Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 23: Vị hôn thê cũ



Dư Chu sửng sốt một chút, đầu tiên là chào hỏi hành lễ về phía trưởng quầy Tiền,

"Chào ngài trưởng quầy Tiền."

Sau đó lại hướng về phía vị ca nhi kia hành lễ một cái, có điều cũng không nói chuyện, trong lòng hắn đã đại khái đoán được thân phận của ca nhi kia.

Quả nhiên, không đợi trưởng quầy Tiền nói chuyện thì vị ca nhi kia đã nâng cằm nói:

"Đều ngồi xuống đi."

Dư Chu nhìn trưởng quầy Tiền một cái, đợi sau khi hắn ngồi xuống rồi thì ông ta mới ngồi xuống trước mặt vị ca nhi kia.

Người đó rót cho trưởng quầy Tiền và Dư Chu mỗi người một tách trà xong mới hỏi:

"Hai cuốn thoại bản này đều là do ngươi viết sao?"

"Đúng vậy."

Dư Chu gật đầu nói.

"Cuốn truyện kể về sự tích hồ yêu kia cũng coi như không tệ, chỉ là cách dùng từ quá mức thẳng thắn."

Ca nhi kia nói,

"Nếu muốn bán đi thì trước tiên phải tìm người chỉnh sửa qua mới được."

"Tùy các ngươi."

Dư Chu hiểu rõ trình độ của bản thân mình, chỉ mỗi việc phòng tránh đem mấy cái chữ phồn thể kia viết nhầm thành chữ giản thể đã tốn không ít tâm tư của hắn rồi, còn cái vấn đề dùng từ này thì thật sự là không có cách nào cả, dù sao cũng không có cách nào xoay chuyển lại trong khoảng thời gian ngắn được.

Vị ca nhi kia gật đầu, trên mặt lộ vẻ vừa lòng, sau đó ngừng một lúc mới nói tiếp:

"Còn về cuốn truyện còn lại kia thì... sao ngươi lại muốn viết một câu chuyện phát sinh trên người của một ca nhi chứ?"

Dư Chu suy nghĩ một lúc, cũng không thể nói rằng do hắn buông thả bản thân, viết theo cảm hứng được, vậy nên đành sử dụng một đáp án cũng khá hợp lý khác trả lời:

"Bởi vì người trong lòng ta chính là một ca nhi."

Người ngồi sau bàn sách ngây người mất một lúc, thật lâu cũng không tiếp lời, ngay cả trưởng quầy Tiền cũng ngạc nhiên liếc nhìn Dư Chu một cái.

Dư Chu bị hai người họ nhìn có chút không thoải mái, cầm chén trà trên bàn lên nếm thử một ngụm, kết quả nước trà vừa tiến vào cổ họng thì hương vị đậm đà khiến hắn không nhịn được nhấp thêm một ngụm nữa.

"Mặc dù nội dung cuốn thoại bản này khá hay, nhưng có lẽ sẽ không dễ bán, ngươi thấy như này có được không,"

Cuối cùng vẫn là vị ca nhi kia mở miệng trước,

"Hai cuốn thoại bản này ta sẽ tiếp nhận trước, mỗi khi bán được một cuốn thì chia cho ngươi năm mươi văn, nếu như không bán được thì sẽ không có tiền."

Đây chẳng phải là ý muồn trả tiền theo doanh thu sao? Dư Chu đặt tách trà xuống hỏi:

"Hai quyển đều tính như vậy sao?"

Vị ca nhi kia nói:

"Chỉ có cuốn truyện này tính như vậy thôi, cuốn truyện hồ yêu còn lại tiệm sách chúng ta có thể dùng giá một lượng bạc mua lại."

Dư Chu chép sách một tháng mới kiếm được khoảng một lượng bạc, bởi vậy hắn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý:

"Được."

"Nếu như không còn vấn đề gì thì ngươi có thể theo cùng trưởng quầy Tiền đi lấy tiền được rồi."

Lúc rời khỏi phòng khóe mắt Dư Chu thấy được vị ca nhi kia lại cúi thấp đầu lật xem tập thoại bản hắn viết.

Sau khi rời đi được một khoảng khá xa rồi hắn mới thử thăm dò hỏi trưởng quầy Tiền:

"Vị vừa nãy là ai vậy?"

"Chủ nhân của chúng ta."

Trưởng quầy Tiền cũng không giấu giếm nói.

