Trọng Sinh Quy Phục Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 12: Tương tư



tiếng gọi thất thanh đó không ai khác ngoài Hạ Tiểu Yên, vì gặp phải đôi cẩu nam nữ đó mà cô quên khuấy đi cô bạn thân này.

- “ Này! cậu đi đâu cả tiếng thế hả, mình đang định đi tìm cậu đó!….. Hạ Tiểu Yên - cậu khóc sao?”

- “ San San huhuhuhu…”

Hạ Tiểu Yên thấy cô liền nức nở rồi xà vào lòng cô mà khóc như một đứa trẻ. Cô cũng rất luống cuống khi thấy bạn mình như vậy nhưng lúc này cô chỉ biết ôm Hạ Tiểu Yên mà vỗ về, đợi cô ấy bình tĩnh hơn.

Mạc Phong Thần quay lại chỗ Bạch Tử Du, lúc này Lưu Hàn Thiên cũng đã trở lại.

- “ Sao anh đi đâu lâu vậy, lỡ mất cả kịch hay!”

- “ Có vẻ như tôi vừa bỏ lỡ điều gì hả?” Lưu Hàn Thiên vừa hỏi vừa cầm ly rượu lên uống cạn.

- “ Mạc Tổng nhà ta biết lo chuyện bao đồng rồi đó, mà chuyện còn liên quan đến chị em Mộc gia, chẳng hiểu tên Chu Hạo Hiên đó có gì nổi trội mà chị em nhà Mộc gia phải đấu đá lẫn nhau như vậy.”

- “ Thế sao! cậu nói tôi lại liên tưởng đến phim cung đấu đó! haha”

Bạch Tử Du và Lưu Hàn Thiên ngồi cười khoái chí.

- “ Các cậu thì biết gì!”

- “ Chả lẽ anh thích con nhỏ đó hả? chỉ là có chút nét giống thôi mà có cần rung động mạnh mẽ rồi nhận người ta làm bạn gái luôn không?” Bạch Tử Du lém lỉnh hỏi.

- “ Chỉ đơn thuần là dạ đổi dạ thôi!”

- “ Dạ đổi dạ? cô ấy giúp cậu gì sao?”

- “ Đúng là chỉ có cậu mới hiểu tôi! Bạch Tử Du em nên học hỏi Lưu Hàn Thiên nhiều vào.”

- “ Các anh nói gì em chẳng hiểu???”

- “ Mộc Tuệ San chính là người đưa mẹ tôi vào viện.”

- “ Thì ra là vậy? thảo nào anh lại giúp cô ta. Mà này có phải anh làm thế để trả ơn không? đừng nói với em là anh lấy thân báo đáp đấy nhé!”

- “ Bạch Tử Du nói chí phải, cậu đừng lấy cớ đấy để bắt người ta chịu trách nhiệm đó! haha”

- “ Hai người đúng là điên thật rồi! hai cậu nghĩ tôi là ai chứ? trong lòng Mạc Phong Thần này chỉ có duy nhất một người chính là Lạc lạc, mọi phụ nữ bên ngoài có chăng chỉ là thú vui để trêu đùa mà thôi.”

nghe đến đây cả Bạch Tử Du và Lưu Hàn Thiên đều không mấy ngạc nhiên nhưng họ vẫn chưa hiểu ý anh nói

- “ Ý cậu là…”

- “ Chẳng là gì cả, con nhỏ đó đúng là có nét giống Lạc Lạc nhưng tính cách có phần ngang bướng, loại phụ nữ như cô ta không đáng để tâm.”

- “ Cậu chắc chứ?”

- “ Chắc chắn! tôi sẽ cố gắng tìm ra Lạc Lạc, sẽ sớm thôi.”

- “ Thế cùng cá không? nếu cậu mà yêu Mộc Tuệ San thì sao?”

- “ Không cần cá! chuyện đó là không bao giờ.”

- “ Nhưng ví dụ có xảy ra thì sao? anh sẽ làm gì?” Bạch Tử Du tò mò hỏi.

- “ Không là không!”

- “ Được, để tôi xem cái cậu chắc chắn có thật sự là chắc chắn không?”

- “ Tuỳ cậu!”

Khóc được một lúc nên tâm trạng của Hạ Tiểu Yên cũng khá hơn nhiều, thấy tâm trạng củ Tiểu Yên dần ổn cô mới dò hỏi.

- “ Cậu ổn chứ? có phải bị ai bắt nạt hay không?

- “ Lúc nãy mình bị 4 tên lưu manh chặn đường, bọn chúng có ý đồ xấu.”

nghe Hạ Tiểu Yên nói thế cô liền hốt hoảng

- “ để mình xem nào, chúng dám làm gì cậu kia chứ?”

- “ Mình không sao!!! có một chàng trai đã cứu mình.”

- “ Chàng trai sao? mình thật sự xin lỗi khi không ở bên cậu lúc đó được, mình đang tính đi tìm cậu thì tên Chu Hạo Hiên đó đến gây chuyện, còn cả Mộc Như Ý nữa.”

- “ Hai con người đó đúng là mặt dày không biết liêm sỉ mà!”

- “ Mà thôi đừng nhắc đến hai người đó nữa, chàng trai mà cậu nói đó cậu có quen không?”

- “ Mình không quen nhưng khi mình hỏi tên thì anh ấy không trả lời, còn nói với mình là không cần trả ơn.”

- “ Hay anh ta làm thế để gây ấn tượng nhỉ.”

- “ Không phải đâu. Theo cảm nhận của mình thì anh ấy là một người tốt.” nói đến đây mặt Hạ Tiểu Yên bắt đầu ửng đỏ, nhìn là biết khuôn mặt mang đầy vẻ yêu thích.

- “ Này!!! đừng nói với mình là cậu trúng tiếng sét ái tình rồi nha!”

- “ Mình có sao?”

- “ Mặt cậu đỏ ửng hết lên rồi kìa, có phải anh ta là một soái ca không?”

- “ Không chỉ là soái ca đâu, anh ấy còn rất giỏi võ nữa, một mình cân hẳn 4 tên.”

- “ Có vẻ như tiểu thư Hạ rất yêu thích người đó rồi.”

- “ Nhưng mình không biết tên anh ấy, thật là tiếc quá đi.”

Hạ Tiểu Yên của chúng ta bắt đầu tương tư thật rồi!!!