Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 45



45. THÂN MẬT.

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

****

Tô Duệ hỏi: "Uống rượu sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, trực tiếp gọi rượu vang đỏ: "Đêm nay tôi mời, mọi người tùy ý uống,"

Mặc dù vậy, mấy người trong bàn vẫn không dám tuỳ ý!

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình mất tự nhiên của bọn họ, nhịn khônv được lại nói: " Mọi người làm sao vậy? Cũng không phải nhân viên của tôi, khẩn trương cái gì?"

Mấy người kia ngây ngô cười, nhưng nghĩ ngược lại, xác thật đúng là như thế, nên sau đó thả lỏng rất nhiều.

Diệp thiếu nói thẳng: "Ta đây cũng không gọi Vương tổng, kêu là Vương đại ca đi. Anh không biết đâu, ta khi còn nhỏ luôn sùng bái anh đó, nhà ta trưởng bối mỗi ngày đều muốn ta học tập theo anh."

Vương Nhất Bác khó hiểu: " Mọi đều có ưu điểm của riêng mình, không cần phải học tập ai cả."

Hắn nói chuyện biểu tình không có gì biến hóa, vẫn là thực nghiêm túc, nhưng ngược lại càng hiện chân thật, mấy người Diệp thiếu đều cười.

Đề tài thực mau liền tách ra, đề cập các loại sinh ý cùng sản phẩm mới, đều chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm, cũng không nghiêm túc, mỗi nhà đề cập sản nghiệp đều rất nhiều.

Rượu cùng hương phẩm bọn họ gọi rất nhanh liền đưa lên, vừa uống vừa nói, hoàn toàn thả lỏng.

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy nhẹ nhàng, hắn chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, nói chuyện cùng làm việc đều không có cái gì thực tế ý nghĩa, nhưng thực thoải mái.

Diệp thiếu mấy người nói chuyện mang theo hơi thở trẻ tuổi hoạt bát, có lời nói rất có ý tứ dẫn người bật cười. Vương Nhất Bác ngẫu nhiên cũng cười theo, sau đó phản ứng không khoẻ lại đánh úp, nhưng rất nhanh lại bị âm thanh nói chuyện dời đi sự chú ý.

Diệp thiếu tầm mắt nhoáng lên, nhìn đến Triệu Thanh, đi qua cùng Triệu Thanh chào hỏi, khi trở về không chỉ mang theo Triệu Thanh, còn có Triệu Kỳ.

Triệu Kỳ nhìn đến Tô Duệ, sắc mặt khẽ biến, tiếp theo liền đem tầm mắt chuyển tới trên người Vương Nhất Bác, lúc sắp đi đến nơi, bước chân của cậu ta đột nhiên lảo đảo, hướng chỗ ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác ngã xuống.

Tiến vào Ngọc Trai Đen, bên tai Tiêu Chiến nhất thời ồn ào ầm ĩ, các loại hương khí nghênh diện đánh tới, mùi vị tin tức tố, mùi hương của hương chế phẩm linh, cùng với các loại rượu trộn lẫn thành một đoàn.

Tuy rằng hỗn tạp, nhưng cậu như cũ vẫn có thể rõ ràng phân biệt ra các loại mùi vị, cũng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, tựa như nhìn thấy cầu vồng giống nhau, màu sắc nhiều lại không hoảng hốt.

"Tiểu khả ái, đi một mình sao?" Người ngồi dựa tường ở ghế dài cạnh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những người tiến vào, tìm kiếm đối tượng đêm nay, nhìn thấy cậu ánh mắt liền sáng lên.

Tiêu Chiến lịch sự trả lời: "Không phải, có bạn."

Trong Ngọc Trai Đen ánh đèn cũng không sáng lắm, nhiều loại màu sắc biến hóa, có cảm giác thật ái muội, cũng bởi vậy cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Cậu đánh giá bốn phía, muốn tìm Vương Nhất Bác, nhưng nọ tựa hồ không từ bỏ: "Cùng nhau uống một chén không?"

Tiêu Chiến liếc gã một cái: " Đổi người khác đi, đừng lãng phí thời gian."

"Chiến Chiến," Lâm Mông mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đội mũ lưỡi trai từ chỗ ngồi chạy đến lôi kéo cánh tay Tiêu Chiến, hướng phía trước nhìn"Ở đằng đó đó."

Người nọ cũng theo hướng Lâm Mông chỉ nhìn qua, sắc mặt khẽ biến, khu bên kia đêm nay bị Diệp thiếu đặt bao hết.

Gã nhìn nhìn Tiêu Chiến cùng Lâm Mông, hai người diện mạo bề ngoài đều thực xuất sắc, trên người Lâm Mông quần áo thoạt nhìn đơn giản, nhưng chất liệu có vẻ cũng không rẻ, vừa thấy liền biết gia thế không tầm thường.

Gã không tiếp tục quấy rầy nữa, yên lặng ngồi lại chỗ cũ.

Lâm Mông lôi kéo Tiêu Chiến đến bàn của mình, trên đường vẫn luôn nhắc nhở cậu khom lưng xuống: "Cẩn thận, đừng để bị phát hiện."

