Trọng Sinh Thành Bạn Gái Tra Công Của Nữ Thần

Chương 10: Xuất viện



Editor: Viên Đường

- --

Sau khi nói xong câu đó, Bạch Vị Hi lại rơi vào trạng thái im lặng.

Quan Sư âm thầm thở ra, không nhắc đến đề tài này nữa. Nàng sợ nữ thần sẽ nhìn ra điều gì đó khác thường.

Bạch Vị Hi cúi đầu, hai tay siết chặt vào nhau, cô muốn hỏi tại sao Quan Sư lại dịu dàng với mình đến thế, nhưng cô cũng tự cảm thấy câu hỏi của mình thật nực cười, vậy nên do dự hồi lâu mà cô vẫn không nói gì.

Cô im lặng thì Quan Sư cũng im lặng, tránh nói ra thứ gì không đúng.

Hai người cứ duy trì tình trạng này hơn một tuần, thân thể của Quan Sư cũng dần dần bình phục, đã có thể làm thủ tục xuất viện.

Nghĩ đến việc phải ở một nơi xa lạ khiến Quan Sư có chút khẩn trương. Một khi bước chân ra khỏi bệnh viện, nàng sẽ phải sinh sống ở nơi thành thị này dưới một thân phận khác, phải tiếp xúc với những điều mà trước giờ nàng chưa hề biết đến.

"Cố lên, không thể để chị Hi nhìn ra sơ hở." Thừa dịp Bạch Vị Hi đi làm thủ tục, Quan Sư ngồi ở mép giường tự cổ vũ bản thân.

Chỉ một câu nói thuận miệng của Bạch Vị Hi thôi cũng đã khiến nàng lo lắng đề phòng, thậm chí đôi lúc nàng còn muốn nói ra hết mọi chuyện cho nữ thần, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống.

"Quan tiểu thư, tất cả đã xong xuôi rồi, chúng ta đi thôi." Bạch Vị Hi đứng ở ngoài cửa, nhẹ giọng nói.

Quan Sư gật gật đầu, hít sâu một hơi mới đi ra.

Khi nàng xuống lầu 3, nàng lại bắt gặp hình ảnh bố mình đang đứng trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt cũng không còn tiều tụy như những ngày trước, điều này cũng khiến nàng an tâm hơn.

Trải qua một thời gian trị liệu, thân thể của nàng cũng đã tốt lên, khả năng cao là nàng sẽ tỉnh lại. Hơn nữa, nàng ở bên này cũng đã gánh vác bớt chi phí chữa trị, giúp bố mẹ giảm không ít áp lực.

"Quan tiên sinh, cháu phải xuất viện rồi, mong rằng con gái của ngài cũng sẽ sớm xuất viện." Quan Sư nhẹ giọng nói.

Bố Quan nghe vậy hốc mắt có chút phiếm hồng, ông nhìn Quan Sư một hồi lâu, môi ngập ngừng vài cái, cuối cùng gật đầu.

"Ngài bảo trọng." Quan Sư khom lưng chào ông, cố gắng nén nỗi chua xót mà quay người lại.

Nàng phải cố gắng hết sức thì nước mắt mới không rơi xuống.

Ra đến cửa bệnh viện, Bạch Vị Hi đi đến gara ngầm lấy xe, chỉ còn lại một mình Quan Sư đứng trên bậc thang.

Đột nhiên, từ bên cạnh mấy bụi cỏ có vài tên phóng viên nhào ra, chúng cầm microphone tiếp bước nhau tới gần. Quan Sư cũng không nghĩ những người này đang tìm nàng, đợi đến khi nàng nhận ra rồi thì đám phóng viên đã quây kín không có lối thoát.

"Xin hỏi Quan tiểu thư, tai nạn xe lần này là do cô sao? Có người nói do cô say rượu lái xe, có thật vậy không?"

"Quan tiểu thư, cô đã xuất viện, vậy tình huống của đối phương như thế nào? Nghe nói còn ở phòng chăm sóc đặc biệt phải không?"

"Quan tiểu thư, tai nạn xe cộ lần này có ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp của bộ phim mới của cô không?"

Từng người cùng hàng đống vấn đề lũ lượt ào tới, khiến cho quang cảnh trước bệnh viện trở nên lộn xộn.

