Trong Trướng Lê Nga

Chương 39



Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor- Beta: Team May

***

Lúc nhỏ, sau khi Giang Sương Hàn được Triệu Dịch Tuần mang về, vẫn luôn ngửa đầu nhìn hắn, sau khi rời khỏi Yến Kinh đi đến Nghi Thủy, nàng dần hiểu được tính tình của Triệu Dịch Tuần trước kia, nàng biết hắn là người đa nghi tàn nhẫn, thủ đoạn không phải người bình thường có thể sánh kịp, tâm tư lại càng âm trầm bất định.

Giống như lúc này, sau khi Triệu Dịch Tuần ở trước mặt nàng nói mấy lời không thể giải thích được thì mặt mày âm trầm mà rời đi, trước khi đi còn phân phó thị vệ ngoài cửa canh chừng nàng.

Ngữ khí của hắn ta giống như giây tiếp theo Giang Sương Hàn sẽ lén lút chạy trốn vậy.

Trên thực tế, căn bản Giang Sương Hàn không có khả năng dễ dàng trốn khỏi hoàng cung được canh phòng cẩn mật, cho nên ngay từ đầu nàng không có ý định này.

Triệu Dịch Tuần rời khỏi chỗ của Giang Sương Hàn không lâu, lại gặp phải Tiết Tẫn đang hùng hổ đi về phía bên này, ánh mắt hắn nguy hiểm, cười khẽ một tiếng: "Dạo gần đây Đại tướng quân vào cung có chút thường xuyên nhỉ."

"Thần Tiết Tẫn bái kiến Hoàng Thượng." Tiết Tẫn nhìn thẳng vào ánh mắt Triệu Dịch Tuần, "Hôm nay Thần tiến cung bởi vì nghe nói một việc."

"Ồ?" Triệu Dịch Tuần dùng ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn Tiết Tẫn.

"Thần nghe nói người trong phủ thần bị bệ hạ mang vào cung, trước đó Hoàng Thượng nói với thần chưa từng thấy qua nàng, việc này buộc thần phải đến chỗ bệ hạ xin một lời giải thích." Tiết Tẫn nói xong, không đợi Triệu Dịch Tuần kêu hắn đứng lên, Tiết Tẫn đã tự động đứng lên.

"Tin tức của Đại tướng quân quả thật vô cùng nhanh nhạy." Triệu Dịch Tuần híp mắt, nhìn thẳng Tiết Tẫn, khuôn mặt Tiết Tẫn có mấy phần tương tự với vị hoàng huynh kia của hắn, trên mặt tất cả đều là kiệt ngạo bất tuân, trước đây cảm thấy hai người này hoàn toàn không giống nhau, hắn đã từng cười nhạo sự ngu dốt của Sương Hàn, thế nhưng lúc này đã hiểu được vì sao Sương Hàn không thể phân biệt rõ hai người.

"Cho nên nàng có ở chỗ này hay không?" Tiết Tẫn theo phương hướng của Triệu Dịch Tuần, nhìn về Triều Thanh điện phía sau lưng hắn.

Triều Thanh điện trước kia là chỗ ở của một phế phi tiền triều, vốn dĩ là một chỗ hẻo lánh, người bình thường không có chuyện cũng sẽ không đi đến chỗ này, mục đích của Tiết Tẫn rất rõ ràng, trực tiếp ép hỏi Triệu Dịch Tuần.

Sau khi Triệu Dịch Tuần đăng cơ đều cực kỳ dung túng Tiết Tẫn, cho đến tận ngày hôm nay, trong mắt người bên ngoài, hai người bọn họ chính là hảo huynh đệ thân thiết khăng khít. Tiết Tẫn nhìn ra được hắn là cố ý khoan dung, vì thế không những không thu liễm tính tình mà ngược lại càng thêm kiêu ngạo, nhưng càn quấy đã mấy năm, Tiết Tẫn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Triệu Dịch Tuần nhìn mình như bây giờ.

Giống như tại thời khắc này, Triệu Dịch Tuần không phải bệ hạ của hắn mà là kẻ thù không đội trời chung với Tiết Tẫn.

