Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 3: Không gian



Ăn xong điểm tâm, Lam Linh Úc liền đi ra ngoài làm thêm. Một công việc có tiền lương khá tốt - giáo viên dạy thêm tiếng anh. Bốn buổi dạy trong một tuần nên sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của cô. Tô Tuệ Dung đương nhiên cũng tìm được một công việc làm thêm nhưng chỉ làm vào buổi tối - nhân viên nhà hàng cơm Tây. Cô làm hai ngày nghỉ một ngày. Tiền lương không cao nhưng tiền boa từ khách thì rất khá.

Sau khi Lam Linh Úc rời đi. Tô Tuệ Dung nằm trên giường. Đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Vật tư phải gấp rút chuẩn bị, tuy nhiên trên người cô căn bản không có nhiều tiền. Mặc dù Linh Úc có nhưng đó cũng không phải tiền của bản thân. Huống chi dù cô có mua được vật tư thì cũng không có chỗ để để.

Tại mạt thế, cô cùng Linh Úc có duy nhất là vật tư. (?) Trái lại số vật tư này lại khiến hai người bọn cô luôn có cơ hội đi chào hỏi tử thần. Hai người phụ nữ cầm vật tư chắc chắn sẽ trở thành siêu cấp dê béo. Người người dòm ngó.

Cho nên nhất định phải có nơi cất trữ vật tư. Mặt khác, nơi đó cũng phải tuyệt đối an toàn.

Tô Tuệ Dung thở dài một hơi.

Cả đời trước cô không có cơ hội có dị năng, nếu như kiếp này có được không gian dị năng thì tốt rồi - vật tư sẽ có nơi để để. Đời trước thực sự là có người có không gian dị năng, tuy rằng diện tích của nó không lớn nhưng vẫn được mọi người đồn phổng, ngưỡng mộ.

Tô Tuệ Dung lại thở dài lần nữa...

Bỗng, trước mắt đột nhiên nổ tung, một màn ánh sáng xuất hiện.

Tô Tuệ Dung vô ý thức nhắm mắt lại.

Sự đau đớn quen thuộc từ linh hồn lan ra toàn thân thể. Tô Tuệ Dung cắn chặt răng, lăn lộn trên giường vài vòng.

Cơn đau lần này chỉ kéo dài một lúc nhưng cũng người ta đau đớn đến tận xương tủy. Tô Tuệ Dung thở hổn hển, tóc mái ướt đẫm, dính bết trên trán.

Đây là chuyện gì vậy?

Cô cầm chặt áo của mình, đôi mắt có chút hoảng loạn.

Cô còn nhớ rõ, vì ánh sáng này mà cô mới quay về trước mạt thế nửa năm. Lần này cô sẽ quay lại nơi đó sao?

Cô tuyệt đối không muốn!

Tô Tuệ Dung ủ rũ, dựa đầu vào thành giường.

Một màn ánh sáng lại chậm rãi lan tràn.

Lần này, ánh sáng không còn chói mắt mà như trở thành một bức họa. Tô Tuệ Dung mê man nhìn việc xảy ra trước mắt, bức họa từ ánh sáng dường như đang mời gọi cô. Tô Tuệ Dung giống bị mê hoặc, vươn cánh tay ra chạm vào thì thân thể bỗng biến thành ánh sáng, lọt vào trong bức họa.

Dải ánh sáng biến mất trong không khí. Còn Tô Tuệ dung biến mất trong phòng ngủ, giống như chưa từng có ai ở nơi này vậy.

Tô Tuệ Dung đang ở đâu?

Tô Tuệ Dung đang đứng trên mảnh cỏ ươm tốt, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cô nhận được rất nhiều tin tức, những tin tức đấy xâm nhập, lắng đọng lại trong trí nhớ của cô.

Hóa ra, nơi trước kia Tô Tuệ Dung tới là vũ trụ hỗn độn. Cho nên cô mới nhìn thấy bầu trời lam gần như thành hắc sắc.

Có thể coi đây là một sự việc hoàn toàn ngẫu nhiên,vào thời điểm mà Tô Tuệ Dung từ giã cuộc sống thì thời gian và vũ trụ hình thành nên một giao điểm. Nên linh hồn cô mới quay lại trước mạt thế nửa năm.

Thời gian nơi này đã dừng lại, dù Tô Tuệ Dung cảm thấy lâu thật lâu thì hiện thực vẫn không có gì thay đổi.

Lần trước Tô Tuệ Dung được ngắm nhìn bầu trời hắc sắc còn lần này cô được chứng kiến một lần khai thiên lập địa.

