Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 6: Nguyên nhân nghiệt tình tựa kịch độc



Phó Nghệ đánh mã đi đến, gió xuân thổi mạnh từ đợt, đến khi ở trước mặt Mộ Chi Minh mới ghì dây cương.

Gã so với Mộ Chi Minh lớn tuổi hai tuổi, là thiếu niên mười sáu tuổi, ngũ quan còn non nớt, mi mắt lúc này, toàn là muôn vàn ôn nhu nhưng lại ẩn giấu sự tính toán sâu xa, chỉ vì có được tường cung son đỏ, gã có thể bẻ gãy ngạo cốt* cao nhất thế gian.

(*Ngạo cốt là muốn nói đến cốt cách bất khuất)

"Ly Chu, đã nhiều ngày không thấy, trong lòng ta thường xuyên nhớ đến ngươi, không biết gần đây có khoẻ không?" Phó Nghệ cong mắt hỏi.

Mộ Chi Minh đáy mắt không nổi một tia gợn sóng, y tay trái trên tay phải, chắp tay hành lễ: "Tham kiến Ngũ hoàng tử."

"Hà tất phải giữ lễ tiết như vậy, khi còn nhỏ ở trong cung gặp nhau, không phải ngươi đều gọi ta là Phó Nghệ ca ca sao?" Phó Nghệ đáp lại, trên mặt đều mang theo ý cười.

"Lúc đó còn nhỏ vô quy vô củ, không biết lễ nghĩa, thỉnh Ngũ hoàng tử khoan thứ." Mộ Chi Minh đạm mạc nói.

Đáy mắt Phó Nghệ nhẹ nổi lên một tia hoang mang, nhưng rồi lại cười nói: "Mọi người đều nói Yến Quốc Công tài cao bát đẩu, học cao hiểu rộng, mà nay xem ra ta được mở rộng tầm mắt rồi, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, vừa rồi ngươi trả lời câu hỏi kia của phụ hoàng ta, thực sự làm người ta có ấn tượng sâu sắc."

"Tạ Ngũ hoàng tử khen ngợi và khuyến khích." Mộ Chi Minh rũ mắt, "Ta nghe nói săn thú hôm nay, các hoàng tử đều phải săn được cầm thú, giao cho Hoàng Thượng xem. Vậy sao Ngũ hoàng tử vẫn còn thời gian cùng ta ôn chuyện. Nếu như chậm trễ, dị thú đều sẽ bị cướp hết, thì ngươi sẽ không còn mặt mũi nào đối mặt với Hoàng Thượng."

Phó Nghệ cười cười: "Nói cũng đúng, vậy ta cáo từ trước."

Gã hướng y ôm quyền, sau đó lấy roi đánh ngựa, nhanh chóng rời đi.

Mộ Chi Minh chờ thân ảnh Phó Nghệ hoàn toàn biến mất, lúc này mới khó khăn lắm thở ra một hơi. Y cúi đầu, phát giác đôi tay mới vừa rồi đã gắt gao nắm chặt dây cương, chặt đến mức tạo thành một dấu vết đỏ hồng. Mộ Chi Minh cũng không để ý mà vỗ tay, tim đột nhiên lại đau nhói.

Có thể thấy được y đã dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể dằm lửa giận trong lòng xuống.

Mộ Chi Minh để tay lên ngực tự hỏi.

Y có thể không hận Phó Nghệ không? Y làm sao có thể không hận?

Đời trước, Mộ Chi Minh rơi xuống hồ nước sâu khi săn xuân, lại được Phó Nghệ cứu giúp. Từ đó về sau không hề giữ lại, khuynh tâm hồi báo, quan hệ cùng Phó Nghệ càng thêm thân mật, nhiều lần hiến kế, củng cố địa vị ở triều đình của Phó Nghệ.

Nhưng sau này thì sao?

Sau đó phụ thân của Mộ Chi Minh, Mộ Bác Nhân bị phát hiện một quyển sách, viết trên đó chính là ông cùng Hiền vương Phó Tế An kết đảng thành phái, âm thầm mưu nghịch, ý đồ soán vị.

Lúc ấy Hoàng Thượng bệnh nặng trên giường, giám quốc lúc đó là Hoàng Thái Tử, gã cực tức giận, mệnh Bệ Ngạn Tư cùng Ngự Sử Đài tra rõ việc này.

