Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 6: Vật tư (ba)



Tô Tuệ Dung vô cùng mừng rỡ. Khi không gian truyền đến cảm giác dị thường cô còn tưởng nó xảy ra vấn đề. Nhưng không ngờ,không gian lại đem cho cô một kinh hỉ (niềm vui bất ngờ) lớn như vậy.

Dù không gian không có động vật sinh sống, những hạt giống hai người trồng vẫn đơm hoa kết trái được.

Hơn nữa, cô còn nhận được một tin tức mới từ không gian, những hạt giống mà họ trồng không cần phải theo bất kì phương pháp nào, như bón phân, cần thụ phấn.... Bởi vì không gian này là một thế giới, một thế giới không hoàn chỉnh. Cho nên không bị ràng buộc bởi luật lệ tự nhiên như thế giới bên ngoài. Đồng thời thực vật trồng trong không gian có thể tự đâm trồi nảy lộc. Chỉ cần một trái chín rơi xuống đất, mầm móng sẽ tự nẩy mầm thành rễ, thành cây. Cứ thế cứ thế tuần hoàn xảy ra.

Nói một cách dễ hiểu hơn, chỉ cần đem hạt giống rắc lên đất, sau đó không cần chăm sóc hay lưu ý cái gì, nó sẽ tự trưởng thành. Chỉ cần hai người đúng thời gian thu hoạch là được. Cho nên việc này với hai cô nương chưa bao giờ làm nông quả là một việc vô cùng may mắn.

(Tác giả: khụ khụ, trên thực tế ta cũng chưa bao giờ làm nông nha~~, việc này coi như cấp Tuệ Dung cùng Linh Úc một bàn tay vàng, ayy ayy ayy.)

Nghĩ đến động vật, Tô Tuệ Dung chợt nhớ tới Tiêu Dạ, nhìn quanh một chút thì thấy Tiêu Dạ đang khò khò trên đám cỏ, trên một vùng cỏ xanh, lộ lên một khối bông mềm mềm xù xù, cho nên cô dễ dàng nhìn thấy.

"Linh Úc, tốt quá." Biết Tiêu Dạ bình yên vô sự, Tô Tuệ Dung cũng không còn lo lắng nữa. Không gian tự mình tiến hoá đã trở thành một món quà đầy bất ngờ và vui vẻ mà cô nhận được. Cô nắm chặt tay người yêu quý nhất đời mình, vì có thêm cơ hội sống sót mà cảm thấy vui vẻ. Cô đem tin tức mới nói ra: "Có không gian này, chúng ta sẽ sống sót." Không gian, không có con người cùng động vật, còn lại đã không khác gì bên ngoài kia.

Quả nhiên là thiên đường.

Thiên đường chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Lam Linh Úc cũng rất kích động, cô hiển nhiên nhận ra sự thay đổi của không gian, cô cẩn thận nói: "Sao đột nhiên nơi này lại biến thành như vậy? Việc này có gây hại đến cơ thể cậu không vậy?"

Tô Tuệ dung kéo Lam Linh Úc đi về phía trước, hưng phấn: "Hoàn toàn không hại gì đến mình thậm chí nó còn đem lại cho mình không ít lợi ích nữa. Lần này không gian tự tiến hoá, tự tìm kiếm tri thức trong ký ức của mình để hoàn thiện, dù gì không gian cũng là một thế giới, tuy không hoàn chỉnh nhưng nó vẫn là một vật thể có ý thức mà."

Cô đến gần màn sương mù, hai tay tiến vào sương mù như tìm kiếm gì đó. "Mà mình lại trong không gian gieo hạt giống, việc này như một cú thúc, giúp không gian có cơ hội tiến hoá. Cho nên chúng ta mới nhìn thấy không gian như bây giờ."

Lam Linh Úc tuy không hiểu hết những điều Tô Tuệ Dung nói, thế nhưng cô cũng hiểu, không gian tiến hoá không có gây ảnh hưởng gì xấu đến Tuệ Dung, lỗi lo lắng lắng nãy cũng biến mất. Thấy hành động trước mắt, cô kì quái hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy?"

Tô Tuệ Dung cười nói: "Kì thực màn sương mù này là linh khí dư thừa của không gian. Một thế giới cần rất nhiều linh khí để vận hành sự sống, nhưng không gian cũng không phải là thế giới hoàn chỉnh cho nên linh khí trở nên dư thừa. Mà số linh khí dư thừa này lại rất có lợi đối với cơ thể chúng ta. Mình vừa xem xong tin tức mới, ở đây sẽ tìm được linh khí kết tinh."

Tô Tuệ Dung đã trở thành chủ nhân của không gian, chỉ cần cô trở nên cường đại, cô có thể làm được tất cả, kể cả tạo ra một thế giới mới. Nhưng để có năng lực thế này, thực sự cô không thể có cơ hội.