Một mảnh vỡ của thế giới mới.không may dung nhập vào linh hồn của Tô Tuệ Dung. Mảnh vỡ đấy tượng trưng cho sự sống, lại dung nhập vào Tô Tuệ Dung vì vậy thế giới mới không còn cơ hội để hoàn thiện. Hiện tại thế giới chỉ còn được coi là không gian cao cấp mà thôi.

Không gian này có linh khí đầy đủ, nhưng bởi vì không trọn vẹn nên nơi đây không tồn tại sinh mệnh. Sự sống duy nhất ở đây chính là cánh rừng vô cùng vô tận.

Từ thông tin mới cô biết có thể gửi vật sống vào không gian nhưng vật sống đó sẽ không có khả năng tiến hóa.

Nói đơn giản là, nếu như một con khỉ qua hàng tỉ năm có thể tiến hóa thành người thì trong không gian dù qua hàng tỉ năm con khỉ mãi mãi vẫn là con khỉ.

Dù vậy, Tô Tuệ Dung cũng mừng rỡ như điên, có không gian tức là có nơi để cất trữ vật tư. Đồng thời cô cùng Linh Úc cũng có một tia hi vọng để sống sót trong những ngày sau mạt thế.

Trong không gian, động vật cùng thực vật sinh trưởng rất nhanh. Thật giống một trang trại lí tưởng. Tô Tuệ Dung cười thầm. Vì không gian đã nhận cô làm chủ nên chỉ cần có đủ tinh thần lực, cô sẽ làm được mọi thứ ở đây.

Tâm tình vui vẻ cũng dần ổn định lại.

Tô Tuệ Dung bắt đầu quan sát xung quanh.

Nơi này rộng chừng 800 mét vuông, bao quanh là biển cả rộng lớn. Cô không thể nhìn hết mọi vật vì nơi đây đang bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Nơi nhìn thấy cũng không có gì ngoài dòng suối nhỏ mà cô không rõ đâu là nguồn, đâu là nơi kết thúc

Tô Tuệ Dung vì sao lại có sương mù bao quanh tất cả.

Bởi vì cô còn quá yếu, tinh thần lực không đủ. Màn sương ấy có thể coi như giới hạn của cô. Nếu cô mạnh lên thì có thể màn sương sẽ biến mất, diện tích không gian sẽ tăng lên.

Có không gian, vật tư tuyệt có nơi cất trữ. Sẽ tuyệt đối an toàn.

Cô biết mình coi trọng vật tư nhưng cô làm tất cả đều vì bảo vệ chính bản thân mình.

Mọi việc đều dự định ổn thỏa... nhưng cô làm sao ra khỏi nơi này được?

Tô Tuệ Dung lúng túng.

"Ly khai!"

Không có phản ứng.

"Mở cửa!"

Cũng không có phản ứng.

........

Thử vài lần đều không được, Tô tuệ Dung khóc khan. Thật vất vả mới được như ý, cô lại mắc kẹt ở đây sao? Tàn nhẫn quá đi chứ! Trời đã cho cô bắt đầu lại, cô tuyệt đối không bao giờ muốn dừng lại.

Vì không thể ra ngoài, Tô Tuệ Dung đưa mắt lại dòng suối, cô bước lại gần.

Dòng suối nhỏ rất sạch, sạch đến nỗi nhìn qua dòng nước thấy những mỏm đá nhấp nhô.

Tô Tuệ Dung đưa tay vào dòng nước, thật mát.

Thở dài một hơi, cô vươn tay lấy nước lên để uống.

Làm sao ra khỏi đây nha? Linh Úc sẽ lo lắng khi không thấy cô ở nhà. Vừa nghĩ cô vừa đặt mình xuống thảm cỏ xanh mướt, ngắm nhìn bầu trời trong suốt.

Bỗng bầu trời biến thành trần nhà.

Tô Tuệ Dung bật phắt người dậy.

Ây ây, thế nào về được vậy?

Nghĩ về không gian, Tô Tuệ Dung cảm thấy mình đang di chuyển, cô lại có mặt ở không gian của mình.

Ly khai!

Tô Tuệ dung nghĩ đến, một chút choáng váng nhẹ ập tới, cô trở về phòng của mình.

Nhíu mi, cô không rõ sao mình có thể ra ngoài, suy nghĩ lại, cô chỉ uống ngụm nước suối mà thôi.

Dòng suối kia có tác dụng?

Dù có hay không cô cũng không quan tâm nữa vì cảm giác hưng phấn đang tràn ngập trong cô. Có dị năng cô không kìm được mà thử nghiệm năng lực mới của mình.

Lấy thử vài thứ xung quanh vất vào không gian, lấy ra, lại vất vào... làm một vài lần thì cô thấy đầu mình có những cơn đau nhẹ xuất hiện.

Đây chắc là tinh thần lực của mình đã dùng hết. Thật bất tiện, cô bắt đầu muốn đề cao thực lực của mình.

