Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 30: Nữ hoàng chơi sủng



Lần này "Nữ Phò mã" diễn rất thành công, cũng được bình chọn là hạng nhất. Đương nhiên, không thiếu sự nghi ngờ, họ đào tư liệu của ban giám khảo ra. Trong đó bà Kiều nghệ sĩ kì cựu là bà nội của Trình Cẩm Chi, trong ban giám khảo còn mấy người là học trò của bà Kiều.

"Fan Parkinson đang tự lên đỉnh nhỉ, cũng không phải lần đầu Parkinson mua giải, nhìn giới thiệu vắn tắt trên weibo của cô ấy, tôi cười muốn chết."

"Tuy rằng không thích Parkinson, nhưng Dung Bảo đẹp nha, đừng ngộ thương nha."

"Hai người đều rất tốt, đừng nâng một người đạp một người."

"Mặt của hai người thực sự khác biệt rất lớn, quả nhiên sửa với không sửa khác nhau. Mong Trình Cẩm Chi có thể sửa mũi, cao quá, nhìn khó chịu."

Trình Cẩm Chi lướt bình luận, vừa nhìn vừa phẫn nộ. Thấy có người bình luận về bề ngoài của nàng, nàng rất muốn "gõ gõ" trả lời lại: "Bạn có thể cho tôi thấy một cái mũi dễ chịu không? Chẳng hạn như mũi của bạn."

Trình Cẩm Chi vừa lướt bình luận weibo, DC lập tức nhìn lén lút, rất sợ nàng làm ra chuyện gì.

Rất nhanh, DC nhận được một cú điện thoại, trong nháy mắt ánh mắt của hắn kinh ngạc lên: "Được, làm phiền ngài, có thời gian, đương nhiên có thời gian. Vâng vâng ngài bận rộn đi ạ, theo ngài nói... Ngài khách khí quá..."

DC cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu. Hắn đẩy khuỷu tay xuống làm tư thế yes, chợt ngồi xổm xuống trước mặt Trình Cẩm Chi: "Sếp, chúng ta nổi tiếng rồi."

"Nổi gì?" Trình Cẩm Chi nói: "Cắt băng khánh thành ở nông thôn, tôi không đi."

"Sếp, đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ sếp có thể trở thành sao hạng A." DC nói.

"Tiếp theo không cần nói."

"Tiếp theo mới quan trọng, sếp biết tôi mới gọi điện thoại với ai không?"

"Tôi là diễn viên phụ họa cho anh à? Có chuyện nói nhanh."

"Sếp biết đạo diễn Vương không?"

"Ông ấy kiếm tôi đóng phim?" Trình Cẩm Chi mở to hai mắt.

"Cũng không hoàn toàn." DC dừng một chút: "Con gái của ông ấy, sếp biết không, Vương Chương, lần trước đã giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất của liên hoan phim Bắc Kinh."

Vương Chương, ngược lại nàng biết, sau này đi Hollywood phát triển, nhiều lần nhận được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất của giải Case. Nhưng Trình Cẩm Chi không phải rất quen thuộc với cô. Vương Chương không phát triển ở trong nước, những diễn viên hợp tác với cô gần như là người nước ngoài. Diễn viên nữ trong nước, hình như chỉ có Dung Tự từng hợp tác hai phim với cô ấy.

"Vừa rồi đạo diễn Vương đặc biệt gọi đến, nói muốn mời sếp đóng phim của con gái ông ấy."

Mắt của Trình Cẩm Chi càng mở lớn hơn: "Mời tôi? Anh xác định là Vương Chương?"

"Sếp, sếp đừng thấy giờ Vương Chương là tay mới, nhưng cha của cô ấy rất khó lường. Dỗ cô ấy được, cha cô ấy vui vẻ, sếp sẽ không lo về phim đóng tết." DC cho rằng Trình Cẩm Chi ngại địa vị của Vương Chương quá thấp.

