Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 4



Editor: Myy

____

Hôm nay là một ngày trời đầy mây, không khí ở nghĩa địa có chút tiêu điều.

Tô Mộ Cẩn ngồi xổm xuống, bỏ bó bạch cúc cũ ở trước mộ ra, thay bằng bó bạch cúc mới mua. Lúc ngẩng đầu lên, thoáng nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ, cô gái trên ảnh chụp cười sáng lạn. Nhưng mà, hắn lại không thể tận mắt nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô ngoài đời.

Bất tri bất giác, hốc mắt đã đỏ lên.

Tô Mộ Cẩn đứng dậy, cũng không nói chuyện, chỉ là cứ như vậy nhìn bia mộ, nhìn ảnh chụp bên trên. Một hồi lâu sau, Thẩm Ngọc Nhàn đứng bên cạnh đang muốn nhắc nhở hắn, trời càng ngày càng tối, có khả năng sắp mưa rồi.

Lúc này, đột nhiên có một bà cụ đi tới phía bên này. Mái tóc hoa râm của bà được cắt thành ngang vai, trên tay còn cầm theo một cái rổ, bên trong chứa hương nến và một số đồ dùng cúng bái, khuôn mặt được che bởi tấm vải.

Bà là mẹ nuôi của Lâm Ngữ Tình, Dư Uyển Mai.

Tô Mộ Cẩn gọi bà một tiếng, "Bác gái."

Trên gương mặt Dư Uyển Mai xuất hiện vài phần tiều tụy. Từ sau khi con gái nuôi mất, bà "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh", trong một đêm có vẻ già đi rất nhiều. Bà đặt cái rổ trên tay sang một bên, giọng nói có chút khàn khàn, "Thì ra là cậu hả, chàng trai."

Bà nhận ra được Tô Mộ Cẩn, tang lễ của Lâm Ngữ Tình hắn cũng tới tham gia. Lúc ấy bà quá mức thương tâm nên cũng không hỏi hắn và Lâm Ngữ Tình có quan hệ gì.

Mấy ngày này, bà cũng thường tới thăm mộ, lần nào cũng nhìn thấy có hoa tươi, đoán chừng là do hắn đưa.

Dư Uyển Mai nhìn hắn, "Cậu và Ngữ Tình có quan hệ gì?"

Tô Mộ Cẩn suy nghĩ một hồi lâu, "Bạn bè ạ."

Dư Uyển Mai hỏi: "Là quan hệ bạn trai - bạn gái sao?"

Nếu không thì tại sao lâu lâu lại tới đây thăm mộ.

Tô Mộ Cẩn nói: "Không phải ạ."

"À." Dư Uyển Mai 'khụ' một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, "Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi."

Tô Mộ Cẩn nói: "Cháu và Ngữ Tình quen nhau từ khi còn nhỏ ở cô nhi viện ạ."

"Ồ, thì ra là vậy." Dư Uyển Mai kéo dài giọng điệu, "Cũng nhiều năm rồi."

"Vâng."

Dư Uyển Mai ngồi xổm xuống, bắt đầu loay hoay với những đồ cúng, Tô Mộ Cẩn đứng bên cạnh cúng bái với bà. Nghe bà tâm sự với bia mộ, nói xong liền bắt đầu dùng khăn tay lau nước mắt.

Sau khi cúng bái xong, trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, Tô Mộ Cẩn nói là tiện đường, muốn đưa Dư Uyển Mai về nhà.

Dư Uyển Mai cũng không từ chối ý tốt của hắn.

Nhưng Thẩm Ngọc Nhàn biết, Tô Mộ Cẩn không tiện đường.

Dư Uyển Mai ở ngoại ô trong thôn, là một căn nhà cũ.

Tới cửa, bà mời hắn vào nhà uống ly trà, Tô Mộ Cẩn lại uyển chuyển từ chối.

Bởi vì hôm nay là ngày cha con Tô Bân Hà xuất viện, hắn còn phải đi đón.

Liễu Mỹ Chi gọi điện thoại qua, "Mộ Cẩn à, bao giờ con đến vậy? Chúng ta đã sắp xếp xong hết rồi."

Tô Mộ Cẩn nói với người trong điện thoại: "Khoảng nửa giờ nữa ạ."

"À, được rồi. Trời đang mưa to, con lái xe cẩn thận một chút nhé."

