Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 46: Chắc không phải đến dò xét địa hình như họ chứ



Cẩm Xuyên nghe nói muốn đi núi Thanh Nham dò xét địa hình thì biểu cảm trở nên tương đối thận trọng, sáng sớm ngày hôm sau cậu liền thức giấc chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho cả hai người họ.

Đầu tiên là y phục, trước đó hai người đều chưa đi lên núi Thanh Nham lần nào, mặc dù có thể đoán được một ngọn núi mà được mấy thư sinh đọc sách lựa chọn thành nơi tổ chức hội Đăng cao thì chắc chắn sẽ không quá khó leo, nhưng hai người vẫn đổi một thân y phục thường ngày thành loại y phục ngắn tay thường dùng để đi làm đồng.

Mái tóc cũng được dùng một chiếc khăn tay bao bọc lại, dáng vẻ giống hệt với mấy thôn dân thường ngày hay đi lên núi làm việc.

Bữa sáng từ nồi cháo ăn kèm rau muối với trứng chiên cũng được cố ý đổi thành nấu cơm, trừ mấy món ăn vẫn thường làm thì còn xào thêm món thịt khô xào rau dùng để làm cơm nắm.

Núi Thanh nham nhìn có vẻ không cao lắm nhưng bởi vì Dư Chu và Cẩm Xuyên đi tới đây là để dò xét địa hình nên có thật nhiều cảnh vật xung quanh đều cần phải được tỉ mỉ ngắm nhìn, cho nên Dư Chu liền đưa ra chủ ý mang theo ít đồ ăn để bọn họ có thể ăn trưa ở trên núi.

Ban đầu hắn còn muốn mang theo chút nguyên vật liệu lên núi dã ngoại, có điều khoảng thời gian gần đây không có trận mưa nào dẫn đến cây cối trên núi cực kì khô hạn, hắn sợ tự mình dã ngoại xong không cẩn thân tạo thành hỏa hoạn nên mới buông tha cho ý định đó.

Dư Chu dùng lá rau bọc những nắm cơm nắm lại rồi thêm nước đầy mấy ống trúc mới đặt tất cả vào trong sọt đeo, ngẫm nghĩ một lúc hắn lại đem con dao chặt củi cùng với dây thừng cũng mang theo luôn.

Cẩm Xuyên khó hiểu nói, "Huynh mang theo dây thừng để làm cái gì chứ?"

Mang theo dao chặt củi cậu có thể hiểu được là muốn chặt bớt những bụi cây hoặc cánh cây chắn đường, thậm chí là dùng để tăng cao sự dũng cảm cũng được, thế nhưng cậu thật sự không biết dây thừng có tác dụng gì.

"Lúc ta lấy dao chặt củi thì thuận tay cầm đi theo ấy mà," Xác thực là Dư Chu cũng không suy nghĩ tới tác dụng cụ thể của nó, nhưng lúc vừa nhìn thấy liền có cảm giác chắc là sẽ cần dùng tới,

"Dù sao thì cũng không nặng là bao."

Cẩm Xuyên bật cười, "Vậy thì mang theo luôn đi."

Lúc hai người rời khỏi liền khóa cổng nhà lại, sau đó đi qua nhờ Trần đại nương ở cách vách để ý nhà cửa hộ rồi mới rời đi.

Dư Chu và Cẩm Xuyên tốn khoảng thời gian một nén nhan để đi tới được chân núi Thanh Nham, sau đó lại mất một lúc mới tìm được con đường đi lên núi mà Văn tiên sinh chỉ điểm.

Lối vào đường núi là một vùng đất trống bằng phẳng, ở giữa khoảng đất bằng phẳng đó có một tấm bia đá viết ba chữ Núi Thanh Nham.

Trong đầu Dư Chu lóe lên suy nghĩ nào đó liền nghiêm túc đi vòng xung quanh khu vực đất bằng phẳng hai vòng, tận lực nhớ kĩ cảnh sắc bốn xung quanh, tiếp đó lại hỏi Cẩm Xuyên:

"Nếu như để đệ lựa chọn một thứ ở nơi này để làm thơ thì đệ sẽ lựa chọn cái gì."