Nàng chưa từng trải qua trường hợp này, vậy nên khi đối mặt với những câu hỏi của mấy tên phóng viên, nàng không trả lời câu nào mà chỉ lạnh mặt đứng đó.

Vốn dĩ Quan Cư đã có tiếng không tốt về thái độ nên mấy tên phóng viên dù không nhận được câu trả lời mong muốn cũng không dám ép nàng, nhưng chúng cũng không chịu rời đi hay từ bỏ ý định moi tin tức từ nàng.

Sự ồn ào xung quanh khiến Quan Sư có chút không kiên nhẫn, khi chiếc xe của Bạch Vị Hi vừa lọt vào tầm mắt thì Quan Sư nóng vội muốn đi đến, theo bản năng dùng khuỷu tay gạt tên phóng viên gần nhất ra.

Động tác này khiến tên phóng viên lui ra sau một bước, nàng vô tình dẫm trúng hắn một cái khiến hắn ngã lăn ra đất.

"Quan tiểu thư, cô cố ý sao?" Trong đó có một người lập tức giật mình hỏi.

Quan Sư muốn đi đỡ người kia nhưng mấy tên phóng viên khác đã chặn đường lại. Nàng muốn đẩy đám này ra nhưng sợ chúng lại ngã như ban nãy, khi nàng đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan thì xe của Bạch Vị Hi cũng đã đến gần.

Xuyên qua đám người, nàng nhìn thấy nữ thần như muốn xuống xe, nàng vội vàng lao ra khỏi đám đông. Đám phóng viên thấy thế cũng không buông tha mà sát sao đuổi theo, bao gồm cả tên vừa té ngã ban nãy.

Cảnh tượng bây giờ chắc khác gì cuộc rượt đua của mèo và chuột, sau một hồi rẽ trái rẽ phải, nàng cũng đã thành công nhảy lên xe của Bạch Vị Hi.

"Mau, đi mau......" Quan Sư thở hổn hển, hai chữ đơn giản nhưng để nói ra được thì thiếu chút nữa nàng đã cắn phải đầu lưỡi.

Bạch Vị Hi tất nhiên cũng thấy được đám phóng viên, cô lưu loát lái xe rời đi.

Cho đến khi đám đông lộn xộn phía sau biến mất thì Quan Sư mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó thả lỏng ngồi vào ghế dựa.

Trước giờ nàng chỉ biết cảnh fans điên cuồng chạy theo idol, ai mà ngờ được phóng viên cũng có thể điên hơn cả fans cơ chứ. Nghĩ đến chuyện ban nãy vẫn không thể ngừng hãi hùng, may mắn là ban nãy nàng đã nhanh chân trốn thoát.

Qua hình ảnh phản chiếu trong gương, Bạch Vị Hi kinh ngạc nhìn biểu tình thở phào nhẹ nhõm trên mặt Quan Sư, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.

Từ trước đến giờ người này luôn mang nét mặt tự tin ưu nhã khi đối mặt với máy ảnh, dù cô ta có ném thẳng chai nước vào mặt phóng viên thì trên mặt vẫn tươi cười, thế mà hôm nay chỉ bị một vài phóng viên nhỏ rượt đuổi thôi mà lại chật vật đến thế.

Giống như những người mới lần đầu đối mặt với phóng viên.

Mấy ngày nay cô phát hiện Quan Sư có rất nhiều hành vi khác với lúc trước, nhưng hỏi qua bác sĩ thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời không rõ ràng, cùng những lời khuyên đại loại như hãy cho bệnh nhân quay lại cuộc sống thường ngày, như thế bệnh nhân sẽ nhanh chóng lấy lại ký ức.

Kỳ thực, Bạch Vị Hi có chút kháng cự.

Cuộc sống trước kia của cô và nàng có quá nhiều ký ức tệ hại, nên cô một chút cũng không muốn tái hiện lại cơn ác mộng đó.

"Chị Hi, chúng ta đến nơi rồi sao?" Quan Sư nhìn chiếc xe từ từ tiến vào một tiểu khu xa hoa, trong lòng không khỏi khẩn trương.