Trong kí ức tự động xuất hiện một số phương pháp tu luyện, Tô Tuệ Dung làm theo, ổn định, không suy nghĩ gì cả.

Nhắm mắt lại, hô hấp gần như tạm ngừng.

"Tuệ Dung, cậu sao vậy? Cậu ốm sao?" Tiếng gọi đầy lo lắng của Linh Úc đánh thức Tô Tuệ Dung. Lúc Lam Linh Úc trở về, thấy trong nhà tối om, không tiếng động, lại nghĩ vì hôm qua quá cuồng nhiệt khiến Tô Tuệ Dung sinh bệnh, cô liền vội vã để đồ xuống rồi chạy vào phòng ngủ.

Tô Tuệ Dung xuống giường, điều chỉnh quần áo xộc xệch, nhìn Lam Linh Úc cười nói: "Mình không sao đâu, cậu mua gì vậy?"

Lam Linh Úc cười: "Mình không có mua gì đâu. Vừa dạo qua chợ thấy cá ngon quá liền mua một con."

Tô Tuệ Dung nghe tới cá liền nhớ đến dòng suối trong không gian. Có thể nuôi chút cá - làm đồ ăn cũng không sai. Chỉ cần có tinh thần, việc này cô làm được. Mua cá cũng không đắt, từ giờ đến mạt thế cô cũng có không ít lương thực rồi. Giờ cô chỉ cần chuẩn bị một số đồ sinh hoạt là được.

Nghĩ tới đây, cô nhìn Lam Linh Úc, cô có nên nói chuyện mạt thế cùng không gian ra không?

Cô không muốn dấu Linh Úc, một lời nói dối sẽ nối tiếp hàng ngàn lời nói dối. Nhưng, chuyện mạt thế tới quả là hơi hoang đường.

Lam Linh Úc liếc mắt nhìn cái là biết Tô Tuệ Dung đang có điều gì dấu cô. Cô cũng không giận chỉ nói: "Tuệ Dung, giữa chúng ta còn điều gì khó nói sao?"

Tô Tuệ Dung nhìn lại, hít một hơi thật sâu: "Linh Úc, cậu biết tận thế chứ?"

Lam Linh Úc bật cười, nhìn vẻ mặt Tuệ Dung khiến cô tưởng có chuyện gì quan trọng: "Mình đương nhiên biết. Lời đồn về tận thế rất nhiều? Sao vậy Tuệ dung? Cậu gặp ác mộng?"

Tô Tuệ Dung cắn môi, cầm lấy tay Lam Linh Úc: "Linh Úc, đây là sự thực. Nửa năm sau tận thế sẽ bắt đầu. Tang thi, biến dị động thực vật, dị năng, thời tiết khắc nghiệt, tất cả sẽ đều xảy ra, xảy ra trên toàn thế giới."

Lam Linh Úc càng nghe càng hoảng sợ: "Tuệ Dung, cậu mơ ác mộng phải không? Những điều này tuyệt không xảy ra được đâu."

Tô Tuệ Dung nghiêm túc nói: "Linh Úc, mình nói thật."

Nhìn biểu tình nghiêm trọng của Tô Tuệ Dung, Lam Linh Úc nói: "Cứ coi như có tận thế nhưng cậu làm sao biết được."

Kéo tay Lam Linh Úc, nghĩ muốn đi vào, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đã có mặt tại không gian.

"Cậu tin rồi chứ, Linh Úc." Tô Tuệ Dung nói: "Là nó nói cho mình biết."

Lam Linh Úc không tin vào mắt mình: "Nơi này là? "

"Đây là không gian của mình." Tô Tuệ dung cười nói.

Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu, cầm lấy tay Tô Tuệ dung, khẩn trương nói: "Cậu cho mình biết là tốt rồi nhưng nghìn vạn đừng nói với người khác nghe."

Tô Tuệ Dung dở khóc dở cười: "Mình đương nhiên biết điều này"

"Nếu tận thế sắp tới, chúng ta làm sao bây giờ?" Lam Linh Úc hỏi.

"Còn nửa năm, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ vật tư nha."

Tô Tuệ dung đem dự định của mình nói cho Lam Linh Úc. "Vì trong không gian nuôi được động vật cùng thực vật với tốc độ sinh trưởng khá nhanh nên chúng ta chỉ cần hạt giống, mấy con gà con vịt... là được.. Còn nữa cần chuẩn bị quần áo, đồ dùng sinh hoạt.... đặc biệt là phải có diêm."

"Mình biết rồi... nhưng... chúng ta không có nhiều tiền đến vậy." Lam Linh Úc đưa ra một vấn đề thực tế đến nỗi không thể thực tế hơn. Đúng là hai người bọn cô không có nhiều tiền thật.