Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 19: Hội trưởng



Đám người Vương Mạnh thực sự hiểu vì sao trường đại học này có quy định như vậy, dù sao nơi này nhiều người như vậy, một khi có tang thi xâm nhập vào, chuyện gây khó khăn trở nên rất nhiều.

Đám nam nhân đại đa số đều lựa chọn người kiểm tra, như vậy đỡ tốn thời gian hơn, bọn họ đã phải nếm trải cả đêm mệt nhọc đương nhiên muốn không lãng phí thời gian ở đây là điều bình thường.

Người giữ cửa đem tách nam nữ ra hai phòng, sau đó có năm nữ sinh viên đi vào hỏi thăm bọn họ muốn kiểm tra hay đứng đợi năm giờ.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc lựa chọn ngồi đợi, ý thức chiếm giữ của hai người rất mạnh, đương nhiên sẽ không thích người khác ngắm nhìn cơ thể của cả hai người.

Mọi người chỉ nghĩ hai người xấu hổ nên cũng không nói gì. Những người khác sau khi kiểm tra xong liền nhanh chóng rời đi, một lúc sau trong phòng chỉ còn Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc.

Ở đây đãi ngộ cũng khá tốt, người giữ cửa bên ngoài lấy cho hai người ghế dài, rồi cầm luôn hai cái chăn cùng hai chén nước nóng cho hai người. Dĩ nhiên cũng có thể là do dáng dấp của họ cũng không tệ.

Trong thời gian Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chờ đợi lại có ba nữ nhân tiến vào, trong đó lại có một người có thể coi là người quen, chính là nữ nhân hãm hại hai người họ ở siêu thị. Chỉ là lần này có mỗi mình cô ta còn ba nam sinh lần trước thì không thấy.

Nữ nhân kia từ khi trở về cũng không để ý tới Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung, chỉ cao ngạo nói với người giữ cửa: "Anh biết tôi là ai không? Tôi là hôn thê của Ngụy Nam Vũ, anh dám đối xử với tôi như vậy? Chờ tôi tìm được Ngụy ca ca, nhất định sẽ nói anh đối xử tệ với tôi như thế nào!"

Tô Tuệ Dung sửng sốt, Ngụy Nam Vũ? Ngụy Nam Vũ sao lại ở chỗ này?"

Nói thật Tô Tuệ Dung không có ác cảm gì đối với Ngụy Nam Vũ. Đời trước, nếu không phải có Ngụy Nam Vũ giúp đỡ, cô cùng Linh Úc đã sớm chết rồi.

Chẳng qua Ngụy Nam Vũ thích Linh Úc, lại dùng cô để uy hiếp Linh Úc sống chung với hắn, điều này khiến cô không thể vừa mắt, hận muốn đạp hắn vài phát mới hả giận.

Nữ nhân kia là hôn thê của Ngụy Nam Vũ?

Nhưng đời trước sao cô chưa từng nghe qua?

Người giữ cửa cảm thấy sững sờ: "Hôn thê của Ngụy hội trưởng?"

Triệu Vi đắc ý cười: "Biết là tốt rồi. Nhanh lên để tôi còn vào, nếu anh còn muốn sống tốt tại đây."

Người giữ cửa đáp lời: "Cô cho dù là hôn thê của Ngụy hội trưởng hay mẹ của Ngụy hội trưởng cũng không liên quan tới tôi, mỗi lần Ngụy hội trưởng trở về sau khi ra ngoài cũng đều kiểm tra, đây là quy định của Ngụy hội trưởng, người nào cũng phải quy định. Cô có thể ở đây năm giờ hoặc cho người khác kiểm tra người." Hắn hảo tâm đề nghị.

Triệu Vi liếc hắn một cái: "Còn không tìm người kiểm tra cho tôi, đứng đấy làm gì?" Chờ cô tìm được Ngụy ca ca, nhất định phải dạy dỗ lại người giữ cửa này.

Sau khi người giữ cửa rời đi có năm nữ sinh tiến tới dẫn ba người đi làm kiểm tra. Một trong ba người đấy có vết thương nhỏ trên người, nữ sinh tới kiểm tra yêu cầu người đó phải ở lại năm tiếng hoặc rời đi.

Nữ nhân bị thương tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, vừa nghe tin đấy liền tái mặt đi: "Vết thương này là do tôi không cẩn thận vướng vào cây chứ không phải do tang thi cào xước..."

Triệu Vi nhíu mày, quay ra nói với nữ sinh kiểm tra: "Tôi có thể bảo đảm, vết thương trên người cô ấy không phải do tang thi tạo ra."

Một nữ sinh trong nhóm nghe vậy nhíu mày: "Việc này không phải cô có thể bảo đảm là xong. Trong trường có bao nhiêu người, vạn nhất có gì xảy ra cô gánh hết được sao?"

