Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 44: Cùng đi a cùng đi



“Hạ Hướng Càn sợ tội tự sát!”

Lúc nhận được tin nhắn này Lâm Dịch còn cảm thấy rất khó tin, bây giờ hẳn là còn chưa thẩm vấn nữa, sao lại tự sát rồi?

Phương Húc Nghiêu thấy dáng vẻ trầm tư của Lâm Dịch thì cầm một quả quýt bóp bóp, ném về phía cậu trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, quả quýt màu vàng óng vẽ nên một đường parabol hoàn mỹ giữa không trung nện trúng ngay gáy Lâm Dịch! Đôi mắt lớn tròn vo của Bì Bì nghi ngờ chớp chớp, thấy quýt lăn trên mặt đất thì vẫy đuôi chạy đến bên chân Lâm Dịch, ngậm quýt trong miệng đi trả lại cho Phương Húc Nghiêu. Người ngoài thấy được màn đó thì liền hiểu ý của con chó SharPei này: Ném tốt lắm! Lại lần nữa!

Lâm Dịch ôm gáy đen mặt nhìn một người một chó này, cắn răng nghiến lợi nhét điện thoại vào trong túi. Ai thích chết thì cứ chết đi, chuyện này về sau có thể hỏi thăm, chuyện trước mắt chính là  ̄ へ  ̄ “Phương Húc Nghiêu anh vẫn là trẻ con hả? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi anh có biết không?”

Một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi đã muốn khiến bản thân nhìn có vẻ thành thục chững chạc, cố ý nói chuyện trông sao có vẻ già dặn. Nhưng mà một người đàn ông 30 tuổi trong xương cốt thành thục chững chạc lại cứ thích khiến bản thân có vẻ trẻ con. Loại người trước mặt thì đứng đắn đằng sau thì thích quấy rối như Phương Húc Nghiêu vừa nghe thấy Lâm Dịch ghét bỏ hắn ấu trĩ, lập tức đứng đắn nói: “23!”

Lâm Dịch -_-

“Có vài chuyện chúng ta không thể chi phối được, thứ chúng ta cần làm là binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, bận tâm mấy chuyện đó làm gì. Nào lại đây cho em nhìn thứ này thú vị lắm.” Phương Húc Nghiêu nghênh ngang đi về phía phòng của Lâm Dịch tự nhiên như nhà mình vậy, nhàn nhã tự tại. Lâm Dịch bất đắc dĩ đi theo, Phương Húc Nghiêu có phải bá đạo tự tin hơi quá rồi không?

Phương Húc Nghiêu lấy ra hai chiếc ly sứ từ trong túi giấy xách tới từ tối qua, đưa cho Lâm Dịch một cái, thần bí hỏi: “Có nhìn ra được khác biệt gì với ly thường không?”

Đáy mắt Lâm Dịch xẹt qua ý cười, ngón tay thon dài chạm khẽ lên ly sứ trắng trong tay mấy cái, chiếc ly sứ trong tay Phương Húc Nghiêu lập tức xuất hiện năm chữ đỏ: Anh có bị ngu không?

Phương Húc Nghiêu ⊙▂⊙

Đây là cặp ly thành công đầu tiên mà công ty hắn mới tạo ra được, hắn lấy thứ đồ chơi công nghệ cao này tới là để khoe khoang với Lâm Dịch, không ngờ vợ hắn lại thông minh đến vậy, chỉ cầm trong tay đã biết chơi thế nào rồi, Phương tổng tài bày tỏ: Điều này không khoa học!

Lâm Dịch chẳng hỏi lấy một câu, không chút do dự đã trực tiếp dùng luôn!

Lâm Dịch nhếch khóe miệng nhìn đối phương, kiểu ly tình nhân công nghệ cao này được xem như đã đưa khoa học công nghệ phát triển lên một tầng thứ mới. Không ngờ lại ra đời sớm hơn một năm so với kiếp trước. Lúc Phương Húc Nghiêu bày vẻ mặt như thể hiến bảo vật đưa cho cậu thì cậu đã phát hiện được khác thường, tuy rằng kiểu dáng bình thường, nhưng vẫn bị cậu nhận ra.

Chẳng có điều gì sung sướng hơn khi được nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt Phương Húc Nghiêu cả.