Bạch Vị Hi mím môi, thần sắc mất tự nhiên "ừm" một tiếng.

"Chúng ta tới rồi." Bạch Vị Hi dừng xe lại, sau đó đi xuống mở cửa cho Quan Sư.

Nhìn thấy Quan Sư cứ ngồi yên nhưng Bạch Vị Hi cũng đứng một bên, im lặng chờ đợi. Quan Sư bồn chồn quay lui quay tới, nàng ghé vào cửa sổ xe, tươi cười hỏi: "Chị Hi, trong nhà có những ai vậy ạ?"

"Chỉ có dì Trương thôi." Bạch Vị Hi đáp, gương mặt thuần tịnh không có biểu tình gì.

"Vậy là tốt rồi." Quan Sư tức khắc yên lòng.

Lỡ như lại có mấy kẻ kỳ quái nào nhào lên người nàng nữa thì nàng cũng không biết nên ứng phó như thế nào.

Dì Trương thấy Quan Sư đi vào thì lập tức nhiệt tình chào đón, bà cầm ngải thảo quét quét vài cái trên người Quan Sư, "Hoan nghênh Quan tiểu thư bình an trở về, vận đen mau mau tránh xa ra."

Quan Sư có chút không thích ứng được hình thức chào hỏi này, nhưng cũng không thể từ chối ý tốt của đối phương, đành phải đứng im tiếp nhận.

"Cảm ơn." Chờ đến khi dì Trương hoàn thành màn chào hỏi, Quan Sư nhanh chóng nói, sau đó lưu loát ngồi xuống sofa.

Nàng âm thầm đánh giá khung cảnh trong nhà, đây là loại nhà ba phòng hai sảnh, xung quanh được trang trí tinh xảo, ngóc ngách nào cũng toát nên hơi thở của sự xa xỉ. Từ những bồn hoa nhập khẩu cho đến những vật dụng trong nhà đều có thể nhận thấy giá cả không hề rẻ.

Quan Sư lặng lẽ xoa xoa sofa dưới thân, đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên một chiếc sofa thoải mái như thế. Nếu không phải tính cách của người này có vấn đề thì chỉ mỗi tiền tài của cô ta cũng đã đủ nghiền nát sự tự tin của nàng rồi.

Trong lòng Quan Sư có chút may mắn khi trời cao đã cho nàng một cơ hội để tiếp cận nữ thần.

"Chắc Quan tiểu như cũng mệt rồi, ngài có muốn nghỉ ngơi không?" Dì Trương đứng ở bên sofa, khom lưng hỏi.

"Không cần đâu, dì cứ làm việc của mình đi." Quan Sư cười nói, tiếp tục đánh giá khắp nơi.

Gian phòng chính thoáng mát sáng sủa, hai gian phòng ngủ chính hướng về phía nam, còn có một gian hướng về phía đông, có thể nói hướng nhà tương đối tốt.

Quan Sư nhìn một hồi, cảm giác xa lạ cũng không quá nhiều nữa.

Nhưng nàng lại phát hiện, từ khi vào nhà, nàng không còn thấy bóng dáng của nữ thần đâu nữa.

"Chị Hi đâu rồi?" Quan Sư nghi hoặc hỏi.

Dì Trương nghe thấy cách xưng hô này liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái, bà duỗi tay chỉ chỉ vào căn phòng phía đông.

Thấy Quan Sư vẫn tươi cười, bà đánh bạo hỏi, "Quan tiểu thư thực sự mất trí nhớ sao?"

Quan Sư biến sắc, cười gượng hai tiếng không có trả lời.

Dì Trương thấy thế thì tự biết mình đã nói sai, bà vội vàng khom lưng, "Xin lỗi Quan tiểu thư, tôi không nên hỏi như vậy."

"Không sao đâu, dì cứ đi làm việc đi." Quan Sư xua tay, nàng không để ý đến bà nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào căn phòng dì Trương vừa chỉ.

Dì Trương thấy Quan Sư không trách tội mình thì xoay người đi vào phòng bếp, trong miệng còn nói gì đó.

Quan Sư không chú ý lắm nên không nghe rõ lời của bà, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương thì có lẽ cũng không phải lời hay ho gì.