Dư Chu thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Lúc kết toán tiền, sau khi trưởng quầy Tiền đưa cho Dư Chu một khối một lượng bạc vụn, lại đếm ra hai trăm sáu mươi văn tiền đưa qua cho Dư Chu, đồng thời giải thích:

"Trong đó có một trăm sáu mươi văn tiền là tiền công chép sách lần này của ngươi, còn có năm mươi văn là tiền đặt cọc ngươi để lại trước đây, sau này ngươi có thoại bản gửi bán ở đây nên không cần đưa tiền đặt cọc nữa."

"Vậy còn năm mươi văn tiền thì sao?"

Dư Chu khó hiểu hỏi.

Trưởng quầy Tiền mỉm cười nói,

"Chủ nhân nhà ta nói ngài ấy muốn mua một quyển thoại bản kia, cho nên năm mươi văn tiền còn lại là tiền bán thoại bản chia cho ngươi."

Dư Chu có hơi sửng sốt, những cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, lại nói lời cảm tạ với trưởng quầy Tiền thêm một lần nữa nhưng cũng không vội lấy tiền ngay mà có chút khó xử nói:

"Còn một chuyện ta cần nói tiếng xin lỗi với ngài trước, bởi vì trong nhà không có bút với mực nên lần viết thoại bản này đều là dùng bút mực mà quý tiệm cung cấp để chép sách sử dụng, ngài xem rồi khấu trừ vào số tiền này đi."

Trưởng quầy Tiền nghe vậy liền giật mình sửng sốt, tiếp đó lại không nhịn được mà bật cười, ánh mắt nhìn về phía Dư Chu cũng nhiều thêm vài phần tán thưởng.

Số người nhận chép sách cho tiệm bọn họ cũng không ít, nhận về nhà chép cũng không phải chỉ có một mình Dư Chu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông gặp được người sau khi dùng bút mực của cửa tiệm vào việc khác còn chủ động nói ra để bọn họ khấu trừ vào tiền công của mình.

Vì vậy ông lắc đầu đem tất cả số tiền đồng đặt vào trong tay Dư Chu nói,

"Chút chuyện vặt vãnh này cũng không cần nhắc tới, dù sao thoại bản sau khi ngươi dùng bút, mực viết ra cũng được bán cho tiệm sách của chúng ta."

Lúc hai người đi ra đến bên ngoài thì trưởng quầy Tiền lại nói:

"Vẫn còn một chuyện vừa rồi quên nói với Dư tiên sinh, mặc dù tiệm sách của chúng ta có nhận thoại bản, nhưng ngươi cũng biết đấy, thị trấn cũng chỉ lớn có vậy, nhu cầu có hạn nên một tháng ngươi viết một cuốn là đủ rồi."

Dư Chu gật đầu biểu thị đã hiểu, dù sao hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ chỉ dựa vào viết thoại bản để làm giàu, một tháng có thể bán được một cuốn thoại bản cũng đã đủ để duy trì cuộc sống cho hai người hắn với Cẩm Xuyên rồi, về sau nếu muốn kiếm tiền thì lại nghĩ biện pháp khác là được.

Lúc trở lại trước cửa tiệm sách thì Cẩm Xuyên đang đợi hắn tại một góc nhỏ của cửa hàng, mặc dù mặt cậu không lộ ra vẻ lo lắng nóng vội, nhưng sau khi thấy Dư Chu đi tới vẫn vô thức tiến lên phía trước vài bước.

Dư Chu gật nhẹ đầu tỏ ý mọi thứ đều ổn với cậu rồi mới đi tới bên cạnh quầy.

Hỏa kế đứng sau quầy chính là người nhiều lần tiếp đón Dư Chu kia, cậu ta nhớ rõ thói quen của Dư Chu từ lâu, chưa đợi Dư Chu đến gần liền cầm bọc đồ đã được đóng gói thật tốt nói,

"Trong đây là hai cuốn sách trắng cùng với cuốn thoại bản tiên sinh chép lần trước đó."

Dư Chu gật đầu nhận lấy,

"Lại đóng gói cho ta thêm hai thếp giấy, giấy thô và giấy bản mỗi loại lấy một thếp, mực với nghiên mực cũng lấy cho ta một bộ, lấy loại giống với loại ta mang về chép sách là được rồi."

"Ngài đợi một chút."