Tiêu Chiến buồn cười: "Tôi tới chính là vì muốn bị hắn phát hiện mà."

Lâm Mông nhăn mặt: "Nhưng tôi đã đáp ứng A Duệ không đi theo rồi."

Tới sô pha, Lâm Mông vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Chiến ép cậu khom xuống, không cho đầu của cậu lộ khỏi thành sô pha.

"Cậu cứ trốn đi, yên tâm, tôi sẽ không nói là cậu mật báo đâu."

"Từ từ."

Tiêu Chiến còn chưa có ngồi thẳng, lại bị Lâm Mông kéo xuống, ngữ khí của cậu ta thật cao hứng: " Lúc nãy tôi còn chưa kể cho cậu nghe sau khi Triệu Kỳ ngã trên người Vương tổng thì chuyện gì phát sinh nha."

Tô Lăng vừa nghe đến chuyện này liền bất động: "Còn có chuyện phát sinh?"

"Đúng nha, Vương tổng tốc độ vô cùng nhanh, trực tiếp di chuyển qua bên cạnh ngồi, làm Triệu Kỳ bổ nhào lên sô pha, chật vật muốn chết hắc hắc hắc. Nói không chừng Vương tổng thích cậu đó, tôi cảm thấy vậy."

"Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy như vậy, bất quá hắn cự tuyệt tôi rất nhiều lần."

"A? Cậu thật lợi hại, nếu là tôi bị cự tuyệt, sẽ không tiếp tục theo đuổi nữa đâu."

"Cậu cứ ngồi ở đây đi, tôi đi qua chào hỏi một cái."

"Triệu Kỳ còn ở đó, cậu ta cùng anh trai đến đây, anh trai của cậu ta cùng Diệp thiếu là bạn tốt, phỏng chừng sẽ cho cậu ta một chút mặt mũi đó, cẩn thận."

"Không có việc gì, cậu ta có ở đó cũng không liên quan."

Trước khi đứng dậy, tầm mắt Tiêu Chiến nhoáng lên, nhìn trên mặt bàn có liền cầm một ly.

"Tôi lấy một ly nha."

" Tôi tùy tiện gọi ra thôi, chưa có uống qua, không biết rõ loại gì nữa."

Tiêu Chiến cầm ly thuỷ tinh chứa sắc vàng nhàn nhạt, đứng dậy hướng về phía Vương Nhất Bác đi tới.

Sô pha Vương Nhất Bác đang ngồi có hình chữ U, bên trái ngồi bốn Alpha trẻ tuổi Tiêu Chiến không quen biết, ở giữa là Tô Duệ và Vương Nhất Bác, phía bên phải là Triệu Kỳ cùng Triệu Thanh.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác ngồi ở phía bên phải, vì trốn Triệu Kỳ nên đã chuyển đến ngồi ở giữa.

Tiêu Chiến tiếp cận chính diện, Tô Duệ cùng Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cậu.

Thần sắc Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích, tầm mắt thoảng qua trên tay ly rượu trên tay Tiêu Chiến, mày nhíu nhíu.

Tiêu Chiến nhướng mày, giơ ly rượu lên hướng Vương Nhất Bác, tiếp tục đi tới gần hơn.

Triệu Kỳ cũng chú ý đến sự xuất hiện của Tiêu Chiến, sắc mặt thoáng chốc trở nên rất khó coi.

Mà Tiêu Chiến lại không để ý đến Triệu Kỳ, đi thẳng đến Vương Nhất Bác, định giả vờ tự nhiên hỏi một câu: Có thể uống cùng anh một ly không?

Nhưng mà kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, khi Tiêu Chiến đi qua Triệu Kỳ, cậu ta đột nhiên duỗi chân làm cậu bị vấp, thẳng tắp ngã tới phía trước.

"Xoảng......" Thanh âm của ly rượu rơi xuống đất phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vì sự xuất hiện của cậu.

Bốn người Diệp thiếu còn có Tô Duệ tất cả đều ngây dại, ngơ ngẩn mà nhìn vẻ mặt bị tạt rượu của Vương Nhất Bác.

Triệu Kỳ đắc ý mà nhướng mày, nghĩ đến phản ứng trước đó của Vương Nhất Bác khi cậu ta té ngã, mừng rỡ chờ xem kết cục chật vật của Tiêu Chiến.

Triệu Thanh hung hăng trừng Triệu Kỳ một cái, đứng lên muốn xin lỗi, lại bị một màn kế tiếp làm sững sờ tại chỗ.

Vương Nhất Bác bị tạt rượu vào mặt, đôi mắt chịu kích thích theo bản năng nhắm lại, nhưng động tác đứng dậy lại không ngừng, vững vàng đỡ lấy Tiêu Chiến.

Sau khi Tiêu Chiến đứng vững, một bên dặm dặm chân phải xem mình có bị thương hay không, một bên ngẩng đầu, nhìn trên mặt Vương Nhất Bác toàn là rượu, mày nhíu nhíu.

Tay của cậu chống ở bả vai của Vương Nhất Bác khẽ dùng sức, hắn theo lực đạo của cậu mà ngồi xuống sô pha, cậu tay ôm bả vai Vương Nhất Bác, chân quỳ một gối trên sô pha.