"Bạch quả." Cẩm Xuyên không chút nghĩ ngợi chỉ thẳng vào hai gốc cây bạch quả cao chót vót bên cạnh tấm bia đá.

"Ta cũng vậy." Dư Chu mỉm cười nói.

Lúc này những chiếc lá trên hai gốc cây bạch quả lớn hơn vòng tay của một người đang được nhuộm lên một tầng vàng nhạt trông cực kì cuốn hút người nhìn.

Đợi đến đầu tháng chính thì có lẽ đám lá này đều đã biến thành sắc vàng óng ánh hết rồi, thậm chí bên trên mặt đất cũng sẽ được lá cây phủ lên một lớp thảm màu vàng kim rực rỡ, đến lúc đó một đám thư sinh đi tới nơi đây thấy được cảnh tượng này, e rằng muốn không dừng lại sáng tác một bài thơ cũng khó.

Sau đó hai người lại đi tiếp lên trên, cả đoạn đường sau đó chỉ cần Dư Chu nhìn thấy thứ gì mới mẻ hoặc nổi bật thì đều sẽ nhớ thật kĩ, đồng thời hỏi ý kiến cùng cách lý giải của Cẩm Xuyên đối với chúng.

Cảnh sắc núi Thanh Nham đúng là đẹp hơn nhiều so với ngọn núi phía sau nhà mà đám Dư Chu vẫn thường đi chặt củi.

Bên trong núi không chỉ có dòng suối trong vắt chảy dài mà còn có thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, bên cạnh thác nước dựng một cái đình nghỉ mát, từ bên trong đình nghỉ mát có thể nhìn ngắm được cảnh sắc phía xa.

Dư Chu và Cẩm Xuyên dừng lại bên đình nghỉ mát một lúc lâu mới nhìn sắc trời một cái,

"Chúng ta đi tới đỉnh núi trước thôi, đợi đến giữa trưa lại quay về đây nghỉ ngơi và ăn uống."

Cẩm Xuyên khẽ "Vâng" một tiếng đồng ý, bên cạnh đình nghỉ mát chính là thác nước, mà bên trong thác nước lại có từng đợt bọt nước phun trào lấy đi phần nhiệt lượng lớn từ trong không khí, buổi trưa nghỉ ngơi ở nơi này chắc sẽ rất thoải mái.

Từ chỗ đình nghỉ mát đi lên tới đỉnh núi cần đi thêm một vòng lớn, càng đi lên cao thì cây cối hai bên đường cũng càng rậm rạp, phong cảnh cũng không đẹp bằng chỗ đình nghỉ mát trước đó.

Phong cảnh không có gì hấp dẫn người đi đường cho nên ánh mắt của Dư Chu bắt đầu mất kiểm soát không ngừng quét về phía rừng cây bên cạnh, thử tìm kiếm những loại cây quả dại có thể ăn.

Kết quả còn thật sự để cho hắn tìm được một loại.

Tại khu vực cách đường núi không xa có một cây hồng trĩu quả vàng óng.

Sau khi Dư Chu nhìn thấy lập tức hưng phấn kéo lấy cánh tay Cẩm Xuyên,

"Ta nhìn thấy một cây hồng, đợi chút nữa hai chúng ta xuống núi thì có thể hái một ít đem về."

Cẩm Xuyên nhìn theo hướng ngón tay Dư Chu chỉ liền thấy được bên trên cây hồng không cao lắm kia treo lủng lẳng những quả hồng to gần bằng quả trứng gà.

Mặc dù quả hồng không to nhưng được cái là mọc dày đặc trên cây, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cả một mảng vàng óng cực kì thích mắt.

Cẩm Xuyên nhìn cây hồng xong liền thu hồi ánh mắt nhìn vị phu quân đang phấn khích không thôi nhà mình, cuối cùng cậu cũng đã hiểu tại sao hắn cứ nhất quyết cõng cả một chiếc sọt lớn như vậy đi làm gì rồi.