"Vâng."

Tô Mộ Cẩn treo điện thoại, Thẩm Ngọc Nhàn bên cạnh nói: "Anh, lát nữa anh cứ cho em xuống chỗ trạm tàu điện ngầm phía trước là được, em đi tàu điện ngầm trở về. Anh cứ đến bệnh viện đón bọn họ trước đi."

"Ừ." Tô Mộ Cẩn thả chậm tốc độ, dừng xe lại chỗ trạm tàu điện ngầm phía trước, để Thẩm Ngọc Nhàn xuống xe, sau đó lại lái xe đến bệnh viện.

Không tới hai mươi phút đã đến.

Sau khi Tô Mộ Cẩn tới, Liễu Mỹ Chi liền giao Lâm Ngữ Tình đang ngồi trên xe lăn cho hắn, còn bà đi đỡ Tô Bân Hà.

Tuy rằng Lâm Ngữ Tình đã không cần bó thạch cao nữa, nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu phải chú ý, hạn chế hoạt động, sợ là còn phải ngồi trên xe lăn và dùng cây nạng một đoạn thời gian nữa. Tuy đã được xuất viện, nhưng cũng chẳng khác gì phải nằm viện là mấy.

Đi vào bãi đỗ xe, Tô Mộ Cẩn mở cửa sau, Lâm Ngữ Tình ngồi trên xe lăn liền chống nạng cố lên xe. Liễu Mỹ Chi thấy cô tự đứng lên, lo lắng nói: "Dĩ Hàm, con đừng nhúc nhích, để Mộ Cẩn bế con lên đi."

Lâm Ngữ Tình liếc mắt nhìn Tô Mộ Cẩn liếc mắt một cái, kỳ thật cô đã phát hiện, sắc mặt hắn hôm nay cực kỳ kém, tâm tình hình như không được tốt lắm. Nếu bảo hắn bế, chỉ sợ cô sẽ còn bị thương nghiêm trọng hơn.

Lúc đang suy nghĩ sững sờ, thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, Tô Mộ Cẩn đã bế cô lên.

Thân thể Lâm Ngữ Tình căng chặt, "Cái này, tôi tự làm được."

Tô Mộ Cẩn không để ý tới cô, đặt cô lên ghế sau, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lâm Ngữ Tình: "..."

Liễu Mỹ Chi cũng lên xe, ngồi song song với cô, Tô Bân Hà ngồi ở ghế phụ.

Tô gia sống ở một khu biệt thự xa hoa, người ở nơi này không 'phú' thì cũng 'quý'.

Biệt thự Tô gia tràn đầy không khí xa hoa, nhưng đối với Lâm Ngữ Tình mà nói là rất xa lạ. Cũng may, hiện tại cô đang bị 'mất trí nhớ', cho dù về đến nhà mà không tìm không thấy phòng của mình cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Phòng của mình...

Lâm Ngữ Tình đột nhiên nghĩ đến cô đã là một 'người phụ nữ đã có chồng', có lẽ là ở cùng một phòng với Tô Mộ Cẩn.

Nghĩ đến phải ở cùng phòng với hắn, Lâm Ngữ Tình đã muốn chảy nước mắt thành sông. Tuy rằng đối phương vừa cao vừa đẹp trai, nhưng hiển nhiên là hắn chán ghét mình đến cực điểm, hơn nữa hắn vẫn có ý nghĩ muốn mưu sát cô để độc chiếm tài sản, cho nên một chút cô cũng không muốn cùng chung chăn gối với hắn a.

Cần phải nghĩ biện pháp để mình được ở phòng riêng.

Lúc trước Tô Dĩ Hàm chưa kết hôn cũng đã sống ở đây, dựa theo đạo lý mà nói, nơi này hẳn là có phòng riêng của cô ấy mới đúng.

Lúc sau về đến nhà, Lâm Ngữ Tình ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chung quanh vài vòng, thử thăm dò hỏi Liễu Mỹ Chi, "Mẹ, phòng con ở đâu vậy ạ?"

Liễu Mỹ Chi cười cười, "Ở trên tầng hai, phòng của con chính là phòng của Mộ Cẩn đó."

Quả nhiên...