Triệu Vi cảm thấy không có chút thể diện nào, mất hứng nói: "Có gì không gánh được, Ngụy Nam Vũ là hôn phu của tôi."

Nữ sinh đại học không thiện cảm nhìn Triệu Vi, cảm thấy bi ai cho hội trưởng anh minh của mình khi có vị hôn thê như thế này: Cho dù thế nào chúng tôi cũng không để cô ấy vào. Cô muốn đi vào hay ở ngoài đây đợi?"

Triệu Vi nhìn phòng kiểm tra một lượt, tỏ ra chê bai rồi quay ra nói với nữ nhân đi cùng mình: "Tôi đi tìm Ngụy ca ca, cô đợi chút tôi đến đón."

Nữ nhân mặt không còn giọt máu im lặng không nói gì.

Triệu Vi lúc này mới nhìn thấy Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi, tay chỉ về phía hai người rồi nói với nữ sinh kiểm tra: "Đem đuổi hai người kia ra ngoài!"

Nữ sinh kiểm tra đối với Triệu Vi thiện cảm cực kì kém, nghe vậy cười lạnh: "Cô có tư cách gì mà đuổi người ta đi? Đầu tiên không nói tới cô gái kia là dị năng giả hệ băng, chỉ có lý do hai người kia do đội trưởng An dẫn tới cô cũng không có tư cách gì! Là hôn thê của Ngụy hội trưởng sao?"

Triệu Vi sắc mặt trở nên khó coi: "Hai con tiện nhân kia trước kia chính là ăn trộm, cho hai con đấy vào trường không phải là dẫn sói vào nhà sao?"

Tuyệt đối không để hai con tiện nhân kia gặp được Ngụy ca ca, Ngụy ca ca là của riêng cô.

Tô Tuệ Dung cười lạnh một tiếng: "Sự thật chứng minh chúng tôi không phải ăn trộm, tôi thật sự hoài nghi có người vừa ăn cướp vừa la làng."

Mấy nữ sinh đối với Tô Tuệ Dung ấn tượng đương nhiên tốt hơn Triệu Vi, tự nhiên cũng tin lời Tô Tuệ Dung, huống chi giờ là mạt thế, Lam Linh Úc lại là dị năng giả, coi như trước kia có là ăn trộm thì giờ cũng không liên quan gì.

"Chuyện này không có liên quan tới cô, vị hôn thê của Ngụy hội trưởng."

Triệu Vi giận tới nỗi mặt tím tái lại, không quản cô gái bị thương liền vội vàng rời đi, cô gái còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Phi, có chỗ dựa thì sao chứ?" Một nữ sinh kiểm tra khinh thường nói. Còn người khác kéo tay nữ sinh ấy, quay ra chỗ Lam Linh Úc cùng Tô Tuệ Dung: "Thật xin lỗi, hai người đừng để ý."

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau một chút rồi lắc đầu.

Nữ sinh kiểm tra nhìn đồng hồ, lại nhìn cô gái bị thương: "Hai người đã tới giờ, có thể đi vào rồi đấy." Thật ra Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc chỉ đứng đợi mới một tiếng.

Tô Tuệ Dung sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Cảm ơn."

Mấy người rời khỏi phòng kiểm tra, một nữ sinh nói: "Bên trong kia để cô gái bị thương ở lại, nếu như để hai người ở đấy chắc phải đợi thêm năm giờ nữa, có gì hai người ngồi tạm đây đợi đi." Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu tỏ hiểu rõ.

Mấy sinh viên đại học khác hình như cũng có chuyện làm, bọn họ không phải do năng giả mà chỉ là người bình thường, tích phân hàng ngày kiếm được là nhờ kiểm tra người từ bên ngoài muốn vào cùng mấy chuyện lặt vặt khác, nhờ giữ của giúp để ý hai người họ, một lúc sau năm nữ sinh liền rời đi.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc mừng rỡ khi nơi này thanh tĩnh trở lại.

Phía ngoài tường rào tang thi gào thét không ngừng, Tô Tuệ Dung nhìn xung quanh, đánh giá một chút: "Nơi này có vẻ rất an toàn."

Lam Linh Úc gật đầu một cái: "Chúng ta đi rồi không biết Tiêu Dạ thế nào?" Tiêu Dạ từ lúc rời đi chưa một lần quay trở lại, không biết nó có tìm được hai người không.

Tô Tuệ Dung cầm lấy đôi tay mềm mại của Lam Linh Úc: "Cậu đừng lo lắng, Tiêu Dạ không có việc gì đâu." Trong lòng cô có một suy đoán, chẳng qua phải chờ Tiêu Dạ về mới chứng thực được.

