Trọng Sinh Giả Ngốc

Chương 3



Tiếng mưa tí tách bên tai, từng giọt nước nặng nề đáp lên mặt cô, là những điều cuối cùng Triệu Lam Viễn cảm nhận được trước khi sinh mệnh kết thúc. Đôi mắt dần nặng nề, màn đen dần rõ nét, phủ lấy tầm nhìn

"Tất cả nên kết thúc"

Giọt mưa vốn dày đặc đột nhiên trở nên cuồn cuộn, Triệu Lam Viễn nhăn mặt, khó khăn hít thở, mới phát hiện xung quanh toàn là nước. Dòng nước lạnh lẽo không lưu tình chui tọt vào mũi cô, Triệu Lam Viễn quơ tay theo quán tính giãy giụa trong bất lực.

Cô thật sự không biết nã đạn vào thái dương thì cảm giác khi chết lại như chết đuối!

Triệu Lam Viễn mơ hồ cảm thấy bản thân đang chìm xuống, nước xộc vào mũi khiến cô không thể hô hấp, nghĩ kỹ dù sao cũng chết cố gắng hít thở để làm gì? Nghĩ nhanh làm lại nhanh hơn, Triệu Lam Viễn mặc kệ sự khó chịu buông xuôi cả hai tay, để thân thể chìm dần trong dòng nước kì lạ.

Ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ rồi mất hẳn

Lần thứ hai, mở mắt ra, Triệu Lam Viễn phát hiện mình đang ở trong căn phòng trắng toát, xung quanh ngập tràn mùi thuốc sát trùng. Cô đưa tay lên đầu, không có băng quấn, không có dấu vết của đạn bắn.

Sự kiện kì diệu gì thế này?!

Triệu Lam Viễn quay người, nhấn chuông trên đầu giường, cô phải gặp bác sĩ để trao đổi tình hình của bản thân. Nếu có người cứu được cô, thì cả nhà họ Hầu kia không phải cũng sẽ được cứu sao? Triệu Lam Viễn đang chờ bác sĩ đến, bỗng nhận thức được có gì đó không đúng, tay và chân cô tự nhiên nhỏ đi rất nhiều. Cô muốn chạy vào nhà vệ sinh tìm gương để nhìn cơ thể của mình, nào ngờ chiếc giường vốn bình thường lại quá cao với Triệu Lam Viễn hiện tại, khiến cô bước hụt vào không trung lộn nhào mấy vòng về phía trước, cuối cùng kết thúc bằng việc dùng đầu đâm thẳng vào cánh cửa đang mở ra.

Bốn người vừa bước vào liền kinh hãi tột độ, nữ y tá nhanh chóng khuỵu xuống ôm lấy Triệu Lam Viễn, không nói một lời bế cô lên, đem cô dúi vào trong ngực mình, cánh tay mềm mại xoa đi xoa lại vị trí mà đầu cô đụng trúng, cũng không quên nói mấy lời dỗ dành

"Viễn Viễn ngoan, không đau không đau"

Triệu Lam Viễn mím môi, kì thực chỗ đó không đau, nhưng hành động của cô gái trước mắt làm cho cô không cách nào tiếp thu được, chưa kể đến bộ ngực đang chèn cô đến ngạt thở là thế nào!? Triệu Lam Viễn cau mày thật chặt, cố gắng dùng lực tay nhỏ bé đẩy cô gái lạ lẫm này nhích ra một chút

"Bỏ....r..a"

Âm thanh non nớt, chữ nghĩa không rành rọt, lắp bắp truyền ra, khiến bốn người lại lần nữa chuyển từ kinh hãi sang kinh hỉ. Người phụ nữ đứng phía sau vụt lên phía trước, đưa tay bế Triệu Lam Viễn từ chỗ nữ ý tá, khóe mắt còn ẩn chút hồng hồng, giọng nói cũng theo đó mà run run khó kiềm chế

"Viễn Viễn của mẹ, con chịu nói chuyện rồi! Anh xem con nó vừa nói chuyện, con của em vừa mới nói chuyện!"