Triệu Dịch Tuần đi về phía trước hai bước, đột nhiên cười: "Mấy ngày nay liên tục có sổ con đưa đến trước mặt trẫm, tất cả đều là vạch tội Đại tướng quân không coi ai ra gì, tùy ý làm bậy, sự việc một mình Đại tướng quân mang binh đi ngoại thành tiêu diệt toàn bộ thổ phỉ, thế nhưng Đại tướng quân chưa từng bẩm báo?"

"Bệ hạ có thể trừng trị thần theo luật." Tiết Tẫn bình thản nói.

Ánh mắt hai người giao nhau, ánh mắt Triệu Dịch Tuần là sắc bén dò xét, còn Tiết Tẫn là khinh cuồng ngạo mạn, cả hai đều không hề thân thiết như người ngoài tưởng tượng.

Cách đó không xa có cung nhân đi qua đã bị khí tức kỳ quái của hai người dọa sợ, ngay cả hành lễ cũng không dám mở miệng, chỉ khẽ khom người liền cúi đầu rời đi.

"Nàng đáng giá để ngươi làm đến mức này sao?" Triệu Dịch Tuần cuối cùng vẫn đem trọng tâm câu chuyện chuyển tới trên người Giang Sương Hàn.

"Có đáng giá hay không, tự bản thân thần rõ."

"Có ý tứ." Triệu Dịch Tuần gật đầu cười, "Đúng là nàng đang ở chỗ của trẫm, nhưng mà người muốn dẫn nàng trở về, không phải nên hỏi một chút ý kiến của nàng đúng không?"

Tiết Tẫn liếc mắt nhìn Triệu Dịch Tuần một cái, dường như cảm thấy cái cớ hắn dùng để ngăn cản có phần khó hiểu, nhưng cũng cười một tiếng: "Tất nhiên."

Triệu Dịch Tuần nhìn Tiết Tẫn như đã dự tính trước mà đi về hướng Triều Thanh điện, nhíu mày, đi phía sau Tiết Tẫn, dáng vẻ rất hứng thú với đối thoại của hai người một lát nữa.

Sau khi Triệu Dịch Tuần vội vàng rời đi, trong lòng Giang Sương Hàn cảm thấy không yên, nàng cảm thấy Triệu Dịch Tuần mới vừa rồi vội vàng đến đây chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì, mỗi khi Giang Sương Hàn có chuyện phiền lòng liền đi vẽ tranh, đây là thói quen đã dưỡng thành từ khi ở Nghi Thủy.

Tuy nói nàng ở Nghi Thủy mấy năm không có xảy ra náo loạn nào lớn cả nhưng Triệu Huyên Ngọc vẫn thường xuyên mang binh ra ngoài một chuyến, hắn rất khi mang nàng đi ra ngoài, sau khi hắn dẫn binh rời đi, nàng một mình ở lại doanh trại, một bên miêu tả dung mạo của hắn trên giấy một bên nghe tiếng trống trận ở phía xa xa cùng tiếng vó ngựa, chờ hắn trở về.

Bức tranh lúc nãy vẽ không tốt, hơn nữa nàng bị Triệu Dịch Tuần quấy rầy khiến Giang Sương Hàn không chút do dự tìm một tờ giấy mới vẽ lại.

Lúc trước Triệu Huyên Ngọc đối với vấn đề này rất nghi ngờ, rõ ràng nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn mặc khôi giáp màu bạc ở trên sa trường rất nhiều lần, nhưng hình tượng như vậy rất ít xuất hiện trong tranh của nàng. Nàng vẽ Triệu Huyên Ngọc nhiều nhất chính là thân hình nho nhã cao lớn, không giống tướng quân chinh chiến nơi sa trường, ngược lại càng giống một vị văn sĩ thư sinh ngăm mình trong mùi mực.

Khi đó Giang Sương Hàn không trực tiếp trả lời nghi hoặc của hắn, sau một thời gian dài ở chung, Triệu Huyên Ngọc ước chừng đã minh bạch đáp án của vấn đề này, chưa từng hỏi lại.

