Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 23



Quỳnh Nương bị hắn làm cho tức đến không nói nên lời. Cái gì gọi là sinh một đứa đủ không? Gà mái ấp trứng sao?

Nàng biết cứng rắn với vị Vương gia này thì sẽ không có trái cây ngon để ăn. Vị chủ nhân này ngang tàng đã quen, vậy nên nàng cố mềm giọng nói: “Vương gia đúng là săn sóc khẳng khái… Thị vệ đang nhìn từ dưới lầu các đấy, ngài muốn làm gì?”

Vốn dĩ Lang Vương cũng đột nhiên muốn trêu chọc tiểu nương này, nhưng càng nói thì càng để tâm.

Hơn nữa, ban đầu vào kinh cũng là do muốn cưới nàng, nhưng lại bị biến cố hai nhà Thôi Liễu quấy nhiễu. Tuy bây giờ tiểu nương này rơi từ cạnh cửa xuống bụi bậm, nhưng làm trắc phi cũng không cần gia thế làm nền, hắn chọc ghẹo vui vẻ là được.

Có điều tiểu nương này không được nuôi dưỡng tốt ở Liễu gia, miệng lưỡi sắc bén, bây giờ tật xấu đầy mình, sau khi đưa vào nhà, hắn phải dạy dỗ thật tốt…

Nghĩ nếu nàng không ngoan thì nên thi triển thủ đoạn “lôi đình“ nào, trái tim lạnh giá của Sở Tà bỗng hơi nóng lên.

Cúi đầu nhìn nàng má đào mặt thơm, mang theo vị kẹo mạch nha, vô cùng mê người.

Tâm tư rung động, hai cánh tay thô tráng hơi dùng sức bọc tiểu nương mềm mại vào lòng, dùng thân hình cao lớn chặn tầm mắt dưới lầu cao có thể hướng về đây.

“Vừa nãy tham ăn ăn cái gì thơm như vậy, cho bổn vương nếm thử chút…”

Nói rồi cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại như bánh mà hắn đã ham muốn thật lâu.

Tuy kiếp trước Quỳnh Nương đã gả đi nhưng chuyện bí mật nơi khuê phòng với phu quân luôn theo khuôn phép cũ. Chuyện dán môi này hai người đều không làm đúng cách, thử vài lần không có ý nghĩa bèn ngừng lại, sau này trong khuê phòng thiếu chút lăn lộn trước kia.

Nào ngờ đời này lại bị Vương gia truỵ lạc quăng tám sào cũng không tới chỉ giáo ở nơi này.

Bị đầu lưỡi xảo quyệt xông thẳng tiến vào, nàng xấu hổ buồn bực muốn cắn, nhưng còn chưa chạm răng đến đã bị hắn nắm lấy cằm.

Qua một lúc lâu, Lang Vương nếm đủ vị kẹo mạch nha rồi mới hài lòng ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Quả nhiên là ngon…”

Quỳnh Nương ngậm chặt môi, vẫn không thể tin được nàng bị vô lễ khinh bạc giữa ban ngày ban mặt. Nhưng Lang Vương lại cho rằng nàng đang thẹn thùng, hắn ngẩng đầu lên, nắm tay nàng, thầm nghĩ nếu muốn cất nhắc nàng thì cho nàng đủ thể diện nên có, hắn mở miệng nói: “Nàng đã cập kê, qua mấy ngày nữa bổn vương tìm phụ mẫu nàng đưa sính lễ được không?”

Ban đầu Quỳnh Nương chỉ nghĩ Lang Vương lấy nàng tìm niềm vui, không ngờ hắn lại đi sắp xếp sính lễ, nàng trừng mắt.

Nàng nhớ tới kiếp trước, sau Tết Khất Xảo hắn phái người đến Liễu phủ cầu thân. Như vậy xem ra đúng là nàng đã vào mắt Giang Đông Vương. Chẳng qua trước kia nàng là đích nữ nhà cao cửa rộng, được mời làm chính Vương phi, nhưng bây giờ lấy danh phận trắc phi để lừa một trù nương nho nhỏ là quá đủ rồi.

Nàng nghiến răng mở miệng nói: “Vương gia còn tức chuyện ta đắc tội ngài ở khu vực săn bắn à? Lúc đó ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ Vương gia cũng coi như là đã giải được cơn tức, đừng chấp nhặt với ta được không?”

Sở Tà banh cằm, đầu cũng không cúi, rũ mắt nhìn nàng: “Không chấp nhặt với nàng mới cất nhắc nàng như vậy.”