Hỏa kế đáp lời xong liền nhanh chóng chuẩn bị hết những thứ mà Dư Chu cần, lại lấy giấy gói lại xong mới nói,

"Tổng cộng là một trăm chín mươi ba văn tiền ạ, bớt số lẻ cho ngài lấy một trăm chín mươi văn tiền là được."

Cẩm Xuyên thấy hắn mua nhiều thứ cùng một lúc như vậy liền đoán ra thoại bản hôm nay mang tới cũng bán được ít tiền, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều.

Đến lúc ra khỏi tiệm sách thì Dư Chu cũng chủ động kể hết chuyện vừa xảy ra ở tiệm sách cho Cẩm Xuyên nghe, cậu trầm ngâm một lúc mới nói:

"Đợi chút nữa đi bán hà bao với khăn tay xong chúng ta có nên đi chợ mua thêm ít thức ăn về không, buổi tối mời cả nhà Trần đại nương qua ăn bữa cơm, coi như để cảm ơn họ đã chiếu cố đến hai chúng ta trong thời gian qua."

"Vừa vặn ta cũng có ý đó."

Dư Chu mỉm cười gật đầu, sau này hắn mới biết lúc Trần thúc cày bừa cho người khác trong thôn thì bữa trưa đều ăn cơm ở nhà chủ ruộng, bởi vì lo lắng đồ ăn trong nhà hắn không có nhiều lên Trần thúc và Trần Phong đều không có nhắc đến chuyện bữa cơm đó.

Đợi đến khi Dư Chu biết chuyện thì Trần thúc đã giúp nhà hắn cày bừa xong từ lâu, bấy giờ mới đi xin lỗi hay cảm ơn đều cho thấy bản thân thực khách sáo.

Hôm nay đúng lúc hai nhà cùng nhau lên trấn, thêm chuyện hắn vừa kiếm được một khoản tiền nữa, liền có thể mua thêm chút đồ về đãi họ một bữa thật ngon.

Hai người nói cười vui vẻ cùng nhau đi đến tiệm vải bán đồ thêu.

Vẫn như lần trước, hai người còn chưa bước chân vào cửa tiệm thì đã thấy chủ tiệm bước vội qua nghênh đón:

"Rốt cuộc thì ta cũng đợi được hai người các ngươi tới rồi, các ngươi có biết mấy ngày hôm nay ta bị bao nhiêu người vây hỏi xem bao giờ thì khăn tay với hà bao có hàng không hả."

"Trong nhà có chút việc nên bị chậm trễ, không có thời gian lên trấn,"

Dư Chu mỉm cười ứng phó, ánh mắt hắn thì dừng lại ở trên người Trần thẩm với Tiểu Quyên đang xem vải ở đằng bên kia, tiếp đó mở miệng chào hỏi,

"Thẩm tử, ngài là muốn mua đồ đấy à?"

Từ lúc chủ tiệm bước ra chào hỏi với hai người họ thì Trần thẩm cũng đã nhìn thấy Dư Chu và Cẩm Xuyên rồi, vậy nên bà buông tấm vải trong tay xuống đi qua,

"Ừ, định mua ít vải về may cái áo mới cho Tiểu Quyên."

Sau khi đến gần hai người họ mới nhỏ giọng hỏi:

"Các ngươi đây là?"

Dư Chu cũng không giấu bà,

"Lần trước đã nói với thẩm rồi đấy, mấy thứ mà Cẩm Xuyên thêu đều được bán cho chủ tiệm này."

Lúc hai người nói chuyện thì những vị khách khác trong cửa tiệm cũng thỉnh thoảng lướt nhìn qua bên này một cái, chủ tiệm thấy vậy ánh mắt liếc qua liếc lại giữa hai người Trần thẩm và Dư Chu một lượt, cuối cùng nói với Dư Chu và Cẩm Xuyên:

"Hiện tại khách trong cửa tiệm có hơi đông, không bằng mời hai vị lên lầu chúng ta lại bàn bạc thêm sau?"

Trần thẩm nghe vậy liền giơ tay vẫy lui với Dư Chu,

"Vậy các ngươi đi trước đi, ta ở đây xem chất vải cùng với sắc vải thêm một lúc."

Nói xong liền dắt Tiểu Quyên quay người tiếp tục đi lựa đồ, lại không biết Cẩm Xuyên dường như nghĩ đến chuyện gì đột nhiên mở lời:

"Hay là thẩm mang Tiểu Quyên lên lầu cùng với chúng ta đi."

