Trọng Sinh, Ta Thế Mà Làm Khuấy Đảo Cuộc Sống Của Nguyên Chủ

Chương 6: Đối mặt



Bạch Tư Yên:"Mẹ, người nói con làm loạn, nhưng chính xác thì con sai ở đâu?"

Hành vi này của Bạch Tư Yên nhất thời làm bà có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại hồi phục lại dáng vẻ lãnh đạm.

(Hôm nay cư nhiên đứa nhỏ này lại trở nên dũng cảm như vậy.)

Bạch Mã Nhiên thay vì trả lời câu hỏi của nàng, mà là trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ánh mắt sắc lạnh của bà như đang cố nhìn xuyên qua nội tâm nàng để tìm ra sơ hở trong đó.

Đối với ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng người của bà, nàng chỉ để một mặt vô biểu tình, một chút cũng không biểu lộ bất kỳ tâm tư nào.

Thời gian từng chút một trôi qua, bà thấy mình là không thể tìm thấy yếu điểm của nàng, liền trở nên thiếu kiên nhẫn, từ trước đến nay mỗi khi Bạch Tư Yên làm gì sai thì chỉ cần bà nhìn thẳng vào mắt nàng là lập tức giải quyết được mọi vấn đề.

Nhưng vào thời điểm này đây, bà một chút cũng không thể tìm thấy bất cứ sai sót nào, cứ như tất cả những gì sắp diễn ra bây giờ sẽ đứng về phía nàng vậy.

Bạch Mã Nhiên nhíu mày:"Con vì cái gì lại cho rằng mình không làm sai?"

Nàng cũng bắt chước đối phương cau mày, không trả lời mà hỏi ngược lại:"Vậy không lẽ người cho rằng bản thân làm đúng?"

Hành động này khiến bà có chút nổi giận, đứa nhỏ này từ khi nào đã học được cái khói thích trả treo cha mẹ như vậy, trước kia bà dạy dỗ bộ không đủ nghiêm khắc sao?

(Có lẽ thời gian sắp tới cần phải giảng dạy lại cho nha đầu này nên người mới được.)

Bà nhìn nàng nâng giọng khiển trách:"Con đừng nghĩ rằng nói như vậy sẽ giúp con tránh được việc này."

Lại nói:"Vụ này nhất định phải làm cho rõ ràng."

Nàng nở nụ cười mỉa mai:"Con cũng không nghĩ trốn tránh."

Bạch Tư Yên:"Lần này con cũng có việc muốn làm cho ra lẽ với người."

Bà nghe vậy có chút coi thường:"Nha đầu như con mà cũng có việc muốn làm cho ra lẽ?"

"Ngoài vụ việc hủy bỏ hôn ước ra thì còn có sự việc nào quan trọng hơn chứ!" Bà nâng giọng quát.

Thời điểm câu nói này được đưa ra, trái tim đang yên lành chợp đau nhói, nàng có thể cảm nhận được sự ấm ức của nguyên chủ, có thể cảm giác được cảm xúc thương tâm mãnh liệt của cô ấy lướt qua linh hồn của chính mình.

Nàng cũng chính vì cảm nhận được mà biểu cảm có chút lay chuyển, thần sắc lập tức trở nên cau có khó chịu, không còn như vậy kiên định điềm tĩnh.

Bạch Mã Nhiên nhìn ra được sự biến hóa trên gương mặt của nàng, dưới dáy lòng dâng lên xúc cảm khó hiểu cùng băn khoăn. Trong lúc bà còn đang tại nghĩ ngợi thì Bạch Tư Yên đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Bạch Tư Yên ảm đạm nói:"Nếu như mẹ không chịu nghe chuyện của con, thì chúng ta chẳng có gì phải nói cả."

Vừa nói xong liền dứt khoát đứng lên hướng về phía cửa môn đi đến, khi bà từ trong suy nghĩ quay lại thực tế thì nàng đã sắp đi ra khỏi nhà rồi.

Lúc nàng đặt một chân qua ngưỡng cửa định giơ chân còn lại lên tiếp tục cước bộ của mình thì một giọng diệu cực kỳ sinh khí mang theo cả thách thức quát lớn từ phía sau lưng.

Bạch Mã Nhiên đứng lên nhíu máy trách mắng:"Nếu con còn dám bước thêm một bước nữa thì từ nay về sau coi như gia đình này chưa từng có đứa con này!!!"

Nàng có chút khựng lại, không phải là vì không đám, mà là đang chờ xem khi nghe được những lời nhẫn tâm như vậy từ người thân của mình, cảm xúc của nguyên chủ còn dọng lại trên thân xác này sẽ phản ứng ra sao, nhưng đã đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, không hiểu sao điều này lại làm nàng vô cùng hưng phấn.

Động thái này cho thấy nguyên chủ rõ ràng đã không còn chút cảm tình nào cho thứ mà cô ấy gọi là gia đình, cho nơi mà cô gọi là nhà nữa, nếu đã vậy nàng cũng không còn điều gì lưu luyến để nán lại nơi đầy sự giam cầm này.

Bạch Tư Yên khóe môi cong lên thành nhếch mép, giọng diệu giả vờ thê lương:"Mẹ, nếu trong lòng người vẫn còn đứa con này, khẳng định sẽ không nói câu như thế."

"Nhưng nếu đây là điều mà mẹ mong muốn, con cũng không thể không nghe theo." nàng nỉ non khóc như thể mình bị ruồng bỏ, tất nhiên đó chỉ là giả bộ.

Bà đứng chết trân tại chỗ, mắt thấy mọi thứ không những không như ý muốn mà còn khiến bà dâng lên một cảm giác áy náy vô cùng, sự tình này thật sự khác xa những gì bà đã mong đợi, chuyện này nhất thời khiến bà có một chút choáng váng.

~~~~Còn tiếp~~~~