Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 45: Thành Nam



Xế chiều, ba xe việt dã dừng trước quảng trường Thành Nam.

Mọi người một đường chạy xe tới đây, thay phiên lái xe, ăn ngủ cũng giải quyết trên đây, bất kể tinh thần hay cơ thể đều đã mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa dị năng cơ hồ dùng hết, bây giờ vào bên trong thật sự không an toàn.

Thinh Kiến Vũ và những người khác thương lượng một chút, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi một đêm, có chuyện gì ngày mai quyết định.

Tang thi đuổi sau phía sau, thấy ba chiếc việt dã ngừng lại, càng theo sát không ngừng.

Thinh Kiến Vũ cau mày, cất giọng nói: "Để dị năng giả hệ thổ chuẩn bị một chút, ở phía sau đào một cái hố sâu một chút." Chỉ cần ngăn cản tang thi một thời gian là được, không cần lâu, dù sao bọn họ trở về cũng đi đường này.

Trên thực tế đến được trung tâm Thành Nam, nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, còn một nửa chính là có thể an toàn trở về căn cứ hay không.

Mạt thế bắt đầu vào mùa đông cũng qua năm mới, trung tâm cũng không có bao nhiêu người, chẳng qua nơi đây buôn bán rất nhiều, tang thi tới không có ít người chạy tới nơi này, nếu như không phải như thế, trung tâm đoán chừng chỉ có hai tới ba con tang thi.

Chỉ là nghĩ như vậy, làm phòng thủ được thì cứ làm, những người này đều là cao thủ ở Thanh Bắc, chết nơi đây tuyệt đối là đả kích lớn.

Hơn nữa còn có Tô Tuệ Dung, nếu biết lần này nguy hiểm như vậy hắn đã không cho Tô Tuệ Dung lên xe.

Mọi người tìm một cửa hàng có diện tích lớn, phá cửa đi vào, để dị năng giả hệ thổ cùng hệ kim tạo cửa, chỉ để hở một cửa sổ nhỏ lấy không khí.

Vì không để cho chuyện trước kia xảy ra lần nữa, mọi người họp bàn, chia đội nhỏ canh gác kiểm tra xung quanh.

Cửa hàng này chỉ có một tầng, là cửa hiệu quần áo lớn nhất, đều là quần áo mùa đông, thoạt nhìn rất đẹp mắt, chẳng qua khí trời bây giờ rất quỷ dị, rõ ràng mùa đông mà như mùa hè, của hàng còn một phòng bếp cùng một nhà vệ sinh.

Thinh Kiến Vũ để cho Từ Thanh Thanh đem y phục cất vào, mặc dù sau mạt thế, mùa đông thành mùa hè, nhưng không thể xác định sau này không có mùa đông, vào thời buổi này, quần áo giày dép đều là tư nguyên không thể tái sinh, không nên lãng phí.

Cuối cùng không kiểm tra thấy có gì kì lạ, Thinh Kiến Vũ lúc này mới an bài người gác đêm, nghỉ ngơi.

Từ Thanh Thanh đã sớm chuẩn bị thịt cùng ít lương khô, lại để hệ thủy chuẩn bị nồi nước, hệ hỏa nấu nước, cho thịt cùng lương khô vào, tuy đơn sơ nhưng đủ cho mọi người.

Mùi thơm rất nhanh tràn ngập khắp cửa hàng.

Lấy chén đũa phân phát, cả đám lang thôn hổ yết bắt đầu ăn.

Thinh Kiến Vũ bưng bát ra chỗ Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc, thấp giọng nói: "Lần này thật xin lỗi, tôi không ngờ nhiệm vụ này nguy hiểm như vậy."

Tô Tuệ Dung lắc đầu: "Giờ nói chuyện này cũng vô ích, đã đi được tới đây tôi cùng Lam Linh Úc cũng không hối hận." Có thể làm, họ cũng nguyện ý làm, không làm được, tự nhiên cũng không đâm đầu vào chỗ chết.

Lam Linh Úc nhìn Thinh Kiến Vũ không chút vừa mắt, bất quá giờ cũng không thích hợp để gây chuyện, "Thinh Kiến Vũ, tôi chắc rằng anh không biết một chuyện." Nói tới đây Lam Linh Úc mới nhớ tới, ngay từ đầu cô cùng Tuệ Dung cung không biết mục đích đi tới đây, đến lúc biết thì không có thời gian nói chuyện, từ đó đến bây giờ cô mới có thể nói.

"Chuyện gì?" Thinh Kiến Vũ trầm giọng hỏi.

Lam Linh Úc nhìn thấy ánh mắt của Thinh Kiến Vũ, gằn từng chữ một: "Trung tâm Thành Nam này sợ rằng không có hạt giống."