Trần thẩm do dự một lúc,

"Như vậy không tốt lắm thì phải?"

"Chuyện này thì có gì không tốt chứ, vừa vặn ngài có thể giúp chúng ta đưa ra ý kiến,"

Nói xong Cẩm Xuyên lại nhìn về phía chủ tiệm cười nói,

"Chủ tiệm ngài không để ý chứ?"

Chủ tiệm trầm ngâm liếc nhìn Cẩm Xuyên một cái, sau đó tủm tỉm cười nói:

"Tất nhiên là không để ý rồi."

Vậy nên Trần thẩm cũng không khách sáo nữa.

Mấy người bọn họ cùng nhau lên lầu, chủ tiệm đi ở phía trước, Trần thẩm mang theo Tiểu Quyên đi ở giữa, Dư Chu và Cẩm Xuyên đi phía sau cùng.

Nhân lúc không có ai chú ý, Dư Chu liếc vội Cẩm Xuyên một cái.

Cẩm Xuyên nhận được ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu của hắn liền không khỏi bật cười, dùng khẩu hình nói với Dư Chu: Trở về nói với huynh.

Sau khi Dư Chu đọc hiểu được liền càng thêm buồn bực, thì ra thật sự không phải là ảo giác của hắn, vừa rồi ngay dưới mí mắt hắn mà Cẩm Xuyên với Trần thẩm đã hình thành một loại ăn ý không chút dấu vết nào, mà dường như chủ tiệm vải cũng đã hiểu rõ?

Hắn không khỏi nhéo nhẹ thùy tai, cảm thấy có chút xấu hổ, hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình cẩn thận tỉ mỉ, kết quả lần này chỉ có một mình hắn là không nhìn ra được gì.

À, nếu tính thêm cả Tiểu Quyên nữa thì chính là hai người, nhưng Dư Chu cảm thấy vẫn là thôi đi, sao bản thân hắn có thể lưu lạc tới mức để bị so sánh với Tiểu Quyên được cơ chứ.

Sau khi yên vị ở trên lầu thì chủ tiệm rót cho mỗi người một tách trà, sốt ruột hỏi:

"Sao lâu rồi không thấy các ngươi tới, khăn tay với hà bao chắc tích lũy được không ít nhỉ?"

"Cũng không có nhiều."

Cẩm Xuyên mang mấy thứ này tới đây chính là để bán, tất nhiên là sẽ không giấu giếm, chủ tiệm vừa hỏi thì cậu liền lấy toàn bộ ra.

Cậu làm việc gì cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ, khăn tay với hà bao đều được gấp gọn gàng dựa theo màu sắc từ nhạt đến đậm, càng không cần lo lắng chuyện chúng sẽ bị nhăn nhúm gì đó.

Chủ tiệm hài lòng xem qua từng cái một, đợi đến khi lật tới chiếc khăn tay cuối cùng thì nhíu chặt hai mày, đột ngột ngẩng đầu lên nói:

"Chỉ có từng này cái thôi sao?"

"Vậy vẫn còn ít hả? Ngươi biết thêu một chiếc khăn tay mất bao nhiêu lâu không hả?"

Dư Chu không khỏi trề môi nói, hắn biết rõ mỗi lần Cẩm Xuyên may xong một cái là tốn bao nhiêu thời gian, có thể lấy ra được nhiều đồ thêu như thế này đã là kết quả của việc Cẩm Xuyên không được nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian dài rồi.

"Ta không có ý đó,"

Chủ tiệm nói tiếp,

"Chỉ là sợ không đủ bán thôi."

Dư Chu bưng chén trà trên bàn lên chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó mới nói,

"Nếu đã là hàng hiếm khó cầu, vậy thì có thể nâng cao giá cả đến một mức thích hợp cũng được đi?"

"Ngươi nghĩ là ta chưa từng làm chắc,"

Chủ tiệm thở dài một tiếng,

"Những cũng không thể tăng lên mức quá cao, dù có tinh tế đặc biệt như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là chiếc khăn tay với cái hà bao mà thôi, huống hồ đều là dùng loại vải phổ thông nhất để may nữa."

Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt một cái.

Chủ tiệm thấy hai người họ đều không tiếp lời chỉ có thể tiếp tục nói:

"Cho nên lần này mời các ngươi lên đây là có chuyện muốn thương lượng một chút, bàn bạc xem các ngươi có thể nhận thêu một số đồ vật hoặc mẫu thêu do khách chỉ định hay không, vải cùng với chỉ thêu sẽ do cửa tiệm chúng ta cung cấp, đảm bảo có thể kiếm được nhiều hơn so với việc ngươi thêu bán mấy thứ nhỏ này."

