Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 33



Sao Sở Tà lại không nghe ra lời trào phúng của nàng chứ? Hắn nghiêm mặt nói: “Lúc trước bổn vương có chút hiểu lầm với tiểu thư, cho nên tiểu thư vào biệt quán của bổn vương phải chịu nhiều thiệt thòi… Bây giờ nghĩ lại, là bổn vương không đúng… Còn năm ngàn lượng bạc, bổn vương có lòng trả lại, nhưng không thể tự nhiên đưa cho tiểu thư, làm vậy sẽ khiến hạ nhân vương phủ tranh cãi, bổn vương thay đổi xoành xoạch, về sau để họ phục thế nào được? Nàng đi giúp đỡ mấy ngày, năm ngàn lượng bạc tính làm tiền thù lao trả lại cho nàng được không?”

Theo Quỳnh Nương thấy, Lang Vương toàn nói bậy.

Cái gì gọi là đi giúp rồi trả lại tiền? Khắp thiên hạ chỉ có Giang Đông Vương mới có thể nghiêm trang kéo mặt trống to ra, còn gõ vang tùng tùng như vậy!

Quỳnh Nương đứng cạnh Lang Vương rót cho hắn một ly trà thanh mai, chậm hỏi: “Tính như vậy, nếu nô gia đáp ứng rồi, thu hồi năm ngàn lượng vốn là của mình, còn phải ngừng việc quán làm công vài ngày, mấy ngày đó chẳng phải là lỗ vốn sao? Chẳng trách người ta nói Giang Đông giàu có, Vương gia đúng là người tính toán tỉ mỉ…”

Lang Vương không nói gì, chỉ nâng cao mũi, hơi lé mắt nhìn nàng, nàng rất không hài lòng về hắn.

Thu ấm nước, Quỳnh Nương lập tức tự xét lại, khi nào mới có thể sửa cái tật xấu miệng lưỡi sắc bén đây, còn xem bản thân là quý nữ sao? Trêu chọc người không nên dây vào, còn không có ai làm chỗ dựa cho nàng.

Vốn tưởng rằng Vương gia sẽ mượn câu này mà phát tác, không ngờ hắn lại gật đầu nói: “Lời Thôi tiểu thư rất đúng, ngoài năm ngàn lượng, bổn vương thêm cho nàng một ngàn lượng làm tiền bồi thường đình quán, thế nào?”

Quỳnh Nương cảm thấy hắn cố ý mời nàng vào phủ chắc là do sắc tâm chưa chết, đương nhiên nàng phải giết chết cái ý nghĩ đó của hắn, nói: “Nô gia thật sự không thể nhận… Chắc qua một khoảng thời gian nữa nô gia sẽ phải gả đi, tất nhiên phải dành thời gian thêu ít chăn làm của hồi môn…”

Sở Tà nghe vậy cười: “Nếu tân lang là thư sinh tên Thượng Vân Thiên kia, vậy bổn vương chúc tiểu thư và hắn trăm năm hoà hợp!”

Lang Vương có thể tự nhiên hào phóng như vậy, tất nhiên Quỳnh Nương sẽ cong miệng tạ ơn.

Lúc này Lang Vương lại nói: “Nghe nói hình như đại ca Liễu gia của nàng vay tiền nặng lãi, nghe đâu giật gấu vá vai mà trả tiền, tiền lãi càng ngày càng nhiều, chuyện cho vay đã ồn ào đến Liễu phủ rồi, Liễu đại nhân tức giận không nhẹ. Thấy nàng và Liễu Tương Cư huynh muội tình thâm, lần này kiếm được lời cũng nên đi giúp đỡ hắn phải không?”

Nói xong cũng không đợi Quỳnh Nương phản ứng, hắn móc ngân phiếu sáu ngàn lượng từ trong ngực ra đặt lên trên bàn, sau đó đứng dậy rời đi, vừa đi vừa nói: “Quyết định như vậy đi, ngày mai bổn vương mở tiệc, nàng đừng đến trễ, nếu không quý nhân đói bụng, nếu ăn không hết thì nàng gói đem đi… Nếu cảm thấy không đủ người thì đưa cha nương ca ca đến cũng được, ngày mai đến vương phủ trong hẻm Chu Tước ở kinh thành tìm Sở Thịnh, muốn lên thực đơn mua cái gì thì tìm ông ấy…”

Tay áo phần phật, đúng là đến đi như gió, giọng nói còn ở trong phòng, người đã biến mất.