Quan Sư không rảnh đi để ý tới, nàng có chút hưng phấn xen lẫn chút thấp thỏm đi vào đến trước cửa phòng Bạch Vị Hi.

"Chị Hi, chị đâu rồi?" Quan Sư gõ gõ cửa, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng.

Chờ đến khi cơ mặt nàng đã cứng đơ đến mức sắp không giữ nổi nụ cười, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Quan Sư có chút nghi hoặc, nàng định gõ cửa thêm một lần nữa thì tiếng của dì Trương đã truyền đến.

"Quan tiểu thư, tôi vừa mới hầm gà này, ngài có muốn nếm thử không?" Dì Trương dì cười, trên mặt rõ ràng mang theo ý tứ lấy lòng.

Trong lòng Quan Sư như dấy lên cảm giác xấu hổ khi bị bắt gặp, nàng giả vờ như đang đếm mấy cây đèn trên tường, chờ dì Trương nói xong mới làm bộ vừa nghe thấy rồi xoay người gật đầu.

"Vậy để tôi bưng đến cho ngài." Dì Trương cung kính cười, thời điểm xoay người trên mặt lại xuất hiện vài phần khinh thường.

Thấy dì Trương quay lại phòng bếp, Quan Sư muốn tiếp tục gõ cửa.

Nhưng nàng giơ tay lên rồi lại do dự, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định quay lại sofa.

Dù sao thì nàng vẫn vừa tới đây nên an phận một chút đã, chuyện của nữ thần nàng sẽ từ từ tìm hiểu sau.

Quan Sư ngồi một lúc thì dì Trương cũng bưng canh gà ra. Tuy rằng nàng vừa mới ăn cơm trưa, nhưng mùi hương từ món ăn khiến nàng không thể từ chối, thế là nàng ăn hết sạch chén.

Dì Trương thấy cảnh này thì ngây người ra.

Đây là lần đầu tiên bà thấy Quan tiểu thư ăn uống nhanh chóng, lại có chút hơi thô lỗ như vậy, càng ngạc nhiên hơn là hôm nay nàng không chê trách khả năng nấu ăn của bà.

"Cảm ơn." Quan Sư buông chén, nàng vươn tay lấy khăn giấy trên mặt lau miệng.

"Không, không khách khí." Dì Trương có chút thụ sủng nhược kinh, trong lúc thu dọn chén đũa không ngừng nhìn lén Quan Sư.

Quan Sư tất nhiên cảm giác được ánh mắt của dì Trương, nàng cố găng duy trì nụ cười trên mặt, tránh để lộ sự chột dạ của mình. Mà nét bình tĩnh này của nàng khiến dì Trương không dám tiếp tục nhìn lén nữa, bà thành thật đi vào phòng bếp rửa chén.

Quan Sư nhẹ nhàng thở ra, nàng vươn tay xoa hai bên thái dương đang có chút đau nhức.

Giả dạng làm một người khác thật là mệt.

Bố mẹ ở trước mặt không thể nhận, có nhà nhưng không thể về, cũng không thể liên hệ với đám bạn tốt của nàng. Đã thế còn phải sống một cuộc sống lạ lẫm, luôn luôn cảnh giác để người ta không thể phát hiện thân phận thật sự.

Quan Sư lại thở dài, tầm mắt nàng lướt qua cửa phòng cách đó không xa, lại cảm thấy mọi chuyện cũng chưa đến nỗi tệ lắm.

Ít nhất giờ nàng chỉ cách người mình thích một cánh cửa mà thôi.

Cho đến buổi tối thì Bạch Vị Hi mới ra khỏi phòng, nhìn qua tinh thần hay trạng thái đều không tốt lắm.

Quan Sư ngồi ở trên sô pha, thấy thế lập tức đứng dậy, quan tâm hỏi, "Chị Hi, chị làm sao vậy?"

"Không sao đâu." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng lắc đầu, cô đi đến phòng khách uống một cốc nước rồi lại quay về phòng ngủ.

Những lời quan tâm của Quan Sư như nghẹn lại ở cổ họng.

Lúc dì Trương bưng đồ ăn đến thì Quan Sư vẫn đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa phòng, bà sợ hãi đặt đồ xuống, vội vàng muốn quay trở lại bếp.

