Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới

Chương 6



Cẩm Xuyên bởi vì mới khỏi bệnh nên khẩu vị không được tốt, chỉ ăn hết nửa bát cơm gạo lứt liền buông bát đũa không ăn thêm nữa.

Nguyên một buổi chiều Dư Chu bận hết chuyện này lại đến chuyện khác nên thật sự rất đói, đem số thịt gà, nước canh cùng với đĩa nội tạng gà đều ăn hết không nói, còn ăn thêm được hai bát cơm đầy ắp.

Lúc thu dọn bát đũa mang đi rửa bỗng nhớ tới việc ngày mai cần phải đi làm công cùng Trần thúc và Trần Phong, hắn dừng động tác thu dọn đồ trên tay nhìn về phía Cẩm Xuyên nói,

"Ngày mai ta phải đi làm công với hai người Trần thúc và Trần Phong, khả năng phải đến tối mới có thể trở về, bên trong tủ bếp vẫn còn giữ lại một bát canh gà, còn có tiết gà hôm nay chưa dùng tới, đến lúc đó ngươi có thể đun lại lên rồi ăn."

Cẩm Xuyên nghe vậy vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Dư Chu, hắn... không sợ mình trộm hết đồ đạc rồi chạy trốn sao?

Cậu không hề biết rằng, trong mắt Dư Chu trừ mấy gian phòng không cách nào di chuyển thì đống đồ vật khác trong nhà có hay không có cũng chẳng có gì khác biệt.

Bởi vậy khi đối mặt với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Cẩm Xuyên hắn khó hiểu hỏi:

"Còn có vấn đề gì không?"

Cẩm Xuyên trầm mặc một lúc nói: "Sáng mai khi nào thì ngươi rời đi?"

Dư Chu:

"Cần có mặt ở đó vào giờ thìn, cho nên khoảng giờ mão ba khắc phải xuất phát rồi."

Cẩm Xuyên gật đầu ý bảo bản thân đã biết, tiếp đó liền đứng dậy thu thập bát đũa cùng Dư Chu.

Cơm tối cậu ăn rất ít, trong nồi vẫn còn thừa một bát lớn, hiện tại thời tiết còn khá lạnh, xới ra để vào trong tủ đến ngày mai cũng sẽ không bị hỏng.

Trong lúc Dư Chu rửa bát thì Cẩm Xuyên ở bên cạnh đun nước dùng để rửa ráy.

Sau khi hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ thì bầu trời cũng chỉ còn lại thưa thớt vài tia ánh sáng.

Trong nhà ngoại trừ phòng ngủ chính ra thì không còn dư bất cứ cây đèn dầu nào, càng không cần nói đến những phương thức giải trí khác. Tiên Hiệp Hay

Ngày mai Dư Chu còn phải dậy sớm đi làm công cho nên lựa chọn tốt nhất lúc này chính là ai về phòng nấy rồi đi ngủ.

Buổi chiều lúc Dư Chu mang chăn đi phơi trong lòng đã mặc định là sẽ nhường phòng ngủ chính cho Cẩm Xuyên sử dụng, vậy nên hắn không nghĩ gì mà trực tiếp đi về phía phòng ngủ phụ.

Sau khi khóa xong cửa phòng bếp, hai người đi tới phòng ngủ phụ đều cần đi qua gian nhà chính trước, từ gian nhà chính lại có một cánh cửa nhỏ thông với phòng ngủ chính, kết quả hai người đều không dừng lại trước cánh cửa nhỏ kia, còn vô cùng ăn ý thầm cho rằng đối phương là muốn đi đóng cửa gian nhà chính lại.

Đến khi hai người đồng thời bước ra khỏi gian nhà chính thì Cẩm Xuyên mới nghi ngờ hỏi:

"Ngươi còn có chuyện gì muốn làm sao?"

"Không có nha."