Quỳnh Nương suy nghĩ rồi tìm từ, đuổi theo chạy ra ngoài, chỉ thấy hắn đã lên ngựa dưới sườn núi, rút roi ngựa phi đi như tên bắn.

Đúng lúc Lưu thị đi uống rượu về, vừa đứng trên sườn núi vừa nghi hoặc xoa mắt hỏi: “Nữ nhi, hình như ta vừa mới thấy cái tên Vương gia lừa tiền kia?”

Quỳnh Nương vuốt ngân phiếu trong tay cười khổ, lần này không riêng gì lừa tiền, còn lừa cả một buổi thịnh yến!

Nhưng Lang Vương nói về tình hình của đại ca là thật sao?

Nhớ lúc trước huynh ấy đem ngân phiếu đến, lòng Quỳnh Nương lật một cái, cảm thấy có lẽ đúng là như vậy, nếu phụ mẫu Liễu gia không chịu lấy tiền ra, đại ca cũng chỉ có đi mượn tiền là nhanh nhất.

Gia giáo Liễu gia nghĩ mà khắc nghiệt, năm đó đại ca không muốn theo văn, ở học quán lười biếng qua ngày, gần như ngày nào cũng bị Liễu Mộng Đường dùng thanh trúc mềm đánh.

Lần này vay nặng lãi, chắc sẽ không nói với phụ mẫu Liễu gia chỗ của khoản tiền. Việc này lại ồn ào huyên náo, chẳng phải là làm hại đến thể diện Liễu gia sao? Chuyện này khiến Liễu phụ thể diện tốt làm sao nhịn được? Chẳng phải sẽ đánh đại ca đang sống sờ sờ đến chết sao?

Không được, cho dù thế nào, số tiền này phải sớm trả hết lại cho đại ca, quyết không thể bởi chuyện này mà làm bẩn thanh danh của hắn, ảnh hưởng đến việc tòng quân tiến chức của hắn.

Hơn nữa mở tiệm ăn chay chú trọng mở cửa làm ăn, nếu có người thuê làm yến hội, chỉ cần thù lao phong phú, phần lớn sẽ không từ chối.

Tuy Quỳnh Nương đủ kiểu không muốn nhưng chuyện tới nước này rồi cũng chỉ có thể ứng trước, dùng ngân phiếu bù vào tiền nợ của đại ca rồi nói tiếp.

Mấy tháng này Lang Vương thật sự sẽ về Giang Đông sao? Chuyện gia trạch trong kinh thành không yên tĩnh hắn biết rõ. Lại nghĩ đến chuyện về sau vị Vương gia tạo phản này có thể sẽ dấy lên bão táp khó lường trong kinh thành… Quỳnh Nương chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái lúc sáng sớm thành mây khói trong một khoảnh khắc.

Vốn tưởng chuyện xấu hôm nay sẽ dừng lại ở đây.

Nhưng không ngờ ngày vắng lặng như vậy lại có khách nhân mang cơn phong ba thứ hai tới.

Nàng nghe thấy ngoài nhà truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó có người kêu đón khách. Liễu Bình Xuyên rất lâu chưa từng lộ diện, hôm nay lại nắm tay mẫu thân Nghiêu thị của ả ta cùng xuống xe ngựa.

Nghiêu thị xuống xe, đánh giá sảnh tiệm chay này, càng nhìn trong lòng càng tức.

Đại nhi tử luôn ổn trọng lại có thể im hơi lặng tiếng mượn món nợ khổng lồ bên ngoài. Chỉ mấy tháng thôi mà tiền lãi đã tăng gấp đôi. Tuy Liễu Tương Cư mượn không ít tiền ở bên ngoài nhưng còn chút lãi là còn lấy trứng chọi đá, chỉ mấy ngày chưa trả lãi mà đã bị người ta đuổi tận đến cửa.