Nếu không phải sinh ra ở Hoàng gia, trở thành Lâm Trạch Vương, nếu không gặp phải non sông đất nước bấp bênh chìm nổi, hắn cũng không ở lại Nghi Thủy trở thành một quân cờ bị trói buộc trấn thủ biên cương.

Đây là bức tranh nàng vẽ thuận lợi nhất sau khi đến Triều Thanh điện, ngòi bút dừng trên gương mặt, nàng chưa kịp vẽ xong thần thái của người nọ thì âm thanh mở cửa vang lên.

Ở nơi này, có thể không báo trước đã trực tiếp đẩy cửa bước vào chỉ có một người, Giang Sương Hàn lại một lần nữa bị cắt ngang, tâm trạng bình tĩnh như vừa rồi cũng không còn, mấy lời Triệu Huyên Ngọc vừa nói lại xuất hiện trong đầu nàng.

"Hoàng Thượng hôm nay nhớ thương nơi này của Sương Hàn sao?" Bên trong câu nói bình thản mang theo vài phần không kiên nhẫn.

Tiết Tẫn vội vàng bước vào, trong lúc nhất thời không chú ý đến xưng hô của Giang Sương Hàn, càng không nghe rõ giọng nói đầy lãnh đạm của nàng đang nói cái gì, chỉ biết đem ánh mắt tập trung trên mặt Giang Sương Hàn, nhìn quanh nàng một vòng.

Giang Sương Hàn là người đầu tiên phản ứng lại: "Tướng quân?" Ngữ khí của nàng có phần kinh ngạc.

Chẳng qua rất nhanh đã chuyển thành lạnh nhạt, ngữ khí còn lạnh nhạt hơn so với lúc nói chuyện với Triệu Dịch Tuần, ánh mặt một lần nữa chuyển qua trên bàn: "Sao Đại tướng quân dám tùy tiện đột nhập hoàng cung?"

Lúc này Tiết Tẫn căn bản không để ý nàng nói cái gì, trực tiếp bước lên mấy bước, không thèm để ý Giang Sương Hàn còn đứng bất động ở trước bàn, trực tiếp ôm người vào lòng: "A Hàn, ta đến đón nàng trở về."

Giang Sương Hàn không phản ứng gì, cũng không nói gì thêm nữa, Tiết Tẫn tự nhiên đem phản ứng của Giang Sương Hàn trở thành hoảng sợ, không coi đó là chuyện gì đáng kể.

Nhưng giây tiếp theo, Giang Sương Hàn đã trực tiếp đẩy hắn ra.

Tay Tiết Tẫn còn dừng lại ở không trung, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hắn không có phản ứng gì, sững sờ nhìn Giang Sương Hàn, môi giật giật: "Cái gì?"

"Sương Hàn nên trở về chỗ nào? Phủ Đại tướng quân sao?" Giang Sương Hàn lạnh giọng hỏi.

Trong nháy mắt Tiết Tẫn cảm thấy Giang Sương Hàn trở về bộ dáng lúc lần đầu gặp nhau ở Bắc địa, vô cùng lạnh nhạt, cự tuyệt người cách xa ngàn dặm. Không, so với lúc đó còn lạnh lẽo hơn. Ít nhất lúc đó, Giang Sương Hàn cũng chưa từng dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với hắn.

Cùng lúc với sự bất ngờ, trong đầu Tiết Tẫn còn có một suy nghĩ không phù hợp, hóa ra đây mới là bộ dạng lạnh lùng vốn có của nàng, khiến người khác không nhịn được muốn khinh nhờn.

"Bằng không thì sao? Nàng không muốn trở về cùng ta là muốn ở lại hoàng cung hay sao?" Tiết Tẫn tự nhiên kéo tay Giang Sương Hàn, nhưng bị nàng tránh đi.

Lần này Tiết Tẫn thật sự có phần tức giận.

"Nàng đang nói cái gì?" Hắn không thể tin hỏi một câu.