Quỳnh Nương cảm thấy, sống lại làm người, có khi đời này còn chết thống khổ hơn so với đời trước, bị Vương gia vô lại không biết xấu hổ sống sờ sờ làm cho tức chết, oan quá còn gì nữa?

Nhưng tuyệt đối không thể để hắn phái người đưa sính lễ cho Thôi gia. Gia đình bình dân làm gì dám ném sính lễ của Giang Đông Vương ra ngoài cửa?

Linh quang chợt loé, nàng nói: “Vương gia đừng giễu cợt nô gia, trước khi vào phủ nương đã nói là nhìn trúng một nhà, bây giờ đã đem sính lễ đến rồi. Tuy Vương gia vui đùa nhưng phần lớn người trong biệt quán là giúp việc từ trấn trên, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là tổn hại danh dự của Vương gia, chịu ác danh khinh nam bá nữ, đoạt thê của dân thường sao?”

Lang Vương nghe xong lời nàng nói bỗng nheo mắt lại, nhìn đôi môi nàng đỏ bừng, chóp mũi cao thẳng mang khí lạnh, kéo dài giọng nói: “Khéo như vậy? Ta và nàng vừa mới có chuyện thì trong nhà liền tìm lang quân cho nàng?”

Môi Quỳnh Nương tê dại, lòng bàn tay ngứa ngáy, không biết bản thân có kiềm chế nổi để không quăng ra một cái tát hay không. Nàng và Vương gia thì có “chuyện” gì cơ chứ. Nàng mượn cơ hội duỗi tay đẩy vòm ngực dày rộng của hắn ra: “Vương gia, canh giờ không còn sớm, nếu trì hoãn nữa chỉ sợ sẽ muộn giờ hỏi thăm lão ngự trù.”

Nhưng không biết có phải hôm nay Lang Vương uống rượu trong cung không, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt, giống một khối đá lớn lù lù bất động không đẩy được, hai mắt âm u trừng nàng, không biết đang ấp ủ giông tố gì.

Đúng lúc này thị vệ Thường Tiến bước đến giải vây cho Quỳnh Nương, thấp giọng nói: “Thánh thượng phái người tới thúc giục, nói là triệu Vương gia vào cung nói chuyện.”

Lang Vương đứng im một lát, sau đó mới thẳng lưng sải bước xuống khỏi gác mái.

Quỳnh Nương có thể hô hấp thoải mái, thầm nghĩ đúng là nguy hiểm.

Có điều Lang Vương đi rất nhanh, nàng không đuổi kịp, không bằng chờ ở cửa cung với phu xe, nhân lúc không có ai móc khăn ra sức lau miệng.

Đứng một lúc cạnh xe ngựa bỗng nghe thấy có người gọi nàng. Giương mắt nhìn, hoá ra là Ung Dương công chúa mang theo cung nữ ma ma đứng ở cửa cung vẫy tay với nàng.

Vốn dĩ công chúa đến để tìm Giang Đông Lang Vương. Ung Dương công chúa chú trọng sắc đẹp, lúc nhỏ chọn bạn chơi cùng đều xem dung mạo.

Trong những quý tử có thể vào cung lúc đó, Sở Tà dung mạo xuất chúng nhất, nghe nói giống Giang Đông Lão vương phi quá cố đến bảy phần.

Khi đó Ung Dương công chúa còn nhỏ, cả ngày chơi đùa cạnh Vong Sơn ca ca, lúc hắn xuất kinh về Giang Đông thì nhớ nhung không quên.

Lần này không dễ gì Vong Sơn ca ca mới về, chỉ hận không thể nhìn hắn cả ngày. Nhưng lúc nhỏ Vong Sơn ca ca tính khí cao ngạo, không hòa hợp với tập thể, bây giờ càng thay đổi nhiều hơn, lại nhiễm thêm tật xấu háo sắc. Phủ trạch Lang Vương gia phong bất chính, mẫu thân Hi nương nương ghét bỏ, một danh sách dài tuyển phò mã cũng không tìm được tên hắn.

Sau khi nuốt hận thì Ung Dương công chúa đi hoá giải sự buồn bực trong lòng. Ai ngờ lại nhìn thấy Quỳnh Nương, lập tức vui vẻ phất tay gọi nàng đến.