Người khác không biết, bà và Liễu Mộng Đường vừa nghe số tiền này là biết nhi tử xoay sở chuộc thân cho Quỳnh Nương. Vì vậy chỉ có thể lấy tiền đuổi lưu manh đòi nợ đi, sau đó quở trách nhi tử một phen.

Chuyện này cũng đến đó là thôi, lúc trước Liễu Tương Cư không đích thân ra mặt, cũng không tiết lộ chuyện của Liễu Bình Xuyên. Vậy xem như Liễu gia bọn họ xui xẻo, cho Quỳnh Nương của hồi môn, cũng không uổng công dưỡng dục nàng mười lăm năm.

Nhưng gần đây nghe nữ nhi Bình Xuyên nhắc đến bà ta mới biết, Quỳnh Nương mở một tiệm chay ở ngoại ô kinh thành. Trong lòng không khỏi sinh ra nghi vấn: Tiền mở tiệm chay này từ đâu ra? Chẳng lẽ là lấy tiền vay nặng lãi của Liễu Tương Cư làm tiền vốn?

Thật ra Nghiêu thị cũng chẳng thèm để ý, nhưng lại nhớ kỹ danh hào “Tố Tâm Trai”.

Tham gia yến hội các phu nhân mấy lần đều nghe mọi người nhắc đến “Tố Tâm Trai” dưới Hoàng Sơn ăn ngon thế nào. Nếu kịp mùng một mười lăm, trừ khi đặt bàn sớm, nếu không thì một bàn cũng khó cầu được.

Trong yến hội đó còn có một vị phu nhân nhiều chuyện, nhàn rỗi cộng sổ thay Tố Tâm Trai, một bữa tính ra, nếu thời tiết tốt thì đúng là ngày nào cũng hốt bạc!

Nghe xong lời này, trên đường về nhà nữ nhi Bình Xuyên ở trong xe ngựa cười nói: “Tỷ tỷ đúng là lợi hại, lúc con rời khỏi Thôi gia vẫn còn bần hàn, chưa bao lâu đã mở tiệm chay ngày ngày hốt bạc… Đã kiếm được tiền như vậy, sao lại không yêu quý đại ca, để huynh ấy vô cớ bị phụ thân đánh mắng chứ…”

Nghiêu thị vốn đang tích hoả, dưới lời nhẹ nhàng chậm rãi của nữ nhi, càng đốt càng mạnh. Bà ta lập tức quyết định, bớt thời gian đến tiệm chay nhìn xem, nếu thật sự như lời những phu nhân đó nói, vậy bà ta phải nói chuyện, nhắc nhở Quỳnh Nương sau này đừng đánh chủ ý lên Cư Ca Nhi.

Lúc trước hai nhà ôm nhầm nữ nhi, tuy Liễu gia vừa làm chuyện trái với lương tâm nhưng có hại lại là nữ nhi Liễu gia, ở Thôi gia khổ mười lăm năm, lại nuôi nữ nhi Thôi gia tài mạo xuất sắc.

Tính ra thì cũng coi như là đã thanh toán xong.

Dựa vào cái gì sau khi hai nhà đổi nữ nhi về rồi lại muốn Liễu gia lấy tiền ra để Thôi gia phát tài?

Kết quả vừa xuống xe ngựa liền thấy tiệm chay này trang hoàng bài bố không hề kém các quán ăn trong kinh thành. Chỉ là chuồng ngựa mới sửa phải trát tường, có thể thấy bình thường buôn bán thịnh vượng cỡ nào.

Lại đánh giá bảng hiệu, đèn lồng độc đáo, trụ khắc đá mới dựng trong nhà, hẳn là tiêu tiền của Liễu gia, có lẽ có một phần là công của bà ta dùng một phần của hồi môn để trả nợ. Những ngày tháng nghèo khổ trong phủ, bà ta tiêu tiền cũng không được như trước kia, tức giận trong lòng càng tăng lên.

Vốn dĩ Lưu thị ra cửa đón khách, thấy rõ người đến là Nghiêu thị, bà rất bất ngờ.