Rồi sau đó, bằng chứng như núi, cực kỳ chuẩn xác, an tường yên lặng Yến quốc phủ chỉ sau một đêm, Mộ Bác Nhân bị đưa tử lao, ba tháng sau đem ra chém đầu, liên lụy đến tam tộc lưu đày, Hiền vương Phó Tế An bị bắt uống rượu độc, Quý Phi nương nương ở Phượng Nghi Cung tự sát.

Nhưng Mộ Bác Nhân thật sự kết đảng mưu nghịch sao?

Ông lúc đó bất quá nói một câu: "Hiền vương nhân hậu, có chí trị quốc, đáng tiếc đều không phải là đích trưởng tử."

Người giá hoạ Mộ Bác Nhân là ai? Giả tạo chứng cứ là ai? Người đem phủ đệ Yến Quốc Công đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục lại là ai?

Nghĩ kỹ lại thì vào khoảng thời gian trước đó, người ra vào phủ Yến Quốc Công nhiều nhất, chỉ có Phó Nghệ!

Là Nghệ ca ca, người nói ái mộ y, muốn cùng bách niên hảo hợp!

Là người ở Hiền vương mưu nghịch, lập tức cưới cấm quân thống lĩnh chi nữ của Ngũ hoàng tử!

Mộ Chi Minh lúc đó bị chà đạp đến vết thương chồng chất, xích tử chi tâm rách nát, huyết lệ khô khốc, cuối cùng cũng hiểu rõ.

Y bất quá chỉ là một con cờ trong tay Phó Nghệ, dùng để hiến kế trong triều được hưởng tiếng tăm.

Y hận, hận không thể nhai xương, nuốt thịt của Phó Nghệ, cho Phó Nghệ nếm thử cảm giác đau khổ nhất thế gian.

Nhưng so với báo thù, Mộ Chi Minh có càng chuyện quan trọng muốn đi làm. Y muốn bẻ gãy mũi tên độc của quyền mưu, muốn Yến quốc phủ an bình trăm năm, muốn người yêu thương một đời vô ưu, y muốn thế gian này khó nhất hứa hẹn cho bình đạm hỉ nhạc.

Mộ Chi Minh hít sâu cố gắng bình phục nỗi hỗn loạn nỗi lòng, đột nhiên lúc này bên tai truyền đến một tiếng nhẹ gọi: "Mộ ca ca, ngươi như thế nào tại đây ngây ra?"

Mộ Chi Minh ngẩng đầu nhìn lại, là nhi tử của Quý Phi nương nương, Thất hoàng tử Phó Tế An hoang mang mà cưỡi ngựa đến một bên dò hỏi.

Phó Tế An năm ấy mười tuổi, trên tóc còn để chỏm, thân hình đều chưa nẩy nở, ngồi trên lưng ngựa lảo đảo lắc lư, một bộ dạng khó có thể khống chế.

"Ngươi cưỡi ngựa làm gì, không sợ quăng ngã sao?" Mộ Chi Minh cùng cậu ta từ nhỏ thân mật khăng khít, cho nên vô thần tử lễ nghĩa, cũng chẳng muốn câu nệ.

"Sẽ không quăng ngã, ta mượn cơ hội này để luyện tập, nhưng con ngựa của ngươi làm sao lại vụng về như thế, cũng không chạy?" Phó Tế An nghi vấn, ngón trỏ cùng ngón cái của cậu ta vuốt ve cằm, tựa như một tiểu đại nhân, qua một lúc bỗng nhiên bừng tỉnh, "Ta đã biết, có phải ngươi không có roi ngựa hay không? Ta giúp ngươi đánh một chút."

Mộ Chi Minh: "!!!"

Lời nói ngăn cản của Mộ Chi Minh còn chưa thoát khỏi miệng, Phó Tế An đã một roi đánh ở con ngựa bên cạnh làm nó chấn kinh, nhanh chóng chở Mộ Chi Minh phóng như bay vào trong rừng.

Mộ Chi Minh hoảng loạn cúi người, túm chặt dây cương, hai chân kẹp lấy bụng ngựa.

Phó Tế An còn ở sau người phất cờ hò reo: "Mộ ca ca, nhìn hướng!"

Mộ Chi Minh nội tâm điên cuồng hét lên.

A a a, Phó Tế An! Nhãi con xui xẻo này! Nếu ta tồn tại trở về, nhất định phải đem ngươi giáo huấn một trận!