Giang Sương Hàn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiết Tẫn: "Đại tướng quân không phải nghe rất rõ ràng rồi sao?"

"Vì cái gì?" Tiết Tẫn cau mày hỏi. Hắn nhìn ra ngoài cửa, xác định Triệu Dịch Tuần không có theo vào, vậy mà hắn ta thật sự đợi ở bên ngoài chờ mình nói xong, nhớ đến bộ dạng tự tin vừa rồi của Triệu Dịch Tuần, dựa theo hiểu biết của Tiết Tẫn đối với hắn ta, trong nhất thời có phần hoài nghi Giang Sương Hàn bị hắn ta uy hiếp.

Nhưng mà Giang Sương Hàn nhanh chóng phủ định suy đoán này của hắn: "Không quan hệ đến Hoàng Thượng, chẳng qua bệ hạ chỉ cho ta một chỗ ở mà thôi."

"Tóm lại vì cái gì?" Tiết Tẫn đè ép cơn thịnh nộ, giọng điệu còn mang theo lửa giận. Hắn đã bôn ba nhiều ngày, thật vất vả mới đến được trong Triều Thanh điện, muốn nhìn cũng không phải là gương mặt lạnh lùng của Giang Sương Hàn, hắn nghĩ, chí ít nàng sẽ nhào vào lòng mình mà oán tránh nhớ nhung gì đó.

"Lúc Đại tướng quân đồng ý đưa Sương Hàn đi, có từng nghĩ đến, khi nào Sương Hàn mới có thể không như bây giờ đứng trước mặt Đại tướng quân không?" Giang Sương Hàn lại lui về sau hai bước, đôi mắt trắng đen rõ ràng thẳng tắp đối diện đôi mắt đen ẩn chứa tức giận của Tiết Tẫn, không mảy mai lùi bước.

Tiết Tẫn nghe thấy lời này ngược lại cười: "Là vì chuyện đưa nàng ra khỏi Yến Đô? Bởi vì cái này? Nàng tức giận?"

Giang Sương Hàn không nói chuyện.

Tiết Tẫn cho rằng nàng ngầm thừa nhận, hắn không đi đến trước mặt Giang Sương Hàn nữa, ngược lại chính mình thở dài nhẹ nhõm mà không nhận ra, thoải mái giải thích với Giang Sương Hàn: "Không phải lúc ấy ta đã nói qua với nàng, đưa nàng đi chỉ là kế tạm thời, bính lính của ta đã chờ sẵn trên đường, làm sao ta có thể thật sự gả nàng cho người khác được chứ?"

Hắn nói xong lại giễu cợt một tiếng: "Ta xem ai dám đoạt người trong tay ta?"

"Nếu không tồn tại nguy hiểm, sao không đưa Khanh Khanh của ngài đi?" Giang Sương Hàn không có bất kỳ suy nghĩ gì khác với Triệu Phù Khanh, lúc này nàng lấy Triệu Phù Khanh ra nói cũng không phải tránh cứ việc người đi lúc đó là nàng chứ không phải Triệu Phù Khanh, chính thái độ của Tiết Tẫn sớm đã nói lên tất cả.

Tiết Tẫn ở trong lòng đem năm chữ này đọc kỹ một lần, hiểu được Giang Sương Hàn đang nói đến Triệu Phù Khanh, hắn liền cảm giác trong lời nói của nàng đều chứa đầy vị chua, lửa giận vừa rồi lập tức tiêu tán hết: "Nàng ghen sao? Nàng ghen với nàng ta vì điều gì?"

Hắn còn muốn nói, hiện giờ Triệu Phù Khanh đã là phi tần, hắn cùng với nàng ta căn bản không thể xảy ra chuyện gì, về phần chọn Giang Sương Hàn, cũng vì nguyên nhân này.