Quỳnh Nương thi lễ, Ung Dương thân thiết nói: “Không cần giữ lễ tiết, vừa nãy đúng lúc thả hoa đăng Khất Xảo xong thì có tiệc ăn. Nghe nói Lang Vương bị phụ vương triệu đi, chắc là nói chính sự, rất rườm rà. Ngươi đứng mỏi chân rồi đúng không, đi ăn tiệc với bổn cung đi.”

Quỳnh Nương vội vàng lui về phía sau, nói mình thân là hạ nhân vương phủ, không dám đi dự tiệc với công chúa.

Nhưng Ung Dương lại nghiêm mặt nói: “Thi tăng tôn sùng một chữ thầy. Huống chi ngươi còn truyền tuyệt kỹ hiếm thấy cho bổn cung. Bổn cung muốn lãnh giáo ngươi nữa, làm gì có đạo lý không tiến cống ân sư?”

Nói rồi muốn kéo Quỳnh Nương vào cung.

Kiếp này Quỳnh Nương không muốn qua lại với nhóm phu nhân hiển quý đó nữa, đang muốn mở miệng từ chối thì thấy ca ca Liễu Tương Cư một thân Ngự lâm quân trang đi ra từ cửa cung, thấy vẻ mặt lúng túng của Quỳnh nương liền giải vây đúng lúc: “Vừa nãy Hi nương nương sai người tìm công chúa, nói là Hoàng Hậu hơi cảm, đau đầu, muốn công chúa đi theo vấn an.”

Ung Dương công chúa nghe xong liền cáo từ Quỳnh Nương, vội vàng rời đi.

Liễu Tương Cư ngẩng đầu nhìn vài lần, thấy bốn bề vắng lặng, duỗi tay móc một bao vải nhỏ từ trong ngực đưa cho Quỳnh Nương: “Đây là ngân phiếu năm ngàn lượng và một ít bạc, muội cầm đi chuộc thân.”

Quỳnh Nương nghe mà cảm động trong lòng, nàng vừa nhìn những ngân lượng lẻ tẻ đó đã biết là không phải lấy từ kho lớn trong phủ ra. Mà dựa vào hiểu biết của nàng với phụ mẫu Liễu gia, chuyện dính dáng tới Lang Vương, bọn họ tuyệt đối sẽ không ra mặt.

Một khi đã như vậy, chuyện gom đủ ngân lượng với một thiếu niên vừa mới nhậm chức ngự lâm quân không lâu mà nói, cực kỳ không dễ dàng.

Liễu Tương Cư tranh luận với phụ mẫu không có kết quả bèn bỏ ý định đó. Hắn mượn bằng hữu trong quân và công tử các phủ quen biết, chắp vá lung tung miễn cưỡng được năm ngàn lượng bạc.

Luận ra thì tiền tiêu hàng tháng của những công tử nhà cao cửa rộng đều có hạn, phu nhân các nhà hiểu rõ đạo lý tuổi trẻ lông bông, đâu chịu đưa bạc trắng bóng vào tay thiếu niên để sinh mầm tai hoạ? Những thế gia công tử đó đều có cái mã kinh văn khó đọc, phong quang vô hạn, túi tiền cạn kiệt.

Đặc biệt những hảo hữu cấm quân đều dám tiêu chịu chơi, không tích được tiền mỗi tháng, bạc lấy ra có ít có nhiều, thậm chí còn có chút bạc vụn. Mấy ngân phiếu trong đó cũng do hắn cầm cố con tuấn mã nuôi chưa đến một năm, còn phải tìm người cho vay nặng lãi mới xem như gom đủ.

Tất nhiên hắn sẽ không nói chuyện phụ mẫu bạc bẽo trước mặt Quỳnh Nương, chỉ hàm hồ nói: “Cha nương cũng lo lắng về tình hình của muội, chỉ là không thể lộ diện… Lang Vương làm người không theo khuôn phép, làm việc bừa bãi càn rỡ. Nếu hắn quỵt nợ, số bạc này sẽ một đi không trở về… Ta sẽ tìm một người bảo lãnh thoả đáng, bảo đảm hắn không lấp liếm được.”

Quỳnh Nương cũng không ra vẻ, nàng nhận túi tiền kia, cắn môi nói: “Số bạc này muội chắc chắn sẽ trả gấp bội.”

Liễu Tương Cư nghe vậy cười, nói: “Sau cập kê quả thật lớn hơn chút, nhưng nói chuyện rất xa lạ, tiền bạc thì cứ cầm đi mà dùng, còn lại không cần phải lo.” Nói rồi hắn định duỗi tay đi xoa đầu Quỳnh Nương, nhưng mới duỗi được một nửa, thấy Quỳnh Nương nhìn hắn bằng đôi mắt như nước thu ba, bèn xấu hổ dừng lại.

