạ đều chịu ơn Tây Nam Vương Phủ, trong lúc nhất thời bàn tán sôi nổi, lòng dân rung chuyển. Trong mấy ngày lưu truyền lời đồn rằng, tiên đế băng hà không phải do bệnh chết, mà là do đương kim bệ hạ mưu nghịch làm hại. Từ đó sóng lớn nổi lên, để dập tắt lời đồn, quan viên các nơi hạ lệnh bắt giữ vô số người vô tội, bất cứ ai bênh vực Tây Nam Vương Phủ đều bị bắt giam, hàng ngàn người bị chết oan trong ngục.

Tháng mười hai năm đó, quân hộ vệ biên ải xuất binh khởi nghĩa đánh về triều đình, mấy châu quận dồn dập hưởng ứng, một lòng lập Cửu điện hạ Hoài An Quân làm quân chủ, giết hôn quân, trừ nịnh thần!

Tháng giêng năm sau, Khiêm đế thoái vị, Cửu điện hạ Hoài An Quân cự tuyệt ngôi vua, lập trưởng tôn Triệu Huân lên ngôi đế, xuất binh diệt Thổ Dục Hồn, sửa niên hiệu là Ninh Thái.

Tháng hai năm đó, sau khi rửa sạch hàm oan cho Tây Nam Vương Phủ, diệt xong Thổ Dục Hồn, Hoài An Quân bệnh chết lúc mới hai mươi bốn tuổi, hoàng đế rất đau buồn, truy phong Nam Hiền Vương, táng nhập Hoàng Lăng.

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Treo hồi lâu văn rốt cuộc khai hố, áng văn này tác giả xem như thử nghiệm đề tài mới, kỳ thật không quá thuần thục âm mưu cung đấu, cho nên âm mưu cung đấu gì đó đều là mây bay, tình yêu mới là đạo lý, nếu có chỗ chưa tốt mong các vị thứ lỗi. Truyện này giả tưởng, giả thuyết là nam nữ đều có quyền kế vị.


Triệu Tử Nghiễn:







Phó Ngôn Khanh: