Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 131:




Lại một tháng qua đi, La Sâm cùng La Thụy đã mười sáu tháng tuổi, bộ dáng lại trưởng thành không ít, kỹ xảo đi săn cũng càng lúc càng thành thục. Bọn nó đã có thể tự mình bắt giữ những con linh dương nhỏ, tỷ như linh dương madoqua, linh dương gazen. Ấu tể thì càng khỏi phải nói.
La Kiều tận sức dạy dỗ, vô luận là kỹ xảo đi săn hay đơn giản là thiết kế bẫy rập, hai tiểu liệp báo đều học tập nghiêm túc. Chính là La Sâm càng am hiểu phương thức đi săn của liệp báo hơn, nó thích truy đuổi sẫy ngã con mồi rồi lao tới cắn cổ đối phương, La Thụy thì cảm thấy hứng thú với bẫy rập cùng dây thừng mà La Kiều dạy.
Có một lần, La Thụy đột nhiên có ý tưởng, nó không nói trước với La Sâm mà bí mật thiết kế bẫy dây thường, La Sâm dựa theo kế hoạch truy đuổi một con linh dương gazen chạy tới chỗ La Thụy, kết quả không nghĩ cũng biết, linh dương gazen trúng chiêu, bất quá ngay cả La Sâm cũng bị quấn chân.
La Kiều thở dài, cậu nên khen ngợi tinh thần ham học hỏi của La Thụy hay nên đánh mông nó a?
Sa Mỗ đã hoàn toàn xem như không nhìn thấy hành vi đã vượt khỏi lẽ thường của hai tiểu liệp báo này. Dù sao cũng lệch rồi, ít ra kỹ xảo đi săn của chúng không tồi, sau khi tự lập cũng không lo đói chết.
Hai nhóc báo đực nhà Sa Mỗ rất hứng thú với La Sâm cùng La Thụy, tuy Sa Mỗ nghiêm cấm không được học theo, nhưng hiếu kì có thể nói không là không được sao?
Kết quả chính là, chờ đến lúc Sa Mỗ ý thức được sự tình không ổn thì hai đứa con trai đã bị lừa đi. Bọn nó hoặc cùng La Thụy núp trong bụi cỏ, chờ đợi La Sâm truy con mồi tới, hoặc cùng La Sâm lùa con mồi rơi vào bẫy.
Nhiệt tình đi săn của bốn tiểu liệp báo đực tăng cao, chúng thậm chí còn mò ra những phương thức săn mồi càng thích hợp với mình hơn, vận dụng bẫy rập hợp lý hơn, vì thế việc săn mồi cũng trở nên thoải mái rất nhiều. Nếu may mắn còn có thể ngoài ý muốn tóm được những con mồi lớn.
Liệp báo chạy trốn cực kỳ tiêu hao thể lực, nếu năm lần đi săn thất bại thì chúng rất có thể sẽ đói chết. Bất đồng với La Kiều một thân một mình, bốn tiểu báo đực có xu thế kết minh, chúng phân chia ra làm những công việc khác biệt, truy đuổi con mồi, thiết kế bẫy rập, cuối cùng giết chết con mồi, kế hoạch phân chia này làm xác xuất đi săn của chúng còn cao hơn cả La Kiều cùng Sa Mỗ.
Cho dù là Sa Mỗ, trong vài lần cũng có lần thất bại. Mà bốn tiểu liệp báo, trừ bỏ mấy lần đầu mới hợp tác nên chưa quen, chỉ cần chọn được mục tiêu, cơ hồ rất hiếm khi thất bại.
La Kiều đứng một bên nhìn bốn tiểu liệp báo vây quanh con linh dương ourebi vừa tóm được, loại linh dương này chân rất cứng cáp, giãy dụa đứng lên sẽ thực phiền, nhưng chân nó bị dây thừng quấn chặt, La Sâm từ phía sau cắn cổ nó, ba tiểu liệp báo khác cũng nhào tới giúp, cả quá trình đều gọn gàng lưu loát, không có chỗ nào chê trách.
Sa Mỗ cũng tới, Tây Lam đi theo phía sau nó. Đối với hành vi gạt mình qua một bên, cả ngày túm tụm với anh em La Sâm, La Thụy của hai anh em nhà mình, Tây Lam cũng không tức giận. Nó cuối cùng cũng phải tách ra, sớm hay muộn, có gì khác nhau đâu?
Sa Mỗ liếm liếm tai Tây Lam, này không có gì hay mà so đo. Theo tình huống trước mắt, đứa nhỏ nhà mình sẽ kết minh cùng hai nhóc bị nuôi lệch kia hẳn là chuyện là tốt. Ít nhất, chúng sẽ không lo đói vì không bắt giữ được con mồi. Hai tiểu liệp báo này khôn khéo hệt như hoa báo, ở cùng một chỗ với bọn nó, an toàn cũng được đảm bảo hơn.