Cái gì? Con ngươi Thinh Kiến Vũ co rút: "Điều này sao có thể? Đây không phải trung tâm lương thực sao?"

Lam Linh Úc thở dài một cái, Tô Tuệ Dung cũng kinh ngạc.

Cô hít một ngụm lãnh khí, Lam Linh Úc nói thật, nơi này rất có thể không có hạt giống.

Trước mạt thế, hai người cô cũng đã thu thập rất nhiều hạt giống, lúc đó hạt giống sinh trưởng về hè đều rất ít, hầu hết là các loại giống của mùa đông.

Nhưng mạt thế làm khí hậu trở nên nóng như hè, những hạt giống mùa đông sao có thể trồng? Hơn nữa, Đại Học thành vốn là một huyện nhỏ tập trung trường học, chung quanh, đều không có nông thôn, ruộng đất, mọi thứ đều được vận chuyển từ bên ngoài vào. Coi như là trung tâm lương thực, chuẩn bị hạt giống cũng không có nhiều, cho dù có, phần lớn đều thuộc số lượng rất nhỏ, con người ăn hạt giống sao, lương thực cùng hạt giống căn bản không thể sánh với nhau – có nhu cầu cũng sẽ có ứng, nhưng khi không có, thương gia sẽ đem thiệt hại về mình sao?

Tô Tuệ Dung đem ý nghĩ của mình nói gia, Thinh Kiến Vũ càng ngày càng khó coi.

Chẳng lẽ bọn họ hi sinh nhiều người như vậy chỉ vì xác định không có hạt giống sao? Nếu không có hạt giống, những người chết đã hi sinh vô ích sao?

Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, thở dài.

Chuyện này không có gì lạ, sinh viên Đại Học thành chưa từng trồng cây, nuôi quả, đều là con nhà giàu, làm sao có thể biết được điều này? Không nói tới bọn họ, ngay cả Lam Linh Úc ngay từ đầu cũng không phải không biết sao?

Trước kia còn có thể tra cứu trên mạng, hiện giờ cái gì cũng không kết nối được, biết đường đi tìm giống quả thực không tệ.

Chỉ có thể nói, không có những kiến thức đời sống quả thực hại chết người a!

Thinh Kiến Vũ không có hứng thú ăn cơm, vội vội vàng vàng ăn cho xong rồi đem mọi người gọi tới, nói lại những điều Tô Tuệ Dung cho hắn biết.

Sắc mặt của mọi người sau khi Thinh Kiến Vũ đồng loạt khó coi, bọn họ đơn giản không muốn tin vào điều mình nghe được nhưng bọn họ cũng biết, trước mạt thế họ chưa từng chịu khổ, điều căn bản như vậy không biết cũng không phải chuyện lạ.

Thinh Kiến Vũ tâm định nói: "Tôi đem chuyện này nói ra để hỏi mọi người một điều, đi tiếp hay ngừng lại quay về? Những chuyện này quả thật tôi cùng anh tôi cũng chưa từng nghĩ tới, đều cho rằng trung tâm lương thực sẽ có hạt giống, cho nên, thật xin lỗi mọi người."

Mọi người đều biết chuyện này không thể trách Thinh Kiến Vũ, bọn họ không phải cũng không biết sao? Chẳng qua trải qua bao nhiêu ngày mệt nhọc, căng thẳng lại mất đi biết bao anh em tốt, cứ rời đi như vậy thôi sao?

"Thinh thiếu gia, chúng ta không thể cứ như vậy mà trở về." Một người đàn ông đứng lên, cao giọng nói: "Coi như trung tâm lương thực không có hạt giống thì chắc vẫn có lương thực đi, chúng ta tuyệt đối không thể trở về tay không như vậy, tuyệt đối không!!"

Thinh Kiến Vũ gật đầu một cái, nhìn một vòng " Mọi người có suy nghĩ gì? Cứ nói hết ra đi."

Mọi người nhìn nhau một cái, có người nói: "Tiếp tục đi về phía trước, không thể trắng tay mà về được, có thức ăn cũng là chuyện tốt."

Thinh Kiến Vũ vỗ tay, "Nếu tất cả mọi người nghĩ như vậy, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, mai tiếp tục khởi hành."

Ăn uống như robot rồi nhanh chóng thu dọn, mọi người người tựa người nhắm mắt nghỉ ngơi, không gian nhất thời tĩnh lặng.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc tựa vào nhau, Lam Linh Úc lác đầu một cái: "Nếu như sớm biết bọn họ muốn hạt giống, mình đã sớm nói ra, chắc chắn đã không có người hi sinh."

Tô Tuệ Dung dựa vào bả vai Lam Linh Úc, thấp giọng nói: "Chúng ta không có quan hệ gì với việc đấy, chúng ta ngay từ đầu không có biết. Huống chi, không phải chúng ta đi cùng, sợ rằng ngay từ đầu bọn họ sẽ tổn thất nhiều hơn."