"Vương Chương muốn quay phim trong nước?"

"Đúng vậy, nhưng mà không phải phim điện ảnh, là web drama."

*Web drama: Là phim được chiếu trên các trang mạng.

"Web drama?" Trình Cẩm Chi há mồm, nàng nghe nhầm sao? Vương Chương lại muốn quay web drama?

"Đây, mail đến rồi, tôi cho sếp xem." DC nói, lại lướt tài liệu trên máy tính bảng: ""Nữ vương chơi sủng", tiểu thuyết Tấn Giang. Chậc chậc cái tên này, chắc phải sửa, lộ liễu như vậy."

Trình Cẩm Chi cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ, Vương Chương muốn quay web drama cũng thôi đi, lại còn là kịch bản cải biên từ tiểu thuyết mạng. Vương Chương này, không phải thích thể hiện bản thân có văn hóa, tự viết kịch bản sao?

"Bán mất quyền lực*, thời Đại Hán." DC lật vài trang: "Gửi cho sếp bản demo**, có lẽ sẽ cho sếp hát ca khúc chủ đề."

*Bán mất quyền lực: Có liên quan đến thời đại, sự kiện lịch sử nhưng không hoàn toàn.

**Demo là viết tắc của demonstration có nghĩa là thử nghiệm. Bản demo chỉ ghi âm trên những thiết bị ghi âm đơn giản. Demo chủ yếu để nghe thử.

"Ngừng, tôi còn chưa nói có nhận hay không." Trình Cẩm Chi nói: "Diễn viên hợp tác với tôi là ai?"

"Tôi không có hỏi, chắc là tiểu sinh nào đó đang nổi." DC nói, bản thân lại chậc vài tiếng: "Sao mà tôi cảm thấy "đang nổi" dễ nghe như thế chứ? Đến lúc đó bài phỏng vấn độc quyền* sẽ là, "Tiểu hoa và tiểu sinh đang nổi nắm tay nhau thuở mới yêu"."

*Bài phỏng vấn độc quyền: Những bài phỏng vấn độc quyền được các trang tin lớn viết theo cách thức thống nhất để chia sẻ cho các trang tin khác.

"Phong cách của đạo điễn Vương Chương luôn là mạnh dạn, phim không có tình cảm kích tình quá lộ liễu chứ?"

"Cũng không hẳn, tuy nói là chiếu nền tảng trên web, nhưng dù gì cũng là nền tảng thôi." DC nói: "Không giống với phim của đạo diễn Dịch, nó không có chiếu ở trong nước."

"Vậy là tốt rồi." Không ngờ có thể nương nhờ được phim của Vương Chương, Trình Cẩm Chi cảm thấy khi mình trọng sinh bàn tay vàng đã rộng mở hơn. Quay phim với đạo diễn giỏi, đặc biệt còn đảm nhận vai chính, có thể học được không ít thứ.

Trình Cẩm Chi vui vẻ, cũng không quan tâm tiếng mắng trên mạng. Nàng thẳng thắn vứt điện thoại qua một bên, lấy máy tính bảng trong tay DC: "Sao đạo diễn Vương Chương chọn tôi?"

"Không biết đâu, nói không chừng là bà nội sếp tiến cử."

Cũng có khả năng này. Mấy hôm nay bà nội cũng nói nàng tiến bộ rất nhiều, nói tìm nền tảng tốt hơn cho nàng. Trình Cẩm Chi chống đầu, bắt đầu đọc kịch bản.

Sau khi xem xong, Trình Cẩm Chi hài lòng. Hình tượng của "nữ hoàng" trong đây thực sự rất xuất sắc, nàng muốn khởi động máy ngay lập tức cho thỏa nguyện. Ngày hôm sau, Vương Chương gọi điện thoại đến, nói mời diễn viên chính đến kí hợp đồng.

"Chờ với." Trình Cẩm Chi đi tới, vừa lúc thấy cửa thang máy đang đóng lại.