Dư Chu nghe vậy lại khẽ cau mày, hắn cảm thấy nhận loại công việc được chỉ định sẵn như này không được tốt cho lắm, chủ yếu là một khi hoàn thành mà bên kia không vừa ý thì chuyện rắc rối sẽ càng ngày càng nhiều.

Dù sao thì đồ bây giờ cũng dễ bán, thà kiếm ít một chút, nhưng bản thân muốn thêu cái gì thì thêu, có thể tự do hơn nhiều.

Có điều đây là công việc của Cẩm Xuyên, còn tùy vào suy nghĩ của chính cậu, cho nên hắn cũng không xen vào.

May mắn Cẩm Xuyên cũng nghĩ đến vấn đề này, cậu lắc đầu cự tuyệt:

"Lần này ta tính mua một ít gấm vóc trở về thêu một ít túi thơm loại tốt, cho nên loại công việc này vẫn là thôi đi."

Chủ tiệm suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy xác thực có thể nắm quyền chủ động trong hay hơn liền gật đầu nói:

"Vậy cũng được."

Sau khi thương lượng xong về con đường hợp tác về sau liền chuyển qua giai đoạn kế tiếp, chủ tiệm cũng không chút do dự, trực tiếp nói:

"Khăn tay với túi thơm ta đều bán rất chạy, tất nhiên là cũng nên tăng giá lên cho các ngươi, về sau chúng ta đều dựa theo giá một chiếc khăn tay hai mươi văn, túi thơm thì tính hai mươi tám văn tiền, các ngươi thấy như vậy có được không?"

Giá lần này lại tăng cao thêm không ít so với lần bán tổng cộng một trăm văn tiền lần trước, nhưng lần này hắn lại không có đồng ý ngay mà mỉm cười nói:

"Không thì đổi con số cho dễ tính toán một chút, khăn tay hai mươi hai văn, túi thơm ba mươi văn tiền."

"Số này dễ tính toán ở chỗ nào chứ," Chủ tiệm bất lực nói, "Có điều nếu ngươi đã nói vậy thì ta đồng ý là được rồi, cùng lắm thì kiếm ít đi một chút mà thôi."

Nói tới đây vẻ mặt ông ta lại nghiêm túc thêm vài phần,

"Nhưng ta hi vọng đồ thêu của các ngươi sẽ chỉ cung cấp cho một mình cửa tiệm nhà ta."

Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên trao đổi ánh mắt một cái, hai người liền gật đầu đồng ý.

Hai người họ khá là vừa ý khi hợp tác với chủ tiệm này, một mình Cẩm Xuyên cũng chỉ thêu ra được số lượng đồ có hạn, không tất yếu phải đi tìm thêm cửa tiệm khác hợp tác làm gì.

Thấy hai người đều đồng ý thì chủ tiệm cười càng thêm chân thành, ông vội vàng đặt khăn tay và túi thơm vào một cái khay khác,

"Các ngươi ngồi đây đợi một chút, ta mang đồ xuống cho hỏa kế nhanh chóng bày bán, đợi chút nữa ta lại đi lên mang các ngươi đi xem một số loại vải khác, mấy thứ đó ở trên lầu đều có đủ cả, cũng không cần xuống dưới đó chen chúc với mọi người nữa."

Dư Chu không quá quan tâm gật đầu đồng ý.

Đợi sau khi tiếng bước chân của chủ tiệm biến mất về phía cầu thang thì Trần thẩm vẫn luôn ngồi ở trong góc không nói chuyện liền kinh ngạc hỏi:

"Đồ Cẩm Xuyên thêu bán đắt như vậy hả?"

"Phương pháp thêu của ta không giống với cách thêu phổ biến ở nơi này, mọi người bỏ tiền mua cái sự hiếm có mà thôi,"

Cẩm Xuyên mỉm cười nói, lại nhìn Tiểu Quyên hỏi,

"Tiểu Quyên có muốn học không? Muốn học thì ta dạy muội."

"Cái này làm sao được..."

Trần thẩm do dự một chút nói, nghe thấy tiếng bước chân của chủ tiệm từ phía cầu thang truyền tới liền nói,

"Ta... trở về thương lượng lại với bà nội của Tiểu Quyên đã."