Thừa dịp ngự mã chỉ bị chấn kinh, Mộ Chi Minh ý đồ muốn trấn an, chậm rãi buộc chặt dây cương, an ủi nó. Qua một lúc mắt thấy tốc độ của nó chậm lại, Mộ Chi Minh lúc này mới thở phào, nhưng một hơi còn chưa phun ra hết, một con lợn rừng đột nhiên từ đâu nhảy ra, đâm thẳng về phía ngự mã làm nó sợ đến mức hoảng loạn, nửa người trên nâng cao lên, đem Mộ Chi Minh quăng đi ra ngoài.

Mộ Chi Minh có chuẩn bị tâm lý, vội vàng dùng tay bảo vệ đầu, lăn xuống sườn dốc sơn đạo phủ kín lá vàng khô rụng, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, Mộ Chi Minh muốn bắt lấy cái gì ngăn cản chính mình tiếp tục lăn xuống, nhưng đáng tiếc hết thảy đều phí công, chỉ trong giây lát, y đã bị quăng ngã xuống hồ sâu.

Mộ Chi Minh há miệng nuốt lấy dòng nước lạnh băng, chảy đến tận xương tủy, đông lạnh đến mức máu cả người y như đọng lại. Mộ Chi Minh hoảng loạn bên trong sặc một chút, y cố gắng cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, ngừng thở, hai chân đột nhiên hướng về phía trước muốn trồi lên mặt nước.

Nhưng ý trời đã định, bỗng nhiên chân trái y truyền lên một cảm giác đau mỏi ê ẩm, làm chân Mộ Chi Minh cứng đờ như mất đi tri giác.

Không xong! Mộ Chi Minh tâm cả kinh, y bị chuột rút rồi!

Không bao lâu sau, dòng nước lạnh băng trong hồ bắt đầu chiếm lấy hô hấp của Mộ Chi Minh, khiến y hít thở không thông, đau đớn đâm thẳng vào tuỷ não. Y dùng hết toàn lực giãy giụa, nhưng lại không thể đi được dù chỉ một tấc, cái chết trong tuyệt vòng cùng sự thống khổ đang kề cận y, tầm mắt hiện tại cũng dần mơ hồ. Mộ Chi Minh lúc này càng thêm hoảng loạn, cũng càng thêm bất lực sợ hãi.

Cứu mạng, có ai, có ai tới cứu mạng ta.

Vào chính lúc y tuyệt vọng nhất, một tiếng vào nước "Bùm" tiếng vang lên.

Mộ Chi Minh không thấy rõ khuôn mặt của thiến niên đang tới gần mình, y mơ hồ lao lực mà trợn mắt, đột nhiên nhìn thấy hắn đeo với bên hông chính là một tấm ngọc bội khắc phượng hoàng niết bàn, màu đỏ rực.

Đời trước, Mộ Chi Minh rơi xuống nước sau đó ngất, tỉnh lại khi, trong tay gắt gao nắm chặt ngọc bội của người nọ. Đó là lúc đối phương đem y lên, Mộ Chi Minh đã vô thức mà kéo nó xuống.

Hai đời, nguyên nhân nghiệt tình giống như kịch độc quấn quanh khắp người Mộ Chi Minh, vô pháp biến mất, không bao giờ quên.

Nên là gã cứu, vẫn là gã cứu.

Nên là nợ gã, vẫn là nợ gã.

Eo bị người ta gắt gao ôm lấy, người nọ đem Mộ Chi Minh ôm vào trong lòng hướng về phía trước, hai người cùng nhau ra khỏi mặt nước. Ông trời đúng là đại lượng, không tuyệt đường sống của y.

Mộ Chi Minh đột nhiên ho khan, sặc đến đầu óc đau đớn, biết rõ sự việc này sẽ xảy ra, y đã chuẩn bị tâm lý cùng nhiều ngày luyện tập nín thở, tuy rằng không thành công tự đi lên bờ, nhưng ít ra lần này, y không trực tiếp ngất xĩu.

Người nọ đem Mộ Chi Minh bế lên bên hồ, duỗi tay vỗ vỗ lưng y, giúp y thuận khí.

Mộ Chi Minh ảo não không thôi, hướng bên cạnh nghiêng người dịch đi tránh né cái ôm ấp, nhưng khi quay lại đối mặt với người nọ, y chớp mắt một cái, sững người tại chỗ.

Không phải Phó Nghệ.

Người cứu người của y không phải Phó Nghệ.

Là Cố Hách Viêm!