Dư Chu đang định nói là bản thân mình đi tới phòng ngủ phụ đi ngủ thì đột nhiên ý thức được, lúc trước hắn nói để Cẩm Xuyên ở lại nơi này, còn nói trong nhà vẫn còn một căn phòng ngủ phụ còn trống, huống hồ hắn còn là chủ nhân của căn nhà này, hiện tại bệnh của Cẩm Xuyên cũng đã gần khỏi hẳn, hắn là chủ nhân của căn nhà đương nhiên là nên nghỉ ngơi ở phòng ngủ chính mới đúng, chứ không phải giống như những gì đã nghĩ lúc phơi chăn chiều nay.

Nhưng đều đã bước qua ngưỡng cửa rồi mà quay trở lại chỉ sợ sẽ không phải chỉ có chút xấu hổ, sợ rằng còn dễ khiến Cẩm Xuyên suy nghĩ nhiều, vì vậy Dư Chu vội vàng tìm một cái cớ nói,

"Trời đã tối hẳn, ngươi lại chưa tới phòng ngủ phụ lần nào, ta đưa ngươi tới đó, đồng thời cũng nói cho ngươi biết đồ đạc để ở nơi nào luôn."

Quả nhiên Cẩm Xuyên không chút nghi ngờ nói,

"Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Có một nửa diện tích gian phòng phụ là được dùng để chất đống một số đồ dùng lặt vặt cùng với dụng cụ làm nông, nửa còn lại ngoài chiếc giường ra thì cũng không có đồ đạc gì khác, Dư Chu tiễn Cẩm Xuyên đến trước cửa phòng liền dừng bước chân,

"Vào phòng rồi đi thẳng là tới được giường, thanh gài cửa ở ngay sau cánh cửa, ngươi lần sờ một lúc là có thể tìm thấy nó."

"Ừm."

Dư Chu thấy Cẩm Xuyên lấy được thanh gài cửa liền xoay người rời đi, đợi sau khi tiến vào bên trong gian nhà chính rồi hắn mới thầm tự tán thưởng mình trong lòng, may mắn vừa rồi hắn phản ứng nhanh nhạy, nếu để Cẩm Xuyên hiểu lầm hắn có ý đồ xấu xa thì đúng là không tốt lắm.

Chỉ là sau khi Dư Chu nằm yên ổn trên giường cảm nhận được hơi ẩm còn sót lại trong đống chăn mền hắn liền cảm thấy có chút tủi hờn, tại sao vẫn là hắn phải đắp đống chăn chưa được phơi nắng này cơ chứ!

Ngủ một giấc thật ngon, khi Dư Chu tỉnh dậy ngoài trời còn chưa sáng hẳn, mấy tiếng "cốc cốc" từ trên cánh cửa sổ truyền tới, tiếp theo là giọng nói của Trần Phong từ bên ngoài gọi với vào,

"Dư Chu ơi, đã không còn sớm nữa, mau dậy đánh răng rửa mặt cái rồi chúng ta xuất phát nào."

"Được."

Dư Chu hét lớn trả lời hắn rồi mới vén chăn rời giường, vì là đầu xuân nên thời tiết vẫn còn khá lạnh, đặc biệt là vào buổi sáng sớm, khoảnh khắc gió lạnh luồn vào bên trong y phục làm hắn không khỏi rùng mình một cái, vội vàng mò mẫm tìm kiếm kiện y phục tối qua mới cởi xuống để mặc vào, lúc này mới cảm thấy ấm áp lên đôi chút.

Bên trong phòng tối đen không thể thấy được gì, hắn lại lần mò tìm kiếm cây đèn dầu trong phòng, ánh đèn nhỏ như hạt đậu cũng chỉ có thể chiếu sáng được một góc nhỏ khoảng hai đến ba mét vuông.

Dư Chu khẽ thở dài, xách đèn dầu chuẩn bị đi tới phòng bếp rửa mặt.

