Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 22: Lần đầu tiên



Học kì này, chính là học kì mà Trình Cẩm Chi học nghiêm túc nhất từ trước đến nay. Đời trước đừng nói đến học, ngay cả thi cuối kì nàng cũng không chắc sẽ đi, nói về kì thi, nàng ngại dậy sớm. Bản chất học dở, nàng là người ủng hộ kiên cường của "học thuyết học hành vô dụng". Trọng sinh dĩ nhiên là khác, quay đầu, môn chuyên ngành trong trường vẫn rất hữu dụng. Bình thường nỗ lực, đến tuần kiểm tra* đương nhiên hai mắt sẽ không bị quầng thâm.

*Tuần kiểm tra: Thường một hai tuần trước kì thi cuối kì của đại học được gọi là tuần kiểm tra.

Đến tuần kiểm tra, Hạ Dữu đến thư viện học bài, thuận tiện gọi luôn Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi đi từ sáng đến tối, theo Hạ Dữu lập kế hoạch tập trung, Cẩu Vũ cũng đi theo lập kế hoạch tập trung. Mặt ngoài Hạ Dữu là sinh viên giỏi, thật ra cũng là ngụy học giỏi sự thật là học dở, bình thường cũng không nỗ lực, đến cuối kì giáo viên nói trọng điểm kì thi mới để bụng. Sang hôm sau, Trình Cẩm Chi có lịch trình nên không đi thư viện.

"Sắp thi cuối kì, cậu lại còn nhận show nữa à?"

"Ban ngày thôi, buổi tối mình vẫn sẽ ôn." Trình Cẩm Chi nói.

Thật ra buổi tối, Trình Cẩm Chi cũng không ôn bài gì. Cẩu Vũ thấy tình huống của Trình Cẩm Chi, có một loại "cảm giác an toàn" không rõ, cũng giống Trình Cẩm Chi, bắt đầu đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày*. Trước kì thi một ngày, không biết cô còn đang chui trong thùng rác nhà ai để buôn chuyện rác thải sinh hoạt** của các ngôi sao.

*Đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày: Chỉ làm việc, học hành không nghiêm túc, kiên trì.

**Rác thải sinh hoạt(nghĩa bóng): Chuyện xấu không muốn bị phát hiện của ngôi sao.

Hôm bắt đầu ngày thi, Cẩu Vũ choáng váng nặng nề đến phòng thi: "Mình vừa vào sai phòng thi, cảm giác vừa ngủ dậy, phát hiện xung quanh không quen ai, còn tưởng nguyên lớp tìm người thi hộ hết rồi."

"Cậu tìm chỗ ngồi nhanh đi, giáo viên gác thi sắp vào rồi."

Lúc này Cẩu Vũ mới dụi dụi con mắt, chỉ còn chỗ ở bục giảng, ngay mặt giáo viên. Nhìn quanh cả lớp, đến sớm đều chen lấn phía sau, sinh viên nam phía trước vẻ mặt đưa đám: "Đám khốn kiếp này, sáng sớm mới hơn sáu giờ đã đến lớp chiếm chỗ."

Cẩu Vũ bĩu môi, ném cặp lên đằng trước: "Cái gì mà tìm chỗ ngồi? Mình được chọn sao? Mà còn may, có mấy cậu ngồi kế mình."

Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu ngồi phía trước, cách Cẩu Vũ không xa.

"Mình tưởng là mình đến sớm, kết quả... xem ra ngày mai sáu giờ hơn mình phải đến cắm chỗ rồi." Hạ Dữu nói, nói rồi nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh. Trình Cẩm Chi đang nhìn nước sơn móng tay của mình: "Cẩm Chi, sao mình có cảm giác cậu bình tĩnh khó tả."

"Bình tĩnh gì, là lợn chết không sợ nước sôi thôi." Cẩu Vũ nói, cô đang ôm tim của mình: "Cẩm Chi, mình biết mình không nhìn lầm cậu."