Nếu thực sự bị kéo lệch thì cũng là số mệnh.
Dù sao cũng có La Kiều cùng Tát Đặc rồi, có kỳ quái cũng không kỳ quái hơn được nữa.
Bất quá, đứa nhỏ nhiều quá cũng làm người ta sầu lo a, đây là lần đầu tiên Sa Mỗ có cảm giác này.
Bốn ấu tể của Hi Đạt đã được ba tháng tuổi, đã có thể ăn thịt. Đây là lần đầu tiên Hi Đạt dưỡng cùng lúc bốn ấu tể, hơn nữa còn dưỡng chúng đến lúc cai sữa.
Bốn ấu tể thực hoạt bát, tròn vo xù lông, rất giống bộ dáng La Sâm cùng La Thụy lúc mới nhặt được, chẳng qua khi đó La Sâm, La Thụy rất gầy, khi đó kỹ xảo đi săn của La Kiều vẫn còn mới lạ, lại luôn bị đánh cướp, ba cha con luôn cố gắng ăn no nhất có thể, thẳng đến lúc tiểu liệp báo được năm sáu tháng tuổi thì tình hình mới dần ổn định hơn. Nhìn bốn tiểu liệp báo, La Kiều luôn nhớ tới cuộc sống của mình cùng hai tiểu liệp báo lúc trước, sau đó khống chế không được muốn vươn móng tới trước, không ngoại lệ, đều bị Hi Đạt vỗ rụt trở lại.
Bốn cục bông nhìn giống như đúc nhưng La Kiều liếc mắt vẫn nhận ra bốn ấu tể này ai là ai, có lẽ trong mắt con người, ngũ quan của liệp báo giống hệt nhau, nhưng trong mắt La Kiều, bốn nhóc này đều có nét đẹp riêng của mình.
La Sâm cùng La Thụy cũng cảm thấy hứng thú với bốn nhóc này, lứa con này của Hi Đạt có ba tiểu báo đực và một tiểu báo cái. Trừ phi là con trai độc nhất như Tháp Tháp, bằng không một lứa liệp báo thường có nhiều đực ít cái.
Đó là một hiện tượng rất thú vị, Sa Mỗ cũng không thể giải thích nguyên do.
La Kiều động động lỗ tai, dù sao cũng không liên quan tới mình, vì thế La Kiều liền quăng vấn đề này ra sau đầu.
Mùa mưa mang đến nguồn thức ăn phong phú cho nhóm mèo lớn, bất quá cũng đưa tới một vài vị khách không mời.
Thảo nguyên mùa mưa có lượng mưa tràn đầy, cỏ xanh tươi tốt, một vài loài động vật hiếm thấy cũng xuất hiện trong lãnh địa La Kiều.
La Kiều cũng không nhận ra chúng, Sa Mỗ nói cho cậu biết đấy là một đám linh dương tai trắng, nghe thấy lời Sa Mỗ nói, La Kiều đặc biệt chú ý tới tai chúng, quả thật là màu trắng, trên mặt cũng có một phần lông trắng. [loài này tên tiếng việt là linh dương mặt trắng châu phi, tên khoa học là Damaliscus pygarus phillipsi, vì đoạn phía sau nên ta dịch theo Qt là tai trắng cho mọi người dễ liên tưởng]
Diện mạo linh dương mặt trắng cái cùng đực có khác biệt rất lớn, giống cái có một thân da lông màu nâu, không có sừng, thoạt nhìn thực hiền lành. Giống đực có thể hình lớn hơn, một thân đen tuyền bóng loáng, trên đỉnh đầu là một cặp sừng lớn sắc bén, bộ dáng hung hăng vô cùng.
“Linh dương mặt trắng bình thường luôn sinh sống ở đầm lầy, sao lại xuất hiện ở đây?”
Hi Đạt mang theo bốn ấu tể đi tới, ngồi xuống cạnh Sa Mỗ cùng La Kiều, vừa giúp ấu tể liếm lông vừa nhìn về phía đám linh dương mặt trắng bên kia.
“Vì sinh sản.” Sa Mỗ đứng lên duỗi thắt lưng: “Chờ xem đi, nếu đây là nơi chúng thích thì rất nhanh sẽ có bữa tiệc lớn miễn phí.”
Bữa tiệc lớn?
Thịt!
Lỗ tai nhóm tiểu liệp báo đồng loạt dựng đứng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía đám linh dương mặt trắng.
Linh dương mặt trắng không nhận ra mình bị một đám liệp báo nhìn chằm chằm, chúng chỉ nhàn nhã ăn cỏ ở xung quanh, ngay sau đó nhóm linh dương mặt trắng đực bắt đầu nôn nóng bất an dò xét lẫn nhau, tiếp sau đó, trận chiến bắt đầu.