Lúc phát hiện ôm sai nữ nhi, ý của Thôi gia là chầm chậm để nữ nhi hai nhà về sống một khoảng thời gian, hằng ngày quen thuộc rồi thì mới đổi về, sau này nữ nhi một nhà đi hai nhà, hai nhà Thôi Liễu nuôi hai nữ nhi, thường xuyên qua lại, chẳng phải là đẹp cả đôi đàng sao?

Nhưng không ngờ thái thái nhà quan gia này lại khinh miệt, nói chuyện toàn để bà tử chuyển lời, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nghèo túng khi tị nạn ở miếu đổ năm đó.

Lời chuyển đến là nhanh đổi nữ nhi về, tránh ảnh hưởng đến danh dự của Liễu gia. Nếu Thôi gia chịu suy nghĩ cho Thôi Bình Nhi, tốt nhất là sau này đừng đến nhận nhau nữa, nếu không tương lai Bình Nhi khó tìm nhà chồng.

Lưu thị cảm thấy Liễu gia xem thường người nghèo. Sợ Thôi gia chiếm tiện nghi của Liễu gia, cho nên sau khi đổi Bình Nhi về, dù có nhớ nhung thế nào, bà cũng không chịu đến cửa Liễu gia nhìn lên.

Không ngờ trốn thật xa rồi, Nghiêu thị này lại chủ động tìm tới cửa.

Chẳng qua vẻ mặt không giống đến nhận người thân, sắc mặt âm trầm như ai thiếu tiền bà ta vậy. Bà ta đứng đó đánh giá từ trên xuống dưới một phen, sau đó mới mở miệng nói: “Nghe nói các ngươi mở tiệm chay ở đây, đầu tháng rảnh rỗi nên đến xem.”

Quỳnh Nương nghe thấy tiếng, vừa lau tay vừa đi ra ngoài, thấy Nghiêu thị, tức khắc sửng sốt.

Tính ra, từ lúc nàng tỉnh lại từ kiếp trước như mộng, thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêu thị. Nếu là Quỳnh Nương sắp mười sáu tuổi, có lẽ nàng không thèm nhìn sắc mặt, nhào vào lòng Nghiêu thị khóc lóc gọi mẫu thân.

Nhưng bây giờ, trong thân thể yêu kiều mềm mại này là một oan hồn chết trong giếng.

Vì vậy nàng chỉ phức tạp nhìn Nghiêu thị, phúc lễ với bà, lại không biết nên mở miệng gọi thế nào. Nghiêu thị thấy Quỳnh Nương trổ mã càng mềm mại non nớt, trong lòng trăm vị tạp trần.

Liễu Bình Xuyên theo sau đến phá vỡ cục diện bế tắc, cười nói: “Mẫu thân nhớ tỷ tỷ đã lâu, tỷ tỷ không mời mẫu thân vào nhà nói chuyện sao?”

Quỳnh Nương nhìn gương mặt tươi cười của Liễu Bình Xuyên, đứng bên cạnh cửa nói: “Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư, mời vào trong nhà uống trà.”

Nghiêu thị nghe xưng hô của nàng, tuy rằng theo lý nên là như vậy, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, bà ta cảm thấy nữ nhi bà ta nuôi mười lăm năm là sói mắt trắng, may được Bình Xuyên thỉnh thoảng về trấn Phù Dung thăm Thôi gia. Nhưng nàng thì sao, hình như vẫn còn oán hận bà ta và phu quân đưa nàng về Thôi gia.

Tuy cố ý chọn ngày tương đối vắng vẻ đến tiệm chay nhưng Nghiêu thị không muốn ở lâu, sợ gặp người quen trong kinh thành, vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề:

“Nghe nói mấy ngày trước Quỳnh Nương có xích mích với người Lang Vương phủ, thiếu tiền cho nên vào phủ giúp việc. Lúc nghe nói về chuyện này, ta và lão gia đều vô cùng đau lòng, muốn nhờ người chuộc Quỳnh Nương về. Nhưng địa tô trong phủ chưa thu hồi, trong tay lại thiếu chút ít. Mà Cư Ca nóng vội, lén vay nặng lãi.”

Lưu thị nghe xong lời này không giữ được thần sắc. Bà thấy Liễu gia Liễu Tương Cư là đứa trẻ thành thật, nhưng sao lại đi mượn nặng lãi, số tiền nặng lãi kia đâu có thể trả hết?