Cẩm Xuyên gật đầu, "Được, các ngươi quyết định xong rồi thì nói với ta là được."

Sau đó dưới sự dẫn dắt của chủ tiệm vải Cẩm Xuyên mua đầy đủ các loại vải và chỉ thêu cần dùng tới, Trần thẩm cũng chọn được một tấm vải về may áo mùa xuân cho Tiểu Quyên.

Chủ tiệm đều dùng giá khá thấp bán cho bọn họ.

Mấy người họ đều có thể vui vẻ đi xuống lầu, lần này Trần thẩm và Tiểu Quyên đi ở phía trước, Dư Chu và Cẩm Xuyên đi ở giữa mà chủ tiệm lại đi sau cùng.

Cầu thang có hơi dốc, lúc Dư Chu đi xuống dưới lầu liền tự mình đi ở phía ngoài, cũng không nhìn ngó xung quanh mà chỉ chăm chú nhìn từng bước chân của chính mình.

Đi được nửa đường thì Trần thẩm ở phía trước đột ngột dừng bước, dùng giọng điệu vừa khó chịu vừa khinh thường nói:

"Thật xui xẻo, sao lại gặp phải nàng ta ở đây chứ."

Nói xong còn muốn tìm một cái cớ để Dư Chu lên lầu ngồi một lát.

Thế nhưng Dư Chu đã nhìn theo ánh mắt của bà mất rồi, đồng thời hắn cũng nhìn thấy cái người làm cho Trần thẩm vừa gặp liền sợ tới né tránh còn không kịp kia.

Đó là một nữ tử dáng vẻ vào khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc trên người chiếc váy màu hạnh nhân, bên tóc mai cắm cây trâm hình bướm tua rua, mỗi khi nói chuyện con bướm bên tai khẽ rung rinh như đang dập cánh bay lượn, nổi bật lên dáng vẻ xinh tươi diễm lệ còn đẹp hơn những bông hoa mùa xuân của nữ tử.

Rõ ràng trước đây Dư Chu chưa từng gặp qua người nữ tử này, thế nhưng không biết vì sao, khi ánh mắt hắn rơi trên người nữ tử đó trái tim liền cảm thấy đau nhói từng trận, phải nắm chặt tay vịn cầu thang mới miễn cưỡng có thể đứng thẳng người được.

"Làm sao vậy?"

Cẩm Xuyên thấy sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kì khó coi, ngay cả đôi môi cũng trở lên tái nhợt, vội vàng đỡ lấy cánh tay hắn hỏi.

Dư Chu thả lỏng thân thể, cảm giác khó chịu mới dần dần biến mất, hắn vỗ nhẹ tay Cẩm Xuyên trấn an cậu,

"Không sao, ta đứng ở đây nghỉ ngơi một chút là được."

Vào giây khắc ấy hắn cảm thấy dường như có thứ gì đó hoàn toàn thoát ly khỏi cơ thể mình.

Dư Chu suy nghĩ một lúc liền hiểu rõ có lẽ chính là tia cảm xúc cuối cùng của nguyên thân, về phần nữ tử phía dưới kia thì không cần nghĩ cũng biết được đó là ai rồi.

Trong lúc chờ đợi Dư Chu nghỉ ngơi, bất kể là Trần thẩm hay chủ tiệm vải đều không có ai nói thêm câu nào.

Vốn dĩ động tĩnh ở đây cũng không lớn, mọi chuyện lại qua đi quá nhanh, vì vậy không có người nào bên trong cửa hàng chú ý đến chỗ này của bọn họ, vẫn tiếp tục trò chuyện rôm rả như cũ.

Nữ tử kia đứng cách cầu thang không xa, giọng điệu khi nói chuyện với hỏa kế cũng không nhỏ, mấy người họ đứng trên cầu thang có thể nghe thấy rõ ràng.

Thậm chí bọn họ còn có thể nhìn rõ chiếc khăn tay mà nữ tử đó đang cầm chính là một trong những chiếc mà Cẩm Xuyên đã thêu.

Hỏa kế nhiệt tình giới thiệu cho nữ tử kia,

"Thưa Dương phu nhân, chiếc khăn tay ngài đang cầm trên tay chính là một trong những chiếc khăn tay bán chạy nhất trong cửa hàng của chúng ta đó, đã hết hàng mấy ngày nay, hôm nay cửa hàng ta cũng mới lấy được hàng về thôi, số lượng không có nhiều, nếu ngài bỏ qua lần này sợ là sau này có muốn mua được cũng không dễ dàng như vậy nữa đâu."