"Dì Trương, chị Hi đang làm gì thế? Sao chị ấy không ra ăn cơm?" Quan Sư nghi hoặc hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm dì Trương.

Dì Trương run lên, bà cố gắng nở một nụ cười, "Tôi cũng không biết nữa, có lẽ cô ấy không đói bụng chăng."

Khi bà nói chuyện ánh mắt cứ luôn né tránh, giọng nói cũng ngập ngừng khiến cho trực giác của Quan Sư cảm thấy kỳ lạ.

Căn phòng rộng rãi này chứa đầy cảm giác lạnh lẽo như thể một thứ kim loại vậy, mà dựa vào đủ loại cảm xúc của nữ thần ở bệnh viện, thì có lẽ cô ấy không có ký ức gì tốt đẹp về nơi đây.

"Được, tôi biết rồi." Quan Sư áp xuống nghi hoặc trong lòng, từ từ ăn đồ ăn trước mặt.

Dì Trương thấy thế nhẹ nhàng thở ra, chờ đến khi Quan Sư ăn xong liền vội vàng thu dọn chén đũa rồi rời đi.

Quan Sư dõi theo bóng dáng hoảng loạn của dì Trương, khẽ cau mày.

Nàng đâu có đáng sợ đến thế, vậy tại sao dì Trương cứ như thể đang coi nàng là quỷ mà chạy trốn vậy.

Quan Sư thở dài, an tĩnh ngồi xuống, trời đã tối rồi mà cánh cửa phòng kia vẫn không có động tĩnh gì.

Nàng nhớ rõ nữ thần cả ngày cũng chưa ăn cái gì.

"Chị Hi, chị có đói bụng không?" Quan Sư đi đến cạnh cửa, gõ gõ hai cái rồi nhẹ nhàng hỏi.

Nàng đợi một hồi, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Quan Sư không khỏi miên man suy nghĩ, lại sợ người bên trong đang ngủ, nếu như nàng gõ cửa thì đối phương sẽ tỉnh giấc.

Nàng đứng trước cửa rối rắm một hồi rồi đến bên tủ lạnh, thấy bên trong còn có một ít mì với thịt thì cũng yên tâm hơn. Lỡ như nữ thần đói bụng thì nàng có thể xuống bếp xào chút thịt hoặc làm mì cho nữ thần. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng nữ thần ăn đồ mình nấu thôi cũng khiến Quan Sư cười rộ lên.

Lúc Bạch Vị Hi mở cửa cũng tình cờ thấy được cảnh tượng này, người trên sofa đang cười đến mi mắt cong lên, trông chẳng khác gì một chú hamster nhỏ.

Rõ ràng khuôn mặt kia lạnh lùng tinh xảo đến thế, nhưng bây giờ trông có chút ngốc nghếch, cũng bình dị gẫn gũi hơn rất nhiều.

Mắt Bạch Vị Hi chợt lóe lên, cô thấy Quan Sư không phát hiện lại lặng lẽ đóng cửa.

Khoảng thời gian trước khi tai nạn xảy ra, người này rất ít khi về nhà, nhưng chỉ cần trở về thì sẽ tức giận quăng hết đồ đạc, thấy ai cô ta cũng sẽ gân cổ lên mắng, làm cho những người trong nhà run sợ.

Đặc biệt là cô, trong những đêm đó cô dường như thức trắng đêm.

Hiện tại người này vừa từ bệnh viện trở về, không thể biết được khi nào nàng sẽ phát giận, cứ trốn tránh một chút thì tốt hơn.

Ở bên này, Quan Sư vẫn đang chìm đắm trong mộng tưởng, khuôn mắt phiếm hồng nở nụ cười ngọt ngào.

Chờ đến khi nàng nhận ra thì đồng hồ đã điểm chín giờ. Quan Sư thầm nghĩ thời gian trôi quá nhanh, sau đó nhìn ra cảnh đêm đẹp đẽ bên ngoài, chậm rãi cong khóe miệng.

Đây chính là nơi ở của nàng trong khoảng thời gian này, tuy rằng không biết tương lai như thế nào, nhưng chỉ cần có nữ thần ở bên cạnh thì mọi thứ cũng sẽ ổn thôi.