Giáo viên gác thi đến rất nhanh, tổng cộng có hai người, đầu tiên là một giáo viên mang kính lão, kẹp bài thi dưới cánh tay, trông rất tùy ý. Sinh viên cả lớp mắt đối mắt hết sức ăn ý, hên. Chỉ là sau khi vị thứ hai bước vào, cả lớp đều xuống sắc. Không sai, là giáo viên chỉ đạo võ thuật Ngô Dịch. Ngô Dịch thấy vẻ mặt sinh viên cả lớp đều như đưa đám, ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: "Sao vậy? Không chào đón tôi à?"

Thầy Ngô Dịch cũng là một trong "bốn cái tên nổi tiếng", không hổ là học võ, mắt cực kì nhạy. Dưới quyền ông, thì không ai dám có mờ ám, vừa mờ ám, cũng sẽ bị ông dùng phương thức khống chế côn đồ đè trên bàn học. Nếu xài phao bị khám xét, đừng nghĩ đến việc phản cung. Cũng có tân sinh viên không sợ chết, ỷ vào vẻ ngoài động lòng người, ngập tràn nước mắt trước mặt ông, thực sự là bị ông đuổi ra khỏi lớp: "Nhỏ như vậy đã ỷ vào bề ngoài, ra trường thì hỏng mất."

Hạ Dữu thở ra một cái, may là đã học môn này không ít, nếu dựa vào phao hết, quay phao không được thì chắc chắn phải chết. Cẩu Vũ vẻ mặt khô héo, lấy phao không được, chỉ có thể "hết nhìn đông rồi nhìn tây".

Đề thi phát ra, khi Trình Cẩm Chi cầm được bài thi, mắt còn lóe sáng lên một cái, nàng lật qua lật lại hai mặt. Nàng thấy hơi sung sướng, ung dung mở nắp bút, ung dung gác nắp bút, hất hất cằm chỉ sợ người khác không biết nàng biết làm. Đến thời gian làm bài, mới phát hiện chỉ là nhìn quen quen thôi. Làm phân nửa, kẹt rồi, sai, có thay đổi số liệu. Làm hơn phân nửa, lại sai, nàng tính thế nào ra hai đáp án.

Cẩu Vũ mới làm nửa đề đã bắt đầu mệt rã rời, trong khoảng đó còn bị Ngô Dịch nhắc nhở một lần: "Mặt mày ỉu xìu, buổi tối em làm ăn trộm à?"

Thật đúng là đi... làm ăn trộm.

Cẩu Vũ xốc lại tinh thần, nhìn Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu bên cạnh. Hạ Dữu biết làm, Cẩu Vũ còn có thể hiểu được, nhưng cô thấy cán bút của Trình Cẩm Chi đang di chuyển, thoáng cái đã lấy lại tinh thần. Cô ép giọng gọi Trình Cẩm Chi vài tiếng: "Trình Cẩm Chi, cậu đang làm gì vậy?"

"Làm bài."

"Cậu biết hả?"

"Một xíu."

Sau tiếng chuông cuộc thi, Cẩu Vũ thấy bài thi của Trình Cẩm Chi tràn đầy, cô cảm thấy cuộc đời đầy tuyệt vọng và xấu xa: "Trình Cẩm Chi, cậu hơi quá đáng, núp trong đám học dở, làm tê liệt sự cảnh giác của mình."

Ngược lại Hạ Dữu liếc một cái: "Học kì này Cẩm Chi rất nghiêm túc, cậu tự nhìn bản thân đi, thiếu bao nhiêu tiết rồi."

Cẩu Vũ che kín hai mắt của mình, cô bắt đầu "khóc nức nở": "Đừng nên đến thuyết phục mình, đừng đến an ủi mình, mình biết mình không nên... không nên như vậy."

"Tiếp theo còn kiểm tra đánh giá môn diễn xuất, duy trì trạng thái này." Hạ Dữu làm một động tác "cố gắng lên" cho Cẩu Vũ.