Nói cho cùng cũng không phải muội muội thân sinh, nếu đã cập kê rồi thì tất nhiên phải tránh hiềm nghi, sao có thể giống hai đứa nhỏ vô tư trước kia được?

Bởi vì đang có việc, hắn cũng không trì hoãn được lâu, nói vài câu rồi vội vàng rời đi.

Quỳnh Nương nhìn bóng dáng cao lớn của thiếu niên, cảm xúc bỗng trào dâng trong lòng. Sao kiếp trước nàng lại không phát hiện ca ca thận trọng chân thành như vậy? Hình như là sau khi nàng gả vào Thượng phủ, không được gặp hắn nữa…

Cẩn thận để bao tiền vào rương sách nhỏ bên người, Quỳnh Nương kiên nhẫn chờ đợi Lang Vương từ trong cung quay lại. Hầu bao có đủ tiền, rốt cuộc cũng có thể rời khỏi biệt quán rồi, Quỳnh Nương nghĩ mà vui vẻ. Sau khi trở về, sớm khai trương cửa tiệm thức ăn chay, kiếm bạc trả cho ca ca Liễu gia.

Ra ngoài một vòng căn bản không gặp được lão ngự trù hy vọng muốn gặp, Quỳnh Nương cũng từ bỏ ý muốn học sư. Có điều trên đường rảnh rỗi nói chuyện phiếm với phu xe mới biết, tư viên vừa nãy nàng đến là nơi ở cũ lúc còn khuê các của Lão vương phi đã qua đời. Vương gia đến đó cũng là làm tròn tâm nguyện của Lão vương phi, xem như trở về chốn cũ.

Quỳnh Nương về phòng, đầu tiên là trịnh trọng bỏ túi tiền xuống. Đại ca Liễu Tương Cư không nói người bảo lãnh lúc nào đến, nhưng người hắn ra mặt tìm tới nhất định là có thân phận danh vọng đáng tin cậy, chuyện nàng xuất phủ nhất định sẽ ổn thỏa.

Tính toán thời gian, cách ngày thi trong kinh không còn xa. Theo ký ức kiếp trước, khoa thi không lâu sau tiết Khất Xảo nổ ra vụ bê bối quan chủ khảo nhận hối lộ, quan tâm đến môn sinh thân tín thay phiên vương ở biên qhan. Theo lời đồn đãi lúc đó, Lang Vương tham dự chủ trì thi đình cũng trong danh sách này, nghe nói giám khảo đề bạt thân tín của hắn làm bảng nhãn thám hoa hòng xếp tai mắt của mình vào trong triều…

Kiếp trước Quỳnh Nương cũng tin những lời này. Nhưng nàng ở biệt quán hai ngày rồi, thấy hình như Lang Vương không phải người say mê kinh doanh gì. Không nói đến cửa đình biệt quán quạnh quẽ, cả ngày Lang Vương chẳng làm được chuyện đứng đắn nào, giống tên ăn chơi trác táng say mê ăn uống hơn.

Quỳnh Nương lười nghĩ nhiều, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đợi người bảo lãnh đến, nàng được ra khỏi phủ, đến lúc đó Lang Vương bị hắt phân đầy người cũng không liên quan gì đến nàng.

Lại nói về Lang Vương, tuy tiến cung diện thánh nhưng thân ở ngự thư phòng, tâm tư hoàn toàn không đặt trên lời nói với vạn tuế gia, cứ luôn thất thần.

Đương kim thánh thượng —— Gia Khang Đế cười nhìn Sở Tà, dùng quân cờ gõ bàn cờ: “Sao Vong Sơn không chuyên tâm vậy, chẳng lẽ là vừa nãy nhìn trúng cô nương có tài nào trên thịnh yến Khất Xảo? Nói cho trẫm nghe đi, xem có xứng với Giang Đông quận vương hay không.”

Sở Tà hơi cúi đầu nói: “Thánh thượng đừng vội giễu cợt vi thần, lúc ấy chỉ lo uống rượu, căn bản không để ý những tiểu thư đó.”

