Trọng Sinh, Ta Thế Mà Làm Khuấy Đảo Cuộc Sống Của Nguyên Chủ

Chương 5: Anh trai (phần 2)



Bị nguyên chủ thân huynh quát, nàng cũng không có sợ hãi, còn cho đối phương môt câu trả lời tỉnh bơ.

Bạch Tư Yên:"Có vấn đề gì sao?"

Bạch Sơn Duy tựa hồ không tránh khỏi kinh hãi, thân muội đơn thuần ngoan hiền của hắn, cư nhiên lại có thể nói ra lời trắng trợn như vậy. Không lẽ đến thời kỳ nổi loạn rồi sao?

Nghĩ như vậy, cơn giận liền nguôi ngoai, giọng điệu thập phần lo lắng:"Đã xảy ra chuyện gì à?"

Bạch Tư Yên nghe ra sự lo lắng của đối phương, cũng không chơi trò thần thần bí bí, lập tức nói ra lời tâm niệm thật lòng của nguyên chủ.

Bạch Tư Yên:"Em không muốn kết hôn với người mà em không yêu."

Bạch Sơn Duy sững sờ, có chút mơ hồ, câu nói này của thân muội hắn hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, nhưng hắn cảm thấy tình cảm chi gian bây giờ của thân muội hiện tại không phải rất tốt sao, sao tự nhiên bỗng dưng lại thay đổi thất thường như vậy.

Không lẽ trước kia những khoảng khắc khi muội muội của hắn nở nụ cười hạnh phúc ở bên cạnh Lục Nam Huy đều là giả đối và cả những lúc hai người bọn họ thân mật gần gũi nhau đều là một màn kịch do thân muội làm ra là để che giấu cảm xúc thật sự của mình.

Khi nhớ lại tất cả những cảnh tượng đã diễn ra trước kia đều không phải thân muội hắn thực sự tự nguyện, trong lòng không tránh khỏi sự đau sót dâng trào, đôi con ngươi không kiềm nén được mà lên men.

Bạch Sơn Duy:"Điều này giải thích rất nhiều lý do vì sao em lại có cái gan tự ý quyết định như vậy."

Hắn hơi nhướng mày:"Hiện tại, anh đang trên đường từ bên mỹ trở về, nhớ đừng suy sụp quá mức cho đến khi anh về."

Bạch Tư Yên khó hiểu, khắc mắc hỏi:"Tại sao em lại phải trở nên suy sụp?"

Đáp lại câu trả lời của nàng chỉ là một giọng cười khe khẽ rồi sau đó để lại một câu không rõ hàm ý liền cúp máy rồi.

Bạch Sơn Duy:"Em sẽ sớm biết thôi."

Ngay khi vừa cúp máy một cuộc gọi khác liền nối tiếp, nàng nhìn lên danh bạ, đôi đồng tử không hẹn mà phát sáng, trong lòng hưng phấn không thể tả xiết.

Ngay khi vừa bắt máy bên kia đã truyền đến giọng ôn nhu:"Yên Yên, hôm nay ngươi rảnh không?"

Bạch Tư Yên liền đáp lại nhanh chóng:"Ân."

Hồ Thiên Nguyệt:"Vậy 7h tối nay tại công viên XXX, không gặp không về."

____________________

_____________

______________________

Nhìn đồng hồ rồi lại nhìn điện thoại, kim đồng hồ chỉ mới chỉ đúng 15h, Bạch Tư Yên thập phần cảm thấy chính mình càng cao hứng thì thời gian lại càng trôi chậm, nàng có chút thiếu kiên nhẫn a.

Trước mắt thấy bản thân là không thể nằm yên một chỗ được nữa, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng thắng tiến tới trung tâm mua sắm, không chỉ có ý định giết thời gian mà còn là mua cho mình vài bộ trang phục.

Bây giờ nàng đang mặc tạm áo sơ mi trắng tay dài đóng thùng, quần jean dài đen, đây là bộ nàng đã mặc từ lúc rời khỏi nhà của Lục Nam Huy, đến giờ còn chưa có thay ra đâu.

Và đó là lý do nàng đến trung tâm mua sắm thay vì đến công viên, trong lúc nàng đang hào hứng nghĩ xem nên mua quần áo gì thì một người cao to toàn thân từ trên xuống dưới đều là một màu đen chắn ngang trước mặt.

Bạch Tư Yên:"!!!"

Hắn nói:"Bạch tiểu thư xin mời đi theo chúng tôi, phu nhân đang chờ người ở gia môn."

Vừa nói xong câu đó liền đưa tay chỉ về hướng chiếc xe đang đậu trước cửa ra vào của khách sạn, tình huống trước mắt không cần phải vận động đầu óc cũng hiểu được.

Ngoài mặt thì điềm tĩnh gật đầu với người kia nhưng bên trong lại mâu thuẫn vô cùng, nàng cố gắng kiềm lại cỗ xúc động muốn chạy trốn bởi vì làm như vậy chẳng khác nào là tự làm xấu mặt mình.

Lúc này nàng mới hiểu được hàm ý trong câu nói của thân huynh nguyên chủ, thì ra hắn là đang tại nhắc nhở nàng đừng quá áp lực đến mức tinh thần suy sụp.

******

______________________________

Một lúc sau tại nhà họ Bạch

______________________________

******

Đang ngâm nhi tách trà Bạch mẫu, không khí trong nhà vô cùng tĩnh lặng kèm theo hình ảnh bà ung dung bình thản cầm tách trà uống từng ngụm một trông có vẻ vô cùng hòa hợp, người ngoài nhìn vào đâu ai nghĩ rằng sắp tới đây tại chính căn nhà này sẽ xảy ra một cuộc tranh luận đầy căng thẳng đâu.

Lúc bà vừa bỏ ly trà xuống thì người cũng đã tới, khuôn mặt của bà từ ôn hòa trở nên sắc lạnh, không che giấu cảm xúc trách móc mà nhìn chằm chằm vào đứa con gái mà mình đứt ruột đẻ ra nay lại có ý định làm loạn.

Khi nàng vừa đặt mông xuống thì đã nghe thấy bà ảm đạm nói:"Ngươi làm loạn đủ chưa?"

Bạch Tư Yên cũng không vì người trước mặt này là phụ mẫu của nguyên chủ mà e dè sợ sệt, dù sao nàng trên thực tế đâu phải con gái của bà, không nhất thiết phải giả bộ là một đứa con hiếu hảo, nhu thuận.

Đối với câu hỏi của Bạch mẫu, nàng lạnh nhạt đáp:"Làm loạn?"

~~~~Còn tiếp~~~~

Tác giả: buổi tối tốt lành (;ŏ﹏ŏ)