Tang thi kia tuyệt đối không dễ giải quyết.

Lam Linh Úc nhắm mắt lại, việc đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.

Nhiệm vụ tiếp theo tiến hành rất thuận lợi, trung tâm lương thực cũng lo có nhiều tang thi, mọi người nhanh chóng giải quyết tang thi, sau đó phân tán đi sưu tầm lương thực, đem lương thực tập trung tại một số, để Từ Thanh Thanh thu vào.

Trung tâm lương thực còn thừa lại rất nhiều lương thực như gạo, bột,... nhưng hạt giống quả thực không tìm thấy.

Thức ăn là có hạn, không có hạt giống, chờ ăn xong thức ăn rồi, làm sao giờ?

Không gian của Từ Thanh Thanh cũng khá lớn, đem tất cả lương thực cũng không sao, Tô Tuệ Dung cũng không có tư lợi cá nhân, thức ăn trong không gian có rất nhiều, không cần táy máy nơi chân ở đây, huống chi....

Tô Tuệ Dung kéo lấy tay Lam Linh Úc.

Lên xe việt dã, mọi người chuẩn bị đi về.

Tiếng động lớn của xe đưa tới tang thi từ nơi khác tới rất nhiều,đường trở về so sánh với lúc đầu tốn rất nhiều thời gian.

Tô Tuệ Dung vô thanh vô thức thả Đằng Mạn ra, nó không sợ móng vuốt tang thi, chẳng qua giết tang thi quá chậm, chỉ có thể từng chút từng chút hấp thu, sau đó hạ một con.

Lam Linh Úc lại cảm thấy nguy hiểm.

Cô cùng Tô Tuệ Dung ngồi trong một xe, hai bàn tay hai người đan chặt vào nhau.

Thinh Kiến Vũ cũng cảm thấy, chung quanh đây nhất định có một con tang thi cường đại.

Chẳng qua, tới thời điểm này mà nó chưa có xuất hiện.

"Mọi người cẩn thận, chú ý phòng bị." Thinh Kiến Vũ nói vọng ra bên ngoài.

Không thấy được điểm cuối đàn tang thi, bọn chúng không chút mệt mỏi, không chút đau đớn, mùi thức ăn thơm phức mê hoặc bọn chúng làm cho chúng không thể rời khỏi nơi này.

Xe việt dã cơ hồ bất động.

Những màu sắc khác nhau của dị năng thi nhau phát ra, một nhóm rồi lại tới một nhóm bị giết, cơ bản như vô tận.

Bất chợt, một bóng đen nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, trực tiếp roi xuống xe việt dã, móng nhọn cào một cái liền xé rách lớp kim loại gia cố của xe việt dã.

Đi được một chút thì có người bị tang thi lôi ra, xe việt dã nhất thời có lỗ hổng, đành đụng vào một căn nhà ven đường.

Con tang thi kia, cùng con tang thi trước giống y hệt nhau.

Bộ da đỏ như máu, móng tay đen bén nhọn.

Tang thi cấp ba!

Vô số tang thi bị máu tươi kích thích, vậy quanh xe việt dã kia.

Dị năng thi nhau xuất hiện công kích tang thi xung quanh.

Tang thi cấp ba đưa tay xuyên vào đầu dị năng giả bị bắt, lấy ra bộ não thơm ngon trực tiếp nuốt vào.

Tên gió cùng tên băng thi nhau hướng tang thi cấp ba mà công kích.

Tường đất cũng đã được dựng lên, không để cho tang thi tiếp tục tiến gần, cũng cho bọn họ thời gian cứu viện.

Tên gió cùng tên băng tạo ra cho tang thi vết thương không nhỏ, chẳng qua nó dường như không có phát hiện, tiếp tục đưa tay, tóm lấy một dị năng giả.

Càng ngày càng gần đến xe việt dã, uy lực của dị năng ngày càng lớn.

"Mọi người đi đi, chúng tôi đã bị cào, đi mau..." Trong tường đất, có người kêu lên: "Đi mau..., đừng lại gần đây..."

"Đi!" Thinh Kiến Vũ không kịp do dự, nhanh chóng ra lệnh.

Mọi người cắn răng, lái xe rời đi.

Tang thi cấp ba cũng không có đuổi theo.

Cùng lúc đó, một dây leo nho nhỏ quấn lấy chân tang thi.

Có lẽ mùi máu tanh cám dỗ tang thi, cho dù tang thi không có ráo riết đuổi theo nhưng mọi người cũng không thanh thả, tăng nhanh tốc độ, ngày đêm thay nhau lái, sáng ngày thứ hai đã rời khỏi Thành Nam.