Lâm Ngữ Tình làm ra một bộ dáng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Mẹ, con tự nhiên nhớ tới, chân của con vẫn còn bị thương, chưa khỏi hẳn, nếu ngủ cùng Mộ Cẩn thì nhất định sẽ không cẩn thận bị đụng tới miệng vết thương... Cho nên, vì để chân con mau chóng khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này con nên ngủ riêng thì hơn ấy ạ."

Tô Mộ Cẩn đi xuống dưới tầng. Vừa rồi hắn mới để hành lý vào trong phòng, xuống dưới vừa lúc nghe được Lâm Ngữ Tình nói, trên khuôn mặt hắn vẫn không có chút gợn sóng, dường như chuyện này căn bản là không có quan hệ gì với hắn vậy.

Liễu Mỹ Chi khuyên Lâm Ngữ Tình, "Chắc Mộ Cẩn không có tướng ngủ xấu đâu, con đừng nghĩ quá nhiều."

Lâm Ngữ Tình nghĩ Tô Mộ Cẩn cũng không muốn ngủ với cô, vì thế lòng nảy sinh ra một kế, "Để con đi hỏi anh ấy xem."

Đúng lúc Tô Mộ Cẩn đi tới phía này, Lâm Ngữ Tình nhìn hắn, "Buổi tối ngủ anh có thể không đạp lung tung không? Chân em vẫn còn bị thương, em sợ sau khi anh ngủ say sẽ đè lên chân em, khiến vết thương nặng hơn, cho nên trong khoảng thời gian này em muốn ngủ riêng."

"Không thành vấn đề." Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt nói.

"Được rồi, vậy em sẽ ngủ ở phòng cũ của em." Lâm Ngữ Tình thành công, trong nội tâm thập phần vui vẻ.

Liễu Mỹ Chi lại nói: "Hai con là vợ chồng, chia phòng ngủ thì còn ra cái thể thống gì. Mộ Cẩn, buổi tối ngủ con chú ý một chút, đừng đè lên chân Dĩ Hàm là được."

Lâm Ngữ Tình mới vừa vui vẻ chưa được vài giây đã bị những lời này của Liễu Mỹ Chi làm phí công vô ích, cô không thuận theo nói, "Mẹ, thật ra chia phòng ngủ còn có nguyên nhân khác. Bây giờ ký ức của con về Mộ Cần chỉ có một tháng vừa qua, mẹ ngẫm lại mà xem, nếu như phải cùng chung chăn gối với một người mà mình chỉ mới quen được một tháng, có phải rất kì cục hay không ạ."

"Aiz, vậy thì có cái gì mà kì cục, nó là chồng của con mà."

Lâm Ngữ Tình quả thực muốn khóc. Tô Bân Hà thay xong quần áo xuống lầu, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, cười nhìn con gái nói: "Trước kia con còn hận không thể dính lấy Mộ Cẩn từng giây từng phút, tại sao lúc này lại cố tình xa cách nó vậy?"

Lâm Ngữ Tình liếc nhìn Tô Mộ Cẩn một cái, cố ý xoa xoa huyệt thái dương, đáp lại Tô Bân Hà: "Có thể là bởi vì con bị mất trí nhớ."

Cái cớ bị mất trí nhớ này, thật sự có thể dùng được ở bất kỳ lúc nào.

Tô Mộ Cẩn không chút để ý nói: "Mẹ à, nếu Dĩ Hàm muốn ngủ riêng thì cứ như vậy đi ạ."

Liễu Mỹ Chi lo lắng hai đứa này chia phòng ngủ quen, bà càng khó được bế cháu hơn, vốn dĩ tình cảm của hai đứa này đã không vững chắc rồi, "Nếu chuyện hai đứa chia phòng ngủ bị truyền ra ngoài mọi người sẽ tưởng rằng vợ chồng hai con không hòa thuận đó."

Lâm Ngữ Tình âm thầm nghĩ, vốn dĩ đã không hòa thuận rồi a.

Tô Bân Hà khuyên nhủ: "Mỹ Chi, người trẻ tuổi bọn nó muốn thế nào thì cứ mặc kệ đi, em cũng đừng quản."

Liễu Mỹ Chi thở dài một hơi, "Được được, hai con muốn như thế nào thì cứ làm đi." Bà quay đầu nói với Lâm Ngữ Tình: "Dĩ Hàm à, phòng của con đã bị bỏ trống vài tháng rồi, lát nữa để dì Phan dọn dẹp quét tước qua một chút nhé."