"Linh khí, linh khí kết tinh?" Lam Linh Úc nghe không hiểu, những từ ngữ này cô chưa bao giờ nghe qua đương nhiên không thể hiểu.

Tô Tuệ Dung vừa tìm kiếm linh khí kết tinh vừa cười: "Để mình giải thích."

"Kỳ thực ở thế giới chúng ta đang sống, linh khí là nguyên liệu để tạo nên thế giới, nó có xung quanh sinh vật sống, mà sinh vật sống cần linh khí để sống, để trưởng thành."

Lam Linh Úc suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đấy không phải là không khí sao?"

Tô Tuệ Dung ế lên một tiếng, nhận ra bản thân bị tin tức không gian làm sự linh hoạt bị chậm lại, không nghĩ ra điều đó. Mà cô lại trước mặt người trong lòng làm ra điều xấu hổ vậy, thật sự rất xấu hổ, cô ngượng ngùng nói: "Cậu có thể nghĩ như vậy."

Lam Linh Úc cười thầm trong lòng, không muốn người yêu mình bẽ mặt.

Tô Tuệ Dung rất thức thời nói chuyện khác: "Linh khí kết tinh rất có lợi đối với cơ thể của chúng ta. Chỉ vì bên ngoài giờ ô nhiễm nghiêm trọng, thảm thực vật bị phá huỷ nặng nề nên linh khí ngày càng ít, linh khí kết tinh không thể ngưng tụ. Mà trong không gian lại khác, cứ đến kì hạn là linh khí kết tinh sẽ xuất hiện, hiện giờ chính là mình đang tìm nó."

Đang lúc nói chuyện, Tô Tuệ Dung đã rút tay ra khỏi màn sương, trong tay cô là một vật thể trong suốt, phản quang dưới ánh mặt trời, lấp lánh.

Lam Linh Úc nhìn vật trong tay Tô Tuệ Dung, hiếu kì hỏi: "Đây là linh khí kết tinh sao? Thật đẹp."

Tô Tuệ Dung cười, đem vật trong tay mình để vào trong tay người yêu, rồi nghiễm nhiên đứng chiêm ngưỡng nét sửng sốt hiên lên trên gương mặt xinh đẹp thân thuộc khi linh khí kết tinh từ từ tan ta rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

"Chuyện này là sao?" Lam Linh Úc ngạc nhiên.

"Nó bị cậu hấp thụ." Tô Tuệ Dung đưa tay nắm lấy tay người bên cạnh. "Khối linh khí này rất có lợi cho cơ thể cậu, đừng sợ hen."

Lam Linh Úc lắc đầu: "Mình không sợ, chỉ lo lắng thôi. Mình hấp thu nó rồi, còn cậu thì sao? Không phải cậu nói trong không gian qua một ngày một đêm mới xuất hiện một khối kết tinh hay sao?"

Tô Tuệ Dung như ngộ ra điều Lam Linh Úc quan tâm: "Không sao đâu, ở đây có rất nhiều, ngày mai mình kiếm cái khác là được. Với lại cơ thể chúng ta hiện giờ cũng không hấp thu được quá nhiều. Mình tính rồi, một khối dành cho một tuần là đủ. Giờ mình chỉ kiếm trước thôi, để sau này đỡ mất thời gian đứng tìm nó."

Làm chủ nhân của không gian, Tô Tuệ Dung có rất nhiều quyền hạn, sáng tạo ra một thế giới mới thực xa vời nhưng còn chuyện khác, chỉ cần cô đủ mạnh, cô chắc chắn sẽ làm được.

Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu rồi nói: "Tuệ Dung, chúng ta nhất định sẽ sống sót."

Linh khí trong không gian luôn luôn dồi dào, chính vì thế ngay cả khi hai người nói chuyện thế này, linh khí cũng tự động cải tạo cơ thể của họ. Nhưng thật tiếc khi hai người không thể dành một khoảng thời gian dài trong này, họ còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong.

Sự biến chuyển của không gian tạo cơ hội cho hai người gieo trồng hết số hạt giống còn lại. Lần này không như lần đầu tiên nữa, Tô Tuệ Dung không đem tất cả trồng một chỗ mà đem phân loại ra từng khu vực như rau quả, lúa nước... Sau khi mọi việc xong xuôi, để lại một phần đất trống gần khu vực ven sông, hai người dự tính ra mua giá để đựng đồ, hay mấy thứ có chức năng đại loại như vậy.

Trong không gian bốn mùa ấm áp, nhưng trải qua một hồi vận động, quần áo của hai người cũng thấm đẫm mồ hôi. Trầm mình dưới dòng nước mát lạnh, từng đợt thoải mái truyền đến, nhất là lúc đã ngâm một lúc lâu, một cảm giác kì lạ thoáng lướt qua, nhẹ nhàng rồi biến mất theo âm thanh vang vọng của dòng suối.