Mười ngón tay bỗng chốc đan chặt lấy nhau, Lam Linh Úc nhìn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Tuệ Dung, không kìm được đưa lên miệng cắn một cái: "Quả nhiên người tính không bằng trời tính, một cái chớp mắt chuyện đã tiến triển tới mức này. "

Tô Tuệ Dung cười: "Chúng ta chỉ đành làm hết sức mình theo ý trời thôi, Linh Úc dị năng của cậu sao rồi?" Cô nguyện ý gia nhập nhóm Vương Mạnh một phần giờ chưa phải lúc độc lập hành động, một phần hai người cũng là nữ nhân, nếu như không gia nhập cũng sẽ bị hoài nghi, mặt khác cô cũng muốn rèn luyện năng lực của cô cùng Linh Úc.

Lam Linh Úc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Băng hệ hình như có đột phá, còn tinh thần hệ chưa có tiến triển gì.''

"Như vậy cũng được, cậu đủ mạnh rồi mà." Tô Tuệ Dung an ủi.

Lam Linh Úc lắc đầu: "Trải qua lần này, mình phát hiện khả năng khống chế của mình chưa được, lực khống chế còn kém, ví dụ như mình phóng ra mười băng tiễn thì chỉ có ba bốn cái trúng mục tiêu, việc này cực kì tốn tinh thần lực, nếu như không phải cậu có thời gian rảnh rỗi cùng linh khí kết tinh khiến cho tinh thần lực của mình mạnh nên, nếu không mình không trụ được khi lãng phí tinh thần lực như vậy."

Tô Tuệ Dung nắm chặt lấy tay Lam Linh Úc: "Cậu đã rất khá rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân như vậy."

Lam Linh Úc cười nhẹ, hai người yên lặng nắm chặt tay nhau.

Năm giờ nói dài cũng không phải dài mà nói ngắn cũng không ngắn, buổi trưa Hà Lam Sơn lôi kéo Lâm Tế mang thức ăn cho hai người.

Cơm trưa tại trường đại học cũng không tệ lắm, hai bát cơm cùng một đĩa thức ăn, thậm chí có cả bát canh. Đương nhiên, để có phần thức ăn này tốn không ít tích phân.

"Biết hai người chưa ăn cái gì, tôi mang cơm trưa tới nè." Hà Lam Sơn đem thức ăn đưa cho Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung nhận lấy thức ăn mỉm cười: "Cảm ơn." Qua một thời gian nữa bọn họ sẽ biết, được ăn thức ăn là một thứ xa xỉ.

"Nè, hai người có nhìn thấy vị hôn thê của Ngụy hội trưởng không?" Hà Lam Sơn bật chứng năng hóng bát quái, không biết lấy ở đâu ra cái ghế, cho dù ở mạt thế, mị lực của chuyện bát quái không có gì ngăn cản được.

Đã truyền ra ngoài rồi sao: "Trước kia có mâu thuẫn nhỏ hình như cô ta có cừu oán với chúng tôi." Đây cũng chính là điểm mà Tô Tuệ Dung thấy kì quái.

"Nghe nói đó là người không dễ đụng vào, hai người nhớ phải cẩn thận." Hà Lam Sơn thận trọng dặn dò.

Tô Tuệ Dung mím môi: "Ngụy đội trưởng, đến tột cùng là người như thế nào?" Tới nơi này gần nửa ngày, Tô Tuệ Dung đã nhận ra rằng, địa vị của Ngụy Nam Vũ ở nơi này rất cao, tựa như thời điểm Triệu Vi nhắc tới tên Ngụy Nam Vũ, bọn họ thậm chí không cần đi chứng thực.

Sau đó có người tìm Hà Lam Sơn cùng Lâm Tế, hai người đó cũng không có nói chuyện gì liền rời đi.

Tô Tuệ Dung gắp một món thanh nhiệt cho Lam Linh Úc: "Xem ra sẽ có phiền toái khi ở lại chỗ này." Đời trước Ngụy Nam Vũ yêu thích Linh Úc, cô cũng không biết vì sao, đời này chẳng nhẽ niềm yêu thích ấy lại lặp lại.

Tô Tuệ Dung đột nhiên có ý muốn nhốt Lam Linh Úc vào trong không gian mãi mãi.

Lam Linh Úc cũng không biết Tô Tuệ Dung đang nghĩ gì, cô gắp một ít thức ăn đặt vào bát

Tô Tuệ Dung: "Chúng ta cùng Triệu Vi không thù oán gì, mình không tin trong hoàn cảnh này cái người kêu là Ngụy hội trưởng sẽ không phân rõ đúng sai."

Tô Tuệ Dung buồn bã nhìn Lam Linh Úc. Mình không phải sợ Triệu Vi gây phiền toái mà sợ rằng Ngụy Nam Vũ một lần nữa để ý tới cậu.