Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 37: Chú già giận rồi!



Nhìn thấy Triệu Thần Huân có giận mà không thể nói, hiếm khi thấy anh có biểu cảm như vậy Mục Hy cũng chỉ có thể mỉm cười đè xuống ý xấu muốn trêu chọc anh trong lòng nghiêm túc nói:

"Cảnh quay này tôi nhất định phải quay, không cho chú cắt cảnh."

Một bộ phim có kết SE thế này rất khiến người xem có ấn tượng và day dứt với bộ phim hơn, đời trước Dạ Nguyệt sau khi công chiếu thì hoàn toàn bùng nổ trên màn ảnh rộng.

Các diễn viên cứ thế nước lên thì thuyền lên, nhưng Mục Hy đời trước tính cách quá kiêu căng hống hách phim vừa nổi thì cô cũng bị toàn mạng xã hội tẩy chay.

Đời này cô quyết sẽ không để tình cảnh như thế diễn ra nữa, cô muốn cho mọi người nhìn thấy Mục Hy cô đi lên bằng thực lực như thế nào.

Cho nên cảnh đột phá cuối cùng này cô nhất định phải quay!

Nhưng cô muốn thế còn Triệu Thần Huân thì không, anh cau chặt mày hiếm khi tức giận mà không dung túng cô.

"Em nghĩ thân là chồng hợp pháp của em, tôi có thể trơ mắt nhìn người khác hôn em sao?"

Mục Hy mím môi nhìn anh, cô cũng tự cảm thấy bản thân đuối lý nhưng cô cũng không thể để anh cắt cảnh quay được.

Mục Hy chớp mắt đưa tay kéo góc áo anh, nhỏ giọng thương lượng.

"Tôi quay một cảnh về nhà cho chú hôn 10 cái, được không?"

Mục Hy giơ một ngón tay lên tội nghiệp nhìn anh, với cái ánh mắt và điều kiện hấp dẫn thế này Triệu Thần Huân có cứng rắn mấy cũng lung lây.

Nhưng nghĩ đến cảnh Lạc Thần sẽ hôn cô, dù lòng có mềm đi nữa thì anh vẫn là không thể chấp nhận.

"Không được, cảnh này phải cắt!"

Anh là nhà đầu tư lớn nhất, bộ phim này là do anh định đoạt há có thể để anh trơ mắt nhìn vợ mình bị thằng khác hôn.

Thấy bản thân đã xuống nước như thế mà Triệu Thần Huân vẫn không đồng ý, Mục Hy cũng bắt đầu tức giận rồi hung hăng rút tay về nhất thời nói năng không suy nghĩ.

"Chú không đồng ý thì bây giờ có thể quay về khách sạn thu dọn đồ trở về đi, cảnh này tôi nhất định phải quay! Nếu chú dám cắt chúng ta liền ly hôn!"

Dứt lời liền thấy Triệu Thần Huân ngàn năm không đổi sắc mặt cũng bị cô chọc cho đến mặt mày tái mét.

Hơi thở anh có chút dồn dập ánh mắt nhìn cô lại mang theo nhàn nhạt tức giận cùng đau lòng.

Mục Hy thấy được ánh mắt ấy của anh, hùng hổ ban đầu cũng có chút dịu xuống muốn mở miệng nói mấy câu gỡ gạc lại nhưng Triệu Thần Huân đã lên tiếng trước.

"Tùy em."

Anh nói rồi liền xoay người đi thẳng ra ngoài, có lẽ do anh nhường nhịn cô quá nhiều mà Mục Hy lần đầu bị anh lạnh nhạt như thế không hiểu sao khoé mắt lại cay cay có chút tức giận cùng hối hận nhìn theo bóng dáng anh.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, bây giờ cô có đổi ý thì ông chú kia cũng giận cô mất rồi. Hít hít mũi, Mục Hy cũng xoay người đi vào trong chuẩn bị vào vị trí.

Lạc Thần còn đang trao đổi gì đó với đạo diễn Trần một lúc sau mới đi qua, thấy sắc mặt cô không tốt biết rõ còn hỏi:

"Chồng cô bỏ về rồi à?"

Mục Hy liếc trắng mắt nhìn anh.

"Anh im đi!"

Lạc Thần chỉ nhún nhún vai không đáp lại cô, đạo diễn Trần lúc này cũng hô bắt đầu vào vị trí quay.