Thời gian trong không gian cùng bên ngoài không sai biệt lắm, hai lựa chọn lúc trời tối mới đi ra ngoài, hơn nữa lúc đi vào họ chọn nơi tương đối vắng vẻ, cho nên hai liền ra khỏi không gian.

Chẳng qua vừa mới đi hai bước thì đằng sau liền có tiếng chân vọng lại, hai người được một phen sợ hết hồn cũng vì vậy mức độ cảnh giác mỗi khi tiến nhập không gian được tăng lên một chút. Còn nửa năm nữa mạt thế xảy ra, Tô Tuệ Dung tuyệt không muốn chào đón những ngày yên bình cuối cùng trong phòng thí nghiệm.

Hai người vội vàng về nhà, rồi để Tiêu Dạ ra khỏi không gian, cục bông trắng thoát cái đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Hôm nay là ngày cực kì mệt mỏi đối với họ, vì thế mọi việc như giải trí.. cũng tạm gác lại, hai người chỉ vệ sinh cá nhân một chút rồi cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Tô Tuệ Dung mơ, mơ một cái ác mộng.

Trong mộng, Linh Úc cả người đầy máu kêu tên mình, mà đám tang thi không ngừng gặm nhấm cơ thể Linh Úc, Tô Tuệ Dung muốn lại gần nhưng cơ thể như pho tượng không nhúc nhích, hai mắt đầy tơ máu nhìn Lam Linh Úc từ từ không còn hơi thở. Tô Tuệ Dung trợn to mắt, từng nhịp tim đập thình thịch thình thịch bên tai.

Người bên vẫn hô hấp một cách đều đặn, cơ thể tỏa ra từng nhiệt ấm áp, mặc dù là mùa đông, nhưng ôm vào cảm xúc không tồi.

Tô Tuệ Dung trở mình, đem cả người cuộn lại, nằm gọn trong lòng người bên cạnh.

Thấy có động tĩnh, Lam Linh Úc mơ màng hỏi: "Sao vậy? ''

Nhìn vào đôi mắt vẫn còn mơ hồ kia Tô Tuệ Dung nhẹ nói: ''Mình thấy ác mộng. ''

Lam Linh Úc khẽ cười, ôm chặt người trong lòng mình thêm một chút: ''Mơ cùng thực tế trái ngược nhau, không sao đâu, muộn rồi, cậu ngủ đi.''

Tô Tuệ Dung nhắm mắt lại, khẽ hỏi: "Ngày mai chúng ta rời khỏi đây được không?" Trong mộng việc kia xảy ra tại H thị nhưng có không gian, có nơi để trốn, không thể nào Linh Úc lại bị tang thi...

Vừa nghĩ tới đã sợ, cô quyết rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Lam Linh Úc khẽ vỗ nhẹ vào vai Tô Tuệ Dung: "Ừ, có chuyện gì để mai tính "

Ngày thứ hai, trong không trung đã lất phất những bông tuyết nhẹ nhàng rơi.

Tô Tuệ Dung ngồi trong phòng khách, hướng mắt nhìn phong cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ, ngồi ôm lấy đầu gối, không ai biết cô đang suy nghĩ về điều gì.

Con mèo trắng nhỏ nhắn nhảy lên sô pha, với tư thế ưu nhã, yểu điệu tới gần cô chủ mình. Nó dùng bộ lông mượt mà như nhung của mình lấy lòng cô chủ.

Tô Tuệ Dung khẽ ôm nó vào lòng, bàn tay sờ soạng cái đầu nho nhỏ.

Trong phòng bỗng lan toả mùi vị thức ăn.

''Tuệ Dung, ra đây bê thức ăn lên cho mình.'' Vừa mở mắt Lam Linh Úc liền phát hiện tâm trạng của Tô Tuệ Dung cực kì tồi tệ. Tựa hồ ác mộng hôm qua đã làm Tô Tuệ Dung để tâm, cho dù Lam Linh Úc đã cố gắng động viên nhưng tình hình vẫn không thay đổi chút gì. Vì thế Lam Linh Úc chẳng còn cách nào, chỉ đành vào không gian, chuẩn bị đồ nấu vài món ngon cho Tuệ Dung.

''Ừ." Tô Tuệ Dung thả Tiêu Dạ xuống, đi vào bếp.

Lam Linh Úc ở dưới bếp, thấy Tô Tuệ Dung đi vào với bản mặt dài thườn thượt bèn cười: "Chỉ là ác mộng thôi, không sao đâu, cậu đừng lo nữa."

Tô Tuệ Dung lắc đầu, nở nụ cười khó coi hơn cả khóc.

"Được rồi, được rồi. Mình nghe lời cậu rời khỏi đây. Dù gì chúng ta cũng chuẩn bị gần xong vật tư rồi, lần này coi như đi du ngoạn vậy." Lam Linh Úc cười: "Cậu đừng lo lắng nữa nha.''