Mới vừa đẩy mở cánh cửa thông giữa hai phòng còn chưa kịp đi ra hắn liền nhìn thấy có ánh lửa bập bùng từ trong cửa phòng bếp ở đối diện chiếu tới, hắn không khỏi ngẩn người một chút, bước nhanh về phía cánh cửa phòng bếp, đẩy mở cánh cửa đang che khuất cảnh tượng bên trong ra, chỉ thấy Cẩm Xuyên đang cúi thấp đầu đốt lửa ở trong bếp.

Cẩm Xuyên nghe thấy tiếng vang từ ngoài cửa liền ngẩng đầu mỉm cười với Dư Chu,

"Đúng lúc nước vừa mới được đun sôi xong, ngươi lấy đi rửa mặt đi, ta đem số cơm thừa ngày hôm qua đi hâm nóng lên, đợi chút ngươi ăn xong rồi hẵng đi."

Dư Chu bưng chậu rửa mặt qua ấy nước, nhìn Cẩm Xuyên đang rời mấy thanh củi lửa qua cái bếp còn lại cùng với bóng lưng bận rộn bưng cơm và thức ăn từ trong tủ bếp ra hâm nóng của cậu, hắn không hề phát hiện ánh mắt của chính mình lúc này đã dịu dàng hơn nhiều so với bình thường, dù cho lời nói thốt ra lại không được dịu dàng cho lắm:

"Mấy việc này ta tự mình làm là được rồi, ngươi không cần phải dậy sớm như vậy làm gì."

"Ta quen dậy sớm rồi,"

Động tác trên tay Cẩm Xuyên cũng không có dừng lại, quay qua thúc giục Dư Chu một tiếng,

"Mau đi rửa mặt đi, nhanh không muộn mất giờ."

Dư Chu còn có thể nói gì nữa, chỉ đành bưng chậu đi ra bên ngoài cửa rửa mặt.

Lúc hắn quay trở lại thì Cẩm Xuyên đã hâm nóng thức ăn xong, đang để trên kệ bếp.

Dư Chu nhìn một vòng cũng chỉ thấy một bát cơm duy nhất, liền hỏi:

"Của ngươi đâu?"

Cẩm Xuyên mỉm cười múc nốt số nước nóng còn lại trong nồi đi rửa ráy,

"Còn sớm, ta vẫn chưa muốn ăn."

Giờ này đúng là có chút sớm, nếu không phải hôm nay cần dậy sớm đi làm việc tốn sức lực thì Dư Chu cũng không có muốn ăn lắm.

Hắn không nói thêm gì nữa, ngồi bên bếp bắt đầu ăn cơm dưới ánh lửa bên lò.

Trong bát là món cơm chan dùng cơm thừa cùng với canh gà từ ngày hôm qua nấu thành, những hạt cơm nguội lạnh khô cứng sau khi được ngâm trong nước canh gà nóng hổi thì trở lên vừa thơm vừa mềm, gia vị cũng được nêm nếm đầy đủ. Bát canh gà bên trong tủ bếp là do Dư Chu tự mình để phần lại, bên trong có bao nhiêu thịt gà đương nhiên là hắn biết rõ, tình hình này phải có đến hai phần ba số thịt gà đều nằm trong bát của hắn.

Ăn xong bữa cơm nóng, Dư Chu cảm thấy toàn thân đều ấm áp hẳn lên.

Hắn rút một thanh củi lửa từ trong bếp ra, đi ra ngoài cửa nói với Cẩm Xuyên:

"Ta đi đây."

Thanh củi đang cháy vừa rời khỏi bếp lò liền tắt lửa, nhưng phần than đỏ trên thân củi vẫn có thể phát ra chút ánh sáng mơ hồ, vừa vặn có thể chiếu rõ con đường phía dưới chân.