Bà vội vàng lên tiếng nói: “A, hắn… Sao hắn…” Nhưng nói được một nửa lại nói không nên lời. Không phải nhi tử Liễu gia vay tiền, Quỳnh Nương của bà cũng không chuộc ra được!

Nghĩ vậy, Lưu thị liền áy náy không nói nên lời.

Đúng lúc này, Liễu Bình Xuyên ở bên cạnh nhu hoà mở miệng: “Đại ca yêu thương tỷ tỷ là đúng, dù sao trong lòng huynh ấy thì tỷ tỷ mới thân thiết hơn. Có điều tiền lãi quá nhiều, phụ thân tức giận nổi trận lôi đình, tuyên bố muốn đánh chết ca ca… Nếu tỷ tỷ mặc kệ, chỉ sợ ca ca sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.”

Lưu thị căng giọng hỏi: “Mượn bao nhiêu?”

“Tiền vốn là bốn ngàn lượng, nhưng lãi đã chiếm một nửa, có lẽ là sáu ngàn lượng… Tỷ tỷ, tỷ không phải người ngoài, biết phụ thân trong triều là quan thanh liêm, bổng lộc mỗi năm cũng có hạn. Tuy nhà có ruộng tốt nhưng trong phủ nuôi người hầu bà tử, đều phải tiêu dùng, một năm còn lại chẳng nhiều lắm, chẳng qua chỉ miễn cưỡng duy trì dáng vẻ danh môn đại gia thôi. Lần này lấy ra sáu ngàn lượng chẳng phải là khiến phụ thân rất khó xử sao?”

Quỳnh Nương thầm khó chịu thay ca ca, nhưng cũng cảm động khó tả.

Nhưng nhìn Liễu Bình Xuyên cười như không cười, nàng liền cảm thấy phiền chán, bền mở miệng hỏi: “Vậy ngươi xem, chuyện này giải quyết thế nào mới xem như toàn vẹn?”

Sau khi Liễu Bình Xuyên bị xấu mặt trong cung, về nhà bị Nghiêu thị oán trách, nhưng sau đó ả ta thay Nghiêu thị xử lí cửa hàng của hồi môn nhà nương của bà, điều tra ra một số lỗ hổng kín không nhìn ra, cũng điều tra ra chưởng quầy âm thầm nuốt tiền.

Chuyện này khiến Nghiêu thị lau mắt mà nhìn, dưới đề nghị của ả ta, ả ta xử lí sổ sách cửa hàng thay vài vị phu nhân quen biết, quả nhiên cũng tìm ra điểm kỳ quặc.

Nữ nhi Liễu gia, giỏi quản lý tài sản, giữ danh dự của ả ta vẫn vang dội, sẽ không bám vào ảnh hưởng tiêu cực xu nịnh quan trên vào tiết Khất Xảo trước đó.

Chẳng qua chỉ có Liễu Bình Xuyên biết, ả ta chỉ lục tìm lại trí thông minh của Quỳnh Nương.

Nhớ năm đó, để lôi kéo các phu nhân, Quỳnh Nương thường xuyên kiểm tra chỗ sai trong sổ sách cho họ, nổi danh là bàn tính vàng trong quý môn, năm đó lúc từ Giang Đông về Liễu gia, ả ta thường xuyên nghe Liễu thị nhắc đến, tất nhiên cũng nhớ rõ ràng.

Nhưng đây nói cho cùng cũng không phải bản lĩnh của ả ta, lần này kinh thành thi đình, Thượng Vân Thiên vậy mà thi trượt, trường thi thất bại.

Liễu Bình Xuyên sốt ruột, biết cần phải chờ đến lần thi sau. Cứ như vậy, ả ta học Quỳnh Nương sớm gả vào Thượng gia chẳng phải sẽ gặp cảnh khốn cùng sao?

Cho nên việc cấp bách trước mắt, ả ta phải có cái danh nghĩa gà đẻ trứng vàng mới được!

Nghe Quỳnh Nương hỏi như vậy, ả ta cười nói: “Nếu là trước đây thì không thể làm khó tỷ tỷ, nhưng bây giờ có tiệm chay thì dễ nói rồi.”