Từ mẹ truyền vào tai Triệu Lam Viễn khiến cô thất thần. Cô vẫn nhớ rõ, ba mẹ cô trong một lần đi công tác đã bị kẻ thù hãm hại khiến cho chiếc xe mất lái đâm vào dãy phân cách, thậm chí tên kia còn cho người dùng xe tải húc đến từ phía sau đem cả người và xe rơi thẳng xuống vách núi, chiếc xe bị đè đến biến dạng, ba mẹ cô cũng mãi mãi rời xa khỏi thế gian này, đem cô từ một đứa trẻ có ba thương mẹ yêu biến thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Triệu Lam Viễn tiếp nhận công ty khi còn trẻ tuổi, khắp nơi dòm ngó, chực chờ nuốt chửng người con gái nhỏ nhoi, nhưng may mắn cô thông minh, cô tài giỏi, đem từng cái móng vuốt vươn đến chỗ cô bẻ gãy. Tưởng chừng Triệu Lam Viễn trẻ tuổi mềm lòng, ai ngờ thủ đoạn cao hơn cả cha mẹ cô, không chỉ lôi những thành phần sâu mọt của công ty xuống khỏi ghế cổ đông, còn đem hung thủ năm xưa đẩy ra ánh sáng, đem sự đau khổ mà cô chịu đừng nhồi nhét trả lại gấp 10 lần cho bọn chúng. Nhưng hết thảy, ba cùng mẹ cô vẫn không thể sống lại, họ chỉ ở đó mỉm cười dịu dàng ngự trên nấm mồ lạnh lẽo.

Triệu Lam Viễn đang chìm trong ký ức của bản thân chợt thân thể bị nhấc bổng, một vòng tay rắn chắc bao quanh lấy mình, gương mặt cương nghị của người đàn ông thình lình hiện ra trước mặt, thanh âm trầm ổn nhưng hiện rõ sự vui vẻ bên trong

"Để ba xem tiểu công chúa của ba nào"

Triệu Minh Kiện bế lấy Triệu Lam Viễn, kể từ khi con gái sinh ra đến bây giờ mới chịu nói những chữ đầu tiên, giọng nói non nớt vuốt nhẹ trái tim ông, khiến tâm can ông cũng mềm nhũn. Triệu Minh Kiện cưng chiều hôn một ngụm lớn trên má nhỏ

"Con gọi ba ba được không. Nhìn ba này b..a b...a"

Tình cảnh trước mắt, vị trí đầu lúc nãy bị va phải vẫn còn tồn tại chút đau nhức, nhắc nhở Triệu Lam Viễn đây không phải là mơ, cô vậy mà đã trọng sinh. Còn quay lại vào thời điểm rất sớm. Nếu cô nhớ không nhầm, thì đây hẳn là năm cô tròn 5 tuổi, vừa ăn bánh sinh nhật xong, đã bị té xuống hồ nước uống nước đến no căng mới có người cứu cô lên. Nhìn ba mẹ cô đang vui vẻ thảo luận về chuyện gọi ba hay gọi mẹ trước, trong lòng Triệu Lam Viễn đã sôi trào xúc động, ba mẹ cô còn sống, gia đình cô vô cùng trọn vẹn.

Và Hầu Giản Yên, nàng vẫn còn sống!

Sai lầm trong quá khứ, ông trời đã cho phép cô có cơ hội sửa chửa, cô sẽ không phí phạm, cô phải tận dụng, để bảo vệ những người cô yêu thương đến đầu ngón tay cũng láng mịn không một vết sẹo.

Thân thể của Triệu Lam Viễn không có gì đáng quan ngại, nhưng dưới sự đốc thúc nhiệt tình của mẹ cô, Triệu Lam Viễn phải trải qua vô số các cuộc kiểm tra lớn nhỏ mới được mẫu thân đại nhân tạm chấp nhận cho xuất viện. Lại nói Triệu Lam Viễn năm đó vừa sinh ra đã mang ánh mắt đờ đẫn, cử chỉ chậm chạp, khi lớn hơn một chút những đứa trẻ cùng lứa đã bắt đầu luyên thuyên thì cô mãi vẫn không nói được, ai nấy đều lắc đầu bảo cha mẹ cô mệnh khổ sinh ra đứa con tật nguyền không hơn không kém, nhưng đến khi Triệu Lam Viễn bắt đầu đi học cô mới thật sự bộc lộ cái gọi là thiên tài, cô không chỉ đọc một hiểu mười mà còn nhạy bén với những con số. Cha mẹ cô chưa kịp vui mừng thì phát hiện con của họ, thứ duy nhất để tâm là học hành, ngoài ra thì có....ùm, chỉ có học hành thôi không có ngoài ra.