Có một bàn tay trắng nõn chặn cửa thang máy, cửa thang máy cảm ứng được nên không có đóng lại. Trình Cẩm Chi nhanh chóng chui vào, tối hôm qua vẫn luôn đọc kịch bản, sáng ngủ quên, rõ ràng đặt đồng hồ báo thức rồi: "Cám ơn... Dung Tự!?"

"Ừ." So với Trình Cẩm Chi, Dung Tự bình tĩnh hơn nhiều. Dung Tự cũng không biết Trình Cẩm Chi đến, chẳng qua ở trong thang máy, loáng thoáng nghe được tiếng của nàng. Nghe được tiếng của nàng, động tác lại nhanh hơn suy nghĩ, cô giơ tay chặn cửa lại.

Thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi có dự cảm xấu. Không phải Dung Tự cũng đến thử vai phim của Vương Chương chứ?

Trình Cẩm Chi nói thầm trong bụng, ngàn vạn lần Dung Tự đừng đến lầu mười nha. Lầu hai, Dung Tự không có ra. Lầu ba, Dung Tự không có ra. Lầu bốn, lầu năm, lầu sáu, lầu bảy, lầu tám, Dung Tự không có ra. Sắp đến lầu chín rồi, Trình Cẩm Chi tuyệt vọng, mẹ ơi, không trùng hợp như vậy chứ? Đâu đâu cũng có Dung Tự? Nhưng mà đến lầu chín, cửa thang máy "đinh" một tiếng cửa mở ra, Dung Tự nghiêng đầu, để lộ sườn cằm đẹp đẽ, cô nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, coi như là chào hỏi. Sau đó đi ra khỏi thang máy.

Cuộc sống thay đổi rất nhanh tới mức quá mãnh liệt, đến lầu mười, Trình Cẩm Chi vẫn còn hơi hoảng hốt. Trợ lý của Vương Chương đã chờ ở cửa thang máy từ lâu rồi, thấy Trình Cẩm Chi đến, vội vàng bắt tay với Trình Cẩm Chi: "Cô Trình đúng không? Mời đi bên này."

Vương Chương ăn mặc rất gợi cảm, tướng mạo cũng giống người mẹ diễn viên của mình. Nghe nói không thiếu người mời cô quay phim, cô cũng quay một hai bộ, quay bộ nào cũng rinh giải. Thảo nào Dung Tự đóng phim của cô, người thắng cuộc đời toàn là những người giỏi giang ủng hộ lẫn nhau.

"Chào cô, tôi là Vương Chương."

"Chào đạo diễn Vương, tôi là Trình Cẩm Chi."

Vương Chương nở nụ cười, vén vén mái tóc dài của mình: "Tôi biết cô, tôi từng xem phim của cô."

... Từng xem "Tân đại Đường" của nàng sao?

"Đúng rồi, hợp đồng ở đây..." Vương Chương bảo người mang hợp đồng đến: "Mấy hôm lo chuẩn bị, còn phiền cô đích thân đến."

"Không sao, tôi cũng muốn hỏi một vài chi tiết." Trình Cẩm Chi ngồi xuống theo Vương Chương, nàng mở trang đầu tiên của hợp đồng ra: "Đúng rồi, không biết nam diễn viên hợp tác với tôi là?"

Để Trẫm xem, sủng của Trẫm.

"Không phải nam diễn viên, đối tượng hợp tác là người cô biết..." Vương Chương còn chưa nói hết đã vẫy vẫy tay: "Cô Dung, ở đây."

Nghe thấy "Dung", sống lưng Trình Cẩm Chi cứng đờ. Trên thế giới họ Dung rất nhiều, không nhất định là Dung nàng biết...

"Đạo diễn Vương."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, rốt cuộc Trình Cẩm Chi "tuyệt vọng" rồi. Nàng lại bắt đầu có dự cảm xấu, lẽ nào Dung Tự diễn tình địch với nàng?