"Không nói chuyện này nữa, nói một chút chuyện Sương Hàn sau khi đến bên cạnh Đại tướng quân đi." Giang Sương Hàn không cho hắn cơ hội nói thêm, cặp mắt câu người kia lúc này bình thản lại vô cùng trấn tĩnh, "Lần đầu tiên Sương Hàn gặp Đại tướng quân, Đại tướng quân đã đem Sương Hàn giữ lại bên người, chẳng phải bởi vì ngày thường Sương Hàn giống Hiền phi? Đại tướng quân kêu Sương Hàn là Khanh Khanh, là vì cái gì, chẳng phải trong lòng Đại tướng quân rõ ràng nhất sao."

Giang Sương Hàn đưa tay đặt trên sống mũi của mình, đầu ngón tay vừa vặn chạm đến nốt ruồi nhạt màu kia: "Còn có cái này, cho đến bây giờ Đại Tướng Quân đều nhìn không quen, không phải vì Hiền phi không có sao?"

Tiết Tẫn không ngờ đến, rất nhiều việc đã xảy ra trong quá khứ nàng đều nhớ hết, bắt hắn bây giờ phải giải thích, quả thật hắn không thể giải thích rõ ràng tất cả được. Nhất là, hắn vẫn nghĩ Giang Sương Hàn căn bản không để ý những việc này, giống như việc lần đó ở trong cung nhìn thấy Triệu Phù Khanh, sau khi trở về cũng không nghe Giang Sương Hàn nhắc đến.

Cam chịu như vậy, giống như bọn họ xưa nay không cần nói rõ ràng với nhau những việc này.

Tiết Tẫn hơi bực bội.

"Bởi vì những cái này sao? Ta đã từng nói với nàng, ta cùng nàng ta không có khả năng, chỉ cần nàng trở về, bên cạnh ta chỉ có duy nhất một mình nàng." Tiết Tẫn nói rất nhiều, càng nói càng cảm thấy Giang Sương Hàn đang ghen tị, chẳng qua ăn dấm chua lâu ngày, cho nên đặc biệt chua, "Sự việc ta đã nói rõ ràng với nàng. Trở về trước, đừng náo loạn nữa."

"Nhưng mà Đại Tướng Quân, Sương Hàng không muốn làm thế thân của người khác nữa." Giang Sương Hàn lãnh đạm nói.

"Bất kể như thế nào nàng cũng không có ý định trở về đúng không?" Tiết Tẫn không biết phải ứng phó như thế nào với một Giang Sương Hàn như vậy, bởi vì từ lúc bọn họ quen biết đến nay, Giang Sương Hàn luôn luôn thuận theo hắn, nói gì nghe nấy, nhu thuận nghe lời, ngay cả Trì Sơn cũng luôn cảm thán, Giang Sương Hàn đứng trước mặt hắn giống như biến thành một người khác vậy.

Nàng yêu hắn đến thế mà.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, sau khi mở cửa cung nhân đều cúi đầu đứng ở cạnh cửa, Triệu Dịch Tuần chậm rãi bước vào: "Trẫm cho rằng, thời gian lâu như vậy đủ để Đại tướng quân cùng Sương Hàn nói rõ mọi chuyện với nhau rồi chứ."

Tiết Tẫn nhớ đến mấy lời Triệu Dịch Tuần nói với hắn trước khi vào đây, trên mặt tức khắc hết xanh lại trắng, hắn nhìn về Giang Sương Hàn đứng cách mình vài bước chân, cắn răng: "Ta hỏi nàng một lần nữa, nàng thật sự không có ý định đi cùng ta?"

Giang Sương Hàn lắc đầu.

"Tốt!" Tiết Tẫn đen mặt không hề nhìn Giang Sương Hàn, chẳng qua là lạnh lùng liếc Triệu Dịch Tuần một cái, lập tức phất tay áo rời đi, bước chân lưu loát, giống như hắn chỉ đi ngang nơi này.

Sau khi Tiết Tẫn rời đi, Triệu Dịch Tuần mới cười một tiếng, hắncnhìn thấy bức tranh của Giang Sương Hàn bị hỏng ở trên bàn, tán thưởng: "Ngươi làm tốt lắm."

"Hoàng Thượng xem kịch xong chưa?" Giang Sương Hàn thuận miệng nói, đem bức tranh kia vò thành một cục, ném vào trong chậu than.