Ngồi trên giường ngẫm nghĩ cuộc sống trước đây của mình, Triệu Lam Viễn thấy khinh bỉ, tại sao lúc trước sống vật vờ cùng đống sách nhàm chán kia để làm gì. Cô ở trong thân thể của đứa trẻ 5 tuổi bắt đầu vạch ra kế hoạch của cuộc đời mình.

Điều thứ nhất: Tìm Hầu Giản Yên

Điều thứ hai: Bảo vệ Hầu Giản Yên

Điều thứ ba: Yêu thương Hầu Giản Yên

Điều thứ tư: Yêu thương Hầu Giản Yên

Điều thứ năm: Yêu thương Hầu Giản Yên

Điều quan trọng phải ghi chú lại 3 lần!

Bạch Giang Tuyết hôm nay đặc biệt dậy sớm, nấu món con gái mình yêu thích nhất để lấy lòng, bà quyết tâm phải để bảo bối của bà nói ra từ mẹ trước. Tay xách nách mang những món ăn thơm ngon đi tới bệnh viện, bà vui vẻ mở cửa phòng bệnh ra, liền nhìn thấy bộ dáng chảy nước dãi của bé con ngồi trên giường. Hai chân Bạch Giang Tuyết nhanh chóng lùi về sau, nhìn mấy lần số phòng mới khẳng định đây chính là phòng bệnh của con gái mình không sai được. Nhưng bộ dạng mê muội như bị ếm kia thật đáng sợ nha!

"Viễn Viễn, con thấy chỗ nào không khỏe sao?"

Bạch Giang Tuyết để bình giữ nhiệt lên đầu giường, vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Triệu Lam Viễn. Cảm thấy nhiệt độ không có gì sai biệt, sắc mặt cũng hồng hào, đặc biệt hai mắt sáng rực rất có tinh thần. Bà mới ngồi xuống giúp Triệu Lam Viễn buộc tóc

"Nếu con đau chỗ nào phải nói cho mẹ biết, không muốn nói thì ra dấu tay như hai mẹ con mình đã chơi với nhau trước đó, con có nhớ không?"

Từ khi quá số tuổi mà Triệu Lam Viễn không nói được, mẹ đã dạy cô dùng hình thức ra dấu tay để giao tiếp với bà,tuy bác sĩ khuyên bà hãy kích thích Triệu Lam Viễn mở miệng nói, nhưng tới cuối cùng bà vẫn sợ cô tủi thân nên không làm. Nhớ đến đây, khóe mắt Triệu Lam Viễn lóe lên, chưa biết trả lời mẹ ra sao, Bạch Giang Tuyết đã mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng

"Đừng sợ, có mẹ ở đây, không ai dám làm gì con đâu. Giờ ăn sáng với mẹ, ăn xong nghỉ ngơi, ba con xong việc sẽ đến đón mẹ con mình xuất viện"

Vừa nói, hai tay bà cũng nhanh chóng đỡ Triệu Lam Viễn nằm xuống giường, rồi cầm lấy túi đồ trên bàn dọn lên kệ ăn. Mùi thuốc sát trùng bị hương thơm của đồ ăn đánh bật, đành ngậm ngùi lui ra khỏi căn phòng. Triệu Lam Viễn nhìn mẹ bận rộn, chưa đến 2 phút mùi thức ăn đang lượn lờ trong trí óc của cô. Không đợi mẹ đưa muỗng sang, cô đã dùng công cụ thân quen nhất để hành động, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp một con tôm thả vào miệng.

Ngon

Nêm nếm vừa miệng

Không nhầm lẫn muối đường bột ngọt

Hương vị này không sai vào đâu được

Chắc chắn là mua ngoài tiệm rồi...