Cảnh sắc trên đoạn đường này khá bình thường, lên đến đỉnh núi thì phong cảnh mới xem là được hơn một chút.

Đỉnh núi Thanh Nham được chia làm hai phần, một bên là đỉnh núi thực sự với những tảng đá to lớn, một vài bài thơ được khắc trên đá, giữa các khe đá và bên mép của vách đá có môt vài cây tùng mọc rải rác phất phơ trong gió.

Khoảng đất của bên còn lại thì trũng hẳn xuống dưới hình thành một vùng đầm nước lạnh lẽo mà xanh ngắt, thác nước dưới kia có lẽ chính là nước từ cái đầm nước này chảy xuống.

Dư Chu âm thầm nhớ kĩ cảnh sắc nơi đây, sau đó lại cùng Cẩm Xuyên thảo luận về suy nghĩ của mỗi người rồi mới lau mồ hôi trên trán nói:

"Không sai biệt lắm, chúng ta đi về thôi."

Tiếp đó hai người đi tới chỗ rừng cây hái quả hồng, Dư Chu hái đầy ắp cả sọt thì mới chịu dừng lại, hai người còn ngoài ý muốn phát hiện thêm được mấy quả dưa quả tháng tám.

Lúc này cũng đã tới giờ ngọ, ông mặt trời lắc lư treo trên đỉnh đầu, dù cho hai người đang ở bên trong rừng có cây cối rậm rạp che kín thì cũng bởi vì không thoáng gió mà bị hun cho nóng hầm hập.

Sọt đeo mang theo cũng đã được chất đầy nên Dư Chu nói:

"Chúng ta đi tới đình nghỉ mát ăn chút đồ ăn thôi, ăn xong lại ngồi đó nghỉ ngơi một lát đợi trời mát mẻ một chút rồi hẵng đi về."

Đường xuống núi vốn đã đi rất nhanh lại còn không có thứ gì để quan sát nữa cho nên chỉ mất tầm hai khắc thì hai người họ đã đi tới được bên trong đình nghỉ mát.

Chỉ là vừa mới bước chân vào bên trong đình, Dư Chu còn chưa kịp đặt sọt đồ trên lưng xuống liền nghe thấy tiếng nói từ phía con đường xuống núi truyền tới:

"Thiếu gia à, phía trước mặt có một cái đình nghỉ mát, ngài cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chúng ta đi tới nơi đó nghỉ ngơi."

Động tác trên tay Dư Chu hơi dừng lại, lại trao đổi ánh mắt với Cẩm Xuyên một cái, bên trong ánh mắt hai người chứa đầy sự khó hiểu.

Gần bốn xung quanh núi Thanh Nham đều là các ngôi làng bình thường, hắn chưa từng nghe nói có nhà nào mua được người hầu cả, huống hồ bây giờ đang là giữa trưa, ngoại trừ những người đến dò xét địa hình giống như hắn hoặc là thợ săn trong thôn ra thì Dư Chu không nghĩ tới còn có người nào khác sẽ chạy lên trên ngọn núi này.

Hắn chậm rãi đặt sọt đeo trên lưng xuống một góc nhỏ trong đình nghỉ mát, tiếp đó cùng Cẩm Xuyên chọn lấy một chỗ vừa gần với thác nước lại vừa tiện ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài núi ngồi xuống.

Phần cơm nắm với nước bên trong ống trúc vẫn được để bên trong sọt đeo như cũ, hai người cũng không hề có ý định lấy ra.

Đợi thêm một hồi, Dư Chu chỉ nghe thấy cái người gọi thiếu gia trước đó là vẫn không ngừng nói chuyện, còn một người khác lại không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nếu không phải khoảng cách khá gần, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng thở hổn hển thì hắn còn cho rằng người kia đang tự nói chuyện một mình nữa chứ.