Đối phương vẫn luôn như đã tính trước mọi việc, bất cứ chuyện gì đều có vẻ mặt tự tin bá đạo, nói thật thì Lâm Dịch có một chút chút muốn phân cao thấp với Phương Húc Nghiêu, đặc biệt là trên thương trường, nhưng mà Phương Húc Nghiêu chưa bao giờ phát hiện ra.

Bởi vì mục tiêu của Phương boss vẫn luôn là nâng cao bản thân ở trên tình trường, bắt được vợ là mục tiêu hàng đầu.

“Từ khi biết được em thu mua Kim Đồ, anh đã nghĩ rằng phải làm bạn với em mới được, em đã muốn khai phá trò chơi, anh tất nhiên phải theo sát nhịp bước của em. Thế là anh bắt tay vào đồ dùng sinh hoạt, về sau lại chế tạo thêm ít người máy quản gia chơi thử xem sao.” Phương Húc Nghiêu bày vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Không ngờ em lại thông minh đến vậy, biết được thứ này chơi thế nào! Đúng rồi, anh đã lấy được chỗ đất của Lâm gia ở con phố đó, anh muốn xây dựng một phố điện tử ở đó.”

Cảm giác vui sướng vừa mới hiện lên trong Lâm Dịch đã bị đả kích chẳng còn gì, chính bởi vì lý do này đã khiến Phương Húc Nghiêu chế tạo ra đồ vật trước thời hạn, còn là trước tận một năm luôn. Đầu óc của người này… hơn nữa, “Không phải nói là xây dựng một khu phố hoàng kim à? Sao lại biến thành phố điện tử rồi?”

“Đúng, chính là phố điện tử, lần này không đổi nữa.” Phương Húc Nghiêu nhìn có vẻ đặc biệt như đã dự tính trước, nói xong hắn chế giễu hỏi: “Công việc tuyên truyền giao cho em, anh muốn một ảnh đế một ảnh hậu, một thiên vương một thiên hậu, bốn người cùng lên bục tuyên truyền cho anh!”

Lâm Dịch: “…” Sao nghe có vẻ sẽ không trả tiền nhỉ?

Phương Húc Nghiêu tiếp tục khoe khoang, “Trên chiếc ly này có thể cảm ứng được nhiệt độ, đã được thiết kế nhiệt độ hơn nữa còn tự động điều tiết, còn có đèn, đồng hồ điện tử, tin nhắn và mấy trò chơi nhỏ, có phải rất thú vị không?”

Lâm Dịch gật đầu hít sâu một hơi, vô lực nói: “Thú vị…”

“Đợi qua đợt này sẽ chế tạo cho em một người máy chơi, bằng không chế tạo cho em một con chó máy nhé? Không phải em muốn chó nhỏ à?”

“Nếu là chó… tôi đã xin bạn rồi.” Lâm Dịch đột nhiên nhớ lại, nếu trong nhà thêm một thành viên mới cũng phải nói cho Phương Húc Nghiêu một tiếng chứ nhỉ. Dù sao vị trước mắt đây là một người dọn phân có sẵn, nếu cậu đi công tác thì có thể giao chó nhỏ cho Phương Húc Nghiêu chăm sóc.

“Chó gì?” Phương Húc Nghiêu có dự cảm không tốt, đừng nói Lâm Dịch sẽ xin một con chó ngao Tây Tạng về đó nhé.

“Dobermann Đức, bạn tôi nói sẽ cố gắng để chó nhà cậu ta sinh một con.”

Phương Húc Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, còn chưa ra đời, không cần căng thẳng.

Mùng một đầu năm, Phương Húc Nghiêu cũng không thể ăn vạ mãi ở Dịch gia không đi được, buổi chiều bốn giờ hơn thì bị người Phương gia tới đón đi. Lâm Dịch đứng ở cửa nhìn xe của Phương Húc Nghiêu dần đi xa, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, tên ngu ngốc này, còn không biết sau khi trở về sẽ có bao nhiêu chuyện đang chờ hắn làm nữa, thế mà cứ ăn vạ ở bên cạnh cậu không chịu đi…

Chú Đông thấy vẻ mặt của Lâm Dịch thì vừa cười vừa lắc đầu, đã nói ánh mắt Phương Húc Nghiêu nhìn thiếu gia nhà bọn họ không đúng rồi mà. Bây giờ có thể nhìn thấy Lâm Dịch cười như vậy, thấy những việc Phương Húc Nghiêu làm vì Lâm Dịch, chú đã không có gì để nói nữa. Nhưng chẳng biết có đáng tin, có thể lâu dài hay không nữa.