Nữ tử mở chiếc khăn tay ra nhìn kỹ hoa văn trên đó ngập ngừng nói:

"Lần trước Trương phu nhân của tiệm tạp hóa cũng mua khăn tay thêu hoa văn như thế này ở chỗ các ngươi không phải chỉ có ba mươi văn tiền thôi sao, sao hôm nay đến lượt ta đến mua thì muốn ba mươi năm văn tiền rồi hả?"

"Đó là vì trước đây cửa hàng chúng ta chỉ mới bắt đầu bán thử, cho nên giá cả tất nhiên sẽ rẻ hơn một chút rồi, đây là quy củ từ trước đến nay của cửa hàng nhà chúng ta."

Hiển nhiên là hỏa kế đã được chủ tiệm dặn dò nên nói như thế nào từ trước rồi, không mắc chút sai lầm nào.

"Vậy cũng đắt quá đi,"

Nữ tử lẩm bẩm,

"Chỉ một chút chỉ thêu với tấm vải thô nhỏ mà thôi, ta thấy ngay cả ba văn tiền cũng không đến."

Nụ cười trên mặt hỏa kế nhạt đi vài phần,

"Ngài sao có thể không tính công thêu vào đó chứ, các phu nhân, tiểu thư trên trấn thích loại túi thơm và khăn tay này rất nhiều, có ai là không bởi vì nhìn trúng mẫu thêu này đâu, nếu không cứ kéo vài thước vải về là có thể làm ra bao nhiêu chiếc khăn tay cơ chứ."

"Ngươi...."

Nữ tử có chút khó chịu thế nhưng vẫn cầm chiếc khăn tay không nỡ buông xuống.

Sau khi Dư Chu đứng im một lúc liền cảm thấy cơ thể đã không còn khó chịu nữa, hắn cũng không muốn tiếp tục nghe thêm nội dung cuộc đối thoại giữa hỏa kế của cửa hàng với nữ tử kia, liền nói:

"Chúng ta đi thôi."

Bộ dáng trước đó của hắn không chỉ dọa tới Cẩm Xuyên mà còn dọa cho Trần thẩm sợ hãi không thôi, thấy hắn nói muốn đi liền có chút do dự hỏi:

"Ngươi không sao đấy chứ?"

"Không sao rồi, các ngươi yên tâm đi."

Dư Chu cười nói.

Trần thẩm nhìn hắn một lúc lâu, thấy sắc mặt hắn thật sự đã trở lại bình thường mới dắt Tiểu Quyên tiếp tục đi xuống cầu thang, chỉ là mỗi lần bước được vài bước đều không nhịn được quay đầu nhìn Dư Chu một cái.

Cẩm Xuyên thì vẫn luôn đỡ lấy Dư Chu đến tận khi xuống tới dưới chân cầu thang rồi vẫn không chịu buông.

Chủ tiệm tiễn họ đến trước cửa theo thói quen, đồng thời cũng không quên dặn dò:

"Ngươi tốt nhất vẫn nên đi y quán kiểm tra một chút để mà hiểu rõ vừa rồi là xảy ra chuyện gì."

"Đa tạ đã quan tâm,"

Dư Chu lắc đầu nói lời cảm tạ,

"Ta tự mình hiểu rõ."

Thấy hắn nói tự mình hiểu rõ thì chủ tiệm cũng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là nữ tử kia vốn còn đang chuyên tâm trả giá với hỏa kế lại đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên mở to mắt kinh ngạc nhìn Dư Chu nói:

"Dư Chu, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tiếp đó như nghĩ tới chuyện gì đó, không đợi Dư Chu trả lời câu hỏi của nàng ta liền bước nhanh đến trước mặt mấy người bọn họ, nhướn lông mày nói:

"Nói đi, có phải ngươi đi theo ta tới nơi này hay không?"

Dư Chu không muốn có thêm bất cứ liên hệ nào với nàng ta, nhưng cũng không định làm ầm ĩ trước mặt bao nhiêu người ở đây, đành nói:

"Ta tới đây tìm chủ tiệm vải có chút việc, hơn nữa còn đến đây trước cả ngươi."

"Ngươi thì có chuyện gì được chứ."