"Trời ơi sao mà học kì này thi nhiều vậy?"

"Cậu tưởng là gì."

Cẩu Vũ nhìn Trình Cẩm Chi thả lỏng, cảm thấy mình lại không tốt. Hôm sau cụp đuôi, cũng theo Hạ Dữu đến thư viện. Nhớ đến Hạ Dữu và Cẩu Vũ ôn tập trong thư viện, Trình Cẩm Chi còn tự đắc chụp mấy ảnh nhàn nhã gửi: "Cuối kỳ, thực sự chán quá."

"Bitch! Cầm thú!" Xem ra ở thư viện, Cẩu Vũ cũng không ôn gì, Trình Cẩm Chi càng gửi, cô trả lời càng nhanh.

Lúc Trình Cẩm Chi đang định gia tăng "hỏa lực", điện thoại của nàng bị Dung Tự lấy mất. Dung Tự cũng không coi, cô chỉ lấy điện thoại khóa màn hình lại: "Chị chơi hai tiếng rồi."

Lúc Trình Cẩm Chi vừa chơi điện thoại, Dung Tự còn nhìn nàng một cái. Nàng còn bĩu môi, tự tính tự nói: "Chị chỉ chơi một chút."

Trình Cẩm Chi rụt cổ một cái: "Mấy lúc chơi điện thoại, thời gian luôn luôn chạy vô cùng nhanh."

"Đói bụng không? Chị đọc sách, em đi nấu cho chị ít đồ ăn." Dung Tự cúi đầu, lật một trang. Trình Cẩm Chi liếc nhìn sách của Dung Tự, tất cả đều là tiếng Nga. Nhìn một cái khiến đầu óc quay cuồng. Dung Tự đọc sách tiếng Nga làm gì? À đúng, Dung Trạm vẫn đang học ở Moscow.

"Chị muốn ăn thịt."

"Ừ."

Dung Tự khép sách lại, đặt sách lên bàn. Cô đi vào bếp, Trình Cẩm Chi cũng theo cô vào bếp: "Dung Trạm thế nào?"

"Nó khỏe."

Trước mặt nàng Dung Tự vẫn là sát thủ câu chuyện. Lần trước Trình Cẩm Chi thấy Dung Tự phỏng vấn trên kênh giải trí, tâm huyết dâng trào đi tìm một số cuộc phỏng vấn của cô. Trước mặt truyền thông, cô cư xử rất khéo, sẽ chủ động tung một ít thông tin, sẽ không để các phóng viên quá lúng túng. Cũng đúng, đời trước Dung Tự cũng là như vậy, dưới ánh đèn sân khấu sẽ không có lúc mặt lạnh, cho dù mệt mỏi hơn, cũng không để người khác chụp được những cử chỉ không phù hợp.

Rất nhanh, Dung Tự chiên một phần thịt cho Trình Cẩm Chi. Mười ngón thon dài, bắt đầu trộn rau trộn sữa chua. Sức lực của Dung Tự vô cùng mạnh, khi cô sử dụng đũa, Trình Cẩm Chi nhịn không được nắm cánh tay của cô. Cánh tay trông rất mảnh khảnh, bóp vào lại vô cùng rắn chắc: "Dung Tự, cơ thể của em thực sự rất tốt."

"Thịt của chị cứ mềm." Nói xong, Trình Cẩm Chi còn nhéo nhéo cánh tay của mình.

"Ừ." Dung Tự cắt thịt xong, đưa cho Trình Cẩm Chi: "Ăn xong đọc sách tiếp, em làm ít đồ tráng miệng cho chị."

Vốn Trình Cẩm Chi không ăn nhiều như vậy, bị Dung Tự cho ăn như vậy, nàng hoàn toàn mất đi tính tự giác của nữ diễn viên. Trình Cẩm Chi cắn nĩa bạc, nhìn thân hình Dung Tự gầy gò. Không thể, không thể như vậy: "Chị không ăn tráng miệng."