Mục Hy chỉ đành dẹp đi mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu một lần nữa nhập vai.

"A Nguyệt!"

Lạc Thần cũng rất nhanh nhập vai vào Lạc Dạ, chỉ nghe hắn thê lương hét lên run rẩy mà ôm lấy thân thể nàng thì thào nói:

"Ta sai rồi A Nguyệt, xin nàng đừng bỏ ta một mình."

Nước mắt lăn dài trên mặt Lạc Dạ đau đớn cúi đầu hôn xuống, nhưng lần này không phải hôn môi mà là một nụ hôn trên trán đầy yêu thương và trân trọng.

"Cắt! Đóng máy thành công!"

Đạo diễn Trần hớn hở kêu cắt tất cả mọi người đều nhao nhao hoan hô theo, Mục Hy ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần bị cô nhìn cũng dần trở nên bực bội.

"Khỏi cần hỏi, cảnh này hôn trán hiệu quả ý nghĩa sẽ khác biệt hơn hôn môi nhiều. Ông đây chỉ muốn cảnh diễn hoàn hảo hơn thôi."

Nói rồi anh hừ một tiếng phẩy tay áo rời đi luôn, Mục Hy ngồi bẹp trên đất có chút buồn cười nói với theo bóng dáng Lạc Thần.

"Cảm ơn anh, Lạc Thần!"

Thì ra anh tức giận bỏ đi là để thảo luận cảnh diễn với đạo diễn Trần, cho dù xuất phát từ mục đích gì thì Mục Hy cũng rất cảm ơn anh vì cô không cần phải khiến cho chú già nhà mình khó chịu rồi.

Tạ Liên Hoa và tiểu Đào ôm bánh và hoa tươi chạy như bay đến đây hô hoán nói:

"Hy Hy, chúc mừng đóng máy!"

"Chị Hy, đóng máy thuận lợi!"

Mục Hy rất vui vẻ nhận lấy hoa và bánh.

"Cảm ơn hai người."

Ngoại trừ tiểu Đào và Tạ Liên Hoa phía sau còn có không ít người trong đoàn vây quanh chúc mừng cô.

Có người cô đã từng mắng cũng có người đã từng mắng cô, nhưng sau một thời gian chung đụng này thì mọi người dường như đã tháo bỏ mọi khúc mắc mà quây quần bên nhau nói ra những lời chúc thật lòng nhất.

Lạc Thần đứng ở một góc khuất xa xa nhìn khoé môi lại nhàn nhạt câu lên một nụ cười ấm áp khó gặp.

"Thích người ta thì thổ lộ đi, cậu còn ra dáng kẻ si tình đơn phương này ra cho ai xem!"

Người quản lý đi đến nhìn thấy nét cười này của Lạc Thần làm sao còn không nhìn ra tên nhóc này thường ngày luôn ầm ĩ cãi nhau với con gái nhà người ta chứ thật chất ra là thích muốn chết còn bày đặt.

Lạc Thần thấy có người đến liền thu chút ấm áp nhỏ nhặt kia về, liếc mắt nhìn người quản lý liền hiện nguyên hình về ngay cái bộ dạng kiêu ngạo tự luyến thường ngày.

"Ông đây còn không đói bụng ăn quàng tới mức đi thổ lộ với vợ kẻ khác đâu."

Quản lý lập tức ngớ người, đưa tay chỉ về phía Mục Hy lấp bấp nói:

"Cô ấy, là vợ kẻ khác? Cô ấy lấy chồng rồi ư? Cô ấy mới hơn 20 thôi mà!"

Lạc Thần khinh thường lườm anh ta một cái.

"Cô ta mê trai sớm thì lấy chồng sớm, có gì mà kinh ngạc? Quản cho tốt cái miệng của anh đi, nếu có người khác biết chuyện này thì đừng trách tôi đổi quản lý."

Nói rồi Lạc Thần lại hừ thêm một cái mới vừa lòng rời đi, bỏ lại quản lý sắc mặt hết xanh lại trắng.

"Thằng nhóc chết tiệt chỉ biết uy hiếp anh đây là giỏi, có ngon thì nói cậu không thích Mục Hy đi."

Và đáp lại quản lý đang tức giận ngút trời là một chiếc dép không lưu tình mà ném qua.