Nữ tử nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

Mặc dù là lời nói mang theo sự khinh thường nhưng bởi vì dáng vẻ xinh đẹp mềm mại khi nói chuyện của nàng ta làm người khác không hề cảm thấy chán ghét.

"Hắn thực sự đến tìm ta đàm phán công chuyện."

Lần này là chủ tiệm vải đứng ra nói chuyện.

Nữ tử chớp chớp mắt dường như không thể tin được.

Dư Chu thấy nàng ta không nói thêm gì nữa liền nói:

"Nếu vị cô nương này đã không còn chuyện gì nữa thì Dư mỗ xin cáo từ trước."

"Ngươi gọi ta là cô nương?"

Nữ tử tựa hồ không dám tin tưởng, bước lên phía trước vài bước chắn trước mặt Dư Chu ngẩng đầu hỏi,

"Ngươi vẫn còn trách ta sao? Thực ra ta vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với ngươi, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi."

Nàng ta ngập ngừng một lúc lại nhỏ giọng nói,

"Vả lại... ta cũng là bất đắc dĩ cả."

Từ lời lẩm bẩm sao lại gặp phải nàng ta của Trần thẩm trên cầu thang thì Cẩm Xuyên đã đoán được người nữ tử này là ai.

Cậu vẫn luôn im lặng không nói lời nào cũng bởi vì trừ chút việc xảy ra vào thời điểm lúc mới đầu thì Dư Chu chưa làm ra hành động gì khiến cậu khó chịu cả.

Có điều nữ tử này càng nói càng quá đáng, dù cho không phải vì quan hệ với Dư Chu thì cậu cũng cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Cẩm Xuyên bước lên phía trước một bước chắn trước mặt Dư Chu nói:

"Dương phu nhân này, ngươi đang làm mất thời gian của chúng ta đấy."

Lúc cậu nói lời này còn đặc biệt nhấn mạnh vào ba chữ Dương phu nhân, chậm rãi đọc từng chữ, phát âm đặc biệt rõ ràng.

Thân mình nữ tử kia khẽ run lên một cái, giống như bị dọa sợ đưa mắt nhìn vào Dư Chu hỏi:

"Cậu ta là ai?"

"Phu lang đính ước của ta."

Dư Chu nói xong cũng không nhìn nữ tử lấy một cái mà quay qua nói với Trần thẩm và Cẩm Xuyên,

"Chúng ta đi thôi."

Cẩm Xuyên đi ra ngoài được vài bước lại xoay đầu trở lại nói:

"Nhìn dáng vẻ của Dương phu nhân giống như thực yêu thích chiếc khăn tay này thì phải, ngươi có thể nói với chủ tiệm một tiếng, coi như nể mặt ta bớt cho ngươi số lẻ đằng sau, cũng coi như cảm ơn sự nhớ thương của ngươi đối với vị phu quân đính ươc của ta rồi."

Nói xong cậu cũng không buồn nhìn biểu cảm của nữ tử kia liền kéo lấy Dư Chu rời khỏi tiệm vải.

Lần đầu tiên Dư Chu thấy được biểu cảm mạnh mẽ như vậy của Cẩm Xuyên, thực khác biệt so với mọi ngày, thế nhưng cũng cực kì đáng yêu.

Hắn nhịn không được bật cười.

Tiếp đó lại nghĩ đến người nữ tử kia, trong lòng bất giác cảm thấy đáng tiếc thay cho nguyên chủ, sao lại có thể thích một cô nương như vậy cơ chứ, đẹp thì đúng là có đẹp thật đấy, nhưng cũng tự cao tự đại không kém.

Vốn Cẩm Xuyên còn lo lắng Dư Chu sẽ không vừa lòng với hành động vừa rồi của cậu, kết quả mới liếc nhìn Dư Chu một cái liền thấy hắn lúc thì mỉm cười thật tươi, khi lại nhíu chặt hai mày, cậu do dự một chút liền không nhịn được hỏi:

"Có phải huynh vẫn còn đang nhớ về cô nương kia không?"

"Đúng vậy,"

Dư Chu lắc đầu than thở,

"Tính cách của nàng ta đúng là có chút tệ hại."

Cẩm Xuyên ngơ người một lúc, trong lòng bỗng cảm thấy tắc nghẹn khó chịu, nếu đã biết tính cách của người đó rất tệ vậy thì sao vừa rồi còn có thể cười đến vui vẻ như vậy được chứ?

Người dịch: Hana_Nguyen