Nói xong Trình Cẩm Chi lại cắn một miếng thịt. Nhưng mà... Ngon quá... Trên mặt nàng lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ, ăn thịt xong ăn thêm chút đồ tráng miệng ừm...

"Chỉ làm một xíu?"

"Um..."

"Sao?"

"... Ừ." Trình Cẩm Chi lại "hung dữ" bổ sung: "Em cũng phải ăn."

Trình Cẩm Chi còn nhồi thịt vào miệng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ lầm bầm, cũng không thấy bất cứ vẻ hung dữ gì.

Ăn khuya, đến khi đọc sách, Trình Cẩm Chi có hơi mệt rã rời. Nàng thề nàng không phải cố ý mệt, là quá no, khi no máu không cung cấp đủ cho não, dễ mệt. Dung Tự đọc sách một lúc, thấy cái trán của Trình Cẩm Chi sắp đập xuống bàn, cô đưa tay đỡ trán Trình Cẩm Chi. Vừa đỡ như thế, Trình Cẩm Chi lập tức "đi lên theo gậy tre*". Mặt của nàng vùi vào bàn tay Dung Tự, lại cực kì mơ màng cà cà: "Chị không có ngủ, chị chỉ hơi mệt."

*Đi lên theo gậy tre: Chỉ người linh hoạt, biết tận dụng tình thế. Nhưng theo hướng châm biếm.

Cánh tay dài của Dung Tự bao lấy, Trình Cẩm Chi tự nhiên lăn vào lòng Dung Tự, mơ mơ màng màng: "Chị đang đọc sách..."

"Em đi xả nước nóng cho chị."

"Không, chị muốn đọc sách." Trình Cẩm Chi mở hí mắt một tí, lại thấy mí mắt quá nặng, cụp xuống: "Chị vẫn nên ngủ một lúc, em gọi chị dậy."

"Ừ."

Người Dung Tự thực sự rất mềm...

Đến khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại, đã hơn trưa, đồ ngủ của nàng cũng được Dung Tự thay. Dung Tự hâm cháo cho nàng trong lò vi sóng, người thì đã đi thi. Trình Cẩm Chi vò vò cái đầu của mình, ăn cháo, cuối cùng cũng bắt đầu đọc sách.

Đọc đến tối, Trình Cẩm Chi bắt đầu lấy điện thoại chơi. Vừa mở wechat, lập tức thấy Cẩu Vũ gửi một video độ phân giải cao đến, không ngờ có thể quay một video có độ phân giải cao như thế.

Hình như là một video tỏ tình của một nam sinh viên, trận thế tỏ tình khá lớn, lôi một chiếc xe hơi sang trọng đến. Này có gì hay mà coi, Trình Cẩm Chi vừa mới định tắt, thì nhìn thấy một người đi ra từ thư viện. Người đó chính là người rối loạn ám ảnh cưỡng chế sáng sớm để lại cho nàng tờ giấy, Dung Tự. Dung Tự nấu bữa sáng và bữa trưa cho nàng, đồng thời để lại tờ giấy nên hâm mấy phút nên làm thế nào. Lúc thấy tờ giấy, Trình Cẩm Chi còn liếc, trong suy nghĩ của Dung Tự nàng sẽ không phải người đến tay cũng không có mọc chứ?

Anh công tử tỏ tình với Dung Tự, ngược lại Dung Tự nghe hết, trả lời một câu: "Cảm ơn, tôi biết."

??? Biết gì?

Hiển nhiên anh công tử cũng bối rối trong giây lát.

Trình Cẩm Chi còn chưa xem xong, đã nghe được tiếng của A Uy. Nàng ngó đầu, Dung Tự đã về, Dung Tự đang thay áo khoác. Dung Tự về, thật đúng là xách con cá sống, cô đưa cho A Uy.