Lâm Dịch thấy phản ứng của chú Đông thì hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy chú?”

“Chỉ là cảm khái chút xíu ấy mà, chỉ chớp mắt thiếu gia cũng đã lập gia đình rồi.” Chú Đông cười vỗ vỗ vai Lâm Dịch, “Vào lần đầu tiên chú gặp cháu thì cháu mới 3 tuổi.”

Lâm Dịch bật cười, lúc đó cậu còn nhỏ vẫn còn chưa nhớ được chuyện gì, nhưng từ sau khi có trí nhớ, mỗi lần cậu gặp chú Đông, đối phương đều sẽ lén lút ôm cậu. Bởi vì lúc đó chú Đông vừa mới đến Dịch gia, còn chưa được trọng dụng, cho nên thích cậu cũng không thể ôm trước mặt người khác được, chỉ có thể lén lút ôm, hệt như trộm vậy.

“Được rồi, bên ngoài lạnh, mau vào trong nhà đi, chú đã bảo người để Dương Hưng Nghiệp chờ ở phòng khách rồi.”

Lâm Dịch đáp một tiếng, dặn dò: “Năm nay không có chuyện gì nữa, bảo bác sĩ Trần tới kiểm tra toàn thân cho chú một lần, đặc biệt là dạ dày của chú đó.”

Chú Đông cười đáp ứng, “Biết rồi biết rồi, năm mới bận xong thì sẽ kiểm tra.”

Lâm Dịch lúc này mới đến phòng khách, Dương Hưng Nghiệp đã chờ ở đó. Từ sau tối qua bị đuổi giết, gã rõ ràng vẫn luôn ẩn núp không dám ra ngoài. Một gã đàn ông khỏe mạnh hơn 1m8, bây giờ lộ vẻ tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối loạn, cánh tay còn treo trên cổ, rõ ràng đã bị thương. Thấy Lâm Dịch tới thì đứng dậy, trong con mắt tràn đầy tơ máu mang theo chút lo âu.

Lâm Dịch cười hỏi: “Thế nào? Đêm qua có kích thích không?”

Dương Hưng Nghiệp lúng túng gãi đầu, “Kích thích, đúng là rất kích thích, đời này tôi chưa từng chơi trò nào kích thích thế cả.”

Lâm Dịch bật cười khẽ, người này thật đúng là thú vị, vừa mới lượn một vòng quỷ môn quan, thế mà vẫn còn tâm trạng nói cười với cậu được.

“Tôi nợ tổng giám đốc Lâm một mạng, có chuyện gì muốn bảo tôi làm thì tổng giám đốc Lâm cứ việc nói ra.”

“Vào lúc này nếu tôi giữ anh lại, bên ngoài chắc chắn sẽ có lời đàm tiếu, dư luận bất lợi với Thiên Ý. Nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói, không có thì có thể đi. Đợi ngày nào đó chuyện này lắng xuống, anh có thể tới tìm tôi, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh.” Lâm Dịch nói xong thì Dương Hưng Nghiệp cũng phải kinh ngạc, chẳng hỏi gì cả sao? Gã vốn còn tưởng rằng Lâm Dịch sẽ bảo gã làm chứng gì đó, kết quả có vẻ như Lâm Dịch chẳng hề để tâm đến chuyện của Hạ Hướng Càn lắm thì phải.

Một câu của Lâm Dịch khiến Dương Hưng Nghiệp còn ngạc nhiên hơn, “Hạ Hướng Càn đã sợ tội tự sát, chính là vào 3 tiếng trước.”

“Sợ tội tự sát?” Dương Hưng Nghiệp đầy vẻ không tin, “Hạ Hướng Càn không thể nào tự sát được, tính cách của gã tôi biết rất rõ, bây giờ còn chưa đến mức đó, sao có can đảm tự sát được?”

Lâm Dịch âm thầm ghi nhớ nghi ngờ này lại, sau khi tiễn Dương Hưng Nghiệp đi thì cậu chợt muốn nói chuyện này cho Phương Húc Nghiêu. Có lẽ là thần giao cách cảm, cậu vừa mới lấy di động ra thì đối phương đã gọi điện đến.

Phương Húc Nghiêu mở miệng nói trước: “Anh đến nhà rồi, đừng lo lắng.”

Lâm Dịch: “…” Anh nghĩ nhiều rồi!