Cuối cùng thì tiếng nói chuyện cũng đã tới bên dưới đình nghỉ mát, mà lúc này Dư Chu cũng nhìn thấy được hai cái đầu xù đang dần hiện ra trước mắt.

Khi hai người kia đi đến bên ngoài đình nghỉ mát thì nhìn thấy bên trong đình nghỉ mát đã có người lên hơi sửng sốt một lúc.

Có điều người ăn mặc theo phong cách thư sinh kia có vẻ đã thực sự rất mệt mỏi, sau khi hướng về phía Dư Chu và Cẩm Xuyên gật đầu xem như lời chào hỏi liền được người ăn mặc như thư đồng phía sau đỡ lấy ngồi xuống bên còn lại của đình nghỉ mát.

Dư Chu thoáng liếc nhìn thư sinh phía đối diện một cái, trong lòng cảm thấy có chút kì quái.

Cũng không phải bởi vì người này tới leo núi Thanh Nham vào giữa trưa nắng, dù sao nhìn cách ăn mặc của người này cũng đoán được đây là một thư sinh, hắn có thể nghĩ tới chuyện đến dò xét địa hình trước hội Đăng cao thì tất nhiên là người khác cũng có thể nghĩ tới.

Thứ hắn cảm thấy kì quái lại là dáng vẻ của thư sinh kia.

Rõ ràng là đã mệt tới không chịu nổi thế nhưng trên trán lại không có giọt mồ hôi nào, sắc mặt cũng khác hẳn với thư đồng có sắc mặt hồng hào bên cạnh, sắc mặt của thư sinh này lại tái nhợt tới không thấy được một tia huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng trắng bệch như vậy.

Hai người vừa ngồi xuống thì thư đồng kia liền vội vàng lấy ống trúc từ bên trong sọt treo ra, mở nắp đưa đến trước mặt thư sinh kia,

"Thiếu gia ngài uống ngụm nước trước đã."

Dư Chu cau mày, thấy thư sinh đưa ống trúc lên đến bên môi chuẩn bị uống nước liền không nhịn được nói,

"Chờ chút đã."

Động tác uống nước của thư sinh kia ngừng lại nhìn về phía Dư Chu, hơi thở đứt quãng nói:

"Vị huynh đài này có chuyện gì sao?"

Dư Chu sờ sờ mũi, "Ta thấy sức khỏe của ngươi không được tốt lắm lại vừa mới phơi nắng xong nên tốt nhất là đừng vội uống nước ngay kẻo bị cảm nắng."

Thư đồng nghe vậy lại vội vàng lấy ống trúc trong tay thư sinh đi,

"Vậy thì thiếu gia vẫn nên đợi thêm chút nữa rồi hẵng uống."

Thư sinh ngây ngốc một hồi, vẻ mặt có chút mất mát, tiếp đó mới chắp tay nói với Dư Chu:

"Đa tạ huynh đài đã nhắc nhở."

Dư Chu xua xua tay tỏ ý không cần khách sáo.

Sau đó bên trong đình nghỉ mát trở lên cực kì yên tĩnh trong một lúc lâu, bốn người ngồi đây đều không nói chuyện, chỉ có tiếng nước đổ ầm ầm từ thác nước gần đó vang vọng khắp chốn.

Đến khi bụng Dư Chu vang lên từng tiếng ùng ục thì hắn liền chẳng buồn quan tâm người đối diện có đồ ăn hay không nữa, đầu tiên là lấy ống trúc từ bên trong sọt đeo ra cho Cẩm Xuyên uống một chút nước trước, sau đó lại lấy cơm nắm làm xong từ buổi sáng bày ra.

Thầm nghĩ hai người ngồi ăn ở đây mà người đối diện có nhìn qua thì hắn cũng không quan tâm cho lắm, thế nhưng có lẽ Cẩm Xuyên sẽ cẩm thấy không được tự nhiên.

Vậy nên hắn liền chọn ra hai quả dưa tháng tám đưa tới chỗ thư sinh ở đối diện nói:

"Tạm thời ngươi không nên uống nước, nhưng có thể ăn chút đồ khác để giải khát, đây là do ta mới hái từ trên núi xuống đấy."