Thấy đương sự trong video, Trình Cẩm Chi nhiều chuyện. Nàng âm thầm vào bếp, vừa lúc Dung Tự đang làm cá: "À... Hôm nay em thi thế nào?"

"Xong rồi." Dung Tự trả lời tương đối đơn giản: "Tối nay ăn cá, chị muốn kho hay hấp?"

"Kho đi! Nấu mỡ lợn lửa phải lớn, rồi bỏ cá vào vậy mới béo được!" Được rồi, đây không phải là vấn đề, Trình Cẩm Chi nhanh chóng ngừng nước bọt của mình: "Hôm nay có chuyện gì vui không?"

"Sao?"

Như là có người tỏ tình gì gì đó... Đương nhiên, Trình Cẩm Chi còn không muốn để lộ bản thân có hứng thú với Dung Tự, tuy rằng đã lộ phân nửa...

Đời trước, Dung Tự cũng là thế này, không có scandal tình cảm lưu luyến gì cả. Điều này cũng khiến Trình Cẩm Chi rất tò mò, rốt cuộc Dung Tự sẽ thích kiểu người nào?

Cơm nước xong, Trình Cẩm Chi lại tiếp tục xem cái video kia. Trong video anh công tử sửng sốt mấy giây, lại tiếp tục đuổi theo không buông, hỏi: "Vậy chúng ta có thể..."

"Không thể."

"Làm bạn chứ?"

Dung Tự cũng lắc đầu, xoay người đi.

Điều này khiến Trình Cẩm Chi nhớ lại khi nàng mới bắt đầu đề nghị. Lần đầu tiên của Dung Tự, cũng dần dần rõ ràng trong đầu nàng. Khi đó Dung Tự vô cùng khó khăn, nợ nần chồng chất, còn chưa đóng học phí cao ngất của em trai. Đi lại khó khăn, dung mạo và khí chất của Dung Tự, ở trên cao là được người tôn thờ được người khen ngợi, nếu như rơi xuống, dĩ nhiên sẽ bị "yêu ma quỷ quái" thương nhớ, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Trình Cẩm Chi.

Vừa bắt đầu, Trình Cẩm Chi cũng theo Dung Tự vài ngày, vẻ ngoan cố không thay đổi của Dung Tự khiến nàng mất kiên nhẫn. Lúc đó Dung Tự đang trong phòng thay đồ, Trình Cẩm Chi bèn đi vào ôm cô: "Buổi tối hãy đến phòng chị, chị sẽ cho em điều em muốn."

Trần trụi gặp nhau, môi lưỡi quấn quít, quần áo trên người từng món bị cởi ra. Trình Cẩm Chi rất hưng phấn, vẫn là lần đầu tiên nàng vào người khác. Bên trong của Dung Tự thắt rất chặt, Trình Cẩm Chi còn tạm dừng, Dung Tự lập tức ôm cổ nàng, thở dốc một tiếng: "Nhớ kĩ điều chị hứa với em."

Cô đỡ cổ tay Trình Cẩm Chi, đưa ngón tay Trình Cẩm Chi vào cơ thể mình.

Cổ tay của Trình Cẩm Chi cứng đờ, đúng là nàng muốn vào Dung Tự, nhưng khi thực sự vào nàng lại có cảm giác tội ác. Dung Tự hôn gò má của nàng, hô hấp của Dung Tự có hơi gấp gáp, với người mới thành niên như Dung Tự "trải đời" chẳng hề thoải mái. Ở dưới thân Trình Cẩm Chi, sắc mặt của Dung Tự trắng bệch: "Chị muốn em đau chết sao?"

Nghe Dung Tự nói, ngón tay của Trình Cẩm Chi mới từ từ di chuyển.

***

Ngao Tạng đặt kim chủ dưới thân: Chị biết em muốn là điều gì không hả?

Kim chủ lơ mơ, công một lần đã bị... ưm... ưm... a ư, dừng tay...