Triệu Lam Viễn nhai xong con tôm, mút nước sốt trên hai đầu ngón tay, vừa xoay đầu kiếm mẹ thì thấy Bạch Giang Tuyết đang nhìn chằm chằm vào hành động của mình. Triệu Lam Viễn xoa tay vào áo đặt trước bụng mình, phồng má làm ra vẻ đang yêu

"Mẹ ơi, Viễn Viễn đói rồi"

Oẹ...

28 tuổi tuổi kiếp trước cộng thêm kiếp này 5 tuổi cũng 33 tuổi rồi, cái âm thanh nũng nịu này đáng sợ quá. Triệu Lam Viễn âm thầm khinh bỉ bản thân. Nhất thời quên mất biểu cảm của Bạch Giang Tuyết bên cạnh

Mẹ ơi...

Mẹ ơi!!!

Hai từ full chí mạng đối với đồng chí làm mẹ Bạch Giang Tuyết. Bà vô cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng, đưa chén và muỗng sang cho Triệu Lam Viễn

"Được được, con ăn đi, ăn nhiều vô mới lớn nhanh được"

"Dạ, mẹ"

Triệu Lam Viễn không vạch trần bí mật nhỏ của mẹ, vui vẻ đón lấy muỗng bắt đầu càn quét chiến trận đồ ăn phía trước. Nói đến tay nghề bếp núc của Bạch Giang Tuyết, không ai rõ hơn Triệu Lam Viễn, kiếp trước cô vô tình phát hiện mẹ cô không hề biết nấu ăn, mấy lần cố gắng đều bất thành, không nhầm muối đường, thì cũng đổ nhầm nước tương và nước mắm. Ba cô đành gồng đôi vai vững chãi của người đàn ông kiêm luôn chuyện bếp núc trong nhà, từ khi có cô, mẹ cô đã cố gắng xây dựng hình ảnh người mẹ hoàn hảo, bằng cách giả vờ nấu nướng, lúc cô không chú ý lập tức dùng kế trộm ba tráo mẹ, thành công qua mặt đứa con gái bé nhỏ. Xem ra lần này ba cô thật sự có việc bận trên công ty hoặc là mẹ cô có âm mưu gì khác nên mới mua đồ ăn đến đây. Bên này bé con Triệu Lam Viễn dùng cái miệng 5 tuổi ăn uống quên trời quên đất, bên kia Bạch Giang Tuyết đã lấy điện thoại ra bật chế độ quay phim cận cảnh mukbang của con gái gửi cho chồng. Trong video vài phút được gửi đi, tầm 10 giây thì giọng của hai mẹ con không ngừng vang lên

"Con gái ơi, có ngon không?"

"Dạ mẹ ơi, ngon lắm"

"Con gái ơi, có thích không?"

"Dạ mẹ ơi, thích lắm"

"Con gái ơi....."

"Dạ mẹ ơi...."

Video gửi đi thành công

Triệu Minh Kiện kết thúc cuộc họp với đối tác, đang dọn dẹp đến bệnh viện, thì điện thoại thông báo có tin nhắn. Video được bật lên, cảnh tượng bên trong là một bé gái thắt bím ngồi trên giường, không ngừng lùa thức ăn vào miệng, đứa nhỏ xinh xắn, hai má phồng lên phồng xuống vì nhai. Triệu Minh Kiện hạ điện thoại xuống, nhắm mắt kiềm chế bản thân, rồi lại nâng điện thoại lên tua đi tua lại video

Con gái mình dễ thương quá!

Tướng ăn có chút xấu

Nhưng không sao con gái mình vẫn dễ thương lắm!

Tua video chán chê, Triệu Minh Kiện nhấn nút lưu lại, rồi mới chú ý đến đoạn hội thoại bất thường bên trong, nghe kỹ lần nữa khiến ông bật cười không ngớt, giọng nói quen thuộc pha vào sự đắc ý quen thuộc, ông còn lạ gì người phụ nữ kia

[Em đang khoe khoang với anh à?]