"Vâng ạ." Lâm Ngữ Tình gật đầu như gà mổ thóc. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể không phải ở chung phòng với Tô Mộ Cẩn rồi.

Dựa vào dư quang quét mắt nhìn Tô Mộ Cẩn một cái, thế nhưng lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt mang theo ý dò hỏi có chuyện gì. Lâm Ngữ Tình chuyển tầm mắt, làm bộ như đang thưởng thức bộ tranh sơn dầu treo trên tường.

Vì để chúc mừng Lâm Ngữ Tình và Tô Bân Hà được xuất viện, dì Phan đã làm hẳn một bàn đồ ăn.

Sau khi ăn xong, Lâm Ngữ Tình về phòng trước. Kỳ thật phòng của cô nằm ngay đối diện phòng của Tô Mộ Cẩn, chỉ cách một hành lang dài vài mét.

Tắm rửa qua một lượt, Lâm Ngữ Tình nằm trên giường đọc một quyển sách. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, "Dĩ Hàm, con ngủ chưa?"

"Chưa ạ." Lâm Ngữ Tình lên tiếng.

Liễu Mỹ Chi vặn tay nắm cửa tiến vào, trên tay bà còn cầm thứ gì đó.

Lâm Ngữ Tình buông quyển sách xuống, "Mẹ, tại sao giờ mẹ còn chưa ngủ vậy."

Liễu Mỹ Chi đi đến bên mép giường nghiêng người ngồi xuống, đưa cho Lâm Ngữ Tình một cái ổ cứng điện thoại, nói: "Bên trong cái ổ cứng này có rất nhiều tư liệu: Có hình ảnh lễ tốt nghiệp của con, bữa tiệc sinh nhật, còn có video ghi hình ngày hôn lễ nữa đó. Nếu có rảnh thì nhớ mở ra coi, xem xem có thể nhớ ra được cái gì hay không nhé."

Lâm Ngữ Tình nhận lấy ổ cứng, "Vâng ạ, cảm ơn mẹ."

Liễu Mỹ Chi nhìn con gái, xoa đầu cô, "Không nhớ ra được cũng không sao, bất kể như thế nào thì con vẫn là con gái bảo bối của cha mẹ."

Lâm Ngữ Tình nghe nói vậy, hốc mắt lập tức ướt, lòng tràn đầy ấm áp.

Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, ngay cả cha mẹ của mình trông như thế nào cô cũng không biết. Lúc này đột nhiên có cha mẹ, tuy rằng cô không hiểu biết gì về bọn họ, nhưng từ mấy ngày ở chung vừa qua thì có thể nhìn ra được là bọn họ thật sự rất yêu con gái mình.

Liễu Mỹ Chi cầm tay cô, "Mặt khác, nếu chân con khỏe lại rồi thì nhớ phải dọn về ở chung phòng với Mộ Cẩn đấy, biết chưa?"

Cái này... Lâm Ngữ Tình không dám nói thẳng, vì thế bèn dùng kế hoãn binh, "Chuyện này chờ khi nào chân con khỏi thì nói sau đi ạ."

"Chuyện này rất cần thiết." Liễu Mỹ Chi than nhẹ một tiếng, tận tình khuyên bảo nói: "Con cũng biết mà, sức khỏe của ba con không được tốt, nếu con có thể mang thai thì ông ấy nhất định sẽ rất vui mừng."

Tuy rằng Liễu Mỹ Chi không nói rõ ra, nhưng trong lời nói ám chỉ cái gì cô cũng đủ hiểu. Bệnh tim của Tô Bân Hà có thể tái phát bất cứ lúc nào, trong lòng ông ấy nhất định chờ mong có thể nhìn thấy cháu của mình được sinh ra.

Bảo sao Liễu Mỹ Chi vẫn mong hai người có thể chung phòng.

Nhưng trong lòng Lâm Ngữ Tình cũng có nỗi khổ riêng, bây giờ đừng nói đến quan hệ với Tô Mộ Cẩn, mà ngay cả thân cận với hắn cô cũng không nghĩ tới.

Nhưng lại không thể trực tiếp nói cho Liễu Mỹ Chi, miễn khiến cho bà lo lắng.