"Vai của cô Dung là?"

"Lưu Trường Hề." Vương Chương nói xong, lại nhìn Trình Cẩm Chi tán thưởng: "Cô Trình, lúc trước tôi có từng xem cô thế vai*, cô diễn thực sự rất xuất sắc."

*Thế vai: Nữ đóng nhân vật nam và ngược lại.

"Vậy tôi diễn là?" Bụng Trình Cẩm Chi "lộp bộp".

"Thế vai Bạch Khiêm." Vương Chương nói.

Nhưng mà còn thảm hại hơn tình địch, là phải diễn "người yêu"...

"..." Vậy ra hôm qua nàng đọc cả buổi, là đọc vai của Dung Tự. Con khỉ, nàng là sủng để Dung Tự chơi?

Đi là đi chung đường, cũng không thể để Dung Tự đi tàu điện ngầm. Trình Cẩm Chi phải về trường, nói đưa giúp Dung Tự một đoạn. Dung Tự ngừng một lúc, mới ngồi vào ghế sau. Trình Cẩm Chi vừa lái xe vừa nhìn Dung Tự trong gương chiếu hậu, sắc mặt Dung Tự khá tốt.

"Vừa nãy..." Vừa nãy khi đạo diễn Vương Chương hỏi Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nói nàng muốn đem hợp đồng về xem. Nàng cần "tiêu hóa", xem lại kịch bản gì gì đó...

"Đạo diễn Vương tìm em khi nào?" Trình Cẩm Chi lại hỏi.

"Hôm kết thúc "Nữ Phò Mã"." Dung Tự nói.

"Tại sao em không nói với chị?" Trình Cẩm Chi nói xong lại lập tức phản ứng. "Là em giới thiệu chị với đạo diễn Vương?"

"Không phải."

Quả nhiên, dòng lịch sử vẫn còn khá giống nhau. Dung Tự với Vương Chương vẫn là những người giỏi giang ủng hộ lẫn nhau. Trình Cẩm Chi vừa nghĩ, lại nhìn Dung Tự trong gương chiếu hậu. Dung Tự trả lời nàng vấn đề phía sau, không trả lời vấn đề phía trước của nàng.

Dung Tự không có kí hợp đồng với công ty của nàng, tiếp đó bắt đầu tự nhận phim. Đời trước là vậy, khi Trình Cẩm Chi còn chưa có phản ứng, Dung Tự đã trở mình bắt đầu nổi. Chán nản do sự mất mát gây ra, bắt đầu khiến Trình Cẩm Chi tăng tốc độ. Thấy Trình Cẩm Chi như vậy, Dung Tự cũng nhìn lại.

"Em còn nhận phim nào nữa?" Trình Cẩm Chi nói.

"Chỉ có bộ này." Dung Tự ngừng một chút: "Đạo diễn Vương nói sẽ đảm bảo tiến độ học tập ở trường của em, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian đi học của em."

Người khác chủ động cướp phim, hóa ra ngài còn phải nhín thời gian.

"Nếu chị không thích, em có thể từ chối cô ấy." Dung Tự nói.

"Em không cần theo ý chị." Có tiền là tốt, người người theo ý bạn. Toàn là hư tình giả ý*, toàn là giả dối.

*Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng thật lòng thì không phải vậy.

Dung Tự mở miệng, không nói gì.

"Em muốn nói gì?"

Dung Tự khẽ thở dài, cúi đầu: "Chị chạy chậm lại."

***

Phóng viên (tác giả): Ngài nghĩ, điều đột phá nhất trong diễn xuất của ngài sẽ là gì?

Kim Heo: Khỏi cần phải đóng phim với Dung Tự.

Tác giả: Ngài có ý kiến gì với tôi không?

Kim Heo: Không có, chỉ mong đổi tác giả khác.

Tác giả: QAQ???