Như chờ đợi từ trước, tin nhắn Triệu Minh Kiện gửi đi không được bao lâu, Bạch Giang Tuyết đã trả lời

[Con gái của em, kêu em trước là đều đương nhiên, khoe khoang với anh được cái gì đâu]

Coi kìa coi kìa, khẩu khí nồng mùi chiến thắng như vậy, còn ở đây mạnh miệng với ông, Triệu Minh Kiện dở khóc dở cười, nhấn mấy cái trên màn hình rồi nhét điện thoại vào túi, động tác sắp xếp văn kiện trên bàn cũng nhanh hơn, ông cũng muốn nghe công chúa nhỏ gọi ba ơi mà. Bạch Giang Tuyết một tay xoa đầu Triệu Lam Viễn, một tay lướt điện thoại xem tin nhắn vừa gửi qua, đọc được vài chữ, đã khiến bà tức giận suýt chút bóp méo đầu tiểu Triệu Lam Viễn

[Ừ, em làm mẹ, em là nhất. Một lát nữa anh đến đón hai người, về nhà phải để Viễn Viễn chơi với anh, nếu không để anh xem em mua đồ ăn ngoài cho con bé được bao lâu]

Lúc mới yêu thì nói năng ngọt như đường như mía, giờ nhìn xem, tên kia dám đe dọa mình. Bạch Giang Tuyết cắn răng buồn bã, tự an ủi mình bằng đoạn video khi nãy. Trận đấu ngầm của hai người lớn kết thúc trong im lặng, Triệu Lam Viễn chiến đấu hăng say với đồ ăn ngon, nghênh đón chiến thắng bằng cái bụng no căng, rồi lăn ra giường nằm đợi ba đến đón. Theo như trí nhớ của cô, vì chậm phát triển nên ba mẹ không đưa cô đến nhà trẻ, sợ cô bị bắt nạt, mãi đến 6 tuổi trực tiếp cho cô vào lớp 1. Kiếp trước, ba mẹ cô kiên trì nói không với trường học giành cho người khuyết tật, dùng tài lực nhét cô vào trường tư nhân nổi tiếng của thành phố. Triệu Lam Viễn nhớ đến chuyện này, nhưng hiện tại cô phải vào được trường công lập, vì cô nhớ rõ trong hồ sơ của Hầu Giản Yên, nàng học ở trường tiểu học Bình Minh. Cô muốn cùng nàng bắt đầu chuyện tình thanh xuân vườn trường, còn phải sớm đả thông tư tưởng cho nàng, dù sao dạy một đứa nhóc 6 tuổi tình yêu đồng giới có chút tội lỗi, nhưng không sao cô sẽ chịu trách nhiệm với nàng.

Triệu Lam Viễn mơ mộng về câu chuyện tình yêu ngọt ngào, khóe môi đã không ngừng vươn cao hào hứng. Ôm cái bụng no căng để cười quả thật có chút đau, nhưng cô mất khả năng tự chủ rồi, cười một lát, đau quá thì dừng lại, đỡ đau lại cười tiếp. Bạch Giang Tuyết ngồi bên cạnh nhìn cục thịt nhỏ qua mấy chục giây thì run lắc một cái khiến bà rất muốn đi ra tìm bác sĩ tiến hành tổng kiểm tra não bộ một lần nữa, con bà hình như não vẫn còn tồn đọng chút nước thì phải. Một tiếng trôi qua, Triệu Minh Kiện cũng tới, vừa vào phòng đã ôm lấy Triệu Lam Viễn, ánh mắt có phần mong đợi nhìn chằm chằm vào cô. Cha con đấu mắt thêm 1 phút, Triệu Lam Viễn không đành lòng, liền mỉm cười tươi tắn, ôm lấy cổ ông

"Ba ơi, Viễn Viễn muốn về nhà"

Ba ơi...

Ba ơi!!!

Ruột gan phèo phổi của Triệu Minh Kiện xoắn lại như khoai tây lốc xoáy, ông xuýt xoa tận hưởng, hôn vào hai má phúng phính của tiểu công chúa, rồi sảng khoái nói

"Được, bây giờ lập tức về nhà!"

Một tay ông ôm Triệu Lam Viễn, một tay lại cầm túi đựng quần áo của cô, cả nhà ba người vui vẻ tung tăng đi ra khỏi bệnh viện.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!