Gia Khang Đế nói: “Phụ mẫu ái khanh qua đời sớm, chỉ để lại mình ngươi. Ngươi với ta, tuy là quân thần nhưng ngươi là nhi tử độc nhất của biểu tỷ trẫm, trẫm là cữu cữu trưởng bối của ngươi, không thể thiếu chút bận tâm. Hiện giờ ngươi cũng lớn rồi, vương phủ phải có một chính Vương phi, không thể để người ta nói phủ trạch ngươi gia phong bất chính được… Nghe nói ngươi từng hỏi thăm vị tiểu thư Liễu gia, Liễu đại nhân thanh liêm chính trực, làm việc cẩn thận chặt chẽ, nếu ngươi có nhạc phụ như vậy, trẫm cũng yên tâm hơn.”

Sở Tà sầm mặt, mở miệng nói: “Thần không cưới thứ ngu xuẩn.”

Gia Khang Đế gặp qua không ít thần tử hài tử, chỉ duy nhất Sở Tà từ nhỏ đến lớn vô trạng, đúng là không có quy củ quân thần. Nhưng Gia Khang Đế cũng không ghét bỏ, ông cười nuông chiều: “Sao thiên kim Liễu phủ lại trở thành thứ ngu xuẩn trong miệng ngươi rồi? Chẳng qua nói đến thì hôm nay cô nương đó biểu hiện không xuất chúng lắm… Trẫm sẽ thay ngươi lưu tâm, nhất định phải tuyển tài nữ giống nương ngươi mới xứng với Vong Sơn tuấn tú lịch sự.”

Gia Khang Đế nói đến đây, lại dừng lại một chút rồi nói: “Hiện giờ trong triều thiếu thốn nhân tài, tuy quanh năm có vài thư sinh thi đậu nhưng đều là những người lỗ mãng đầy nhiệt huyết, cai quản bách tính dân sinh thiếu kinh nghiệm thực chiến. Hiện giờ biên cương an ổn, ngươi cứ ở Giang Đông mãi là trốn tránh quốc sự. Chi bằng vào kinh báo chức quan văn, cũng để học hỏi kinh nghiệm. Thi kinh sắp đến, ngươi ở mấy ngày, treo chức quan nhàn tản ở khảo giám, sau khi thi đình trẫm điển phong chức quan cho ngươi, thế nào?”

Thật ra đây là lời cũ nhắc lại, ban đầu Sở Tà muốn đáp ứng, dẫu sao quyền thần binh quyền trong tay, quan trên nghi kỵ, chi bằng ở lại kinh thành treo cái chức quan nhàn tản, tránh cho hoàng gia băn khoăn.

Nhưng khóe miệng khẽ động, đột nhiên nhớ tiểu trù nương nói phụ mẫu đã tìm lang quân cho nàng, tuy lời này chắc cũng là lừa cho có lệ, nhưng nếu hắn ở lại, chẳng phải là tiện lợi cho tiểu nương kia xuất giá sao?

Nói cho cùng thì trù nương trong phủ không kỵ đón dâu. Chi bằng về Giang Đông, khiến nàng cách xa nhà nương thân, hắn muốn xem nàng rời xa cha nương thì gả cho ai?

Nghĩ vậy, hắn mở miệng nói: “Giang Đông còn có việc chưa xong, thần cần trở về một chuyến… Bây giờ biên cương thái bình, nếu thánh thượng cần cắt đội quân Giang Đông, thần chắc chắn sẽ tuân chỉ.”

Dù sao cũng là lo ngại của hoàng gia, Sở Tà dã tâm không lớn, lười vướng vào mưu kế tranh đấu của những người phiền phức đó, chi bằng chủ động mở miệng giải trừ quân bị, tránh cho thánh thượng không để hắn về Giang Đông.

Nhưng Gia Khang Đế nhăn mày, hận sắt không thành thép trừng mắt nói: “Đội quân Giang Đông là quân định quốc hướng đông nam của ta. Tình hình biên quan sẽ thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc, chẳng lẽ phải đợi chiến sự nổi lên mới triệu người ngựa sao? Ngươi không muốn ở lại kinh thành bồi trẫm thì về đi. Sau này đừng vội tự cho mình là thông minh, nói lời hoang đường cái gì mà chủ động bỏ binh quyền!”

Sở Tà cúi đầu nói phải, nhưng ánh mắt hơi lóe, lại xoay quanh nghi vấn trong lòng —— bây giờ hắn bị võ trang thành con rồng mọc đầy răng nanh chiếm đất Giang Đông, phương diện này thật ra cũng có liên quan đến thánh thượng. Ông ta xếp mình vào vị trí đó, đến tột cùng là muốn dọa man di biên cương, hay là người nào đó trong triều?