Lúc Dư Chu đi đến Trần gia cách vách thì Trần thúc và Trần Phong cũng vừa mới bắt đầu ăn sáng, thấy hắn đi vào Trần Phong có chút ngạc nhiên nói,

"Nhanh vậy liền có thể chuẩn bị xong rồi, có phải vẫn chưa ăn gì không? Mau qua đây cùng lót dạ đi."

Dư Chu xoa gáy nói:

"Lúc ta tỉnh dậy thì Cẩm Xuyên đã đun nước nóng với hâm nóng đồ ăn xong rồi."

Trần Phong nghe vậy nhướn mày trêu chọc nói:

"Cũng rất hiền lành nết na nha~"

Đợi hai người họ ăn sáng xong thì trời cũng đã bắt đầu tờ mờ sáng, từng tia ánh sáng trắng chậm rãi từ đường chân trời ló ra, miễn cưỡng có thể giúp người đi đường nhìn rõ con đường mòn dưới chân.

Dư Chu đi theo sau Trần thúc vội vã đi tới sườn núi Lạc Phong.

Khi mấy người họ đi tới cổng làng thì những dân làng khác cũng lần lượt xuất hiện trên đường, lúc mọi người gặp nhau đều sẽ chào hỏi một câu rồi mới vừa đi vừa nói chuyện.

Trần thúc và Trần Phong đều là người chăm chỉ cần cù, mọi người đều không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ, nhưng đến khi nhìn rõ đi theo bên cạnh hai người này còn có một Dư Chu thì không ít người đều tỏ ra khá là kinh ngạc.

Tuy nhiên hầu hết mọi người đều cảm thấy việc này không có liên quan gì tới mình, nên cũng chỉ kinh ngạc xong rồi thôi, nhiều nhất cũng chỉ đợi đến tối trở về nhà đem chuyện này như một câu chuyện lạ kể lại cho người nhà cùng nghe.

Cũng có một hai kẻ nhiều chuyện thấy vậy liền tiến lại gần nói:

"Ồ, đây chẳng phải là Dư Chu sao, ngươi vậy mà cũng đi làm công cùng mọi người hả? Liệu có được không đó?"

Dựa vào phản ứng của người nhà Trần thúc hai ngày nay cùng với Dư Khánh trước đó, Dư Chu dễ dàng đoán được nguyên thân có lẽ là một nam nhân lười biếng có tiếng ở trong thôn.

Cho nên mặc dù hắn hiểu rõ là người này đang giễu cợt mình thì cũng chỉ có thể dùng nụ cười vui vẻ đáp:

"Ta cũng không rõ nữa, hôm nay cứ thử một lần liền biết thôi."

Người nọ đụng phải đinh nở nụ cười khinh bỉ, sau đó như nghĩ tới điều gì, hai mắt láo liên tiếp tục nói,

"Nghe nói người bên kia vịnh núi đã hủy hôn với ngươi rồi, ta nói này, ngươi đi làm công cùng mọi người còn chẳng bằng nghĩ cách đòi lại số tiền đưa lúc đính hôn kia lại, còn nhiều tiền hơn so với đi làm công mấy ngày liền đấy."

Dư Chu căn bản không có đoạn kí ức này nên cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể mỉm cười không nói.

Người kia tiến tới chẳng qua là muốn xem chuyện cười của hắn, thấy mình nói tới rách cả da miệng mà Dư Chu lại không có chút phản ứng nào liền cảm thấy mất hứng thú rời đi.

Đợi đến lúc bên cạnh đã không còn ai khác Trần thúc mới nói:

"Mặc dù lời người vừa nãy nói không dễ nghe thế nhưng có một chuyện nói rất đúng, đúng là ngươi nên tìm lại hôn thư rồi qua bên kia vịnh núi từ hôn đi."

Dư Chu vẫn luôn cho rằng hôn ước giữa nguyên thân cùng với người ta chỉ là lời nói miệng mà thôi, đối phương muốn hủy hôn liền có thể hủy, không ngờ tới là còn có hôn thư.