Nhóm linh dương mặt trắng đứng một bên, bộ dáng không quan tâm, đám giống đực kia có đánh đến chết cũng không liên quan tới bọn nó, giờ phút này có thể hấp dẫn lực chú ý của bọn nó chỉ có cỏ non xanh tốt mơn mởn.
Linh dương mặt trắng chiến đấu khác với những loài linh dương khác, một khi bắt đầu chiến đấu, trừ phi một bên bị giết hoặc bị thương nặng, nếu không chúng tuyệt đối sẽ không ngừng lại.
Nếu hình dung màn tranh quyền giao phối của linh dương sừng cao là nhóm quý ông đánh cờ, thì linh dương mặt trắng vì em gái mà lao vào đánh nhau tới ta sống ngươi chết.
Vì một em gái, chọt ngươi!
Vì hai em gái, tiếp tục chọt ngươi!
Vì càng nhiều em gái hơn nữa, chọt chết ngươi!
Trận chiến của đám linh dương mặt trắng đực vẫn còn tiếp tục, đồng cỏ bên dưới núi đá quả thực đã trở thành một tràng đấu hung tàn. Linh dương mặt trắng đực đánh nhau một mất một còn, linh dương mặt trắng cái thì nhàn nhã gặm cỏ.
La Kiều nhìn Sa Mỗ cùng Hi Đạt, nhịn không được sợ run cả người, không quản là ăn thịt hay ăn cỏ, nhóm chị gái này đều vô cùng cường hãn a.
Rốt cuộc, trận chiến của đám linh dương mặt trắng đực cũng dần phân biệt thắng bại, người thắng ưỡn ngực nghênh đón kẻ khiêu chiến tiếp theo, khoe khoang sự cường tráng của mình với nhóm em gái, kẻ thất bại nằm rạp trên mặt đất, đã tắt thở hoặc sắp tắt thở.
Khó trách Sa Mỗ nói sắp có bữa tiệc lớn miễn phí, này đều là thịt a.
Đáng tiếc chính là liệp báo không thể ăn thịt không còn tươi, La Kiều chỉ hi vọng chờ đám linh dương mặt trắng này rời đi, đám xui xẻo nằm trên đất kia vẫn còn vài con còn thở.
Bất quá, bữa tiệc này mình không nên hưởng một mình a.
La Kiều đột nhiên ngượng ngùng nâng móng vuốt bưng mặt, động tác này dọa hoảng Sa Mỗ cùng Hi Đạt, kẻ này lại định làm gì đây?
La Kiều có muốn gì đâu, cậu chỉ muốn gọi Mông Đế tới ăn chung mà thôi. Trước kia đều là Mông Đế tặng con mồi tới, giờ đáp lại là đúng rồi a.
Nếu không, cả đời này cậu đừng hòng xoay người.
Tuy cậu biết, cho dù có tặng đi nữa thì cũng chẳng có cơ hội đó.
Chạng vạng, nhóm linh dương mặt trắng rời đi, xem phương hướng thì hẳn là tới lãnh địa sư đàn Áo La Tư, phụ cận nơi này chỉ có một vùng đầm lầy. La Kiều từng mang La Sâm cùng La Thụy sinh sống một thời gian không ngắn trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư, Sa Mỗ sau khi biết chuyện này thì sâu sa nói: “Ngươi có thể sống đến giờ đúng là kì tích.”
Quản có phải kì tích hay không, hiện giờ việc quan trọng nhất là quét dọn ‘chiến trường’.
La Kiều mang theo La Sâm cùng La Thụy chạy xuống núi đá, trên bầu trời đã bắt đầu có kên kên xoay vòng, đám này đương nhiên sẽ không bỏ qua một bữa cơm phong phú thế này.
La Kiều sẽ không cùng chúng tranh đoạt thi thể đã chết, mục tiêu của cậu là những con linh dương mặt trắng vẫn còn một hơi thở.
Tìm một vòng, vẫn còn ba con còn thở, nhiêu đây đã đủ cho đám liệp báo ăn no nê. Bữa tối của mình đã xong, La Kiều lại đếm số thi thể còn lại, dứt khoát nhảy lên một tảng đá, ngồi vững, dồn hơi xuống bụng gào to một tiếng: “A a! A a a a a!”
Mông Đế! Về nhà ăn cơm!
Một tiếng rống của La Kiều chấn kinh cả đất trời, làm vô số kên kên rớt xuống đất.
Một con liệp báo gọi một con hoa báo về nhà ăn cơm? Não con liệp báo này hỏng rồi à?
Cho dù là Mông Đế đã hiểu La Kiều sâu sắc cũng bị tiếng kêu này làm hoảng sợ, con linh dương đầu bò con đang ngậm trong miệng tha lên cây cũng rầm một tiếng rớt xuống đất, con linh cẩu bám theo phía sau định bụng kiếm chút thịt vụn lập tức vớ bở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.