Hắn tính toán loại quả dưa tháng tám này lúc ăn muốn bỏ hạt đúng là có chút phiền phức, đợi hai người đối diện có thể ăn xong được một quả dưa thì có lẽ hắn và Cẩm Xuyên cũng đã ăn cơm nắm xong rồi.

Sau khi thư sinh nhận lấy liền vội vàng nói lời cảm tạ:

"Hạ mỗ cảm tạ ý tốt của vị huynh đài, còn không biết huynh đài xưng hô như thế nào."

"Dư Chu," Dư Chu tùy ý nói, "Còn ngươi?"

"Tại hạ Hạ Vân Kỳ." Hạ Vân Kỳ nói xong lại hành lễ của thư sinh với Dư Chu.

Dư Chu cũng đáp lại một lễ, trong lòng lại nghĩ cái tên cùng với dung mạo của người này có chút không giống nhau.

Hạ Vân Kỳ thấy vậy liền vui mừng nói,

"Thì ra Dư huynh cũng là người đọc sách."

Dư Chu gật đầu coi như lời chứng nhận, tiếp đó liền ngồi trở lại bên phía đình nghỉ mát chỗ mình bắt đầu ăn cơm nắm.

Thư đồng của Hạ Vân Kỳ cũng đem đồ ăn mang theo bày ra, mấy thứ bọn họ mang tới còn phong phú hơn so với đống đồ của Dư Chu một chút, ngoại trừ thức ăn chính như bánh bao, thịt và bánh ra thì còn mang theo cả hoa quả nữa.

Chỉ là Hạ Vân Kỳ liếc mắt nhìn một cái liền xoay mặt nhìn đi chỗ khác, có vẻ như không thấy thèm ăn cho lắm.

Đến khi thư đồng cầm mấy quả đào ra thì cậu ta mới vươn tay nhận lấy hai quả, thế nhưng lại không tự mình ăn mà đưa qua chỗ Dư Chu nói:

"Dư huynh cũng nếm thử quả đào mà chúng ta mang tới đi, đây là quả do cây đào trong viện tử nhà ta kết trái nên ngọt hơn so với quả đào ở nơi khác một chút."

Hai quả đào lớn gần bằng một nắm tay, lớp lông nhung trên bề mặt đã được rửa sạch từ lâu, gần như có thể nhìn thấy thịt quả bên trong thông qua lớp vỏ mỏng bên ngoài, nhìn có vẻ thơm ngon giòn ngọt.

Dư Chu do dự một chút mới nói lời cảm tạ và nhận lấy.

Sau đó mỗi người đều tự tập trung ăn phần của mình, hai bên cũng không nói chuyện thêm nữa, bên trong đình nghỉ mát chỉ có tiếng thì thầm khẽ khẽ của Dư Chu và Cẩm Xuyên, cùng với tiếng thư đồng khuyên bảo Hạ Vân Kỳ ăn nhiều thêm một chút.

Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên ăn xong phần cơm nắm của mình thì mỗi người lại ăn thêm một trái đào Hạ Vân Kỳ đưa cho. Trái đào giống như những gì Hạ Vân Kỳ đã nói, ngọt hơn so với trên thị trấn bán rất nhiều.

Đợi bọn họ ăn xong thì Hạ Vân Kỳ cũng dừng động tác ăn uống của mình lại, một mình ngồi bên mép ngoài của đình nghỉ mát ngây ngốc nhìn những ngọn núi bên ngoài.

Dư Chu và Cẩm Xuyên thì thầm với nhau một lúc, hai người đều cảm thấy có vẻ như cái người tên Hạ Vân Kỳ này đến đây không phải là vì muốn dò xét địa hình trước giống như hai người họ, vậy nên mới đi lên phía trước hỏi:

"Tại sao Hạ huynh lại đến núi Thanh Nham vào lúc này?"

Người dịch: Hana_Nguyen