“Vừa nhận được một tin tức, Hạ Hướng Càn bị bắt tám phần là giả, Hạ gia ngăn cản không cho khám nghiệm tử thi, nhưng sau khi người đó tự sát, pháp y nhìn ra được khuôn mặt người đó vặn vẹo không được tự nhiên, chỉ nhìn qua sơ bộ đã đoán chắc người này từng phẫu thuật sửa mặt, hơn nữa là còn là sửa hết luôn.”

Lâm Dịch tiêu hóa tin tức này xong thì lắc đầu, “Chả trách lại tự sát trước, chết vô đối chứng thế này, Hạ Hướng Càn thật không biết chạy đến tận đâu rồi, Hạ gia không cho khám nghiệm tử thi, chuyện này đành phải kết thúc ở đây rồi. Dù sao bức ép con thỏ quá mức nó cũng sẽ cắn người, Hạ gia bị bức điên rồi thì không chừng sẽ mất lý trí.”

Phương Húc Nghiêu rõ ràng cũng có ý này, “Không thể không đề phòng được, không biết thằng đó bây giờ đang núp trong cái xó xỉnh nào nữa, cho nên vẫn phải phái người âm thầm điều tra, chuyện này em đừng quan tâm nữa, anh bên này sẽ phái người đi tra. Nhưng em có chú ý không, muốn bắt cóc em và cái tên sau đó đâm bị thương anh, cảm giác…”

“Không phải cùng một nhóm người!” Lâm Dịch lập tức hiểu ý, “Cảm giác bọn chúng cho người ta khác nhau.”

Phương Húc Nghiêu cười, thầm than vợ thật thông minh, quả nhiên có cách nghĩ thế này không chỉ một mình hắn. Chuyện này đã kết thúc ở đây, đành phải đè nén nghi ngờ vào trong lòng, chậm rãi điều tra. Phương Húc Nghiêu nói tiếp, “Anh sẽ chú ý, nhưng bây giờ anh cần em giúp anh một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói bộ phận quan hệ xã hội của truyền thông Thiên Ý rất pro, lúc cãi nhau còn nghiền ép được luôn cả luật sư, cho nên… cho anh mượn hai người, dùng xong sẽ trả lại cho em.”

Lâm Dịch dở khóc dở cười, công ty giải trí muốn đứng vững thì đầu tiên hết là bộ phận quan hệ xã hội, phải có bản lĩnh nói đen thành trắng, nói chết thành sống, lúc đó mới có thể bảo vệ được hình tượng của công ty và các nghệ sĩ. Nhưng Phương Húc Nghiêu lại đi mượn người của cậu, điều này khiến Lâm Dịch có ý nghĩ mặc niệm cho đối tượng bị Phương Húc Nghiêu để mắt tới. Trong tay Phương Húc Nghiêu có rất nhiều phóng viên, biết ăn biết nói giỏi múa bút thành văn chắc chắn không phải số ít, bây giờ lại đi mượn người, đây là muốn chỉnh con người ta thế nào?

Nếu Phương Húc Nghiêu đã lên tiếng, Lâm Dịch chẳng có lý nào lại không cho mượn. Cậu cũng không hỏi đối phương mượn làm gì, dù sao liên quan đến hai công ty. Nhưng mà giám đốc bộ phận quan hệ xã hội… Lâm Dịch nghĩ đến Lâm Bách Hân, một người là hủ nam một người là hủ nữ, giám đốc bộ phận quan hệ xã hội Tôn Nhã Hiên là khuê mật với Lâm Bách Hân, bảo cậu đưa người đến Phương Thụy, sao cứ cảm thấy mình sẽ bị viết vào trong đồng nhân văn lượn lờ mấy vòng nhỉ.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, “Được rồi, nhớ trả cho tôi là được.”

Qua năm vốn muốn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng có rất nhiều chuyện lại không theo ý người, đặc biệt là công ty giải trí. Dịch lão dần dần bắt đầu buông tay không quản, vừa qua năm Lâm Dịch lại bắt đầu làm người bay giữa không trung. Mùng năm cậu phải đến Bắc Kinh, tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện. Lần này cuối cùng Phương Húc Nghiêu đã bắt lấy được cơ hội, em đi anh cũng đi, nhà tổ chức đều mời cả hai người bọn họ, cuối cùng có thể đi tuần trăng mật với vợ rồi.

Đúng vậy, nhất định phải ở khách sạn tình nhân!