Hắn mới không muốn dính dáng kiểu này với một người chưa từng gặp mặt đâu, vội vàng nói:

"Hôm nay về đến nhà ta liền đi tìm hôn thư luôn."

Trần thúc gật đầu không nói thêm nữa.

Khi ba người đi đến sườn núi Lạc Phong cũng đã gần tới giờ thìn, vội vàng tìm gặp quản sự báo danh cùng với lĩnh nhận cuốc đất, giỏ tre đi làm việc.

Trên mặt đất đã được đánh dấu bằng đường kẻ vạch vôi, những chỗ nào cần được đào đều đã rõ ràng.

Chỉ là những vị trí dễ đào đều bị người đến trước chiếm mất, Dư Chu và hai phụ tử Trần thúc chỉ đành lựa chọn một nơi trong góc có nhiều đá hơn để đào.

Trần thúc là một người ít nói, dù cho địa điểm đào đất khó làm hơn người khác một chút thì ông cũng không có bất cứ bất mãn nào, dẫn theo Trần Phong và Dư Chu vùi đầu đi làm việc.

Trần Phong cũng là một người có năng lực làm việc, làm việc gọn gàng dứt khoát, chỉ có Dư Chu vì không làm quen nên chậm hơn một chút mà thôi.

Những hắn cũng không phải loại người giảo hoạt trộm lười biếng, dù có chút chậm nhưng chưa từng ngừng nghỉ, ba người luân phiên đào đất cùng vận chuyển đất đi, rất nhanh đã hình thành sự ăn ý.

Bữa trưa là do chủ nhà chuẩn bị, mỗi người được hai chiếc bánh bột ngô to hơn nắm tay, lại thêm một bát cháo đặc, như vậy đã đủ lượng cơm cho một nam nhân có thể ăn no được rồi.

Dư Chu còn dư nửa chiếc bánh chưa ăn hết, thấy người bên cạnh đem chiếc bánh chưa ăn hết nhét vào trong y phục cũng liền học theo.

Sau đó tiếp tục bận rộn đến giờ thân thì có quản sự đi tới nói hôm nay chỉ làm đến đây thôi, kêu mọi người đi qua nhận tiền công.

Dư Chu nhìn mặt trời vẫn còn ở trên cao có chút kinh ngạc hỏi,

"Kết thúc công việc sớm như vậy sao?"

Trần Phong nói:

"Vậy mà không hiểu hả? Chỗ chúng ta sửa phòng xây nhà đều như vậy cả, thà làm sớm chứ không về muộn, huồng hồ mọi người đều ở cách nơi này khá xa, làm về muộn sẽ không an toàn."

Trần thúc:

"Qua đây đem đống đất này chở đi đã, có thể phải xếp hàng một hồi mới lấy được tiền công đấy."

Trần Phong nhìn dân làng đều đã đi gần hết, vươn tay về phía Dư Chu kéo hắn cùng đi vận chuyển đất với mình.

Ba người xử lý xong đống đất kia mới đi qua xếp hàng, vậy nên bị tụt lại phía sau cùng.

Đến lượt ba người lên lĩnh tiền, người phát tiền đếm lại số tiền đồng trong tay mình rồi nhìn về phía người bên cạnh nói:

"Chỗ này của ta còn lại mười ba đồng, bên chỗ ngươi còn lại bao nhiêu?"

"Hai mươi bốn đồng,"

Người còn lại đáp,

"Còn thiếu..."

Dư Chu chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy con số kia liền nói ra theo bản năng:

"Còn thiếu hai mươi ba đồng nữa."

Hai người kia nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Dư Chu, một người có dáng vẻ khá giống với quản sự ở phía sau bọn họ cũng nhìn qua đây hỏi:

"Ngươi biết tính toán sao?"

Người dịch: Hana_Nguyen