Tô Duệ đưa khăn giấy sang, Tiêu Chiến tiếp nhận, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Triệu Kỳ.

Mặc kệ biểu tình của Triệu Kỳ biến hoá như thế nào, Tiêu Chiến không quan tâm. Cậu quay đầu, nhìn ngũ quan của Vương Nhất Bác, không dùng khăn giấy, trực tiếp cúi xuống trán.

Cái lưỡi nhỏ hồng hồng lộ ra khỏi hai phiếm môi, khẽ liếm một cái.

Thân thể Vương Nhất Bác đột nhiên run lên, đôi tay không chịu khống chế mà nắm chặt eo của Tiêu Chiến.

Dưới luồng xúc cảm làm động tác của hắn hơi chậm, suy nghĩ ở trong đầu đánh loạn, bản năng muốn ôm chặt lấy, lý trí lại muốn đẩy xa ra.

Nhưng không đợi hắn hành động, Tiêu Chiến đã thẳng người lại như cũ, thấp giọng nói: " Đừng nhúc nhích, rượu này hương vị không giống anh, không thích uống."

Trái tim Vương Nhất Bác thoáng chốc nhảy bum ba la bum, xúc cảm mềm mại từ trán truyền đến, tưởng tượng đến là cảm thụ mà thiếu niên mang lại cho mình, hắn liền hoàn toàn không nghĩ sẽ chống cự.

Thậm chí bởi vì đang ở trong kỳ mẫn cảm, nội tâm của hắn còn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Mọi người ở bên cạnh đều trợn mắt há mồm, ở gần đó Lâm Mông cũng không trốn, ghé vào sô pha nhìn một màn này đến ngốc, vì vậy bị tầm mắt Tô Duệ đảo qua, nhìn thấy. Ngôn Tình Sắc

Từ cái trán đi xuống, Tiêu Chiến chuyển qua đôi mắt của Vương Nhất Bác, mí mắt cực kỳ mẫn cảm.

Bỗng nhiên Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, quay đầu đi, vì thế môi Tiêu Chiến như lông vũ đáp xuống đuôi mắt của hắn một cái.

Hô hấp của Vương Nhất Bác khẽ dừng, thu hồi tay đang đặt trên eo Tiêu Chiến lại, thanh âm hơi khàn: "Khăn giấy."

Nhàn nhạt, mùi rượu vang đỏ từ trên người hắn phát ra, Tiêu Chiến phát giác bả vai hắn căng chặt đến phát run, mày nhíu nhíu, có điểm ảo não.

Kỳ mẫn cảm khiến Vương Nhất Bác quá nhạy cảm, hiện tại rõ ràng là đang mạnh mẽ nhẫn nại.

Cậu chỉ là muốn nhân cơ hội lấy hành động biểu đạt cảm tình, thuận tiện làm Triệu Kỳ biết khó mà lui, cũng không hy vọng sẽ làm hắn khó chịu.

Vì vậy cậu thuận theo lời Vương Nhất Bác nói, đem khăn giấy đặt vào tay của hắn.

Vương Nhất Bác nhanh chóng lau khô mặt.

Lưu luyến rời tay khỏi bả vai của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lui về sau. Lúc cậu chuẩn bị đem chân thả xuống đất thì bị hắn giữ lại.

"Mảnh vỡ, có thể sẽ làm chân bị thương."

Diệp thiếu lấy lại tinh thần: "Ta lập tức kêu phục vụ."

Nói xong gã ấn chuông, chỉ chốc lát sau liền có người lại đây quét tước.

Ngón tay Triệu Kỳ gắt gao nắm lại, mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng của Tiêu Chiến.

Tại sao lại như vậy?

Vương Nhất Bác sao có thể đối xử với Tiêu Chiến tốt như vậy?

Sao có thể thích Tiêu Chiến được?

Đời trước Vương Nhất Bác tình cảm đạm mạc, chưa bao giờ thích bất luận kẻ nào, hiện tại sao lại thích cái người hẳn là đã chết này?

Sắc mặt Triệu Kỳ vô cùng khó coi, đột nhiên nghĩ đến Tô gia mua đứt cầu dịch trị liệu cho Tô lão gia tử.

Đời trước Tô lão gia tử sau khi nghỉ hè không lâu đã chịu không được chứng bài xích tin tức tố mà lâm vào điên cuồng dẫn đến chết.

Lúc này Tô gia rung chuyển dữ dội.

Vốn dĩ còn nghĩ mau chóng cùng Vương Nhất Bác kết hôn, thừa dịp thời gian này đả kích Tô gia.

Vậy mà hết thảy đều đã thay đổi!

Mà những biến động này chính là bởi vì Tiêu Chiến.

Triệu Kỳ càng nghĩ càng hoảng loạn, đời trước Vương phu nhân cũng không có khỏi hẳn, hiện tại Vương phu nhân đã bình phục không sai biệt lắm.

Vương Nhất Bác đã thích Tiêu Chiến rồi, cậu ta còn có thể thuận lợi gả đến Vương gia không?

Hết chap 45.